Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa

Chương 21: Dục Vọng Chiếm Hữu


Đọc truyện Thiếu Niên Sát Vách Đẹp Như Hoa – Chương 21: Dục Vọng Chiếm Hữu


Thích một người làm sao có thể không có dục vọng chiếm hữu?
Bởi vậy tôi thường cảm thấy tình yêu là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Chu Ngạn Hiến dẫn Dung Duyệt về nhà.

Nhà của y là kiểu nhà nhỏ hai tầng phổ thông, Chu Ngạn Hiến ở tầng hai, trên cửa sổ treo một chiếc dreamcatcher.

Dung Duyệt tò mò nhìn, Chu Ngạn Hiến lên tiếng giải thích: “Đây là quà Lâm Trí Viễn mua tặng anh.

Lúc mới chuyển tới đây anh thường xuyên gặp ác mộng, không biết hắn nghe ai nói thứ này hữu dụng nên mua một cái.”
Y tùy tiện giải thích rồi dọn một góc sạch sẽ cho đứa nhỏ ngồi.

Dung Duyệt rất không hài lòng, nó ngồi xuống một cách ghét bỏ.

Chu Ngạn Hiến nhìn vẻ mặt của Dung Duyệt cũng bực bội trong lòng: “Hai thằng đàn ông ở với nhau còn muốn sạch thế nào?”
“Nhưng tôi thấy tầng dưới rất sạch mà.”
Tầng dưới là phòng của Lâm Trí Viễn.

Chu Ngạn Hiến giận đùng đùng đi tới tủ lạnh, lấy một hộp sữa tươi ném cho Dung Duyệt: “Uống cái này đi.”
Dung Duyệt rút khăn giấy ở trên bàn, nghiêm túc lau hộp sữa trong tay, xong xuôi mới dám mở ra uống.

Chu Ngạn Hiến bị hành động của nó chọc cho tức cười: “Chẳng trách chỉ có thể ở nhà, ai mà chịu nổi.”
Dung Duyệt xem như không nghe thấy.

Có lẽ vì ánh mắt chán ghét của Dung Duyệt dành cho đống rác ném bừa bãi khắp nơi của y, Chu Ngạn Hiến không thể không bắt tay dọn dẹp phòng khách.

Động tác thu dọn của y rất mạnh, cả căn phòng rầm rầm vang dội.

Đúng lúc Lâm Trí Viễn về đến nhà còn tưởng tầng trên có trộm, vội vàng chạy lên.

Kết quả chứng kiến cảnh Chu Ngạn Hiến đang quét nhà và Dung Duyệt đang ngồi ở phía sau.

Lâm Trí Viễn thấy Dung Duyệt thoáng kinh diễm một phen, sau đó lập tức sợ hãi nhìn Chu Ngạn Hiến.

Chẳng lẽ thằng nhóc này giờ còn học cách buôn bán trẻ em!
“Cháu chào chú.” Dung Duyệt lễ phép chào hỏi Lâm Trí Viễn.

“Cháu là Dung Duyệt.”
“Đây là đàn em học cùng trường với tôi.” Chu Ngạn Hiến giải thích.

“Chào cháu.” Lâm Trí Viễn sững sờ.

Đây là đứa trẻ có phong cách khác biệt nhất trong số các bạn bè của Chu Ngạn Hiến.

“Ngạn Hiến cầm chút gì ra mời bạn đi.”
Chu Ngạn Hiến cười nhạt: “Không phải nó đang uống sữa sao?”
Dung Duyệt nghe y nói đến sữa mới nhớ ra, cầm khăn giấy bỏ vào thùng rác.

“Thằng nhóc đáng ghét!” Chu Ngạn Hiến tức đến nỗi bật cười.


Lâm Trí Viễn nhìn dáng vẻ của y cũng cười thầm, sau đó xuống tầng dưới mang lên không ít đồ ăn vặt.

Kết quả người ăn có mình Chu Ngạn Hiến, Dung Duyệt chỉ cần uống sữa là đủ rồi.

