Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ

Chương 10: Thất bại


Đọc truyện Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ – Chương 10: Thất bại

Thất bại

Trước mặt Lạc nhoáng lên một cái màu trắng, nó tiến tới đây, Lạc hạ thân xuống, nhảy về phía trước, ở trên không chuyển thân. Lạc thở nhẹ một ngụm, chỉ thế liền đem chính mình bại lộ trước mặt địch nhân, này tuyệt đối là một cái sỉ nhục cùng sai lầm.

“Ngươi là ai!” Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc liền đổi ý, xuất hiện ở đây trong lúc này chính là địch nhân, nhưng lại là mục tiêu quan sát hắn!

“Ta là người kế thừa gia tộc Andy Lôi Khắc Vệ Tắc Toa đệ nhất tinh cầu – An Sắt Andy Lôi Khắc.” Áo choàng màu trắng phất lên, An Sắt cung kính chào. Con mắt màu đỏ giống như của mèo.

“Ngươi không phải tướng quân nơi này?” Lạc châm chọc, thanh niên như một cái bình hoa như vậy đến chiến trường đánh giặc? Ngẫm lại đều thấy không có khả năng, dời đi lực chú ý của hắn, Lạc mở chốt tiêm thuốc. Hiện tại nắm chười mười phần một kích giải quyết mỹ nam tử trước mắt.

“Ta không phải tướng quân. Nhưng ngươi nhất định là Viêm Liệt Qua Lạc điện hạ rồi.”

“Ít nói nhảm, tướng quân chân chính ở đâu?” Lạc nói.

“Ngượng ngùng, chỉ sợ hắn hiện tại không thể ra ttước mặt ngươi………..” An Sắt cười nói ôn nhu, một đầu tóc vài che mất mi tâm, rất được.

“Vì cái gì?!” Lạc một cái đem tiêm hướng ra, còn chưa bổ nhào vào nam tử kia, Lạc cảm thấy trước mắt chợt lạnh, nam tử kia lại hiện ra trước mặt Lạc, mà tay nắm vụ khí cũng bị chế trụ.


“Bởi vì hắn bị ta đem cho cá ăn…………” An Sắt một bàn tay kiềm chế tay phải của Lạc, một bàn tay nắm lấy cổ Lạc.

Cảm thấy hai chân cách mặt đất, Lác cố không cảm thấy đau, tay trái rất nhanh rút ra chủy thủ bên hông, động tác mau lẹ như ma thuật sư. Ngay cả An Sắt cũng không kịp phòng bị, trên mặt liền hung hắn đã trúng một đao.

An sát che mặt rút lui vài bước, cười lạnh nói “Lạc điện hạ, ngài có phải hay không ghen tỵ ta so với ngươi anh tuấn hơn.”

Lạc cũng rút lui vài bước, đồng dạng cười lạnh nói “Da mặt ngài tuyệt đối đủ hậu, không cần lo lắng sẽ hủy dung đi.”

An Sắt không lo lắng miệng vết thương trên mặt, bởi vì vết thương rất nhanh khép lại.

Mùi thuốc súng từ hai người tiếp tục dâng lên, lập tức thân ảnh như xà, lao vào đánh nhau.

Dường như hai người đánh nhau như hỏa hướng lên trời, sĩ quan phụ tá của Lạc vọt tiến vào, mang theo vết máu chưa khô đầy người. Che ở giữa hai người.

“Làm sao vậy?!” Lạc mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy thân thể trước mặt lung lay sắp đổ, cảm giác không tốt trong lòng nảy lên.

“Lạc điện hạ, tiểu đội chúng ta đã bị mai phục, đây là bậy của địch nhân! Chúng ta trúng kế!” Sĩ quan phụ tá cắn răng, phòng thủ công kích của An Sắt.

“Tại sao có thể như vậy? Còn sống bao nhiêu người?” Lạc mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt toát ra hừng hực lửa cháy.

