Đọc truyện Thiếu Niên Mắc Bệnh Cố Chấp Lừa Dối Tôi – Chương 3: Tiếp diễn
Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Bình chọn truyện cho editor thêm động lực nha, dạo này lười quá ~.~
Tiếp diễn
Trong lúc ngủ trưa, Giản Lan bị một tiếng điện thoại đánh thức.
Cô đưa mắt nhìn màn hình, vuốt để trả lời, tiếng nói vừa mới tỉnh ngủ còn mang theo vài phần lười biếng, “A lô?”
“Lan Lan, tin tức cực tốt đây, công ty nhận được vài dự án mới, em có thể tùy tiện chọn một cái.” Bên kia đầu điện thoại, thanh âm Tiền Phái Phái tràn ngập hưng phấn.
Cơn buồn ngủ của Giản Lan lập tức biến mất, ánh mắt trong trẻo.
Cô ngồi dậy, nắm chặt di động, nhíu mày hỏi: “Vì sao?”
Trước kia cô không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, luôn cho rằng cô có thể nhận được những bộ phim hay như vậy là do vận khí tốt, hơn nữa thực lực cũng được đạo diễn tán thành.
Nhưng về sau cô mới biết được, chuyện này hết thảy là do Tưởng Triều, kỹ thuật diễn của cô chẳng qua chỉ có tác dụng dệt hoa trên gấm, quan trọng nhất vẫn là có người ở sau lưng chống đỡ cô.
Cho nên lần này Giản Lan nghe thấy được tin tức này, phản ứng đầu tiên không phải là vui vẻ, ngược lại là tâm tính hoài nghi.
“Hình như suất diễn nhân vật quá ít, thù lao đóng phim cũng không cao, những nữ nghệ sĩ của công ty khác đều không muốn nhận, cho nên cơ hội mới đẩy đến chỗ chúng ta, Lan Lan, em đừng nóng giận.” Tiền Phái Phái sợ cô tự trọng, không chịu nhận lấy cơ hội người khác không cần.
Tiền Phái Phái nói như vậy, ngược lại làm Giản Lan an tâm.
Cô hiện tại sợ nhất chính là có người sau lưng chống đỡ cô, bởi vì không có người trợ giúp thì không cần hồi báo, nghĩ đến về sau Tưởng Triều muốn “hồi báo”, Giản Lan không rét mà run.
Cô sẽ không theo bất kì kẻ nào biến thành chim hoàng yến, cũng sẽ không vì bất kì kẻ nào từ bỏ ước mơ của chính mình,
“Được, buổi chiều em đến công ty thương lượng cùng chị.”
“Chị ở quán cà phê tầng mười ba của công ty chờ em.”
Giản Lan ngắt diện thoại, nhanh chóng rời giường trang điểm, tùy tiện nấu ít mỳ làm cơm trưa.
Buổi chiều, cô vừa mới đeo khẩu trang lên mở cửa, liền thấy được Phó Vọng đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Chị đang định đi làm sao?”
Trong tay Phó Vọng cầm một tập giấy, vừa thấy cô đi ra, khóe môi lập tức gợi lên, trong ánh mắt đen nhánh đầy ý cười, như băng tuyết chợt tan ra.
Tim Giản Lan đập mạnh một chút, thầm nghĩ nụ cười của tiểu thịt tươi sạch sẽ này quá thơm, so với cặn bã Lục Nhiêu tốt hơn một trăm lần.
Nhìn đến em trai đáng yêu như vậy, tâm tình đều chuyển biến tốt.
“Đúng vậy, cậu định đi học sao?”
“Ừm.” Phó Vọng hơi gật đầu.
Hau người một trước một sau đi vào thang máy.
Thời điểm Giản Lan đi qua cửa thang máy, chú ý tới Phó Vọng dùng tay ngăn ở cửa thang máy, tức khắc càng có hảo cảm với anh hơn.
Chàng trai lịch thiệp như vậy rất hiếm.