Lâm Trí Viễn cũng giống những vị phụ huynh bình thường khác, ngồi bên cạnh Chu Ngạn Hiến, đối diện Dung Duyệt, bắt đầu lải nhải: “Thằng nhóc này tính khí trẻ con, hơi tệ một chút, nhưng không phải người xấu.

Nếu nó bắt nạt cháu, cháu cứ nói với chú.”
Chu Ngạn Hiến nghe xong lập tức xù lông: “Ai thèm bắt nạt nó? Đừng để nó ăn hiếp tôi mới đúng! Thằng nhóc này mới là người xấu!”
Đây là lần đầu tiên Dung Duyệt thấy Chu Ngạn Hiến ầm ĩ như vậy.

Lâm Trí Viễn cười ha hả, đưa hai tay xoay mặt y qua: “Bình thường nó còn thích đến một số nơi không phù hợp với trẻ nhỏ, cháu ngàn vạn lần đừng đi theo.”
Dung Duyệt thẳng thắn: “Chu Ngạn Hiến đối với cháu cũng tốt, cháu sẽ không đến những nơi đó.

Bọn cháu sẽ đối xử tốt với nhau.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Trí Viễn yên tâm.

Chu Ngạn Hiến không làm gì được Dung Duyệt, quyết định dựa lên ghế sô pha, nghe bọn họ chú đến cháu đi, nói chuyện phiếm.

Chờ bọn họ chán chê, trong lúc im lặng, Chu Ngạn Hiến mới hỏi Lâm Trí Viễn: “Không phải hôm nay chú đi hẹn hò với đồng nghiệp sao? Tình hình thế nào?”
Lâm Trí Viễn nghe y hỏi nhất thời có chút xấu hổ: “Cũng vẫn thế.”
“Hừ.”
Tuy Chu Ngạn Hiến ngoài mặt không thèm để ý nhưng Dung Duyệt có thể nhìn thấy trong ánh mắt y là khó chịu và đố kỵ, ngọn lửa hừng hực sắp thiêu hủy chiếc đuôi kiêu ngạo của y.

Chu Ngạn Hiến đẩy Lâm Trí Viễn: “Chú đi ra đi! Bọn tôi cần nói chuyện.”
Lâm Trí Viễn không xen vào, ngăn cản người trẻ tuổi nói chuyện, vì vậy liền ra ban công giặt quần áo.

Nghe âm thanh vận hành của máy giặt, Chu Ngạn Hiến quay đầu quan sát Lâm Trí Viễn đang phơi nắng ở ban công, ý định luyên thuyên trời đất với Dung Duyệt không thể thốt ra miệng.

Y không nhịn được ra ban công bảo Lâm Trí Viễn: “Quần áo bỏ vào máy giặt là được rồi, còn lại để tôi! Chú xuống dưới đi!”
Nhớ đến tình trạng thảm khốc mỗi lần Chu Ngạn Hiến phơi quần áo, Lâm Trí Viễn vô tình cự tuyệt y.

Chu Ngạn Hiến buồn bực muốn chết.

Y phát ghét cái thói quen điên khùng muốn trông chừng máy giặt vài chục phút, chờ quần áo giặt xong của người này.

Dung Duyệt vẫn đang ở phòng khách chờ, Chu Ngạn Hiến đành lui về, nói với nó mấy đề tài vặt vãnh.

Chờ đến khi quần áo giặt sạch, Lâm Trí Viễn phơi quần áo.

Đồ quá nhiều, động tác của hắn thì chậm chạp, đầu tiên phải vuốt nếp nhăn trên quần áo, sau đó treo lên mắc rồi mới từ từ mắc lên giá.

Chu Ngạn Hiến đang nói chuyện với Dung Duyệt nhịn không được thường xuyên quay đầu nhìn Lâm Trí Viễn.

Động tác chậm rãi của hắn làm người ta tức giận, Chu Ngạn Hiến xỏ dép bông, chạy ra ngoài trợ giúp.

