Đọc truyện Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa – Chương 36: Sườn Núi Đầy Sao
Bóng đêm bao phủ đất trời, gió đêm thổi tới, Chu Ngạn Hiến nổi da gà: “Trước đây em đâu nói vậy, em nói không muốn độc chiếm anh ta cơ mà.” Y xoa xoa cánh tay, muốn đối chất với Dung Duyệt.
Dung Duyệt không nghĩ nhiều lập tức trả lời: “Khi đó tôi nói dối.”
Chu Ngạn Hiến thành công bị đáp án này chặn họng.
Y trầm mặc không nói, Dung Duyệt cũng không chủ động tiếp lời.
Vì vậy đường về nhà sau đó ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc cũng không có bất cứ âm thanh gì.
Bất tri bất giác, bọn họ đã gần về đến nhà Dung Duyệt.
Dung Duyệt đi trước một bước, quay đầu tạm biệt y.
“Được rồi, anh không cần tiễn đâu.”
“Này.” Chu Ngạn Hiến thấy Dung Duyệt sắp đi, lập tức vươn tay kéo nó lại.
“Anh còn có chuyện gì?” Dung Duyệt lạnh nhạt hỏi.
“Dung Duyệt.” Chu Ngạn Hiến cảm thấy hơi khó mở lời, thế nhưng vì suy nghĩ cho Dung Duyệt nên vẫn quyết định đánh bạo nói ra, dù Dung Duyệt có thể sẽ bởi vậy mà chán ghét y.
“Đồng tính luyến ái không hề dễ dàng, với em, với Thẩm Miên, đây không phải là con đường thích hợp.
Em còn quá nhỏ, nếu em không có khả năng lựa chọn vẫn nên quên nó đi.”
Dung Duyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của Chu Ngạn Hiến, mỉm cười.
“Từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy thích con trai hay con gái là một vấn đề.”
“Nhưng còn Thẩm Miên!” Chu Ngạn Hiến không thể không nhắc nhở.
“Anh thấy Thẩm Miên…!anh ta chính là đứa trẻ được gửi gắm nhiều kỳ vọng, nếu Thẩm Miên thực sự cong, gia đình Thẩm Miên sẽ không chấp nhận.”
Dung Duyệt tránh khỏi tay Chu Ngạn Hiến.
Nó không nổi giận cũng không hoảng hốt, phong thái lãnh đạm như một người trưởng thành lại hiểu chuyện.
“Nên tôi mới nói, quyền quyết định là ở Thẩm Miên, tôi sẽ không thay anh ấy đưa ra quyết định.
Nếu cuối cùng Thẩm Miên nói với tôi, tôi chỉ là một đứa em trai, là hàng xóm, là học sinh cấp hai anh ấy tình cờ quen biết, tôi nhất định sẽ im lặng, đứng ở vị trí của mình như mong muốn của anh ấy.”
Đây là thằng nhóc lừa đảo, đã gạt y một lần còn muốn gạt y lần nữa.
Chu Ngạn Hiến không tin nó.
“Là thật.” Dung Duyệt như đinh đóng cột.
“Tôi sẽ không giống mẹ mình.”
Tôi sẽ không giống bà ấy, quá cố chấp, sau đó hủy diệt cả bản thân lẫn đối phương.
Dung Duyệt không giống trẻ con, thậm chí Chu Ngạn Hiến có thể nói nó không giống đa số mọi người, nên sau khi thấy thái độ của Dung Duyệt, y chỉ có thể lựa chọn im lặng, không tiếp tục đề cập nữa.
“Nếu giữa anh và cha nuôi có chuyện gì, đều có thể tìm tôi.” Dung Duyệt cho y phương thức liên lạc của mình rồi đi thẳng về nhà.
Chu Ngạn Hiến nắm tờ giấy Dung Duyệt để lại, há hốc miệng.
Chẳng lẽ thằng nhóc Dung Duyệt nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương lân với y sao?!
Tan học Cốc Vũ Hội giữ Dung Duyệt ở lại nói chuyện, Dung Hoài đã nhận được thông báo của Cốc Vũ Hội nên hôm nay Dung Duyệt trở về muộn, Dung Hoài cũng không nói gì.
“Ba nấu cơm rồi, hâm lại cho con ăn nhé!” Dung Hoài hướng về phía con trai nói.
Dung Duyệt lên tiếng: “Con sẽ xử lý.”
Dung Duyệt gần như thừa hưởng mọi thứ của mẹ, từ ngoại hình cho đến tính cách.