Ở không gian nhỏ hẹp trong tháng máy, Phó Vọng phải rất nỗ lực mới có thể khống chế tầm mắt chính mình không phiêu đãng lên người Giản Lan.
“Em trai có bạn gái chưa?” Giản Lan nhìn về phía góc nghiêng tinh xảo của anh, thuận miệng hỏi.
Phó Vọng ngượng ngùng mà cúi đầu, lỗ tai ửng đó, “Không có.”
Lông mi rũ xuống che khuất ánh sáng chợt lóe lên trong mắt anh.
Cô tự nhiên lại hỏi anh vấn đề này, chuyện này trước kia chưa bao giờ từng có.
Thấy anh ngượng ngùng như vậy, Giản Lan nhịn không được ở trong lòng cảm thán một câu, cậu em trai này cũng quá ngây thơ.
Thang máy rất nhanh đến tầng một.
“Tôi đi làm đây, cậu phải cố gắng học đó.” Nói xong, Giản Lan vẫy tay với anh, đi ra tháng máy.
“Ừm.”
Phó Vọng lúc này mới dám ngẩng đầu, làm càn mà đánh giá bóng dáng của cô.
Nếu Giản Lan không cẩn thận quay đầu lại, khẳng định sẽ bị ánh mắt si mê không chút che dấu của anh làm kinh hãi.
Giản Lan gọi xe đến dưới lầu công ty giải trí Tinh Tự.
Trong điện thoại Tiền Phái Phái nói ở quan cà phê tầng mười ba chờ cô, vì thế Giản Lan trực tiếp đi thang máy lên tầng mười ba.
Các quán cà phê lớn trong công ty đều phải đi trực tiếp từ thang máy của bãi đỗ xe nội bộ đi lên, bất quá hiện tại Giản Lan không nóng vội, thật ra không cần quá cẩn thận như vậy.
Cũng may quán cà phê cách thang máy không xa, Giản Lan vừa đến, qua kính nhìn thấy Tiền Phái Phái đang dựa ở vị trí cửa sổ.
“Chị Phái.” Giản Lan gỡ khẩu trang và kính râm ra, những lọn tóc quăn màu nâu cam tùy ý xõa ra sau lưng.
Ngay lập tức, một khuôn mặt nhỏ được trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo hoàn toàn lộ ra, mắt đào hoa ẩn tình, đẹp đến người người kinh diễm.
Theo động tác của cô, hương vị nước hoa dễ ngửi phiêu tán trong không trung, là hương hoa rất tươi mát.
Tiền Phái Phái bị động tác đơn giản này của Giản Lan làm cho kinh động.
Trước kia sao lại không phát hiện Giản Lan đẹp như vậy?
Có lẽ vì trước kia trên người Giản Lan có một loại sợ hãi rụt rè không phóng khoáng, đặt biệt là thời điểm đối mặt màn ảnh, loại nhút nhát từ trong xương cốt này sẽ phóng đại vô hạn.
Nhưng hôm nay cô bỗng trở nên tự tin thong dong, làm Tiền Phái Phái không kịp thích ứng.
Xem ra người một khi nghĩ thông, lòng tự khắc sẽ khác, khí chất từ trong ra ngoài liền sẽ một trời một vực.
“Mấy tình huống của những kịch bản đều ở trong này, em nhìn xem thích cái nào.” Tiền Phái Phái đưa cho cô một tập giấy đã được sửa sang hoàn chỉnh.
Giản Lan mở tập giấy ra, bên trong mỗi tờ giấy A4 đều đóng dấu mỗi đoạn vắn tắt về từng kịch bản.
Có tổng cộng hai bộ cổ trang, một bộ hiện đại và một bộ tiên hiệp.
“Đáng tiếc lịch trình của những bộ phim này lại trùng nhau, bằng không tôi ước gì cô tham gia hết tất cả.” Tiền Phái Phái cười nói.
Việc đồng thời chọn nhiều kịch bản như vậy cô không thường gặp, đây vẫn là lần đầu.
