Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 29: Lưu Giữ Quãng Thời Gian Tươi Đẹp


Đọc truyện Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa – Chương 29: Lưu Giữ Quãng Thời Gian Tươi Đẹp


Bầu trời xám xịt, mây đen nặng trĩu như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, đè chết những người đi đường không cẩn thận.
Dung Duyệt hoảng hốt chạy về nhà, trốn trong phòng, hơn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.

Tin nhắn của Thẩm Miên nhanh chóng gửi đến chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin như để bức Dung Duyệt đến đường cùng.

Thẩm Miên: Anh về đến nhà rồi.

Dung Duyệt: Dạ.

Không hề vui vẻ.

Túm tóc mình, Dung Duyệt chôn đầu trong chiếc chăn mềm mại.

Để hiểu rõ căn nguyên của phần tình cảm vặn vẹo này, thời gian ngây người của Dung Duyệt dài thêm, thế nhưng có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần tự hỏi là có thể rút ra câu trả lời.

Trong lúc Dung Duyệt suy nghĩ nát óc vẫn không rõ vấn đề, thời khắc trọng đại trong năm đã tới.

Dung Hoài cho con trai mặc trang phục truyền thống, trong tiếng pháo nổ rung trời và ánh sáng rực rỡ của pháo hoa ở trấn Lung Cảnh, Dung Duyệt tăng thêm một tuổi.

Tưởng Lâm Lâm, Lăng Tiêu và Chu Ngạn Hiến thỉnh thoảng sẽ tới tìm Dung Duyệt, nó thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phụ huynh của bọn họ, sau đó người lớn sẽ nở một nụ cười giống hệt nhau đưa cho nó một bao lì xì đỏ.

Hai tuần sau năm mới, Thẩm Miên vẫn nhắn tin cho Dung Duyệt như thường lệ.

Thẩm Miên: Hello.

Dung Duyệt mím môi, nhắn lại một chữ Hi.

Thẩm Miên: Hôm nay là sinh nhật anh.

Dung Duyệt sửng sốt.

Nó vén mái tóc mềm dài đến mang tai, lấy dũng khí ấn xuống nút ghi âm.

“Thẩm Miên, sinh nhật vui vẻ!” nói xong liền gửi đi.

Bên kia không trả lời, Dung Duyệt nắm tóc, đúng lúc nó định gửi thêm tin nhắn, yêu cầu cuộc gọi từ Thẩm Miên truyền đến, Dung Duyệt lập tức kết nối.

Dung Duyệt vừa bắt máy, thanh âm hơi lãnh đạm của Thẩm Miên truyền vào trong tai nó: “Không lễ phép, gọi anh Thẩm.”
Dung Duyệt cong môi cười: “Anh Thẩm, sinh nhật vui vẻ.”
Bầu trời ngàn sao vẫn tỏa sáng lấp lánh.

Thực ra Thẩm Miên bị lũ bạn gọi đến KTV để tổ chức sinh nhật.

Nghe âm thanh quỷ khóc sói gào của đám bạn, anh tiện tay nhắn tin cho Dung Duyệt để xả hơi một lúc.

Mang theo nửa phần đùa cợt, nửa phần chờ mong, anh nói với đứa nhỏ hôm nay là sinh nhật mình.

Nói xong, tốc độ trả lời của bên kia rõ ràng chậm lại, sau đó anh nhìn thấy trên khung chat chuyển đến một tin nhắn thoại, Thẩm Miên mở to mắt.

Anh từng oán giận tiểu quỷ không biết gọi điện hay dùng voice chat, nhưng Dung Duyệt thường làm theo ý mình, không để ý tới lời oán trách của anh, dù câu nói muốn biểu đạt dài bao nhiêu, đứa nhỏ đều trò chuyện với anh bằng cách gõ chữ.

Tin nhắn thoại đầu tiên của Dung Duyệt xem ra cũng không dài.

Trong tiếng hát lệch tông của bằng hữu, để nghe rõ Dung Duyệt nói gì, Thẩm Miên đeo tai nghe, ấn vào giọng nói.


“Thẩm Miên, sinh nhật vui vẻ.”
Khoảnh khắc nghe thấy thanh âm của Dung Duyệt, Thẩm Miên khó mà miêu tả cảm nhận của mình.

Anh điều chỉnh âm lượng lên mức to nhất, âm thanh êm ái, hơi kéo dài của Dung Duyệt cứ như vậy vọt thẳng vào tai anh.

Toàn thân Thẩm Miên lập tức như bị kích điện, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt, ngay sau đó lại như bị cưỡng chế tiêm thuốc kích thích, phấn khởi vô cùng, thậm chí đôi mắt lạnh tanh kia cũng trở nên nóng rực.