Điểm duy nhất nó giống Dung Hoài chính là một tính xấu, cả hai đều thích cảnh thái bình giả tạo, chuyện bọn họ không muốn nhắc tới sẽ xem như chưa từng xảy ra.
Sau khi Dung Duyệt bị bắt cóc rồi trở về từ nhà Thẩm Miên, Dung Hoài không hề nói gì, Dung Duyệt cũng im lặng.
Hai người coi chuyện đó như chẳng có gì quan trọng, cứ thế sinh hoạt đến bây giờ.
Buổi tối đi ngủ, đã rất lâu Dung Duyệt không gặp vị Thần đánh cờ với nó.
Thần để lại cho nó một vấn đề nan giải, sau đó rời đi, mặc nó một mình mang theo vấn đề ngao du ở thế giới này.
Nhưng Dung Duyệt quyết định mặc kệ, nó chẳng thèm suy nghĩ.
Dung Duyệt mang theo vũ khí khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật, xông vào bầy sói.
Hôm nay, con thỏ hung ác vẫn tiếp tục cá lớn nuốt cá bé.
Đến khi tỉnh dậy, lại là một ngày bình thường.
“Các em học sinh! Các em phải học thật giỏi mới có thể thi đậu vào trường cao trung tốt!” Trong lớp, thầy cô giáo đang khích lệ.
Sau đó thì sao?
“Sau đó, lên cấp ba các em phải học tập thật giỏi mới có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất!”
Sau đó thì sao?
“Các em mới có thể có một công việc tốt!”
Sau đó thì sao nữa?
Tại sao không ai nói cho mình biết, so với việc có một cuộc sống tốt đẹp, mình cần phải trở thành một người tốt hơn chứ?
Dung Duyệt chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Các học trưởng khối cao trung đang làm lễ tuyên thệ một trăm ngày cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thẩm Miên đại diện cho toàn thể học sinh, ngây ngốc đứng trên bục phát biểu.
Anh đọc câu nào, các học sinh phía dưới đọc lại câu đó.
Tuyên thệ xong, bọn họ còn phải hát vang bài ca trường trung học Lung Cảnh.
“Thanh xuân của chúng ta là không ngừng phấn đấu.
Cho dù con đường phía trước mênh mang như thế nào, chúng ta vĩnh viễn không lùi bước.
Tiến lên! Tiến lên!”
Thẩm Miên còn tiếp tục tiến lên sẽ ngã xuống từ trên bục giảng.
Dung Duyệt nghĩ tới việc rất không liên quan đến mình.
Vì nhà trường cần quét dọn và khử trùng lớp học, nên hôm nay học sinh lớp mười hai trường trung học Lung Cảnh hiếm khi không phải học bù.
Tiếng chuông tan học ngày thứ sáu vang lên, đám thiếu niên mười mấy tuổi chịu áp lực cao trong thời gian dài ào ra như ong vỡ tổ.
Hôm nay, xe đạp của Dung Duyệt bị hỏng, đang chuẩn bị từ từ đi về nhà.
Bỗng nhiên, có một chiếc xe đạp yên lặng đi theo sau nó.
Dung Duyệt cảnh giác quay đầu, thấy Thẩm Miên đang mỉm cười nhìn mình.
Thẩm Miên ấn chuông xe: “Dung đại thiếu gia, tôi có thể đèo cậu một đoạn đường không?”
Dung đại thiếu gia nhân lúc Thẩm Miên đang giảm tốc độ, lập tức nhảy lên, sau đó ôm lấy eo anh.
Vì Dung Duyệt chẳng nói chẳng rằng đã trèo lên xe, nên xe đạp của Thẩm Miên lập tức mất thăng bằng, đầu xe vẹo một cái.
Dung Duyệt thấy biến không kinh, càng ôm chặt hơn.
“Anh không phải tự học buổi tối à?”
“Lớp học khử trùng nên tuần này được nghỉ hai ngày.” Thẩm Miên giải thích.
Sau khi giữ được thăng bằng, Thẩm Miên dồn sức giẫm xuống bàn đạp, mang Dung Duyệt chạy như bay.
“Cuối tuần anh sẽ dẫn nhóc đi chơi.” Thẩm Miên đề nghị.
“Cuối tuần?” Dung Duyệt đột nhiên nhớ tới điều gì.
Thẩm Miên cưỡi xe đạp, tranh thủ quay đầu nhìn một cái.
“Chẳng lẽ cuối tuần nhóc có việc sao?”
Dung Duyệt kéo phéc-mơ-tuya trên áo đồng phục để mình dễ thở hơn một chút.