Giản Lan đại khái xem qua, liếc mắt một cái nhìn trúng bộ tiên hiệp cuối cùng.
Nhân vật cô được mời đóng trong bộ phim này là nữ số 3 Tả Ngọc Bội, có tuổi thơ thê thảm, phải lưu lạc phong trần, sau lại mai danh ẩn tích tiến vào Tông Môn báo thù.
Khác với những thiếu nữ mơ mộng yêu đương khác, Tả Ngọc Bội chỉ là một người máy báo thù không cảm xúc, nàng lợi dụng vẻ đẹp của mình để lừa gạt hết người đàn ông này đến đàn ông khác, bất quá tất cả đều vì báo thù, không liên quan gì đến tình yêu.
Chỉ là cuối cùng, ý nghĩ tốt đẹp của nàng vẫn còn tồn tại, đem nàng đẩy đến cái chết. Chỉ kém một bước kế hoạch báo thù đã thành công nay lại thất bại, Tả Ngọc Bội ôm hận mà chết, là nhân vật bi kịch làm người ta thổn thức.
“Em muốn cái này.” Giản Lan đưa tập giấy vẫn đang mở ra cho Tiền Phái Phái.
Sau khi Tiền Phái Phái nhìn xong, do dự mà nói: “Nhân vật này tương đối phức tạp, còn có một lượng lớn fan nguyên tác, phỏng chừng nếu diễn không tốt sẽ bị chửi chết.”
Cô ấy chính là đang suy xét đến kỹ thuật diễn không tốt của Giản Lan, cho nên mới đưa kịch bản này đặt ở mặt sau cùng.
“Em thích diễn nhân vật này.”
Giản Lan thích tất cả các nhân vật có nội tâm phức tạp đa chiều.
So sánh với những vai đơn giản không có chiều sâu kia, nhân vật này rất hợp khẩu vị của cô.
“Em thật sự không hề suy xét? Rốt cuộc trước kia em cũng chưa từng nhận đóng nhân vật phức tạp như vậy.” Tiền Phái Phái uyển chuyển nói.
Giản Lan trước kia đã đóng qua vài bộ phim, nhưng kỹ thuật diễn thô ráp của cô tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.
Cho nên Tiền Phái Phái mới có thể không tự tin về cô như vậy.
“Không cần, chọn cái này đi, tin em.”
Hoàn toàn tương phản với Tiền Phái Phái đang lo lắng không thôi, bản thân Giản Lan lại tràn đầy tự tin.
Cô không tin chính mình diễn nhân vật như vậy lại không tốt.
Tuy rằng trước khi xuyên sách sự nghiệp của cô rất thuận buồm xuôi gió, đa số nguyên nhân là do Tưởng Triều trợ giúp, nếu cô không có thực lực, chỉ dựa vào anh mà đi lên, nhiều lắm chỉ có thể thành bình hoa, dù thế nào cũng không thể trở thành ảnh hậu.
Có thể trở thành ảnh hậu càng chứng minh được cô có thực lực.
“Haizz, lần này nghe em vậy, bất quá em nên lén lút đến chỗ chị luyện kỹ thuật diễn chút đi, bằng không đến lúc đó fan trung thành của nhân vật này chửi bới, chúng ta thậm chí quan hệ xã giao cũng không có, vậy khó sống.”
Tiền Phái Phái nghĩ thầm, Giản Lan thật vất vả mới nghĩ thông, không hề quấn lấy Lục Nhiêu đòi lăng xê, vậy dùng bộ phim này làm phần thưởng cho cô đi.
Không diễn tốt cũng không thành vấn đề, bình hoa kỹ thuật diễn kém tổng so với diễn viên nữ tài năng nhưng kém nổi tiếng còn tốt hơn.
“Yên tâm đi chị Phái.”
Thấy Giản Lan tự tin như vậy, không biết vì cái gì, bất an trong lòng Tiền Phái Phái cũng dần dần biến mất.