Thẩm Miên lập tức đứng dậy.

“Làm gì vậy.

Đi vệ sinh à?” Trong lúc dạo nhạc, đứa bạn đang hát liền chú ý tới.

Thẩm Miên mím chặt khóe miệng, gật đầu đi ra ngoài.

Tới cửa hành lang, gió lạnh hun hút mới làm anh bình tĩnh lại.

Thẩm Miên nhìn lướt qua điện thoại, anh không trả lời, bên kia hoàn toàn im hơi lặng tiếng.

Thẩm Miên tự dưng có một loại ảo giác bản thân luôn đơn phương*, vì vậy anh không chút nghĩ ngợi bấm nút gọi điện, chờ bên kia vừa nhấc máy, anh bèn tìm cơ hội trách móc: “Không lễ phép, gọi anh Thẩm.”
*Từ gốc là 倒贴 (đảo thiếp): Ý chỉ những người bỏ tiền của hoặc tình cảm,…!cho người khác mà không quan tâm đến việc có được nhận lại hay không.

Đầu dây bên kia nhất thời yên lặng, ngay sau đó đứa nhỏ lên tiếng: “Anh Thẩm, sinh nhật vui vẻ.”
Nếu đây là bệnh, Thẩm Miên thực sự cảm thấy mình phải mau chóng nhập viện.

Vừa nghe thấy giọng nói thờ ơ, bình đạm của Dung Duyệt, lo lắng ban nãy của Thẩm Miên dường như lại trở nên nực cười.

Anh đá đá hành lang, dùng thái độ không mấy thân thiện trong mắt người khác, hỏi: “Một câu sinh nhật vui vẻ là được sao?”
“Vậy anh muốn gì?” Đứa nhỏ hỏi anh.

Rất nhiều người nói Thẩm Miên lạnh lùng, nhưng anh cảm thấy so với Dung Duyệt, mình quả thực nhiệt tình như mặt trời.

“Vì nhóc, anh đã vượt qua nghìn dặm xa xôi, chạy về trấn tìm nhóc.

Bây giờ sinh nhật anh, nhóc chỉ nói một câu sinh nhật vui vẻ để đối phó.”
Bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng cười, lỗ tai đối diện với điện thoại di động của Thẩm Miên nóng bừng.

“Chờ anh về em sẽ tặng quà cho anh.”
Thẩm Miên lắc đầu: “Anh không có ý đó, nhóc đừng tốn tiền.”
“Em đâu có tiền tiết kiệm.” Đứa nhỏ thẳng thắn.

Thẩm Miên cười: “Chẳng lẽ nhóc muốn giống em họ anh, tự tay làm cho anh một món quà hả?”
“Ừm.” Dung Duyệt trả lời.

“Tự mình làm, từng chút từng chút.”
Thẩm Miên sửng sốt.

“Anh đang ở bên ngoài à? Ầm ĩ quá.”
“Bạn bè rủ đi hát, mừng sinh nhật anh.”
Dung Duyệt trả lời không chút do dự: “Vậy anh đi chơi đi!”
Vẻ mặt Thẩm Miên rạn nứt, anh có một loại cảm giác bị ghét bỏ.

“Dù sao anh cũng sắp về rồi, đến lúc đó em qua tìm anh.”
Thẩm Miên lặp lại lời nó: “Nhóc qua tìm anh?”
“Dạ.”

“Chủ động chạy tới?”
“Dạ.”
Mình thật ngu ngốc.

Thẩm Miên cảm thấy mình lại dễ dàng bị Dung Duyệt an ủi.

“Được rồi.”
Dung Duyệt nói: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Đợi bên kia truyền đến tiếng cúp máy, Thẩm Miên mới chậm rãi trở về phòng hát.

Cầm mic vẫn là người anh em lạc giọng nọ, hắn đang hướng về phía bạn gái mình hát tê tâm liệt phế: “Anh có phải là người em yêu thương nhất? Vì sao em không nói lời nào!!”
Bạn gái hắn không trả lời, đánh một trưởng: “Cút!”
Đôi tình nhân này có thể ở bên nhau lâu như vậy đúng là kỳ tích.

“Thẩm Miên, hát cùng đi!” Anh bạn chuyển bài mới.

Thẩm Miên đẩy mắt kính, đi tới: “Được.”
Anh quẩy một tối mà như bị lũ bạn hành ba ngày ba đêm.

Về tới nhà, Thẩm Miên đánh một giấc đến trưa.

Lưu phu nhân đẩy cửa tiến vào, gọi anh rời giường, chuẩn bị ăn cơm.

