Thiếu Niên Y Tiên

Chương 19: Hoàn toàn thu phục​


Bạn đang đọc Thiếu Niên Y Tiên: Chương 19: Hoàn toàn thu phục​

– KTV Kim Long Cung.
Vừa ra khỏi cửa trường, Tần Lãng lên một chiếc xe taxi.
– Mười lăm!
Tài xế xe taxi trực tiếp báo một cái giá, hắn nhìn dáng dấp Tần Lãng còn non nớt nên muốn chặt chém.
Tần Lãng biết rõ tối thứ bảy không dễ bắt được xem, nên cậu cũng không thèm tính toán chi li với đối phương.
Vài phút sau, xe dừng ở trước cửa Kim Long Cung, tài xế quay đầu nói với Tần Lãng:
– Đến rồi, năm mươi!
– Năm mươi? Anh chắc chắc giá nhiêu đó à?
Tần Lãng lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
– Phải có chừng mực, làm người không nên quá tham lam!
– Nhóc con, có phải mày muốn quỵt tiền xe hay không?
Rõ ràng tài xế không có xem một đứa học sinh miệng còn hôi sữa như Tần Lãng ra gì cả, tựa cánh tay lên cửa xe, nhô đầu khỏi cửa, nói với một tên côn đồ đang đứng ở cửa KTV Kim Long Cung:
– Mao ca! Đến hút một điếu thuốc!
Nói chuyện xong, tài xế hung hăng trừng mắt với Tần Lãng một cái. Đây rõ ràng là đang ra oai với cậu đây mà! Ý nói sẽ tố cáo Tần Lãng với tên côn đồ kia:
– Thấy không? Tao có quan hệ không tệ với đám côn đồ ở Kim Long Cung. Hôm nay, nếu nhóc con mày không đưa tao năm mươi đồng thì chắc chắc gặp phải xui xẻo rồi!
Cái tên côn đồ gọi là “Mao ca” đó có dáng dấp cao lớn thô kệch, vô cùng hung hãn, trên cánh tay còn có hai cái hình xăm. Cũng vì nhìn hắn có lực uy hiếp cho nên người ta mới gọi hắn đến nơi này làm người canh cửa.

Tần Lãng không thèm để ý tới tài xế, trực tiếp cầm mười lăm đồng thảy qua.
Mao ca đương nhiên có quen biết với tên tài xế này, hắn cũng biết có chuyện gì xảy ra. Vì vậy hắn cố tinh tỏ vẻ hung ác, ngăn Tần Lãng ra khỏi xe:
– Nhóc con, mày muốn quỵt tiền xe phải không?
– Quỵt cái đầu mày, con mẹ nó! Mao Tử, mẹ nó, mắt mày bị đuôi rồi phải không? Ngay cả Tần ca mà cũng không nhận ra!
Mao ca vừa mới dứt lời, sau ót hắn đã bị người nào đó tát một cái thật đau. Mặt mày hắn tràn đầy lửa giận mà quay đầu lại, phát hiện người đánh hắn chính là Đuôi Ngựa thì tức khắc mễm nhũn. Trong lòng âm thầm nói:
– Làm sao tao biết thằng nhóc này chính là Tần ca chứ?
Mao Tử không dám chọc đến Đuôi Ngựa, chỉ dám phát tiết lửa giận trong lòng lên đầu tên tài xế. Hắn đi lại chỗ tài xế, cho tên đó một cái bạc tai, quát lớn:
– Mày điên à! Tần ca của chúng tao ngồi xe của mày là đã ày mặt mũi rồi, mày lại còn dám dọa nạt Tần ca. Mày muốn chết phải không hả… Còn không đem tiền xe của Tần ca ói ra… Năm mươi! Mẹ mày! Đưa năm trăm ra đây!
Lúc Mao Tử dạy dỗ và chèn ép tên tài xế thì Tần Lãng cùng với Đuôi Ngựa đã đi vào căn phòng bao của Kim Long Cung KTV.
Tại đây, Tần Lãng thấy được một đám người sứt đầu mẻ trán đang uống rượu giải sầu với Hàn Tam Cường.
Thấy Tần Lãng tới, Hàn Tam Cường bảo những người khác lui ra ngoài, sau đó cầm một phong bì đưa cho Tần Lãng:
– Tần ca, trong đây là hình chụp của An Đức Thịnh, địa chỉ, còn có tình hình một số sản nghiệp của hắn, tôi chỉ có thể điều tra được nhiêu đó thôi.
– Cảm tạ.
Tần Lãng đem phong thư cất vào.
Tần Lãng nhìn bộ dáng Hàn Tam Cường muốn nói lại thôi, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì đó, hỏi một câu:

