Thiếu Niên Mắc Bệnh Cố Chấp Lừa Dối Tôi

Chương 17: Cái bẫy


Đọc truyện Thiếu Niên Mắc Bệnh Cố Chấp Lừa Dối Tôi – Chương 17: Cái bẫy

Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

ヽ(” ∇”)ノ Bọn mình đã trở lại rồi đâyyyy!!!!

Như bọn mình đã thông báo trước đó, vì kì thi học kì nên nhà Kẹo Bơ quyết định sẽ tạm dừng đăng truyện cho đến hết tháng 6 và khi trở lại sẽ có bạo chương, chuẩn bị sẵn dép hóng đi nha.

Kì thi của các bạn thế nào rùi, có thể chia sẻ ở đây nha.

Chắc là vì những lời chúc trước đó nên bọn mình đã thi khá tốt nè, vì lúc trước ôn thi k rep comment được nên giờ nhà mình gửi lời cảm ơn đến tất cả những lời chúc trước đó nha.

Chỉ là một chút xàm xí ngắn trước khi đọc truyện nên chuyên mục chia sẻ xin dừng tại đây ◕3◕

( ͡° ͜ʖ ( ͡° ͜ʖ ( ͡° ͜ʖ ( ͡° ͜ʖ ͡°) ͜ʖ ͡°)ʖ ͡°)ʖ ͡°)

Cái bẫy

Vẻ đắc ý trên mặt Hướng Uyển không thể nào che giấu được.

Cô ta vui sướng khi thấy có người gặp họa: “Gấu của chúng ta đều dán bùa, chỉ có cô không có, điều đó chứng minh cô chính là ma, chỉ có ma mới sợ thứ này.”

“Tôi không thể là ma được, nếu tôi thật sự là ma, vậy cô bé ở ngoài cửa kia là ai?” Giản Lan bình tĩnh mà phân tích.

Hướng Uyển không thể trả lời vấn đề này, liền lươn lẹo mà nói: “Con bé tượng trưng cho cô, con bé chính là cô, các người đều là ma.”

“Mấy con búp bê kinh dị lúc trước kia không có sinh mệnh, chúng ta có thể coi chúng là từ oán khí mà hóa thân. Nhưng cô bé sáng nay rõ ràng chính là nhân bản của cô bé trong băng ghi hình, nói cách khác, con bé mới là ma chân chính. Cho nên Giản Lan hẳn là giống chúng ta, đều là người thường.” Đàm Tiêu nói.

“Còn một số bằng chứng để tôi suy đoán—nếu cô bé kia có thể vào nhà, con bé hẳn phải sớm vào mới đúng, nhưng con bé chỉ nằm bò trên cửa mà không tiến vào, thứ tiến vào chỉ có mấy con búp bê. Chứng minh ma thì không vào được, nếu Giản Lan thật sự là ma, vậy cô ấy không thể xuất hiện ở chỗ này.”

“Nói không chừng Giản Lan là một con ma đặc biệt?” Hướng Uyển nói.

“Cô không có chứng cứ.” Đàm Tiêu đáp trả.

Phương Túc Dương cũng đứng về phía Giản Lan, “Không sai, Lan Lan chắc chắn là người.”

Lục Nhiêu: “Nhưng cô ta không thể giải thích được chuyện của con gấu bông.”

Cứ như vậy, sáu người bọn họ chia làm hai phe.

Có Phương Túc Dương và Đàm Tiêu bảo vệ Giản Lan, Hướng Uyển dù rất muốn nhốt Giản Lan vào trong quan tài cũng không được.

“Các anh đừng hành động theo cảm tình nữa được không? Chứng cứ đã bày ra trước mắt rồi, tại sao các anh vẫn không tin.” Hướng Uyển muốn thuyết phục bọn họ.

“Đây không tính là bằng chứng, căn bản không thể chứng minh Giản Lan là ma.” Phương Túc Dương kiên trì che chở Giản Lan.

“Chúng ta soát lại manh mối trước đi.” Giản Lan mở miệng.

Cô luôn cảm thấy hình như những manh mối có được đều bị quấn quanh vào nhau, lộn xộn, cố tình không thể tìm ra sợi mở đầu.

Nếu có thể tìm được sợi mở đầu kia, vấn đề hẳn sẽ được giải quyết dễ dàng.

“Có cái gì mà soát lại, câu chuyện này rất đơn giản, người trong nhà đối xử tệ với cô bé kia, cho nên cô bé biến thành ma tới tìm bọn họ lấy mạng, giết hết bọn họ rồi chôn dưới đất.” Hướng Uyển vô cùng tự tin, cô ta cảm thấy khả năng trinh thám của mình nhất định chính xác.


Yến Thanh Nghiên bổ sung một chút: “Gia đình này có sáu người con, lại chỉ có năm căn phòng, bởi vì chỉ có cô bé kia không được yêu thương, cô bé chỉ có thể ở tại căn gác mái cũ nát này.”

