Bạn đang đọc Thiếu Niên Y Tiên: Chương 9: Vòi phun cao áp
– Chẳng lẽ tên tiểu tử này đang giả heo ăn thịt hổ?
Tôn Bác chợt giật mình, sau đó hắn lại nghĩ:
– Không đâu, tửu lượng của tên tiểu tử này rất tệ, nhất định là cố tình dùng chiêu này để dọa lão tử thôi, mình không thể để nó dọa dễ dàng như thế được!
– Được thôi!
Tôn Bác cầm lấy chai bia mà Tần Lãng đưa tới, ngửa đầu một cái lập tức đem chai bia cạn sạch.
Tôn Bác tự đánh giá bản thân mình có thể uống từ sáu đến bảy chai, tương đương với một lít rượu đế. Nhưng mà tửu lượng chỉ đúng tương đối mà thôi, nếu như để bụng rỗng uống rượu thì tửu lượng sẽ giảm xuống rất nhiều. Tôn Bác cũng hiểu rất rõ ràng điểm này, cho nên hắn mới lấy thủ đoạn này đi đối phó với Tần Lãng, nhưng hắn lại không ngờ là Tần Lãng sống trong môi trường không bình thường nên không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá cậu ấy.
– Tửu lượng của Tôn lão sư thật cao!
Tần Lãng khen một tiếng, rồi cậu cũng nhanh chóng uống cạn một chai. Sau đó cậu lại khui tiếp hai chai, hơn nữa không cho Tôn Bác có thời gian nghỉ ngơi.
– Lần này là em mời thầy, Tôn Lão sư không chỉ có tửu lượng tốt mà còn rất bình dị gần gũi nữa, học sinh chúng em mà cũng có thể nói chuyện ngang hàng, xưng huynh gọi đệ với thầy. Quả thực là hiếm thấy… Cái đó, tất cả đều nhờ rượu, em xin cạn trước để tỏ lòng hiếu kính!
Vì sao lại gọi là tự mua dây buộc mình? Vì sao lại kêu là tự làm tự chịu?
Lúc chai bia thứ ba rót xuống bụng thì Tôn Bác rốt cuộc cũng cảm nhận được, tuy chỉ là bia nhưng dù gì thì bia cũng là rượu chứ không phải nước. Cho dù là nước mà một người uống liên tiếp ba chai lớn đương nhiên sẽ không thoải mái rồi. Tôn Bác cảm thấy bụng của mình như là biển Thái Bình Dương vậy, vô cùng khó chịu. Nếu như tiếp tục uống vào nữa thì chắc chắn sẽ xấu mặt trước đám đông.
Nhưng điều khiến Tôn Bác mất nhuệ khí chính là tên tiểu tử Tần Lãng này vẫn còn rất tỉnh táo, làm gì có chút men say nào, hơn nữa còn cười híp mắt, tiếp tục mở hai chai bia.
Sắc mặt của Tôn Bác cũng thay đổi, vội vàng nói:
– Tiểu Tần… dừng lại thôi… Dù sao thì em vẫn là một học sinh, uống nhiều quá… không tốt. Nếu không, em vi phạm… Thầy không giúp được đâu.
Trong mắt Đào Nhược Hương lóe lên một tia xem thường, lúc Tôn Bác mời rượu, cô cũng biết là Tôn Bác muốn dùng rượu để bêu xấu Tần Lãng. Không ngờ Tần Lãng lại giả heo ăn hổ, ngược lại ăn mất một quân của Tôn Bác, khiến cho Tôn Bác đâm lao phải theo lao, rơi vào cục diện khó xử. Nào ngờ, Tôn Bác lại là một kẻ xảo quyệt, có thể dùng mấy chữ “Không giúp được” để đối phó với Tần Lãng, lấy thủ đoạn hèn hạ như vậy đi đối phó với một cậu học trò đã đủ thấy nhân phẩm của hắn tệ đến thế nào rồi.
Tuy nhiên Đào Nhược Hương cũng không muốn Tôn Bác xấu mặt, nên nói với Tần Lãng:
– Nếu như Tôn lão sư không uống được nữa vậy thì ngừng lại đi.
Nghe thấy Đào Nhược Hương nói mình “Không uống được” thì Tôn Bác thật sự hận không thể cầm chai bia lên liều mạng với Tần Lãng. Nhưng mà kinh nghiệm nói cho hắn biết, nếu như hắn tiếp tục uống với Tần Lãng thì người xấu mặt trước tiên chỉ có thể là Tôn Bác hắn mà thôi.
Tần Lãng thấy Đào Nhược Hương cũng lên tiếng thì không tiếp tục ép rượu nữa mà bắt đầu ăn ngấu nghiến, dù sao bữa cơm này cũng do Tôn Bác trả tiền, hắn đương nhiên sẽ không khách khí rồi.