– A Cường, anh gặp phải phiền toái gì sao?
Hàn Tam Cường nghe Tần Lãng chủ động hỏi tới thì thở dài một tiếng, nói:
– Mẹ nó, có người dòm ngó địa bàn của tôi!
– Ồ! Nói nghe chút đi.
Tần Lãng rót một chén rượu, nghe Hàn Tam Cường nói rõ tinh huống.
Tần Lãng đã sớm đoán được Hàn Tam Cường có chuyện phiền lòng, bởi vì nếu như đối phương có gan dùng độc ám toán Hàn Tam Cường thì chắc chắn không sợ thế lực của Hàn Tam Cường. Tuy nhiên, Hàn Tam Cường không chủ động mở miệng, Tần Lãng cũng không tiện hỏi nhiều, tránh Hàn Tam Cường cho rằng Tần Lãng muốn làm đại ca.
– Tang Côn, chính là đại ca của Man Ngưu đã đánh tiếng rồi, muốn tôi nhường một đầu phố bên ngoài trường Thất Trung cho hắn.
Hàn Tam Cường căm hận nói.
Một đầu phố bên ngoài trường Thất Trung vô cùng béo bở, đương nhiên Hàn Tam Cường không nỡ bỏ rồi. Hơn nữa mất địa bàn chẳng khác nào mất hết mặt mũi.
– Xem ra anh không đấu lại Tang Côn rồi phải không?
Giọng Tần Lãng vẫn vô cùng bình tĩnh.
– Đúng vậy.
Hàn Tam Cường cũng không che giấu.
– Hai ngày nay, người của tôi đã âm thầm điều tra tay chân của bọn chúng, số lượng, sức mạnh, đều hơn chúng tôi!

– Vậy anh dự định giao ra địa bàn sao?
Tần Lãng nhàn nhạt hỏi.
Hàn Tam Cường vốn tưởng rằng Tần Lãng sẽ chủ động giúp mình một tay, dù sao thì công phu của Tần Lãng rất lợi hại, nhưng Tần Lãng cứ khư khư không có hành động. Tuy nhiên khi Hàn Tam Cường cẩn thận suy nghĩ một chút, Tần Lãng người ta chẳng qua chỉ là một học sinh trung học, có lẽ không có hứng thú lăn lộn giang hồ, mà người ta cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ hắn.
– Việc này…
Hàn Tam Cường thở dài một tiếng, chợt hớp một ngum rượu, sau đó mới nói:
– Tôi sẽ không giao ra địa bàn! Tang Côn muốn độc chết tôi, không nói thì thôi chứ nhắc đến phải nói tên này giống như người điên, chuyện gì cũng dám làm. Nếu để hắn tiếp quản một đầu đường thì hắn nhất định sẽ đẩy nhanh buôn bán đồ vật đồi trụy, chắc chắn sẽ dụ dỗ nhiều nam sinh sa đọa!
– Không ngờ anh cũng có lòng chính nghĩa như vậy!
Tần Lãng mỉm cười.
Hàn Tam Cường đỏ mặt, sau đó nghiêm mặt nói:
– Tần ca, tôi biết có lúc anh rất xem thường tôi chỉ là một tên xã hội đen lăn lộn giang hồ. Tuy nhiên con người tôi dù có lăn lộn giang hồ, nhưng cũng có quy tắc riêng, chỉ cùng huynh đệ giảng giải nghĩa khí, không dính đến bạch phiến, không có bức kỹ nữ làm chuyện bất lương!
– Cường ca, tôi chưa từng coi thường anh.
Tần Lãng bình tĩnh nói.
– Có bạch đạo thì chắc chắn cũng có hắc đạo. Đạo lý này tôi rất rõ ràng, con đường bên ngoài trường là địa bàn mà nhiều người để mắt tới. Cường ca, anh có thể để bản thân mình không vượt quá ranh giới đã không tệ rồi.
Tần Lãng lại gọi Hàn Tam Cường là Cường ca một lần nữa, chứng tỏ cậu cũng không hề xem thường tấm lòng của Hàn Tam Cường. Mấy năm nay, Tần Lãng được lão độc vật truyền thụ rất nhiều thứ, cậu đương nhiên sẽ không khờ dại nhận thức thế giới này thật sự thái bình. Hàn Tam Cường có thể kiên quyết không cho bản thân mình không vượt quá ranh giới đã xem như rất tốt rồi.
Hàn Tam Cường không ngờ một học sinh trung học như Tần Lãng lại có thể thông suốt nhiều thứ như vậy, không kềm được tăng thêm vài phần coi trọng Tần Lãng. Vì vậy Hàn Tam Cường nhân cơ hội nói ra ý kiến của bản thân mình:
– Tần ca, tôi biết thân thủ của anh rất lợi hại, nếu như anh chịu giúp tôi giữ được địa bàn… Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho Tần ca uổng công ra tay đâu. Như thế này đi, sau này anh sẽ là đại ca!
Ngay từ đầu, Tần Lãng cũng biết ý nghĩ của Hàn Tam Cường, sở dĩ cậu không bày tỏ thái độ, chính là muốn chờ Hàn Tam Cường chủ động mở miệng. Lão độc vật muốn Tần Lãng tiếp nhận tất cả sản nghiệp của An Đức Thịnh, đương nhiên phải tiếp nhận dưới tình huống hợp pháp. Nếu không thì hôm nay tiếp quản địa bàn của An Đức Thịnh, ngày mai cảnh sát liền tìm đến cửa. Cho nên Tần Lãng suy nghĩ biện pháp tốt nhất chính là thông qua Hàn Tam Cường để làm chuyện này. Hàn Tam Cường cũng coi như là người từng trải, hơn nữa lại quen biết các thế lực hắc bạch ở Hạ Dương, chắc chắn có biện pháp hợp pháp những sản nghiệp của An Đức Thịnh.
– Tôi sẽ không làm đại ca của anh.