Đúng lúc này, di động Giản Lan vang lên, mặt trên ghi là “Mẹ”.
Biểu tình Tiền Phái Phái trở nên có chút một lời khó nói hết, nhỏ giọng hỏi: “Muốn nhận sao?”
Cô ấy biết một ít sự tình trong nhà Giản Lan, cho nên mới hỏi như vậy.
“Ừm.”
Giản Lan đi đến sân phơi ngoài quán cà phê, vuốt màn hình nghe điện thoại.
“Lan Lan, chừng nào con về nhà?”
Giản Lan hàm hồ đáp: “Không biết được.”
Trước khi xuyên sách cô là cô nhi bị vứt bỏ, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, về sau lại thành danh, ba mẹ thân sinh tìm tới cổng đòi tiền, bị cô trực tiếp đuổi đi, lúc ấy còn bị antifan bắt lấy chuyện này mà chửi bơi hơn nửa tháng.
Nhưng Giản Lan trước nay không phải là người có tính cách mềm yếu, dù bị toàn cư dân mạng chửi bới, cô như thế nào vẫn là như thế ấy.
Sau khi xuyên sách bỗng nhiên có ba mẹ, tâm tình Giản Lan thực phức tạp, có chút thấp thỏm cũng có chút chờ mong.
“Mẹ nghe Vân Vân nói con bắt được nhược điểm của con bé phải không? Các con thân là chị em, không cần thiết đối lập nhau như vậy, nghe mẹ, xóa những bức ảnh con đã chụp, coi như việc này không phát sinh.” Mẹ Giản ra lệnh.
Nghe được lời này, Giản Lan như bị hắt chậu nước lạnh vào đầu, tâm tình chờ mong hoàn toàn bị phá hỏng.
Giản Vân rõ ràng cùng cha khác mẹ với cô, chỗ nào được gọi là chị em?
Tuy rằng trong tay Giản Lan cũng không có chứng cứ Giản Vân và Lục Nhiêu bên nhau, nhưng cô đương nhiên không chủ đông nói ra. Cô sẽ khiến cho Giản Vân và Lục Nhiêu cố tình hiểu lầm, cũng làm cho hai người bọn họ có điều cố kỵ, không tới trêu chọc cô.
“Em ấy trước kia đăng tin sai lệch về con, lấy con làm lót chân, thời điểm đoạt tài sản của con tại sao lại không nhớ rõ con là chị em ấy?” Giản Lan sắc bén hỏi lại.
“Con là chị, nhường em gái con một chút thì có làm sao? Vân Vân còn nhỏ, con bé không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện ư?” Giọng nói mẹ Giản trầm xuống, mang theo ý vị giáo huấn.
Giản Lan hoàn toàn hiểu rõ, người mẹ ruột của cô là hướng về Giản Vân.
Không hổ danh là tiểu thuyết viết để bôi nhọ cô, thân nhân cũng không giúp cô.
“Mẹ vì sao lại tìm tới con? Là ba bảo mẹ gọi điện tới?” Giản Lan hỏi.
Chắc chắn không thể là Giản Vân tự tìm tới bà.
Thanh âm bên kia điện thoại có chút hoảng loạn, “Con đừng lo ai đã nói cho mẹ, nhanh xóa những bức ảnh đó đi, đừng xúc phạm tới Vân Vân, con bé chính là em con.”
Giản Lan hồi tưởng về cốt truyện của mẹ Giản.
Ở trong sách, mẹ cô Vệ Tĩnh Điềm xuất thân danh giá, ở tuổi thiếu nữ đã vừa gặp đã yêu Giản Kỳ Tường xuất thân bình thường. Bà không màng người nhà phản đối, khăng khăng phải gả cho ông.
Để duy trì sự nghiệp buôn bán của Giản Kỳ Tường, Vệ Tĩnh Điềm cơ hồ tự mình đào nhà mẹ đẻ, đem hết tài sản nhà mình chuyển dời đến trên tay Giản Kỳ Tường.