Mới bắt đầu ăn thì ba thanh niên lưu manh, miệng phì phò thuốc bước vào quán cơm. Tuy tên cầm đầu là đàn ông nhưng lại buộc một cái đuôi ngựa cao cao.
Ba tên lưu manh ngồi vào bàn kế Tần Lãng, vừa ngồi xuống thì tên đuôi ngựa bỗng đứng dậy, lấy tay phủi phủi cái mông, quay mặt về phía bàn của Tần Lãng mà quát lớn:
– Con mẹ nó! Đứa nào làm đổ bia trên ghế! Tao ….
Hóa ra cái tên đuôi ngựa vừa ngồi xuống một cái ghế có đổ chút bia, cho nên hắn vừa ngồi xuống liền cảm thấy mông truyền đến cảm giác lạnh buốt, không cẩn thận trúng chiêu, đáy quần đã ướt một mảnh, tựa như vừa mới tè ra quần vậy.
– Thật xin lỗi… Có lẽ là vừa rồi chúng tôi không cẩn thận làm rơi vãi nước. Hay là tôi bồi thường chi phí giặt khô cho anh.
Hôm nay, không biết là Tôn Bác gặp phải vận rủi gì, vừa rồi để uống ít bia một chút tránh bêu xấu trước mặt Đào Nhược Hương, cho nên lúc uống hắn đã lén dùng thủ đoạn, cố tình đem bọt bia vẩy tung tóe ra ngoài, nào ngờ sẽ chọc lấy phiền phức như vậy, hắn vội vàng đứng dậy nói xin lỗi.
– Đem mày đi giặt khô đó, mẹ nó!
Đuôi ngựa chỉ thẳng vào mặt Tôn Bác, mắng.
Tôn Bác biết đối phương là xã hội đen, cho nên hắn mới ăn nói khép nép:
– Tôi là giáo viên Thất Trung, cái quần này… Bao nhiêu tiền…. Tôi bồi thường.
– Lão sư thì giỏi lắm hả! Chẳng phải là lưu manh chuyên nghiệp sao?
Đuôi ngựa hừ một tiếng, hướng về phía Tôn Bác làm động tác nôn mửa.
– Có thấy không, hàng hiệu Ý – A Mã Bức, giá hai nghìn! Mày bồi thường đi!
– Hai nghìn… Anh là đồ lừa gạt!
Tôn Bác giận đến khóe miệng đều co quắp, vừa nhìn liền biết quần áo mà tên côn đồ này mặc chính là hàng vỉa hè, hơn nữa ngay cả tên gọi “A Mã Ni” cũng có thể nói sai.
– Tao đánh mày bây giờ chứ ở đó mà lừa gạt, ai lừa gạt? Hả hả?
Đuôi ngựa lấy một tay đẩy lên ngực Tôn Bác một cái, dạ dày Tôn Bác vốn đã mênh mông như Thái Bình Dương lập tức co giật, sau đó miệng của hắn liền biến thành vòi phun cao áp, đem tất cả chỗ bia uống lúc trước phun về phía đuôi ngựa.
Tần Lãng phản ứng rất nhanh, vội vàng kéo Đào Nhược Hương dịch sang một bên.
– Ụa! Ụa
Đuôi ngựa bị Tần Lãng phun đầy đầu, hơn nữa không chỉ một hai lần.
Tôn Bác phun điên cuồng phun một hồi, rốt cuộc cũng cảm giác dược dạ dày mình thoải mái hơn, đầu óc cũng tỉnh táo vài phần. Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được bản thân mình đã gặp phải rắc rối to, quả nhiên là đuôi ngựa lấy tay lau bớt thứ bẩn thỉu trên mặt, giương nắm đấm lên đánh tới Tôn Bác, miệng gào thét:
– Lão tử giết chết mày!
Hai người đi cùng tên đuôi ngựa cũng vây quanh Tôn Bác.
– Dừng tay! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!
Lúc này, Đào Nhược Hương ra mặt, dầu gì thì Tôn Bác cũng là đồng nghiệp của cô, cô không thể giương mắt nhìn Tôn Bác bị ba tên du côn đánh thành đầu heo được.
Tên đuôi ngựa cũng không phải loại người thiện lương, hắn lập tức hùng hổ quát Đào Nhược Hương:
– Báo cảnh sát à? Được, cứ báo đi, dù sao cũng là chúng mày sai trước. Nhưng mà, xem dáng dấp của nha đầu này cũng không tệ, cùng ca ca đi xem phim một chút thì chuyện này coi như bỏ qua. Tiểu tử này không vui à, có phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không? Lão tử giết chết mày!
