Đọc truyện Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp – Chương 38
Từ chương này cô Thiên Hội trưởng sẽ up nhé. Tui giao lại bộ này cho cô ấy toàn quyền edit và đăng tải. Nên cách trình bày không giống vs trước, báo để mọi người biết không bất ngờ °^^°
Lota
———
Chương 38
Chờ đến lúc Kỳ Tĩnh về đến nhà, Ninh Hữu đã bắt đầu so đấu trận chung kết.
Cùng áp dụng chế độ vòng bán kết, mỗi người đều có ba trận thi đấu, thắng một trận đấu thì được một điểm, dựa theo sắp xếp số điểm đạt được mà xác định hai người được giải huy chương đồng.
Lúc này Ninh Hữu đã đánh đến tinh thần mười phần, cẩn thận quan sát tình huống của từng đối thủ. Bởi vì từng người một cậu đều đối chiến qua rồi, cho nên thực lực của bọn họ đến đâu cậu cũng biết. Nhưng rõ ràng một điều là, trải qua ba ngày tu chỉnh, tất cả bọn họ so với lúc bán kết đều mạnh hơn một ít.
Đặc biệt là Lam Phong kia, khiến cho Ninh Hữu có chút cảm giác nhìn không thấu.
Theo thời gian trôi qua, trình tự bọn họ xuất trận đã được định ra, Ninh Hữu là người đầu tiên lên thi đấu, đối thủ là Ưng Trảo từng đối chiến với cậu hai lần.
Chỉ một lúc sau khi lên thi đấu, Ninh Hữu ngay lập bị thương nặng, cậu có chút kinh ngạc mà nhìn đối thủ thực lực bạo tăng kia.
“Mấy ngày hôm trước gã còn chưa mạnh đến vậy, mà bây giờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Một bên kinh ngạc hỏi Viêm Hoàng, một bên chật vật né tránh công kích của Ưng Trảo.
“Chắc gã ăn thuốc tăng thực lực tạm thời”, Viêm Hoàng có chút khinh thường, “Thằng nhát gan mới dùng loại đồ này.”
“Thuốc đó lợi hại như vậy?”
“Đương nhiên không phải”, Viêm Hoàng giải thích, “Loại thuốc này có tác dụng phụ phi thường cường đại, tuy rằng chỉ được sử dụng trên mạng giả lập, không thể sinh ra bất kỳ tác dụng gì đối với cơ thể. Nhưng là nó sẽ mang đến tổn thương không thể vãn hồi cho tinh thần của người sử dụng. Mặc dù đã xuất hiện phương pháp giảm bớt loại tác dụng phụ đó, nhưng đương nhiên hiệu quả cũng không quá lớn rồi.”
“Cũng không biết trong đầu gã nghĩ cái gì mà lại muốn gia tăng thực lực của mình như vậy, cho dù trận thi đấu này gã có đạt giải quán quân đi chăng nữa thì về sau chắc chắn cũng bị phế bỏ.”
Trong khi hai người nói chuyện, công kích hung ác của Ưng Trảo lại rơi xuống bên người Ninh Hữu một lần nữa, Ninh Hữu có chút chật vật khống chế cơ giáp tránh né. Thực lực tăng lên đáng kể khiến Ưng Trảo tức khắc bộc lộ mũi nhọn, tốc độ cực nhanh. Chỉ cần thân thể hai cơ giáp va chạm cũng đã khiến bản thân cậu có chút chịu không nổi rồi, huống chi Ưng Trảo còn có một cái súng laser đến nay vẫn chưa mở ra lần nào.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Ninh Hữu chỉ có thể dùng cánh tay trái của mình ngăn cản một chút công kích, sức mạnh quá lớn làm cho Ninh Hữu có chút chật vật lui về phía sau hai bước. Ngay sau đó một cái va chạm đánh về phía cậu! Trong lòng Ninh Hữu căng thẳng, chỉ có thể bắn một phát súng qua, ngăn cản thế công của đối phương một chút, sau đó thừa dịp khoảng cách này nhanh nhẹn kéo dài khoảng cách giữa hai bên.