“Thực ra không hẳn không có việc gì, chỉ là thứ bảy tuần này hình như là sinh nhật em.”
Thẩm Miên dừng xe bên lề đường.
Theo quán tính, Dung Duyệt lập tức nhào về phía anh.
“Này.” Nó lười biếng oán trách.
Thẩm Miên nhìn nó chằm chằm.
Dung Duyệt bị anh trừng, ánh mắt trôi đi.
“Em không làm gì sai sao anh lại nhìn em như vậy?”
Thẩm Miên nghĩ nghĩ, quả thực không thể quá ngạc nhiên, vì thế anh bảo Dung Duyệt ngồi chắc, rồi tiếp tục xuất phát.
Thẩm Miên muốn tỏ ra hờ hững một chút, nhưng vẫn không nhịn được cà khịa: “Nhóc toàn làm bộ phi nhân loại, anh còn tưởng nhóc từ trên trời rơi xuống, không ngờ cũng có ngày sinh nhật.”
Dung Duyệt: “…” Nó đương nhiên là người sinh.
“Vậy nhóc đã nghĩ chưa? Muốn quà gì?” Thẩm Miên nhớ lại chút tiền tiết kiệm của mình, trong lòng đã có dự tính.
Anh gật đầu: “Muốn gì cứ nói, anh mua cho nhóc.”
Dung Duyệt túm áo anh, cười một tiếng, không nói gì.
Thẩm Miên thấy nó không đáp, lập tức nhấn mạnh: “Anh nói thật đấy!”
“Em tin anh mà.” Dung Duyệt trả lời.
“Nhưng em không biết bảo anh mua gì mới được.”
Đối với Dung Duyệt, những thứ vật chất hóa quả thực khiến người ta phiền não.
“Vậy ngày mai chúng ta đi xem nhé.” Câu nói của Thẩm Miên đã quyết định sinh nhật của Dung Duyệt phải trải qua với mình.
Dung Duyệt muốn nói lại thôi.
Bỏ đi, dù sao cuối tuần không ở cạnh Thẩm Miên thì cũng chỉ ở nhà một mình.
Thẩm Miên lái xe đạp, áo khoác đồng phục bay về phía sau.
Dung Duyệt túm vạt áo của anh, đang định giữ lại, Thẩm Miên đột nhiên quay đầu.
“Ngày mai nhóc không được phép mặc quần sooc.”
Dung Duyệt cảm thấy buồn cười: “Thời tiết này mặc quần sooc thì làm sao?”
Thẩm Miên cau mày.
“Ấy ấy ấy, anh nhìn đường đi, đừng nhìn em.” Dung Duyệt tận mắt nhìn thấy anh suýt nữa quệt vào cây cột bên cạnh, trái tim chợt nhảy lên một cái.
“Hừ.” Thẩm Miên nghe nói vậy đành chuyên tâm lái xe.
Nhưng dạo này anh có vẻ ngứa miệng, luôn tìm cơ hội đùa giỡn Dung Duyệt.
“Đường nào đẹp như nhóc.”
Dung Duyệt sửng sốt, sau đó cười híp mắt: “Vậy bây giờ anh cứ nhìn đường đi, lát nữa hãng nhìn em.”
Chiều hôm sau, Dung Duyệt báo cáo với Dung Hoài rồi ra cửa.
Nó vừa ra đã thấy Thẩm Miên đeo balo, đội mũ lưỡi trai.
Anh đứng ngoài sân nhà Dung Duyệt, vừa bảnh bao vừa thời thượng.
Mỗi khi Thẩm Miên cùng Dung Duyệt ra ngoài, mười lần thì đến tám, chín lần sẽ đến sớm chờ nó.
Dung Duyệt trông thấy anh lập tức sải bước chạy tới.
Thẩm Miên thấy nó chạy đến vô thức giang tay ôm lấy.
Dung Duyệt kinh ngạc.
Thẩm Miên điềm nhiên như không, thả nó ra.
“Thói quen, trước đây nhóc vừa chạy đã ngã sấp xuống, anh còn tưởng lần này cũng thế.” Nói xong, anh tiện thể quan sát Dung Duyệt.
Tốt, hôm nay mặc quần che khuất đầu gối.
Dung Duyệt nghe vậy, lập tức tiến về phía trước, vòng tay ôm lấy anh.
Lần này đến lượt Thẩm Miên mở to mắt, kinh ngạc đến mức không biết nên phản ứng như thế nào.
Hai người đứng giữa hai nhà ôm tới ôm lui, Thẩm Miên lại nhớ đến quá khứ thê thảm lúc mình còn nhỏ, suýt nữa thành đôi với một cô bé, nhưng sau đó đã bị ba của cô nhóc đuổi đi.
