Bạn đang đọc Thiếu Niên Y Tiên: Chương 3: Kẻ thù chung của tất cả nam sinh
Giọng nói tràn đầy sự tức giận của Đào Nhược Hương dường như vẫn còn vang vọng trên hành lang.
Không ít học sinh cũng dừng lại xem thế nào, ai cũng rất tò mò không biết là học sinh mới chuyển trường đã nói cái gì với Đào Nhược Hương, mà khiến cô tức giận đến như vậy.
Mà những nam sinh kia theo bản năng siếc chặt nắm tay, đường như chỉ cần Đào Nhược Hương ra lệnh một tiếng thì bon họ lập tức đánh Tần Lãng một trận nên thân.
Đột nhiên trở thành mục tiêu ọi người công kích, nhưng Tần Lãng lại không có chút hoảng loạng. Bởi vì phản ứng của Đào Nhược Hương đã vô tình chứng minh hắn thực sự nói trúng chỗ hiểm.
Lửa giận trong mắt Đào Nhược Hương dần dần biến mất, vừa rồi, sở dĩ cô biểu hiện tức giận như vậy là vì bởi vì cô tưởng rằng Tần Lãng đã rình trộm chỗ riêng tư của cô. Nhưng cô nhanh chóng nhớ lại việc Tần Lãng mới đến trường học hôm nay, hai người đều là lần đầu tiên gặp nhau, Tần Lãng vốn không có cơ hội rình trộm cô.
– Không có chuyện gì, các em tiếp tục làm chuyện của mình đi.
Đào Nhược Hương bảo các học sinh tản ra, sau đó cô cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, tỉ mỉ quan sát Tần Lãng một phen. Lúc này, cô mới nhỏ giọng nói:
– Em có biết là nói ra chuyện riêng tư của người khác là hành động không lễ phép không?
– Em biết, từ góc độ giáo viên và học sinh mà nói thì câu nói vừa rồi của em rất mạo muội, không lễ phép. Nhưng mà, em chỉ đứng ở góc độ một người theo nghề thầy thuốc mà nói thôi. Ở trong mắt của em thì Đào lão sư chỉ là một bệnh nhân cần chữa trị gấp mà em chính là một bác sĩ nhìn ra được bệnh trạng của cô. Bởi vậy nên việc bác sĩ cùng người bệnh bàn bạc về bệnh trạng hẳn không phải là chuyện gì thất lễ phải không?
– Không ngờ em không chỉ có thành tích sinh học tốt mà ngay cả công phu ngụy biện cũng lợi hại như vậy.
Đào Nhược Hương khẽ hừ một tiếng.
– Xem ra Đào lão sư lại mới phát hiện ta một điểm tốt của em nữa rồi.
Tần Lãng mặt dày mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói:
– Mặc dù mụn nhọt chỉ là bệnh nhẹ, nhưng nếu như không chữa trị thỏa đáng thì có thể phát sinh chuyển biến xấu, dẫn đến chỗ đau sẽ bắt đầu lở loét, bưng mủ, khiến cho người bệnh vô cùng đau đớn. Hơn nữa, coi như là có chữa hết thì chỉ sợ là để lại sẹo, với lại hiện giờ Đào lão sư cũng đã đau đớn lắm rồi phải không?
Mấy lời của Tần Lãng đã thực sự nói đến nỗi đau thầm kín của Đào Nhược Hương.
Trên mông của cô nổi lên một cái mụt nhọt, mọc mấy ngày trước. Bởi vì mụn nhọt mọc ở chỗ đặc biệt nên khiến ột khi cô ngồi xuống cảm thấy rất đau đớn tựa như ngồi trên bàn chông. Cô lập tức đến khoa da liễu, bệnh viện trung tâm thành phố Hạ Dương đăng ký khám bệnh, nhưng mà lúc cô đang chờ trị liệu thì chợt phát hiện bệnh nhân xung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn mình. Sau đó cô nhanh chóng hiểu rõ, hóa ra là những người đến xem bệnh ở khoa da liễu, hầu như có rất nhiều người mắc bệnh tình dục, mà Đào Nhược Hương lại có phần yêu thích sạch sẽ. Cô biết được mình lại cùng những người bệnh như thế khám bệnh chung một chỗ nên cô lập tức vứt số, rồi vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Sau đó Đào Nhược Hương đi tiệm thuốc mua một hộp thuốc mỡ bôi lên chỗ đau, nhưng lại không thấy đỡ hơn chút nào cả, trái lại còn có triệu chứng nặng hơn.