“Giữa mùa đông, chú ở sân thượng lâu vậy không lạnh à?” vừa ghét bỏ vừa hỗ trợ đưa mắc áo.

Dung Duyệt ngẩng đầu nhìn lại.

Có lẽ là thói quen! Chỉ cần đứng cạnh Lâm Trí Viễn, Chu Ngạn Hiến sẽ không nhịn được sát lại gần, muốn ôm thứ thuộc về mình vào trong vòng tay.


Lâm Trí Viễn không hề phát giác, từ ái nhìn Chu Ngạn Hiến.

Dung Duyệt đứng lên, đánh tiếng cho Chu Ngạn Hiến: “Đến giờ tôi phải về rồi.”
“Ấy, em phải về à?” Chu Ngạn Hiến ngạc nhiên: “Chờ một chút, anh đưa em về.”
“Không cần.” Dung Duyệt cười khẽ: “Tôi tự đi được.”
Tuy nói vậy nhưng Chu Ngạn Hiến vẫn tiễn Dung Duyệt xuống tầng.

Dung Duyệt chậm rãi đi về hướng nhà mình, đến khúc rẽ, nó quay đầu lại nhìn.

Ở góc độ này có thể trông thấy ban công nhà Chu Ngạn Hiến.

Chu Ngạn Hiến chỉ giúp được mấy phút đã không muốn động tay động chân.

Y lợi dụng lúc Lâm Trí Viễn đang xếp quần áo đột nhiên từ sau lưng hắn tới gần, áp sát Lâm Trí Viễn, đặt cằm lên vai hắn.

Dung Duyệt không nhìn thấy ánh mắt của Chu Ngạn Hiến nhưng nó có thể tưởng tượng, nhất định đó là ánh mắt muốn chiếm đoạt một người, vô cùng đáng sợ.

Mỗi người đều có vô số các trải nghiệm khác nhau, những trải nghiệm này sẽ cho bạn biết rất nhiều đạo lý lớn nhỏ.

Ngày hôm nay Dung Duyệt học được từ bọn họ kiến thức về ham muốn chiếm hữu.

Ngày đông lạnh giá, Dung Duyệt trở về nhà.

Lúc đi qua nhà Thẩm Miên, nó nhạy bén nghe thấy giọng cười của thiếu nữ.

Lanh lảnh như tiếng chuông ngân nhưng lại khiến lòng người phiền muộn.

“Tiểu Duyệt à.” Đúng lúc dì Lưu mở cửa sổ bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì lạnh của Dung Duyệt.

“Con chào dì.” Dung Duyệt lên tiếng.

“Ừ chào con.”
Dung Duyệt nhìn thẳng về phía trước, đi một mạch về nhà, nó định mở cửa nhưng cửa ra vào bị khóa.

Dung Duyệt theo bản năng tìm chìa khóa trong túi áo nhưng sờ mãi không thấy.

Nó cau mày kiểm tra khắp người một lượt, vẫn không tìm được chìa khóa.

Dung Duyệt cứng đờ.

Từ lúc Lưu phu nhân gọi Dung Duyệt, Thẩm Miên đã ở bên cửa sổ nhìn nó, phát hiện động tác của Dung Duyệt, anh nhanh chóng hỏi: “Dung Duyệt, làm sao vậy?”
Dung Duyệt xoay người, mặt nó lạnh cóng đến đỏ rực, một giọt nước mắt bị gió lạnh thổi rớt: “Ba em đi ra ngoài, em quên mang chìa khóa.”
Thẩm Miên nhìn nó cười ha ha.

Nụ cười có chút bỉ ổi vẫn chẳng phù hợp với khuôn mặt có vẻ lãnh đạm kia.

Thẩm Miên chớp mắt đã biến mất khỏi bên kia cửa sổ.

Sau đó cửa nhà mở ra, Thẩm Miên vừa xuất hiện đã bị gió bấc thổi co rúm người.


Anh sải bước đến bên cạnh Dung Duyệt, kéo tay nó bỏ chạy.

Chạy thẳng về phía nhà mình.