Ninh Hữu cường hạng xạ kích, nhưng tốc độ cùng và sức mạnh của đối phương đều rất mạnh, điều này làm cho Ninh Hữu khó mà tìm được cơ hội xuống tay, một khi để cho Ưng Trảo đến gần người, cậu sẽ lập tức bị cuốn lấy hoàn toàn. Ninh Hữu đành phải chiến du kích với Ưng Trảo ở trong sân thi đấu, ngẫu nhiên làm vài động tác trêu đùa gã một chút. Nhằm ngay lúc Ưng Trảo bạo nộ gần như mất đi lý trí, ánh mắt của Ninh Hữu sáng lên, tìm được sơ hở của Ưng Trảo, giơ tay bắn ra hai phát súng liên tiếp.
Ninh Hữu mặc dù cuối cùng giành chiến thắng, nhưng toàn thân lại đầy rẫy vết thương, cả người cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Cũng may bây giờ cách trận thi đấu thứ hai của Ninh Hữu thời gian rất dài cho nên cậu có cơ hội để hảo hảo nghỉ ngơi. Ninh Hữu đi tìm một vị trí tốt trong phòng nghỉ, dựa vào trên sô pha, xem các trận thi đấu trên màn hình.
Mà lúc này, Viêm Hoàng lại lặng yên không một tiếng động offline.
“Thằng nào dám đột nhiên ngắt mạng của ông!”, Viêm Hoàng giận dữ rống to, nhưng sau khi thấy rõ bóng người trước mắt, lập tức lúng túng, nhát như cáy nói, “Chủ nhân, anh đã trở về rồi a.”
Đôi mắt Kỳ Tĩnh híp lại, bên trong ẩn chứa vô tận hàn quang.
“Lúc trước mỗi ngày tui đều nói lời hay về chủ nhân ngài trước mặt Ninh Hữu đấy! Với cả mỗi lần chiến đấu tui đều lấy video đầy khí phách của ngài ra dạy cậu ấy đó nha”, Viêm Hoàng giơ lên móng vuốt nhỏ, tội nghiệp nhìn Kỳ Tĩnh kể lể, “Cậu ấy bây giờ rất có hảo cảm với ngài rất mà.”
Sắc mặt Kỳ Tĩnh hơi hoãn lại, giọng nói trầm thấp từ tốn, “Đưa đồ cho ta.”
Viêm Hoàng theo phản xạ định rụt về phía sau một bước, sau đó dưới uy áp cường đại của Kỳ Tĩnh mà không tình nguyện mở khe thẻ trước ngực mình ra, nộp lên tấm thẻ nhỏ màu đen kia.
“Lần sau nếu ta nghe được dù chỉ một chữ thô tục từ miệng nhóc thì ta sẽ suy xét đến việc bảo Trình lão gia tử đổi hệ thống ngôn ngữ một lần nữa cho nhóc.”
Kỳ Tĩnh xoay người, thanh âm không hề phập phồng ném xuống một câu như vậy.
Viêm Hoàng sợ tới mức nhanh chóng dùng tay bưng kín miệng mình, khóc không ra nước mắt.
Chủ nhân bại hoại! Tui chúc anh mãi mãi không theo đuổi được quả bưởi nhỏ! Người không hề có tâm đồng tình với tình yêu như anh ý, chỉ xứng độc thân cả đời thôi!
“Viêm Hoàng, sao vừa rồi cậu lại đột nhiên rớt tuyến vậy?”, Ninh Hữu có chút nghi hoặc.
“Có việc đi ra ngoài một chuyến”, “Viêm Hoàng” khôi phục lại phong cách ngôn ngữ bình tĩnh kia của nó.
Trong lòng Ninh Hữu cứ cảm thấy quái quái, nhưng bởi vì thi đấu sắp bắt đầu nên cậu cũng không có tâm tư đi dò hỏi dị thường của Viêm Hoàng.
Lần này tiến hành hai trận thi đấu, một trận là Lam Phong đối chiến Cuồng Mãng, một trận là Lam Phong đối chiến Ưng Trảo, hai trận đấu đó đều lấy Lam Phong nhanh chóng thắng lợi làm kết thúc. Mà trận tiếp theo là Ninh Hữu đối chiến Cuồng Mãng,người tuyển thủ lúc trước cậu đặc biệt không thích.
“Cậu không thích gã?”, Thanh âm nhàn nhạt của Viêm Hoàng vang lên trong đầu Ninh Hữu.
“Đúng”, Ninh Hữu gật đầu thật mạnh, toàn thân lộ ra cảm xúc cực kỳ chán ghét đối với người nọ.