Cuối cùng đuôi ngựa nói một câu sau đó xông đến Tần Lãng, bởi vì đuôi ngựa nhìn thấy trong ánh mắt của Tần Lãng tràn ngập sát khí.
– Mã ca à! Cho tôi một chút thể diện, chuyện này coi như xong đi.
Ông chủ quán cơm cũng không muốn có người gây sự trong quán của mình, vội vàng nói vài câu hòa giải.
– Được, chuyện này là bọn họ sai trước. Cứ vậy đi, tên tiểu tử này vẫn là một học sinh, tao sẽ không đánh mày. Nhưng tên nằm trên mặt đất đó là cùng phe với chúng mày, hoặc là chúng mày đưa tao hai nghìn đền cái quần, hoặc là cô gái này theo tao đi xem phim, ca hát thì chuyện này coi như bỏ qua.
Đuôi ngựa phách lối nói, lấy tư cách là một đại ca đường phố, hắn đã quen thói hung hăng kiêu ngạo.
Chuyện này vốn do Tôn Bác gây ra, nhưng hắn lại nằm giả chết trên mặt đất, khiến cho Tần Lãng và Đào Nhược Hương đều âm thầm khinh bỉ hắn. Tôn Bác một con rùa đen rút đầu, nhưng Tần Lãng sẽ không như vậy, cậu khinh thường nhìn tên đuôi ngựa.
– Đuôi ngựa, có phải ngươi bị hai chai bia làm cho choáng váng đầu óc phải không? Đây là chuyện của ngươi và hắn, liên quan gì tới chúng tôi? Muốn đòi tiền thì tìm hắn đi. Đào lão sư, chúng ta đi!
– Muốn chết…
Đuôi ngựa chưa từng bị người khác khinh thường như vậy, nên nổi giận quát lên một tiếng, đứng cản trước mặt Tần Lãng, lập tức giơ nắm đấm đánh tới sóng mũi của Tần Lãng, xem ra hắn muốn đánh ặt Tần Lãng nở hoa rồi.
Tần Lãng đang đợi đối phương chủ động xuất thủ, nên thấy nắm đắm của đuôi ngựa sắp đánh tới mình cũng không né tránh, đứng thẳng người, sau đó bỗng nhiên nhấc chân lên, hung hăng đá vào bụng của đuôi ngựa.
– Bụp!
– Ôi…
Đuôi ngựa kêu đau một tiếng, cả người bị một cước của Tần Lãng đá bay ra ngoài cửa quán ăn, sau đó cả người hắn tựa như là một con cóc chết vậy, nằm ôm bụng, hai chân hai tay giơ lên trời.
Mặc khác, hai tên lưu manh còn lại thấy Tần Lãng chỉ dùng một cước đã có thể đá đuôi ngựa bay mấy thước thì đâu còn dám tiến lên cản đường Tần Lãng nữa, vội vàng móc điện thoại ra gọi người đến.
Tần Lãng chẳng muốn cùng đám người không hiểu biết này dây dưa, một tay cầm hoa tươi, một tay kéo Đào Nhược Hương bỏ chạy, không quên nhắc nhở Tôn Bác:
– Tôn lão sư à! Bão sắp tới rồi, đừng nằm ở đó giả chết nữa!
Trong lòng Tôn Bác đang rất buồn phiền vì việc vừa rồi, nhưng mà đó cũng là sự thực, hắn căn bản không bị chút thương tổn nào cả, bởi vì đám du côn đuôi ngựa chỉ muốn dạy dỗ Tôn Bác một chút thôi, chứ không hề muốn lấy đi tính mạng của hắn. Mà Tôn Bác bị đối phương đánh ấy đấm, đành phải nằm ôm đầu, giả vờ bị thương rất nặng, ai ngờ bị Tần Lãng nhìn thấu được, còn bị Tần Lãng nói thành giả chết nữa chứ.
Nhưng mà Tần Lãng cùng với Đào Nhược Hương đều chạy rồi, đương nhiên Tôn Bác cũng chỉ có thể co cẳng chạy thật nhanh. Nếu không thì đồng bọn của tên đuôi ngựa chạy đến thì khẳng định là hắn sẽ bị phanh thây nha.
Sau khi chạy ra khỏi quán cơm thì Tôn Bác mới nhớ tới tiền cơm còn chưa có trả.
Mà lúc này, Tôn Bác nhìn thấy một đám người đang đuổi theo Tần Lãng và Đào Nhược Hương, hiển nhiên là đuôi ngựa cùng với đồng bọn của hắn rồi. Tôn Bác không chút do dự chạy trốn theo hướng ngược lại.