“Chỉ còn lại chúng ta! Lại điện hạ ngài đi mau! Mộc điện hạ đã bị đưa vào hệ thống quốc hội!” Sĩ quan phụ tá ôm láy thân thể An Sắt, chết sống không chịu buông ra.

Nhân cơ hội cầm tiêm trong tay hướng về An Sắt, vững vàng hướng về tay của An Sắt huy kiếm, Lạc đần ra không kịp tự hỏi, sĩ quan phụ tá kếu hắn mau đi, Lạc nhớ kĩ lại câu nói kia, Mộc bị đưa đi viện quốc hội…….Lạc cắn răng một cái, cuối cùng nhìn sĩ quan phụ tá liếc mắt một cái, liền xông ra ngoài, kiếm quang trong đêm tối lóe ra dị thường chói mắt, Lạc cảm hận được cảm giác đau đớn cùng máu phía sau rất nhanh xói mòn.

An Sắt lạnh lùng liếc mắt thi thể tên sĩ quan phụ tá một cái, lại đem ánh mắt hướng tới các tướng lĩnh trên mặt đất, lạnh lùng giễu cợt một tiếng “Để cho hắn chạy thoát? Một đám rác rưởi vô dụng!”

Các tướng lĩnh không dám ngẩng đầu căn bản cũng không dám phản bác hắn – người thừa kế của gia tộc Andy Lôi Khắc.

Đột nhiên có một thanh âm xấu hổ xuyên qua mọi người “An Sắt, không cần nghiêm khắc như vậy……” Theo thân ảnh mọi người nhìn hấy tướng quân Duy Khắc mặc một áo giáp màu bạc.


“Duy Khắc, nếu ngươi không nói lời nào, ta cứ nghĩ là ngươi đã chết.” An Sắt lạnh giọng trào phúng.

“An Sắt! Ta còn không có truy cứu chuyện ngươi nói ta bị ngư ăn đâu!” Duy Khắc đặt mông đỉnh đạt ngồi trên ghế, nhếch khóe miệng.

“Loại tướng quân này như ngươi chỉ biết lảng tránh, không có quyền đưa ra phản kháng.”

“Là ngươi chỉ đạo kế hoạch này đi!”

“Nhưng là ta không có cho ngươi lảng tránh a.”

“………………….” Duy Khắc không nói gì.

“Nói mau có chuyện gì? Không cần lãng phí thời gian của ta!” An Sắt hừ một tiếng, sắc mặt tao nhã có vẻ không tốt.

“Các ngươi đi xuống đi! Ta cùng An Sắt điện hạ có việc thương thảo!” Duy Khắc cong cong cổ, liếc mắt nhìn tên tướng lãnh đã chết.

Các tướng lĩnh nghe được lệnh lui xuống, cảm động rơi lệ đầy mặt, lập tức nối đuôi nhau mà đi ra.

“Được rồi, nói cái gì nói đi” An Sắt nói.

“Thủ hạ của ta đã hủy đi thâm lam hệ thống của địch nhân, hơn nữa vũ khí bí mật là tù bình.” Duy Khắc nhỏ giọng nói.


“Tù binh? Vũ khí bí mật của bọn họ là người?” An Sắt nhíu mày.

“Đúng vậy!”

“Gọi là gì?”

“Viêm Liệt Qua Mộc”

“Nga, đã mang về sao?” An Sắt đứng dậy.

“Ân, chúng ta cũng ngày mai lên đường!” Duy Khắc hưng phấn nghĩ đến đám mỹ nữ trong nhà.

An Sắt chậm rãi đi ra ngoài, quay đầy lại liếc mặt nhìn Duy Khắc háo sắc, lắc đầu “Duy Khắc, có hay không có người nói qua với ngươi, bộ dáng háo sắc của ngươi thật giống như kẻ ham ăn.”

Duy Khắc mê hoặc nháy mắt máy cái, ham ăn không phải chính là loại thú nhân giống heo sao?

Một giờ sau, trong quân doanh truyền đến tiếng gầm gừ “An Sắt, ngươi dám nói ta lớn lên giống heo!!!”…………….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.