Vì thế, anh nói với Dung Duyệt: “Đi trước đi.”
Có Thẩm Miên dẫn đầu, hai người nhanh chóng chạy đi.
Dọc đường, Dung Duyệt hỏi Thẩm Miên: “Anh muốn dẫn em đi đâu?”
Cách tròng kính thủy tinh, Thẩm Miên vô tội nhìn nó: “Anh cũng không biết.”
Dung Duyệt sửng sốt, ngơ ngác nhìn sang.
Thẩm Miên thấy vẻ mặt của nó, cười hỏi: “Tối nay nhóc phải về nhà cùng bạn bè cắt bánh ga tô, hát chúc mừng sinh nhật gì hả?”
Dung Duyệt lắc đầu.
“Vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Miên nhận được câu trả lời, lập tức kéo Dung Duyệt lên xe buýt.
Dung Duyệt ngồi trên ghế lắc lư, phong cảnh ngoài cửa sổ trôi qua cực nhanh, trong lòng có một loại dự cảm mơ hồ.
Dung Duyệt không biết Thẩm Miên muốn đi đâu, nhưng đây là lần đầu tiên nó ngồi xe buýt lâu đến vậy.
Dung Duyệt cực kỳ dị ứng tiếp xúc với người lạ, lúc hành khách trên xe càng ngày càng nhiều, thậm chí có người tới gần nó ngồi ngay giữa lối đi, Dung Duyệt không thể không dịch mông, dựa cả người lên Thẩm Miên.
Vì đường xá xa xôi, Thẩm Miên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dung Duyệt thấy anh không phản ứng, lén lút tựa đầu lên cánh tay anh.
“Phù.” Dung Duyệt nghĩ thầm, làm chuyện xấu quả thực khiến người ta thấp thỏm không yên.
Xe buýt xóc nảy lên đường, Dung Duyệt cũng từ từ ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, trong xe vẫn chật kín người, sau đó loa phát thanh trên xe nhắc nhở.
“Trạm kế tiếp, trạm cuối, sườn núi Phồn Tinh.”
Trạm cuối?
Dung Duyệt lập tức bừng tỉnh, lay Thẩm Miên một cái: “Dậy đi.”
Thẩm Miên vừa nghe thấy thanh âm của nó liền mở mắt: “Sao vậy?”
“Trạm cuối rồi.
Chúng ta không ngồi quá trạm chứ?”
Thẩm Miên hết sức bình tĩnh, đẩy kính mắt: “Điểm đến của chúng ta là ở đây.”
Sườn núi đầy sao, hành khách đầy xe.
Hai yếu tố này chồng lên nhau, Dung Duyệt lập tức đoán được Thẩm Miên muốn dẫn mình tới đây làm gì.
“Anh thật tiết kiệm.”
Mùa hè ở trấn Lung Cảnh là mùa ngắm mưa sao băng.
Sườn núi Phồn Tinh chính là địa điểm quan trắc tốt nhất.
Thẩm Miên cười cười.
Đến tối, ve mùa hè càng thêm hăng hái.
Tiếng người huyên náo cũng không át được màn đồng ca của chúng.
Xe buýt vừa đến trạm cuối, mọi người ồn ào chen chúc nhau ra ngoài, Dung Duyệt và Thẩm Miên vẫn bất động.
Thậm chí để không bị người khác chạm vào, Dung Duyệt tiếp tục rúc vào người Thẩm Miên.
Thẩm Miên quan sát, dứt khoát ôm Dung Duyệt vào lòng.
Mùa hè oi ả, dù trên xe có điều hòa, hai cơ thể nóng rực dính vào nhau cũng không thể nào thoải mái, nhưng bọn họ cứ ôm nhau như vậy, cũng không ai có thành kiến.
Chờ đến khi hành khách xuống xe hết, hai người mới chậm rãi theo sau.
Đang là tháng năm, dù bây giờ đã hơn sáu giờ tối, mặt trời vẫn rọi khắp muôn nơi.
Thẩm Miên cầm mũ lưỡi trai treo trên balo, úp lên đầu Dung Duyệt.
“Dung đại thiếu gia, nếu nhóc có thời gian thì tranh thủ đi cắt tóc đi? Nếu tóc của nhóc dài thêm chút nữa, anh gặp trên đường có khi còn tưởng là con gái.”
Dung Duyệt cố gắng ngước nhìn anh qua chiếc mũ.
Hình như đây không phải lần đầu tiên Thẩm Miên đến đây.