Có nhiều tiền cùng quyền lực trên tay như vậy, Giản Kỳ Tường chỉ cần có đầu óc là có thể đem về rất nhiều lợi nhuận.
Nhưng sau khi Giản Kỳ Tường phát đạt, ông lập tức bỏ rơi Vệ Tĩnh Điềm, cưới tiểu tam xinh đẹp vẫn luôn theo bên người mình.
Thời điểm mẹ kế vào nhà, còn mang theo một cô con gái chỉ kém Giản Lan một tuổi, tên Giản Vân.
Nói cách khác, lúc trước sau khi Giản Kỳ Tường kết hôn với Vệ Tĩnh Điềm, một bên xài tiền của bà, một bên trộm bao nuôi tiểu tam.
Nhưng dù có như vậy, Vệ Tĩnh Điềm vẫn một lòng yêu Giản Kỳ Tường.
Bà không chỉ không cam tâm tình nguyện ra khỏi nhà, thậm chí còn thường xuyên về nhà tìm Giản Kỳ Tường, nghiễm nhiên đủ tư cách làm một kẻ si tình ngu ngốc.
Giống như hiện tại, Giản Kỳ Tường chỉ cần nói một câu đã khiến cho Vệ Tĩnh Điềm ngoan ngoãn gọi điện thoại cho con gái mình, ra lệnh con gái xóa video bất lợi với Giản Vân.
“Mẹ, ba đã phản bội mẹ, mẹ vì sao còn ngu ngốc mà nghe ông ta? Thậm chí còn giúp com gái của tiểu tam?” Giản Lan muốn giảng giải cho bà.
Dù sao cũng là mẹ của thân thể này, có thể cứu vớt một chút thì vẫn sẽ cứu vớt.
“Con nghe mẹ nói đi, nhanh xóa những ảnh chụp đó, bằng không ba con nhất định sẽ trách mẹ.”
Giản Lan nắm chặt di động, “Ông ta đâu có yêu mẹ, tra nam chính hiệu mà mẹ lại coi như bảo vật. Hiện tại ông ta đã kết hôn cùng người khác, mẹ còn muốn quấn lấy ông ta làm gì?”
Hiện tại Giản Kỳ Tường đã sớm kết hôn cùng mẹ Giản Vân, Vệ Tĩnh Điềm vẫn luôn quấn lấy chồng trước, vậy bà cùng mẹ Giản Vân có gì khác nhau? Không phải đều là muốn phá hư gia đình người khác sao?
“Ông ấy là ba con, con tại sao lại có thể nói ông ấy như vậy? Mẹ cũng không muốn quấn lấy ông ấy, nhưng mẹ quá yêu ba con, rời ông ấy mẹ sẽ chết.”
Vệ Tĩnh Điềm muốn dùng phương thức này làm Giản Lan mềm lòng, xóa bỏ ảnh chụp.
Nhưng nghe thấy câu nói đó, Giản Lan quả thực muốn phì cười.
Cô không nhịn được nói một câu, “Rời ông ta sẽ chết? Ông ta cầm bình dưỡng khí của mẹ sao?”
“Phốc—–” Phía sau Giản Lan bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười trong sáng.
Giản Lan quay đầu lại, đứng phía sau cô là một thiếu niên mặc áo khoác đen, đầu đội mũ lưỡi trai tràn ngập sức sống, làn da trắng sáng, hẳn là nghệ sĩ cùng công ty.
Khe hở ngón tay cậu kẹp điếu thuốc chưa cháy, phỏng chừng là muốn đến sân phơi này hút thuốc.
Thiếu niên cao gầy chắp tay trước ngực quơ quơ trước mặt cô tỏ vẻ xin lỗi.
Cậu thật sự không phải cố ý, chỉ là vừa vặn đi đến chỗ này, liền nghe được âm thanh cô hỏi lại câu kia, trong lúc không nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Vọng là một tiểu biến thái ngây thơ _ (: з 」∠) _