“Vậy đánh phế gã”, Thanh âm của Viêm Hoàng nhàn nhạt như cũ, nhưng lại khiến cho Ninh Hữu cảm nhận được tự tin cùng uy hiếp cực mạnh của nó.
Ninh Hữu trong nháy mắt nghi hoặc, nhưng còn chưa đợi Ninh Hữu hỏi ra, trọng tài đã tuyên bố thi đấu bắt đầu.
“Lần trước tôi còn chưa đã ghiền, lần này chúng ta phải hảo hảo thân mật nha, tôi nghĩ dáng vẻ cậu khi bị chia thành mấy khối kia nhất định là vô cùng đẹp”, Cuồng Mãng cười ha hả, thanh âm gã tràn ngập hưng phấn dị thường.
Ninh Hữu chán ghét nhíu nhíu mày, vô nghĩa, một cái roi chân sắc bén công kích vụt tới. Cuồng Mãng phảng phất như sớm biết động tác của Ninh Hữu, đàu tiên đem chiến đao đặt ở nơi chân của Ninh Hữu chắc chắn sẽ đi qua, Ninh Hữu đành phải ngạnh sinh sinh dừng lực đạo của mình, đổi sang phương hướng khác.
“Đùi phải uốn lượn năm độ, khống chế phương hướng của mình, quét ngang chân dưới của gã”, thanh âm Viêm Hoàng vang lên trong đầu Ninh Hữu.
Ninh Hữu không có bất kỳ chần chờ gì mà làm theo, công kích vừa chuẩn bị tốt tức khắc biến thành một động tác giả, giấu đi ý đồ chân chính của Ninh Hữu.
Cuồng Mãng đem chiến đao lợi quang chém vào lộ tuyến công kích nguyên bản của Ninh Hữu, Ninh Hữu thoáng chốc toát ra một thân mồ hôi lạnh, nếu lúc ấy bản thân không đổi, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị chém phế một chân. Trong lòng tuy có chút nghĩ mà sợ, nhưng động tác của Ninh Hữu lại vẫn không dừng lại, đùi phải hung hăng đánh vào chân dưới của Cuồng Mãng, trực tiếp đem gã quăng ngã xuống đất.
Ánh mắt Ninh Hữu sáng lên, bằng tốc độ cực nhanh ngăn cản động tác gã muốn đứng lên, hung hăng một quyền nện trên cabin gã.
“Nghiêng người sang bên phải.”
Ninh Hữu theo bản năng xoay thân thể bản thân một chút, chiến đao khủng bố bổ tới cánh tay máy móc của cậu. Ninh Hữu giận dữ, trực tiếp đánh về phía cánh tay phải trang bị chiến đao của Cuồng Mãng, mỗi một quyền đều dùng lực đạo lớn nhất của mình.
Cuồng Mãng thừa nhận công kích mãnh liệt, trong lòng lại có chút kinh nghi bất định, người này tại sao lần nào cũng nhìn ra được động tác của mình, thật giống như có thể biết trước vậy! Cuồng Mãng cắn chặt răng, biểu tình thị huyết trên mặt không biến mất chút nào, chẳng qua như vậy mới thú vị, sói con giương nanh múa vuốt so với tiểu bạch thỏ thuần lương vô hại thì có thú vị hơn nhiều.
Nếu nói ban đầu Cuồng Mãng còn có thể tinh tế suy tư phản công như thế nào và xé sói con bên trên kia thành mấy khối ra sao. Nhưng bây giờ gã chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn công kích của mình một lần lại một lần thất bại, rồi không chút tôn nghiêm bị một quyền lại một quyền đánh vào trên người.
Từ trước đến nay đều là gã tính toán lộ tuyến công kích của người khác, lần này sao có thể bị người khác tính kế được! Trong lòng Cuồng Mãng tràn ngập không cam lòng cùng oán hận, gầm nhẹ hai tiếng, liều mạng giãy giụa.
Sau khi Ninh Hữu đem cánh tay phải của Cuồng Mãng phế đi, lúc này mới dùng súng laser của mình cho gã một cái thống khoái.