Anh tìm một bãi cỏ ít người, thuần thục rút ra một tấm vải trong ba lô, trải lên thảm cỏ.
Thẩm Miên ngồi xuống, bày thức ăn ra ngoài.
“Mấy món này đều do mẹ anh làm, chúng ta vừa ăn vừa chờ đi!” Nói xong, anh lấy một miếng sandwich trong hộp cơm, cắn một miếng thật to.
Dung Duyệt: “…”
Nó có chút ghét bỏ.
Thẩm Miên trừng nó: “Ngồi xuống cho anh!”
Dung Duyệt đành phải vươn tay, đẩy Thẩm Miên ra.
Vẻ mặt Thẩm Miên vô cùng khó hiểu, anh bị ép dịch sang vị trí bên cạnh, nhìn Dung Duyệt ngồi xuống chỗ của mình.
Thẩm Miên dở khóc dở cười: “Anh vừa đi, chỗ vẫn còn nóng không phải càng khó chịu hơn à?”
Dung Duyệt ho khan một tiếng, sau đó vươn tay về phía anh: “Đồ ăn.”
Thẩm Miên bị Dung Duyệt chọc cười, dứt khoát đưa chiếc sandwich trên tay cho nó.
Dung Duyệt nhìn lướt qua rồi cắn một miếng nhỏ, hơn nữa còn phải cắn vào chỗ anh vừa mới ăn.
Mặt Thẩm Miên nóng ran, để che đậy sự xấu hổ của mình, giễu cợt: “Nhóc là công chúa điện hạ sao? Ăn cái gì cũng cắn từng chút một.”
Dung Duyệt không phản ứng.
Đợi mưa sao băng đến phải mất một khoảng thời gian, Thẩm Miên vừa ăn vừa nghe nhạc, tiện tay cho Dung Duyệt một bên tai nghe.
Hai người ngồi trên cỏ, nhìn bầu trời dần tối, cảm thấy thích ý vô cùng.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến đêm.
Thẩm Miên rút điện thoại di động, ước lượng thời gian, sau đó đẩy Dung Duyệt đang ngẩn người: “Sắp bắt đầu rồi.”
Dung Duyệt ngẩng đầu, một điểm sáng xẹt qua bầu trời.
“Sao băng!” Có người hét toáng lên.
Vừa dứt lời, từng chòm sao lấp lánh trên bầu trời đen sẫm nối nhau rơi xuống nhân gian.
“Oa!” Thế giới này vậy mà lại sở hữu kỳ tích như thế.
Sao rơi đầy trời, Thẩm Miên nhìn về phía Dung Duyệt.
Từ bé Dung Duyệt đã sống ở trấn Lung Cảnh, từng ngắm mưa sao băng không biết bao nhiêu lần nên vẻ mặt nó rất thản nhiên.
Trong đôi mắt trong suốt của đứa nhỏ phản chiếu ánh sao trên bầu trời, đẹp đến mức Thẩm Miên không dám nhìn thẳng.
Anh thò tay vào trong ngực, móc ra một món đồ, giơ trước mặt Dung Duyệt.
Trong đôi mắt vốn ngập tràn ánh sao bây giờ chỉ có một ngôi sao nhân tạo.
Trong tay Thẩm Miên cầm một sợi dây chuyền màu trắng bạc, trên đó treo một viên đá quý đơn giản mà lóng lánh.
“Sinh nhật vui vẻ.” Thẩm Miên xoa mũi.
Dung Duyệt nhoẻn cười, đặt tay lên lòng bàn tay anh, nhận dây chuyền.
“Cảm ơn.”
Thẩm Miên thấy phản ứng của nó quá mức bình tĩnh, có chút bất mãn.
“Anh tặng em một ngôi sao đó.”
Nụ cười của Dung Duyệt càng thêm rạng rỡ.
“Hôn một cái để cảm ơn được không?”
Ngày thường mà nói, Thẩm Miên sẽ từ chối đồng thời làm công tác giáo dục tư tưởng cho Dung Duyệt, nhưng viên đá quý này có giá trị không nhỏ, đổi một nụ hôn quả thực không hề quá phận.
“Vậy em hôn đi!” Anh nhắm mắt lại.
“Nhưng không thể hôn môi, nụ hôn đầu tiên của anh phải dành cho một cô gái siêu cấp xinh đẹp.”
Mưa sao băng vẫn rơi.
Dung Duyệt nghiêng người, ôm lấy đầu anh.
Nó ngắm nhìn đôi môi hơi mỏng của Thẩm Miên, cứ thế hôn lên..