Đọc truyện Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp – Chương 169: Phiên ngoại 2: Tiết Thưởng Thực
Bắt đầu từ hai năm trước, Tiết Thưởng Thực này đã trở thành ngày hội được hoan nghênh nhất ở Triệt Na Đế Quốc.
Nó đại biểu cho tân sinh cùng phồn vinh.
Trên quảng trường Thường Lục, người một nhà không chút nào đặc biệt đi đến.
Hai thanh niên tướng mạo bình thường bước đến điểm phân phối quầy miễn phí nơi trước cổng vào quảng trường, trong lòng mỗi người đều ôm một đứa nhỏ khoảng chừng hai tuổi, băng tuyết đáng yêu.
“Con của hai người cũng thật là đáng yêu.” Tiểu cô nương làm công có chút hâm mộ nhìn đứa nhỏ trong lòng thanh niên, “Bọn chúng là song bào thai sao?”
“Xem như song bào thai, đáng tiếc bộ dạng không quá giống nhau.” Thanh niên tương đối ôn nhuận cười nói.
“Không giống nhau mới tốt, nếu là song bào thai cùng trứng lớn lên giống hệt nhau, như vậy thoạt nhìn thì rất thú vị, nhưng khẳng định cũng có không ít phiền toái.” Tiểu cô nương đưa qua cho bọn họ một cái thẻ từ, “Bên trên có dãy số, các anh đi tìm quầy hàng tương ứng là được.”
“Cảm ơn.” Nam nhân có chút lãnh ngạnh nhận lấy thẻ.
“Nói tạm biệt với chị gái đi!” Thanh niên ôn nhuận giơ cánh tay nhỏ thịt đô đô kia của đứa nhỏ quơ quơ với tiểu cô nương.
“Tạm biệt chị gái ~” lời nói nãi thanh nãi khí làm tâm tiểu cô nương mềm nhũn.
“Cái này cho các em.” Tiểu cô nương có chút xúc động tặng kẹo chocolate trân quý của mình đi ra ngoài.
Loại đồ vật chocolate này cũng là gần hai năm nay mới được phát triển ra, thời điểm thế giới khôi phục sinh cơ màu xanh biếc vào hai năm trước, có một loại thực vật vươn lên, sau khi được chuyên gia nghiên cứu, cuối cùng đã chế tạo ra loại kẹo chocolate này, ăn ngon đến làm người cảm giác vạn phần hạnh phúc.
Hiện tại tuy rằng thực vật đã tươi tốt, nguyên liệu thực vật chế chocolate cũng đang được nhân công bồi dưỡng, nhưng dù sao thì vẫn mới chỉ có rất ít, cho nên hiện tại kẹo chocolate quả thực rất đáng quý.
Tiểu cô nương chính là đã tiêu mất mười ngày tiền lương của mình mới mua được hai khối như vậy, đang chuẩn bị khao bản thân một chút. Hơn nữa hai khối chocolate này còn là hương vị phổ thông nhất, hiện tại trên thị trường Triệt Na Đế Quốc chocolate cao cấp nhất là loại SKY, nghe nói có vị *, ngọt ngào cực kỳ.
*Do không tìm thấy bản raw phần phiên ngoại, còn bên qt lại dịch thành /bôi trơn/ chẳng hiểu thế nào, nên tui xin được mạn phép đổi sang * cho đỡ hơn
Đáng tiếc giá cả loại chocolate kia tương đương với hai tháng tiền lương của cô, căn bản là mua không nổi.
Nhìn thấy kẹo chocolate, đôi mắt đứa nhỏ lập tức sáng lên.
“Cảm ơn chị gái ~ chị thiệt là tốt tốt ~”
Vốn dĩ còn có chút không đành lòng, nhưng nghe thấy một câu như vậy, tiểu cô nương lập tức cảm thấy tặng cái kẹo chocolate này đi quả thực là rất đáng giá!
Đứa nhỏ đầu tiên là liếc mắt nhìn thanh niên ôn nhuận một cái, lúc nhìn thấy cậu gật đầu rồi mới lập tức nhận lấy kẹo.
Cao hứng vô cùng.
Trước khi đi, thanh niên bỏ xuống một cái hộp nhỏ, cười một tiếng với cô, “Đây là quà cảm ơn.”