Dung Duyệt nhìn Thẩm Miên dắt tay mình, vô thức móc ngón tay út qua đầu ngón tay của anh.

“Nhóc ở đây đợi ba về đi!” Thẩm Miên kéo Dung Duyệt vào trong nhà lập tức đóng cửa lại.

Dung Duyệt cứng đờ, sau đó gật đầu.

“Ấy, bạn gái nhỏ đến rồi à?” Diệp Kình đang ở trong nhà Thẩm Miên, thấy Dung Duyệt liền lên tiếng chào hỏi.

“Sao lại là bạn gái nhỏ?” Lưu phu nhân đang gọt hoa quả, nghe hắn nói vậy cũng cảm thấy buồn cười.

Diệp Kình chế nhạo nói: “Dì không biết đâu, Thẩm Miên rất bảo vệ Dung Duyệt, không cho con đụng cũng không cho con nói, tiễn về nhà còn phải đưa đến tận cửa, không phải bạn gái nhỏ thì là gì?”
Tô Thu Vũ nghe vậy nụ cười dần dần mất tự nhiên.

Lưu phu nhân không để bụng: “Không phải là bạn gái nhỏ, là bạn trai nhỏ.”
Diệp Kình vui vẻ: “Bạn trai nhỏ qua đây ngồi cạnh anh trai nào.”
Dung Duyệt không ghét Diệp Kình, nghe hắn nói vậy liền đi tới cùng hắn ngồi chung ghế sô pha, chỉ là cách nhau nửa người.

Diệp Kình rút điện thoại di động, hỏi: “Có thể selfie cùng anh không?”
Dung Duyệt: “…” Tên này thực sự rất kì lạ.

Diệp Kình coi như Dung Duyệt ngầm đồng ý, cùng nó selfie, chụp xong hắn nhìn màn hình cảm thán: “Đúng là khuôn mặt trời sinh.” Sau đó bắt đầu tám nhảm với Dung Duyệt: “Sau này nhóc có định debut không?”
Dung Duyệt không hiểu hắn đang nói gì.

Tô Thu Vũ thấy Diệp Kình và Dung Duyệt trò chuyện vui vẻ liền gọi Thẩm Miên qua nói chuyện phiếm.

Lưu phu nhân cười tươi nhìn đám trẻ con líu ríu cũng không phiền, cô lấy dâu tây từ trong tủ lạnh ra bắt đầu rửa.

Rửa sạch phân nửa, cô phát hiện mình chưa thay đĩa mới nhất thời có chút lúng túng.

Đúng lúc Dung Duyệt từ toilet đi ra thấy vậy liền đi lấy một chiếc đĩa trong máy rửa bát cho cô.

“Cảm ơn con, Tiểu Duyệt.”
“Vâng, không sao ạ.”
Lưu phu nhân nhìn dáng vẻ nhu thuận của nó, cười hỏi: “Con thích dâu không?”
“Thích nhất ạ.”
Trên khuôn mặt mềm mềm của Dung Duyệt, cái miệng nhỏ mở ra nói một đáp án đáng yêu nhất.

Lưu phu nhân đưa quả dâu lớn nhất vừa mới rửa xong đến miệng nó.

Dung Duyệt ngừng một lát rồi há miệng cắn vào.

“Này.”
Hai người bị âm thanh đột ngột vang lên dọa cho giật mình.

Thẩm Miên bất đắc dĩ nhìn bọn họ: “Ăn vụng không ngon đâu nha!”
Dì Lưu không để ý đến hai đứa nhóc, xoay người rời đi: “Mẹ đi lấy đồ uống.

Thẩm Miên, con mang dâu ra đi.”
Thẩm Miên đứng phía sau Dung Duyệt, nhìn đứa nhỏ sau khi bị mình đâm thủng lập tức tăng tốc độ nhai, chớp mắt cả quả dâu đã bị nó nuốt vào miệng.