Sau khi thắng trận thi đấu này, tâm tình của Ninh Hữu nháy mắt tốt hơn rất nhiều, cậu nhìn này không thuận mắt Cuồng Mãng này rất lâu rồi, hiện tại xem như cho gã một giáo huấn. Bất quá nếu không phải có Viêm Hoàng thời thời khắc khắc nhắc nhở, chỉ sợ bản thân sớm đã bị Cuồng Mãng đè xuống đánh.
“Viêm Hoàng cậu thật lợi hại!”, trong thanh âm của Ninh Hữu tràn đầy vui sướng cùng sùng bái, “Cậu thế nhưng lần nào cũng có thể nhìn thấu công kích của đối phương trước!”
Kỳ Tĩnh im lặng trong chốc lát, cảm thấy anh có nên tìm một cơ hội mặc áo lót của bản thân mà xuất trận hay không. Loại cảm giác người khác được sùng bái này, thật sự có chút không tốt.
“Số lần cậu chiến đấu còn ít, trải qua vài lần nữa tự nhiên sẽ biết thôi”, dừng một chút, “Tôi…… Chủ nhân của tôi rất lợi hại, tôi có thể nhờ anh ta giúp cậu huấn luyện.”
Ánh mắt Ninh Hữu sáng lên, “Thật à?”
“Đương nhiên.”
Đối với kết quả này Ninh Hữu cực kỳ vừa lòng, tuy rằng lúc bình thường Viêm Hoàng sẽ cho cậu xem một ít video tư liệu, nhưng cái này không hiệu quả bằng người thật dạy dỗ.
Viêm Hoàng ôm đầu gối ngồi dưới đất, ủy ủy khuất khuất chọc thẻ mạng của mình.
Bây giờ mình căn bản không lên mạng giả lập được, không có cách nào giúp quả bưởi nhỏ. Chủ nhân cái đại phôi đản muộn tao kia, không chừng lại đang nghĩ cách làm sao để lừa gạt cảm tình của quả bưởi nhỏ đấy!
Một trận chiến với Cuồng Mãng, không đơn thuần chỉ làm cho Cuồng Mãng bị chấn động không nhỏ, ngay cả những người đang theo dõi cũng có nhận thức mới với Ninh Hữu.
“Anh thấy gì không, Viêm Hoàng kia quả thực phản ứng có chút nhanh nhạy quá mức……”
“Cái gì gọi là phản ứng nhanh nhạy, rõ ràng giống như đã biết trước Cuồng Mãng bước tiếp theo sẽ làm động tác gì vậy!”
Lam Phong theo dõi trận chiến hơi hơi mị mị lại hai mắt, lộ ra một mạt mỉm cười không rõ ý vị, cuộc thi đấu này càng ngày càng thú vị.
Sau khi Ninh Hữu trở lại phòng nghỉ, ngay lập tức bắt đầu quan sát trận chiến đấu tiếp theo, một bên nghiêm túc nghe phân tích của Viêm Hoàng đối với động tác của bọn họ trong đầu, cảm giác được lợi ích không nhỏ.
Hiện tại trận đấu này là Cuồng Mãng đối chiến Ưng Trảo mà hai người kia Ninh Hữu đều không thích chút nào.
Bởi vì một hồi trước Cuồng Mãng vừa chiến đấu xong, thời gian nghỉ ngơi cũng không dài lắm, cho nên còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, một bộ suy sút như cũ.
Ưng Trảo nhìn dáng vẻ của gã còn cười nhạo khiêu khích, “Mày thi đấu cùng với tiểu bạch kiểm kia có ý tứ quá nhể, cứ như diễn kịch ấy. Nó nhẹ nhàng đem mày đè ở dưới thân không thể động, mày làm ra động tác gì nó cũng biết rõ ràng, mày ở đó giương nanh múa vuốt không khác gì thằng hề, thật quá vô dụng. Cũng không biết mày có cái thể diện gì mà tiếp tục tham gia thi đấu này nữa, sớm mà về nhà ôm trẻ con đi thôi ha ha ha ha!”
Tâm tình vốn dĩ đã tối tăm oán giận của Cuồng Mãng sau khi bị Ưng Trảo kích thích đã đạt tới cực điểm rồi, mặt gã trầm xuống, “Tâm tình của mày xem ra cũng không tồi, vậy mà còn tâm tư tới giễu cợt tao, tao thật ra muốn cho mày nhìn xem rốt cuộc thằng nào mới gọi là thằng hề!”