Thẩm Miên vừa mới tỉnh ngủ, không hề có dáng vẻ học sinh xuất sắc thường ngày, tóc tai rối bời, hai mắt lờ đờ do không đeo kính.

Đến khi Thẩm Miên đứng dậy, cùng cả nhà ăn cơm xong, Thẩm Duệ hiếm khi ngồi xuống, nghiêm túc trò chuyện với anh.

“Còn mấy tháng nữa là thi đại học, việc học ở trấn Lung Cảnh thế nào?”
“Vẫn ổn ạ.” Thẩm Miên ngả người trên ghế salon, tùy ý trả lời ba mình.

“Nếu thực sự không ổn, học kỳ này tốt hơn hết quay lại đây.

Về vấn đề học tịch, ba có thể hỏi cách giải quyết.”
Thẩm Miên vốn đang buồn ngủ, nghe xong tỉnh cả người.

Thành thật mà nói, ban đầu lúc biết mình phải về nơi gọi là hộ khẩu thường trú để thi tốt nghiệp, Thẩm Miên đã kháng cự.

Phải biết sự chênh lệch giữa Lung Thành và trấn Lung Cảnh cực kỳ lớn, anh cũng sợ sau khi về dưới đó thành tích của mình sẽ sụt giảm.

Nhưng bây giờ khi ba đề cập về việc có thể giải quyết chuyện này, Thẩm Miên ngược lại có chút mâu thuẫn.

“Không cần đâu ba.” Thẩm Miên mím môi.

“Một khi học tốt thì ở đâu cũng như nhau.

Hơn nữa cũng chỉ còn mấy tháng, chạy tới chạy lui cũng bất lợi cho việc học của con.”
Thẩm Duệ hiểu rõ con trai mình không phải đứa cần mình giúp nó lập kế hoạch cuộc sống nên gật đầu.

“Ba thấy thành tích của con không giảm sút so với hồi ở thành phố.

Chuyện có thể giải quyết vậy con tự quyết định đi! Nhân tiện, ba cũng muốn xác định nguyện vọng của con.”

“Nguyện vọng của con không thay đổi.” Thẩm Miên vô cùng kiên định.

“Con muốn vào đại học Lung Thành.”
“Cũng được.

Vào Lung đại cũng tương đối dễ xuất ngoại.”
Từ lâu, Thẩm Miên đã lên kế hoạch ngắn hạn của cuộc sống mình, mà anh cũng đang từng bước hoàn thành mục tiêu, đến nay vẫn không có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Thẩm Duệ thuận miệng nói: “Lần trước ba cho con gặp con gái chú Đổng đúng không, cảm thấy thế nào?”
Thẩm Miên thẳng thắn trả lời: “Không có cảm giác gì.”
Lần đầu tiên gặp mặt đã khiến mình tim đập thình thịch, trừ phi đối phương đẹp như thiên sứ.

“Đổng Dĩ Nhu không tệ.”
Thẩm Miên từ chối cho ý kiến.

Dưới góc độ thế tục, Thẩm Miên là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận.

Dòng dõi trí thức, cha là doanh nhân thành đạt.

Sự ưu tú của anh là hoa dệt trên gấm của gia tộc này, Thẩm Duệ chắc chắn muốn duy trì vinh dự gia đình, cố gắng giúp con trai tìm kiếm một đối tượng môn đăng hộ đối.

Ở nhà một thời gian, rất nhanh đã đến ngày tựu trường.

Thẩm Duệ chở Thẩm Miên và vợ – Lưu Dư – đến trấn Lung Cảnh.

Thẩm Miên vừa lên xe lập tức nóng lòng gửi tin nhắn cho Dung Duyệt.

“Anh chuẩn bị đi.”
Dung Duyệt gần như trả lời anh trong tích tắc: “Vâng.”
Thẩm Miên: Chuẩn bị xong quà chưa?
Dung Duyệt: Rồi ạ.

Lưu Dư quay đầu thấy con trai tủm tỉm cười.

“Đang nhắn tin với tiểu mỹ nữ nào à?”
“Không phải là tiểu mỹ nữ.” Giọng Thẩm Miên cực kỳ thất vọng.

Nếu Dung Duyệt là con gái quả thực là một tiểu mỹ nữ, thỏa mãn hai điều kiện là mỹ nữ và tiểu.

Xe con chạy băng băng trên đường.

Thẩm Miên chỉ chăm chú nhìn màn hình điện thoại, không để ý đến phong cảnh dọc đường.

Anh ôm chờ mong về tới trấn Lung Cảnh, nhưng vừa mới xuống xe Thẩm Miên liền phát hiện nhà bên cạnh không sáng đèn.