Thẩm Miên nhướn chân mày, kéo lá dâu trong miệng nó: “Ăn vụng nhanh như vậy làm gì, nhóc muốn ăn cả lá vào sao?”
Dung Duyệt thành thật cắn đứt cuống dâu, chỉ là không ngờ đầu ngón tay Thẩm Miên ở chỗ này, lập tức cắn lên ngón tay anh.

“Au.” Thẩm Miên bị cắn đau nhưng không dám rút tay ra, sợ động tác của mình quá mạnh sẽ làm đau miệng tiểu quỷ này.


Dung Duyệt nhả răng, sau đó lè lưỡi liếm một cái lên đầu ngón tay anh, xem như chữa thương: “Không phải lỗi của em, là anh không đúng.”
“Tại sao anh lại không đúng?” Thẩm Miên lườm nó một cái, tức cười.

Dung Duyệt im lặng không trả lời.

Thẩm Miên nhéo mặt nó, bưng dâu ra ngoài.

Bốn người xúm quanh đĩa dâu tây bắt đầu miếng to miếng nhỏ.

Thẩm Miên cầm một quả dâu nhét vào miệng, lúc này mới nhớ ra đầu ngón tay trái vừa bị Dung Duyệt liếm qua, nhất thời dâu đưa đến miệng ăn không được, không ăn cũng không xong.

Diệp Kình tiếp tục trêu chọc Dung Duyệt: “Có thể đút cho anh một quả không?”.

ngôn tình hài
“Anh rất kỳ quái, tôi không đút.”
Diệp Kình bị đả kích.

Tô Thu Vũ trái lại cười tủm tỉm hỏi Thẩm Miên: “Tớ đút cho cậu một quả nhé?”
Cô vừa nói xong, Diệp Kình lập tức huýt sáo, con ngươi của Dung Duyệt đảo một vòng.

Thẩm Miên chính trực: “Tôi tự ăn được.”
Diệp Kình bóp cổ tay.

Lúc sau, Dung Duyệt theo Lưu phu nhân đi hái rau chuẩn bị bữa tối.

Ba người cùng lứa ở lại phòng khách nói một số chuyện thú vị phù hợp với tuổi của mình.

Tô Thu Vũ cố ý kề sát Thẩm Miên, Diệp Kình cũng thường xuyên hỗ trợ.

Bọn họ vừa nói chuyện phiếm, vừa tiếp tục ăn dâu.

Dâu tây đỏ tươi, màu sắc xinh đẹp, một tạo vật đẹp như vậy trên vỏ lại dính một chút bẩn.

Dung Duyệt quan sát Tô Thu Vũ.

Một tay cô cầm dâu, tươi mới ướt át, đưa đến miệng Thẩm Miên.

Dung Duyệt mím môi, sau đó chạy đến phía sau Thẩm Miên và Tô Thu Vũ: “Có thể cho em ăn quả dâu cuối cùng này không?”
Dung Duyệt nói xong, cả ba người quay sang nhìn nó.

Diệp Kình kinh ngạc: “Thì ra nhóc thích ăn dâu như vậy à.”
Thẩm Miên cũng nghĩ thế.

Dung Duyệt mỉm cười nhìn Tô Thu Vũ.

Tô Thu Vũ cũng tươi cười đáp lại nó, sau đó đưa quả dâu trong tay đến bên miệng Dung Duyệt.

Con ngươi u ám của Dung Duyệt tản ra hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt Tô Thu Vũ cũng không thấy bao nhiêu thiện ý.

Dung Duyệt ăn dâu.

Nó khom lưng tới gần Tô Thu Vũ nhưng người lại đứng sau Thẩm Miên, ngược lại càng kề sát Thẩm Miên hơn, làm ngực nó và lưng Thẩm Miên dán lên nhau, khuôn mặt hướng về phía tay Tô Thu Vũ.

Tròng mắt đen đặc và ngón tay trắng nõn, hai màu sắc đơn giản nhất thế gian lại hàm chứa sự đối địch phức tạp.

A, vì sao tức giận như vậy, kẻ nào đang thèm muốn đóa hồng độc nhất vô nhị của ta?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.