Thanh niên kia rõ ràng là dung mạo bình thường, nhưng giờ khắc này lại làm tiểu cô nương cảm thấy cậu mạc danh lập loè thần thái, bất tri bất giác đã nhìn đến ngây người.
Chờ đến khi bọn họ đều đi xa, tiểu cô nương mới bình thường trở lại.
“Đúng là một người thật đẹp.”
Một bên lẩm bẩm, tiểu cô nương mở hộp quà tặng của mình ra.
Bên trong là 64 khối chocolate đóng gói màu sắc khác nhau nằm chỉnh chỉnh tề tề, bên trên còn viết một dòng chữ tiếng Anh cực kỳ tiêu sái, SKY.
Tiểu cô nương không dám tin tưởng chớp chớp mắt.
“Trời ạ!”
“Sao cậu lại tham ăn thế hả” Lăng Vân rất là khinh thường nói với Viêm Hoàng, “Mỗi ngày đều được ăn chocolate, hôm nay nhìn thấy chocolate mà vẫn còn một bộ quỷ đói nữa.”
Viêm Hoàng không thèm so đo một chút nào, sau khi mở giấy đóng gói ra, liền liếm chocolate bên trong một ngụm, hạnh phúc nheo đôi mắt lại.
Tiếp theo, bé lại đưa một khối chocolate khác trên qua trước mặt Lăng Vân, “Cho cậu!”
Lăng Vân yên lặng mà nhìn thoáng qua, nhận lấy.
Động tác nhanh nhẹn cởi bỏ giấy đóng gói, ném vào trong miệng. Lăng Vân cắn chocolate, hương vị *thơm ngọt lập tức tiến vào khoang miệng bé.
“Hương vị còn tạm” Lăng Vân nghiêm túc đứng đắn bình luận.
“Đúng không! Tớ cũng cảm thấy cực dễ ăn!” Viêm Hoàng liếm hàm răng nho nhỏ của mình, cao hứng cực kỳ.
Bởi vì tới có chút tương đối trễ, quầy hàng của mấy người Tịch Chu được phân tới một vị trí tương đối hẻo lánh. Bọn họ mang thực vật ra khỏi nút không gian, nhất nhất bày biện trên đài mà quảng trường Thường Lục cung cấp.
Cành lá rậm rạp, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Kỳ phu nhân và vợ chồng Lương Mạn theo chân bọn họ ngồi trong quầy hàng một hồi liền có chút nhàm chán, dứt khoát bế hai đứa nhỏ lên cùng đi dạo trong quảng trường một chút.
“Chúng con cũng cùng đi.” Ninh Hữu nói.
“Đừng, các con cứ bày quán ở chỗ này đi, lát nữa chúng ta còn trở về mà.” Kỳ phu nhân hứng thú bừng bừng nói, “Chúng ta đi cảm thụ trước một chút, chờ dạo một vòng xong chúng ta lại qua đây tiếp ứng các con.”
Ninh Hữu bất đắc dĩ cười, “Vâng.”
“Cái cây phong lan này của hai người lớn lên thật tốt, bao nhiêu tiền?” Một người trung niên nắm tay một cô bé bảy tám tuổi đi tới.
Ninh Hữu tuy rằng ở lại đây, nhưng hiển nhiên là cũng không biết thị trường.
Thần thức phóng ra, ngay lập tức liền thu hết toàn bộ quảng trường Thường Lục vào trong đáy mắt, từng lời nói chuyện rành mạch của mọi người đều rót vào trong đầu Ninh Hữu.
Ninh Hữu cười, “Năm ngàn Tinh Thuẫn.”
Người trung niên đầu tiên là hơi chút chần chờ, cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi bỏ tiền ra mua lấy bồn phong lan này.
Cô bé nhìn bồn phong lan trong tay người trung niên mà cao hứng quơ chân múa tay, nhìn con gái của mình vui vẻ, người trung niên cũng cảm thấy tiền này tiêu có giá trị.
“Đi, chúng ta lại đi dạo.”
“Nơi này cũng thật náo nhiệt nha.” Ninh Hữu nói.