Trọng tài tài ra lệnh một tiếng, thi đấu chính thức bắt đầu.
Chỉ cách bắt đầu thi đấu còn chưa tới năm phút đồng hồ, Ưng Trảo đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu. Cho dù gã đã dùng thuốc tăng lên thực lực của bản thân, nhưng ở trước mặt Cuồng Mãng vẫn như cũ nhỏ bé giống như con kiến vậy.
Nghênh diện ba chiêu, súng laser của Ưng Trảo đã bị chiến đao của Cuồng Mãng bổ xuống, sinh sinh xé rách một mảng lớn trên cánh tay phải, chỉ còn một đoạn kim loại nhỏ tương liên với phần vai của cơ giáp, lung lay sắp đổ.
“Tôi –” nhận thua.
Ưng Trảo vừa muốn nói ra, đã bị một nắm đấm mạnh mẽ của Cuồng Mãng đánh bay ra ngoài. Vòng đi vòng lại, mỗi lần Ưng Trảo muốn nhận thua, đều bị Cuồng Mãng đánh đòn nghiêm trọng chặn lại trong miệng mình.
Trường hợp trên chiến trường thảm thiết làm người ta không nỡ nhìn thẳng, Cuồng Mãng phảng phất giống như chơi trò chơi phế đi tứ chi của gã, sau đó chậm rãi dùng chiến đao ở trên ngực gã cắt lấy một mảnh kim loại, lộ ra một mảnh đường bộ.
Chiến đao sắc bén kia phảng phất như lóng lánh quang mang tử vong, làm cho Ưng Trảo sợ hãi không thôi, cho dù Cuồng Mãng không có đánh gãy lời gã, Ưng Trảo vẫn như cũ không nói gì dù chỉ một câu.
Gã sợ hãi đến nỗi cái gì cũng không nói nên lời.
Thẳng đến khi cơ giáp bị tước đến mức toàn thân lộ ra tuyến lộ đỏ đỏ xanh xanh, Cuồng Mãng mới dừng động tác trong tay mình lại, trong thanh âm tràn ngập mùi máu tươi, “Bây giờ đã kiến thức được cái gì gọi là thằng hề chân chính hay chưa?”
Vừa dứt lời, Cuồng Mãng liền giơ chiến đao của mình lên, nhắm ngay cabin của Ưng Trảo, lại chậm chạp không có bổ xuống.
Thẳng đến khi Ưng Trảo bị loại sợ hãi treo ở đỉnh đầu này dọa sợ tới mức chịu không nổi mà hô to lên, Cuồng Mãng mới một đao giải quyết Ưng Trảo.
Một trận chiến này, có người khen Cuồng Mãng huyết tinh lợi hại, có người lại chịu không nổi tàn nhẫn thô bạo của gã.
Cuồng Mãng và Ưng Trảo đã qua ba trận chiến, Ưng Trảo 0 thắng 3 thua, Cuồng Mãng đạt được 1 thắng xếp hạng thứ 3.
Xếp hạng thứ nhất và thứ hai sẽ do quyết đấu giữa Ninh Hữu và Lam Phong quyết định.
Bởi vì tầm quan trọng của một trận chiến này, ban chủ sự cho bọn họ đủ thời gian nghỉ ngơi.
“Viêm Hoàng tiên sinh, xin chào!”, Một nam nhân ăn mặc tây trang gõ cửa tiến vào, lễ phép hành lễ với Ninh Hữu.
Ninh Hữu gật đầu, chờ hắn nói.
“Là như thế này, chủ tử của tôi hy vọng có thể hợp tác cùng một chiến sĩ cơ giáp xuất sắc như ngài cho nên sai tôi đến đây trưng cầu ý kiến của ngài một chút”, nam nhân từ đầu đến cuối cực kỳ khiêm tốn có lễ.
“Chủ tử của anh là?”
“Chủ tử của tôi họ Lâm, là thiếu chủ Lâm gia của Tương Vương Tinh, chắc ngài cũng biết một chút”, nam nhân tiếp tục nói, “Chủ tử của tôi đối xử với mọi người đều cực kỳ hậu đãi, chỉ cần ngài đi theo chủ tử của chúng tôi, ngài ấy nhất định sẽ không bạc đãi ngài.”