Nóc nhà của biệt thự nghiêng cho nên nóc nhà gác mái không không bằng phẳng, có chỗ rất thấp, hơn nữa cửa sổ bé, không thể lọt được bao nhiêu ánh sáng cho nên đem lại cho người ta cảm giác áp lực.

Gia đình này tình nguyện bắt cô bé ở một nơi như vậy, đều không có cô bé ở phòng tiện ích hoặc phòng kho rộng rãi, đủ để chúng minh địa vị cô bé trong nhà vô cùng thấp.

“Còn có cả hố chó và cái bát cũ nát, khả năng có liên quan đến cô bé.” Lục Nhiêu ở thời điểm này cũng len tiếng.

“Hơn nữa, trong băng ghi hình thứ nhất, cô bé ngược đãi mấy con gấu bông, có khả năng là học từ người nhà, trẻ con sẽ bắt chước hành động của người lớn. Có lẽ người nhà đối đãi như vậy với con bé, cho nên con bé sẽ đối đãi như vậy với con gấu bông.”

Lục Nhiêu tuy rằng nhân phẩm kém, nhưng đầu óc của hắn không hề ngu ngốc.

Trải qua tổng kết của ba người Hướng Uyển, hiềm nghi trên người Giản Lan tựa hồ còn lớn hơn nữa.

Ánh mắt Lục Nhiêu đột nhiên lóe lên, “Con gấu bông…Gấu bông của chúng ta có phải đại diện cho bản thân chúng ta không? Bằng không vì sao lá bùa lại dán trên con gấu mà không phải trực tiếp đưa chúng ta? Cho nên nếu chúng ta ném gấu bông của Giản Lan vào trong quan tài thì có thể chạy thoát?”

“Có lý.” Hướng Uyển vội vàng phụ họa.

Tuy rằng không thể nhốt Giản Lan vào trong quan tài cho hả giận nhưng có thể làm cho cô bị đào thải trước cũng không tồi.

Đàm Tiêu và Phương Túc Dương lập tức canh giữ ở cửa, phòng ngừa có người ra ngoài lấy gấu bông của Giản Lan.

“Tất cả chỉ là suy đoán, cô bé kia là ma, nhưng Giản Lan không nhất định là cô bé kia.” Đàm Tiêu ngăn ở cửa, nhanh chóng nói.

“Quẻ của cô ta là quẻ Đoái, đại diện chính là cô bé kia.” Hướng Uyển ngữ khí khẳng định.

Đàm Tiêu lạnh lùng nhìn cô ta một cái, “Ai nói quẻ tương ứng với thân phận thì nhất định đại diện cho sáu người chúng ta? Có chứng cứ để chứng minh không?”

Anh vừa nói như vậy mọi người mới nhớ lại.

Có tổng cộng sáu người, ba nam ba nữ, vừa lúc tương ứng với sáu người con trên ảnh chụp.

Sự trùng hợp này làm cho người ta dễ dàng liên tưởng đến thân phận bọn họ chính là sáu người con này.

Nhưng điểu này không hề có chứng cứ, chỉ là suy đoán của bọn họ mà thôi.

Hướng Uyển nói như lẽ đương nhiên: “Điều, điều này không phải rất rõ ràng sao, chúng ta có sáu người, mà trên ảnh chụp cũng vừa lúc có sáu người.”

“Đây chỉ là tổ tiết mục thiết kế ra để che mắt chúng ta,” Đàm Tiêu nhìn về phía Giản Lan, “Nếu chúng ta có sáu người như ảnh chụp, vậy thứ ở ngoài cửa kia là ai?”

Vấn đề này của Đàm Tiêu không ai trả lời được.

Giải thích hợp lý nhất chính là tổ tiết mục cố ý dẫn dường cho bọn họ, làm cho bọn họ tự cho mình là sáu người con trong biệt thự.

Những manh mối khác đều yêu cầu phá giải mật mã, hoặc là tìm được trong chỗ bí mật. Chỉ có bốn quyển sách phong thủy với manh mối số trang được đặt trực tiếp ở bên ngoài, đảm bảo khách mời chỉ cần nghiêm túc tìm liền nhất định có thể tìm được.

Cẩn thận nghĩ lại thì mục đích cố ý hướng dẫn bọn họ kỳ thật rất rõ ràng.

【Mẹ nó, tại sao tôi lại cảm thấy những lời Đàm ca nói rất có lý?】

【Uyển Uyển thông minh quá, lập tức có thể suy ra hết tất cả sự việc, chỉ số thông minh thật cao, ngưỡng mộ.】


【Fans Uyển Uyển nghiêm túc sao? Chuyện cô bé bị người nhà suy đoán?】

【+1, chủ đề của chương trình căn bản không phải trinh thám, mà là chạy thoát được không? Loại trình độ suy đoán này ai cũng làm được, đừng có thổi phồng lên.】

“Băng ghi hình đầu tiên nói cho chúng ta biết cô bé không chỉ bắt chước hành vi người lớn mà còn,” Giản Lan ngước mắt, thanh âm kiên định, “Hiện tại cô bé hại người làm thú vui. Thứ cô bé ngược đại nhìn như gấu bông, nhưng thật ra là con người, có lẽ đây là búp bê ma báo thù.”