“Ai da, nhà Dung Duyệt ra ngoài rồi sao.” Lưu Dư cũng chú ý tới tầm mắt của con trai mình.

Thẩm Miên hừ lạnh.

Thẩm Duệ đưa bọn họ đến, sau khi tán tỉnh với vợ một hồi liền chạy về Lung Thành.

Thẩm Miên không muốn chủ động nữa.

Anh nhắc nhở bản thân, trước khi tiểu quỷ đáng ghét tìm anh, anh tuyệt đối không tìm nó trước.

Kết quả là từ sáng đến tối, Thẩm Miên không liên lạc với Dung Duyệt, cũng không thấy Dung Duyệt.

Nhà bên cạnh tắt đèn cả ngày.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Miên vừa dậy đã xuống lầu, Lưu Dư ném cho con trai một tờ nhân dân tệ.

“Mua giùm mẹ ít muối.”
Thẩm Miên xỏ giày thể thao.


Anh vừa bước ra ngoài, cửa nhà cách vách cũng mở ra, một người đang đứng trước cửa nhìn anh.

Dung Duyệt mặc áo khoác màu xanh đen, khuôn mặt vẫn tinh xảo như trước, nó ôm một bó hoa màu hồng rực rỡ, chỉ đứng đó đã như một bức họa tuyệt mỹ vô song.

Dung Duyệt nhìn Thẩm Miên, mỉm cười bước tới, đến khi dừng lại trước mặt anh, nó mở miệng phát ra âm thanh trong trẻo.

“Quà sinh nhật.”
Thẩm Miên không biết đây là hoa gì, nhưng anh từng may mắn nhìn thấy một lần.

Đó là vào sinh nhật của mẹ Dung Duyệt, nó đã hái tặng cô.

Dung Duyệt đưa hoa về phía anh, lúc này Thẩm Miên mới nhớ ra, khom người nhận.

Anh phát hiện Dung Duyệt đã cao lên.

“Ngoại trừ hoa, anh có cần một nụ hôn không?” Dung Duyệt hỏi.

Thẩm Miên như nghẹn ở cổ họng, anh nhìn khuôn mặt của đứa nhỏ, trong lòng ngứa ngáy.

“Nhóc học được câu này ở đâu ra?”
“Trong sách.”
Thẩm Miên chân thành kiến nghị: “Hy vọng ngoài trừ học tập văn hóa tự do của nước ngoài, nhóc cũng nên quan tâm đến văn hóa hàm súc của nước ta.”
“Được ạ.”
Thẩm Miên không biết lúc Dung Duyệt nói chuyện liệu có câu trả lời “Không được” hay không.

Trên tay Dung Duyệt còn cầm một quyển sách, nó nhét vào tay Thẩm Miên.

Thẩm Miên định hỏi đây là gì thì Lưu Dư ở trong nhà gọi vọng ra: “Con mua được muối chưa đấy?”
Thẩm Miên trả lời: “Chưa ạ!”
Đâu chỉ chưa mua, bây giờ chân còn không di chuyển được.

Dung Duyệt cũng nhận ra Thẩm Miên ra ngoài là vì có việc, nên nói: “Vậy anh mua đồ trước đi!”
Thẩm Miên không muốn bị dì Lưu mắng, bèn đồng ý đề nghị của Dung Duyệt.

Anh mang đồ về nhà trước rồi chạy đi mua muối.

Chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ được giao, Thẩm Miên lập tức về phòng, mở quyển sách Dung Duyệt tặng.

Đó là một tập thơ mỏng, mỗi trang kẹp một đóa hoa tươi để đánh dấu.

Những bông hoa xinh đẹp đủ loại, quãng thời gian rực rỡ của hai người được Dung Duyệt lưu lại, chế tác thành một phần lễ vật, tặng cho Thẩm Miên.

Thẩm Miên cất quyển sách, anh xuống lầu xin Lưu phu nhân một bình hoa.

Tiêu bản có thể lưu giữ theo thời gian, nhưng hoa tươi lại không thể, Thẩm Miên muốn cố gắng kéo dài tuổi thọ của chúng.

Ăn sáng xong, Thẩm Miên nhận được tin nhắn của Dung Duyệt.

“Anh ra ngoài đi.”
Thẩm Miên cảm thấy mỹ mãn.

Quả nhiên, trở về là quyết định đúng đắn nhất.

– —
Tác giả: Mẩu chuyện nhỏ
Bạn cùng phòng: Lăng Tiêu, gọi Dung Duyệt đi KTV.

Lăng Tiêu: KTV không được, Dung Duyệt ghét nhất mấy nơi ồn ào.

Thẩm Miên: Dung Duyệt, đi hát đi.

Dung Duyệt: Được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.