Tần Lãng lắc đầu, nói tiếp:
– Sau này, anh không chỉ làm lão đại ở Thất Trung, mà sẽ là khu vực Thành Nam, thậm chí toàn bộ Hạ Dương này!
Giọng của Tần Lãng rất bình thản, nhưng lại toát ra sự tự tin vô cùng lớn, điều này khiến trong lòng Hàn Tam Cường dâng trào nhiệt huyết. Nhưng Hàn Tam Cường không có cái khả năng này, muốn nhanh chóng đạt được mục tiêu đó không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Công phu của Tần Lãng mặc dù không tệ, thế nhưng hiện tại lăn lộn giang hồ không chỉ có công phu lợi hại là có thể thống nhất thiên hạ. Tuy nhiên Hàn Tam Cường đã hiểu ý tứ của Tần Lãng, gật đầu nói:
– Tần ca, tôi hiểu rồi, anh muốn làm ông chủ lớn phía sau phải không?
Nếu như Hàn Tam Cường có thể đồng ý để Tần Lãng làm lão đại thì đương nhiên có thể đồng ý để Tần Lãng làm ông chủ phía sau rồi. Nếu như không có Tần Lãng giúp đỡ thì có mười phần là Hàn Tam Cường sẽ thua trong tay của Tang Côn, khi đó địa bàn cũng với thể diện đều bị mất, tiếp theo có thể bị những người khác đục nước béo cò, triệt để biến thành vật hy sinh. Mặc khác, nếu để Tần Lãng làm ông chủ phía sau, địa bàn được mở rộng thì Hàn Tam Cường sẽ có được rất nhiều lợi ích!
Đã có nền tảng để hợp tác thì chuyện kế tiếp cũng dễ dàng nói chuyện rồi.
Nét mặt của Hàn Tam Cường cũng không còn buồn bực như trước nữa, bắt đầu cùng với Tần Lãng bàn bạc kế sách đối phó với Tang Côn:
– Cái tên khốn kiếp Tang Côn đó không phải là người thành phố Hạ Dương, hắn là người dân tộc Duy Ngô Nhĩ ở Hồi Cương, dẫn theo một đám huynh đệ dân tộc Duy Ngô Nhĩ không sợ chết đến khống chế khu vực trạm xe lửa thành đông. Cho nên hắn mới giàu đến chảy mỡ, hơn nữa thủ đoạn độc ác, bụng dạ nham hiểm, thực sự rất khó đối phó. Vốn Trâu Điên cùng với Tang Côn nước giếng không phạm nước sông, nhưng không ngờ tên này lại bị Tang Côn mua chuộc, cho nên trước mắt thế lực của hắn rất mạnh.
– Chuyện này không có gì khó hiểu.
Tần Lãng suy nghĩ một chút rồi nói.
– Thế lực của Tang Côn ở Thành Đông, anh ở Thành Nam, khi hắn vẫn chưa có cách đối phó các thế lực ở Thành Đông thì chắc chắn không vội vã chạy đến khiêu chiến với anh đâu.
– Tôi cũng không ngờ tình huống lại như vậy.
Hàn Tam Cường nói tiếp:
– Trước đó, tôi cùng với Tang Côn cũng là nước sông không phạm nước giếng.
– Trước tiên, chúng ta phải tìm hiểu mục đích thật sự của Tang Côn…
Tần Lãng dùng một ngón tay gõ nhẹ lên ly rượu, suy nghĩ nguyên nhân, chốc lát cậu đã mơ hồ có đáp án.
– Một đầu phố bên ngoài trường có cái gì khiến hắn hứng thú như vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.