Nhất là sau khi Đào Nhược Hương nghe Tần Lãng nói nó còn có thể lở loét, sưng mủ, để lại sẹo các loại, còn nói cô “Trúng độc” thì trong lòng Đào Nhược Hương càng cảm thấy bắt đầu lo sợ bất an. Đột nhiên cô cảm thấy bệnh tình của mình dường như rất nghiêm trọng, vì thế mà không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà cô mở miệng hỏi một câu:
– Em… Có thể trị hết sao?
Lời kia vừa thốt ra khỏi miệng thì Đào Nhược Hương lập tức cảm thấy hối hận.
Nếu như Tần Lãng đáp ứng chữa trị cho cô, nhưng lại yêu cầu nhìn chỗ đau của nàng thì làm sao bây giờ? Lẽ nào nàng phải để lộ mông ngọc của mình ột tên tiểu tử xem hay sao? Thế thì mắc cở chết thôi!
– Đương nhiên có thể trị hết!
Giọng của Tần Lãng vô cùng khẳng định, chứng tỏ mười phần tự tin, nhưng sau đó giọng nói lại xoay chuyển:
– Nhưng mà bây giờ em phải vào học tiết tiếp theo. Đào lão sư à! Chờ khi nào em có thời gian sẽ thảo thuận tiếp tục bệnh tình của cô.
Tần Lãng nói xong thì xoay người bước nhanh về phía lớp học.
– Đáng ghét! Thực là đáng ghét mà!
Đào Nhược Hương nhìn theo bóng lưng của Tần Lãng, cắn răng nghiến lợi mắng.
Đừng xem ngày thường Đào lão sư ở trước mặt học sinh đều biểu hiện đoan trang ôn nhã, thực ra thì trong nội tâm của cô cũng có một mặt như là một cô gái nhỏ.
Đào Nhược Hương như là mặt trăng sáng có vô số vì sao vây quanh, cô chưa bao giờ bị người khác xem thường như thế. Tại Thất Trung này, bất luận là nam sinh hay là nam lão sư, chỉ cần Đào Nhược Hương mở miệng thì không ai là không chen chấn chạy đến giúp cô cả. Chẳng lẽ cái tên tiểu tử mới chuyển trường này là người mù sao, không nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mê người của Đào đại tiểu thư sao?
Thế mà Tần Lãng hết lần này tới lần khác cứ viện ra những cái cớ rất hợp lý, khiến cho Đào Nhược Hương không tìm được lý do để tức giận.
Đào Nhược Hương là lão sư, cô cũng không thể chủ động mở miệng bảo Tần Lãng trốn học để chữa bệnh cho cô được.
…
Trường học có hai tòa nhà, năm lầu với tất cả ba mươi mốt phòng học. Phòng dạy học bằng thiết bị nghe nhìn thuộc khu vực thí nghiệm, mà khoảng cách giữa khu thí nghiệm với lớp học khoảng năm trăm thước, cho nên Tần Lãng nắm chắc thời gian rời đi không chê vào đâu được.
Tần Lãng vừa chậm rãi đi đến lớp học vừa ngâm nga một bài hát, rõ ràng là tâm tình của cậu ta rất tốt.
Đến trường trung học Thất Trung hàng đầu, gặp gỡ đệ nhất mỹ nữ lão sư của Hạ Dương. Hơn nữa còn thành công khắc sâu ấn tượng xấu trong lòng nàng. Đối với Tần Lãng thì đây chính là một khởi đầu cực kỳ tuyệt vời.
Nhưng vui mừng đến cực điểm cũng dễ dàng phát sinh bi thương.