“Ân” Kỳ Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Ninh Hữu, “Thực ra anh chưa từng nghĩ tới sẽ một ngày còn có thể có trường hợp như vậy đâu.”
“Thật tốt.” Ninh Hữu cười cười, “Hiện tại nơi này linh khí sung túc, nếu như ba mẹ muốn tu luyện thì cũng có thể.”
“Bên Addams có hai cây linh dược non, qua hai ngày nữa chúng ta đi một chuyến, sau khi thúc sinh có thể tẩy tinh phạt tủy cho ba mẹ rồi.” Kỳ Tĩnh nói.
“Addams à” Ninh Hữu nhướng mày, đến nay cậu vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lúc ấy Addams xâm lược Triệt Na Đế Quốc của bọn họ, “Ngoại trừ thải linh dược thì cũng có thể đi vài nơi nhìn xem nữa.”
Hoàng thất Addams khơi mào chiến sự, cậu vẫn là rất có hứng thú đi thăm một chút.
Kỳ Tĩnh hiểu ý, khóe môi cong lên, “Đương nhiên.”
“Thằng nhóc Viêm Hoàng này thế mà vẫn còn ngại thực vật nơi này lớn lên không đủ sum xuê.” Thần thức Ninh Hữu thời khắc bao trùm chung quanh, tự nhiên là nhìn hết nhất cử nhất động của bọn họ vào trong mắt, không khỏi bật cười.
“Muốn xem thì cứ để cho bọn họ nhìn xem đi.” Kỳ Tĩnh nói, ngón tay giật thật nhẹ.
Mưa phùn li ti rơi xuống từ không trung, thấm vào tất cả thực vật.
Trong khoảnh khắc, nhóm những cây cối thấp bé đều lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà dài lên, đâm chồi, nở hoa.
Sinh cơ bừng bừng, sum xuê hưng vinh.
“Thần tích! Đây nhất định là thần tích!” Trên quảng trường Thường Lục nhất thời trở nên ầm ĩ, rất nhiều người kích động mà chắp tay cúng bái với thực vật của mình.
Qua hồi lâu, mọi người mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh lại.
“Cây nhẹ ngữ hoa này bán thế nào?” Một người trẻ tuổi hỏi.
“Không bán không bán!” Chủ quán xua tay, kích động mà tỏ vẻ, “Chỗ thực vật này tôi phải mang về nhà hết, hảo hảo cung lên!”
Cảnh tượng này có thể tùy ý thấy được ở khắp nơi trong quảng trường Thường Lục.
Kỳ Tĩnh ngạc nhiên.
Ninh Hữu buồn cười, “Anh làm chuyện tốt chưa nè, một cái Tiết Thưởng Thực đang bình thường lại bị anh làm cho xáo trộn giờ chỉ có thể thưởng mà không thể mua được.”
Kỳ Tĩnh bất đắc dĩ, “Suy xét không chu toàn, không thể tưởng nổi.”
“Ha ha ha!” Ninh Hữu cười vui vẻ.
Tuy là nói như thế, nhưng Viêm Hoàng Lăng Vân lại xem cực kỳ vui vẻ, bước chân ngắn nhỏ chạy về phía các quầy hàng.
Một ngày qua đi, vợ chồng Lương Mạn vốn dĩ đã nói sẽ đến tiếp ứng hai người Ninh Hữu nay lại đến sẩm tối mới trở về.
Viêm Hoàng Lăng Vân hai nhóc con kia bước chân ngắn nhỏ một chút cũng không chậm mà chạy về phía bọn họ.
Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh mỗi người bế lên một đứa.
“Chơi vui vẻ không?” Ninh Hữu cười tủm tỉm hỏi.
“Vui vẻ!” Viêm Hoàng quơ chân múa tay.
“Chờ sang năm lại đến chứ?”
“Đến!”
Editor: Xong!! Trước tết!!! Rải hoa!!!!
Tuy chưa hài lòng lắm trước cái kết quá dở dang, nhưng ít nhất đã hoàn rồi! Sau tết tui sẽ lại suy xét việc làm một bộ mới hay tập trung vào 3 bộ còn lại, đặc biệt là bộ Thiếu tướng cong. Chúc mọi người ăn tết vui vẻ và mạnh khỏe nhé ㄟ(≧x≦)ㄏ