Ninh Hữu mặt không biểu tình gật gật đầu, trong lòng lại đang hỏi Viêm Hoàng, “Người hắn nói là ai a?”
“Một tên rắn độc tàn nhẫn mà thôi”, thanh âm của Viêm Hoàng nhàn nhạt, rõ ràng cực kỳ không thích người kia, “Không cần đáp ứng hắn.”
“Tôi sẽ không đi”, Ninh Hữu ngẩng mặt lên, “Thi đấu sắp bắt đầu rồi, tôi cần hảo hảo nghỉ ngơi.”
Nam nhân có chút ngạc nhiên, “Ngài tham gia giải thi đấu này không phải là để gia nhập Lâm gia chúng tôi sao?”
Ninh Hữu lắc lắc đầu, nghiêm túc nói, “Giải thi đấu này cùng với Lâm gia các anh có quan hệ gì?”
“Giải thi đấu này là do thiếu chủ của chúng tôi tổ chức, mục đích chính là để tuyển chọn nhân tài cho Lâm gia, rất nhiều người tới tham gia thi đấu đều là hướng về phía danh hào Lâm gia chúng tôi mà tới.”
Ninh Hữu bừng tỉnh, “Thì ra là thế.”
Nam nhân vẫn như cũ vẫn duy trì thái độ lễ phép của mình, “Vị tiên sinh này, tuy rằng tôi không biết ngài đến tột cùng có phải là vì muốn gia nhập Lâm gia mà tham gia giải thi đấu này hay không, nhưng tôi muốn nói cho ngài biết, nếu ngài muốn thông qua phương thức cự tuyệt này để đạt được mục đích cao hơn, ngài đã dùng sai phương pháp rồi. Lâm gia chúng tôi không chịu bất luận uy hiếp gì, cũng không thiếu bất cứ nhân tài gì, hy vọng ngài có thể hảo hảo suy xét một chút.”
Ninh Hữu như suy tư cái gì gật gật đầu, nam nhân cho rằng cậu đã nghĩ thông suốt, lại không nghĩ rằng cậu nói tiếp, “Tôi biết rồi, trận thi đấu của tôi sắp bắt đầu rồi, tôi cần nghỉ ngơi, nếu anh còn tiếp tục quấy rầy tôi, tôi sẽ mời bảo an đưa anh ra ngoài.”
Ninh Hữu nói xong bỗng nhiên nghĩ đến ban chủ sự chính là Lâm gia bọn họ, sau đó liền bỏ thêm một câu, “Hoặc là tôi tự mình đưa anh ra ngoài.”
Nam nhân cưỡng chế tức giận trong lòng, lễ phép hành lễ với Ninh Hữu, xoay người đi ra khỏi cửa.
“Đừng lộ ra tin tức thân phận của cậu ở trong mạng giả lập “, Viêm Hoàng dặn dò nói, “Nếu để cho bọn họ biết được thân phận của cậu sẽ rất phiền toái.”
Ninh Hữu gật đầu, “Tôi hiểu rồi”
“Thiếu gia, Viêm Hoàng kia cự tuyệt mời chào của ngài.”
“Nga?”, Thanh niên cười như không cười xoay chuyển chiếc nhẫn trên tay mình, có chút hứng thú, “Còn có người không hứng thú với Lâm gia chúng ta sao?”
“Có lẽ là tiểu thiếu gia nhà ai đó, cũng có thể chỉ tới chơi đùa mà thôi”, một nam tử trung niên khác trong phòng nói, “Thiếu gia ngài không cần để trong lòng.”
Thanh niên thở dài một hơi, “Như vậy sao được, ta là coi trọng kỹ thuật tốt của cậu ta, không bắt được vào tay thì trong lòng lại cảm thấy không thoải mái. Ta là một người yêu tài như vậy mà, A Thất, đi tra bối cảnh của người kia cho ta, nếu có thể thì mời hắn tới Lâm gia chúng ta ngồi.”
“Nếu không được thì mời người nhà của cậu ta tới Lâm gia chúng ta ngồi cũng được, Lâm gia chúng ta hiếu khách như thế, không thể trễ nải bọn họ được.”
“Vâng, thiếu gia.”
Trận chiến trước đã qua ba giờ còn trận so đấu cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
____________
Chương tiếp theo bọn mình sẽ set bảo mật, các bạn lên fanpage của nhà để lấy link nhé