Tại chỗ rẽ cầu thang giữa tầng bốn và tầng năm, Tần Lãng bị một nam sinh lực lưỡng, ôm một quả bóng rổ chặn lại. Người này chỉ vào mặt Tần Lãng, đe dọa:
– Này! Học sinh chuyển trường, Thái Thiểu bảo ta nói với ngươi một câu, biết điều thì cách Đào lão sư xa một chút!
– Mày là ai? Tao cũng không biết mày. Còn nữa, mày nói với tên “Thái Thiếu ” đó là ai vậy?
Mặc dù đối phương cao ít nhất là một mét chín, nhưng Tần Lãng cũng không sợ hắn, bình tĩnh nói.
– Thái Thiếu chính là đại ca ở Thất Trung.
Đại Cá bỗng nhiên nhớ đến đối phương chính là một học sinh mới chuyển trường, chắc chắn không biết sự lợi hại của Thái Thiếu, vì thế sau đó hắn chỉ hừ một tiếng rồi tiếp tục nói:
– Tóm lại là mày hãy nhớ rõ lời tao nói vừa rồi, nếu không thì mày cứ chờ xem hậu quả.
– Vừa rồi mày nói cái gì?
Tần Lãng giả bộ hồ đồ, hỏi một câu.
– Thái Thiếu bảo ta nói với ngươi một câu… Mẹ nó! Mày dám trêu chọc lão tử!
Cậu học sinh lực lưỡng cuối cùng cũng phản ứng kịp, biết rằng Tần Lãng đang trêu chọc hắn nên rất tức giận. Thân thể nghiên về phía trước một chút, chìa tay phải ra nắm lấy quần áo của Tần Lãng, muốn đấm Tần Lãng một đấm thật mạnh.
Tần Lãng ung dung nghiên người tránh né với tốc độ rất nhanh mà người khác không thể nào phát hiện ra được. Hai chân cậu học sinh lực lưỡng bỗng mất thăng bằng, chẳng những không bắt được Tần Lãng mà chính hắn lại té xuống, giống như con chó nằm chờ gặm xương vậy. Thân hình nặng một trăm tám mươi cân nặng nề đập xuống đất, suýt nữa đã ép vỡ cả cầu thang.
Một số học sinh đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.
– Leng keng
Đúng vào lúc này, chuông báo hiệu vào học lại vang lên, Tần Lãng không có rãnh rỗi để ý tới cậu học sinh lực lưỡng này, chạy nhanh tới phòng học.
Tiết kế tiếp là số học, chỗ ngồi của Tần Lãng được sắp xếp ở cuối lớp. Cậu ta ngồi cùng bàn với một tên mập mạp, tên là Triệu Khản, cũng là một học sinh mới chuyển trường, nhưng mà hắn đã chuyển đến Thất Trung được một tháng rồi.
Triệu Khản đặc biệt có tài năng tán dóc, nhanh chóng thân quen với Tần Lãng. Từ miệng hắn, Tần Lãng cũng biết không ít tin tức liên quan đến Thất Trung.
Tuy nhiên, sau đó Tần Lãng ngủ thiếp đi trong lớp, cậu ta cũng không biết là Triệu Khản đã nói đến chuyện gì nữa.
Đợi đến khi Tần Lãng vừa cảm giác tỉnh ngủ thì đã đến thời điểm tan học của buổi chiều.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tần Lãng bỗng nhiên cảm thấy bên trong phòng học rất là yên lặng. Yên lặng đến mức khiến cho hắn không còn cảm giác buồn ngủ nữa. Tần Lãng vừa mở mắt nhìn thì đã thấy Đào Nhược Hương đã đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười, dịu dàng hỏi:
– Bạn học Tần Lãng, lát nữa em có rảnh không?
Bên trong phòng học, bất kể nam sinh hay nữ sinh đều tập thể há hốc mồm, sừng sờ nhìn.
Ngay cả Tôn Bác – lão sư dạy tiếng anh vừa mới thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị rời khỏi lớp học, cũng vô cùng căm ghét đến khóe miệng co giật.
Tần Lãng bỗng nhiên cảm thấy Đào Nhược Hương đang đổ thêm dầu vào lửa, cậu ta vô tình trở thành kẻ thù chung của tất cả nam sinh Thất Trung.