Tại căn biệt thự này gấu tượng trưng cho người, trên gấu bông dán bùa hộ mệnh, cũng có thể bảo hộ người tương ứng.

Cô bé kia rất hưởng thụ quá trình ngược đãi người, cho nên mới cười vui vẻ như vậy.

“Đúng rồi, trong ngăn tủ kia có rất nhiều gấu, không chỉ có bảy cái!” Phương Túc Dương ngay lúc này đột nhiên nhớ tới điểm này.

Lúc trước Giản Lan thổi kèn xô na mở ra ngăn tủ kia, bên trong có rất nhiều gấu bông đều bị xé rách tả tơi.

Cô bé trong băng ghi hình thích ngược đãi gấu bông, gấu bông trong ngăn tủ, hoặc là nói người, khả năng đều bị cô bé phá hủy.

Nếu nói cô bé kia chỉ vì báo thù thì chỉ cần giết bảy người là được rồi.Nhưng số lượng gấu rách nát không chỉ dừng lại ở bảy cái.

“Cha mẹ và anh vị cô bé tổng cộng mới có bảy cái, vậy gấu bông còn lại là ai?” Yến Thanh Nghiên run giọng hỏi.

Cô nhìn về những người khác, có dự cảm không tốt lắm.

Dừng lại một lát, thanh âm Giản Lan bình tĩnh vang lên: “Là chúng ta. Nói cách khác là những người đi vào căn biệt thự này.”

Cô nói xong câu này, trong phòng lâm vào một khoảng yên tĩnh.

Phương Túc Dương hít vào một ngụm khí lạnh.

Tất cả mọi người đều nhìn nhau, có cảm giác da đầu tê dại.

Giản Lan tiếp tục giải thích: “Búp bê ma giết người làm thú vui, nhưng những người đi vào biệt thự đều có bùa hộ mệnh—chính là lá bùa trên gấu bông, cho nên búp bê ma không thể động thủ. Nó nghĩ ra cách khiến một người trong đó nghĩ lầm mình là ma, đồng thời làm mọi người cũng hoài nghi người đó, như vậy sáu người sẽ chia làm hai phe giết hại lẫn nhau.”

Cho nên từ lúc bắt đầu bọn họ đã bước vào cái bẫy, trở thành con mồi của người khác.

【Tôi cảm thấy lời Giản Lan nói rất có lý.】

【Cô ta chắc chắn là ma, hiện tại chỉ đang lươn lẹo mà thôi, bằng không sao giải thích được chuyện con gấu bông.】

【Nếu Giản Lan thật sự là người, gấu của cô ta không có bùa hộ mệnh, cô ta sớm đã bị ma giết, cho nên cô ta nhất định là ma.】

“Cô không có bùa vậy sao không bị búp bê ma giết chết?” Hướng Uyển hỏi.

“Ai nói tôi không có?”

Giản Lan rốt cuộc giải thích tất cả.

Hóa ra sợi mở đầu vẫn luôn ở bên người cô.

Nếu cô chỉ vì con gấu không dán bùa mà hoài nghi thân phận chính mình, như vậy mấu chốt đánh tan hoài nghi này chính là trên gấu bông.


Hôm qua cô từ trong ngăn tủ đựng gấu bông rách nát tìm được một mảnh trò chơi ghép hình nhỏ.

Mà mảnh nhỏ kia tìm được trong gấu bông cất trong túi.

Cho nên cô không phải không có bùa mà bùa cô bị giấu đi.

Lúc ấy bùa mọi người đều dán trên trán gấu bông, cô theo bản năng thấy gấu của mình hông có, sau lại sợ bị hoài nghi nên cố ý không đi kiểm chứng.

“Bùa của cô ở đâu? Hôm qua tôi thực sự không thấy, cô giấu đi rồi sao?” Yến Thanh Nghiên hỏi.

Giản Lan lắc đầu, “Không có, nếu tôi đoán không sai thì lá bùa hẳn là giấu sau lưng gấu bông.”

Cô đúng là chưa kiểm tra chỗ này của gấu bông.

“Náo loạn nãy giờ, đây đều là suy đoán của cô thôi, không có bằng chứng.” Hướng Uyển nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa mở miệng trào phúng.

Cô ta sợ suy đoán của Giản Lan chính xác.

Bởi vì cứ như vậy, không chỉ không thể cô lập được Giản Lan mà lại cho Giản Lan cơ hội nổi tiếng.

Đây là kết quả Hướng Uyển không muốn thấy nhất.

“Bằng chứng chính là con gấu bông kia.” Giản Lan nhìn về phía Lục Nhiêu và Phương Túc Dương, “Hai anh có thể đi vào phòng tôi một chuyến, xem sau lưng gấu bông của tôi có giấu túi tiền, bên trong đựng bùa được không?”

“Được.” Phương Túc Dương quyết đoán đáp ứng.

Lục Nhiêu do dự một lát rồi cũng đi theo.

“Không có khả năng có lá bùa.” Hướng Uyển chém đinh chặt sắt mà nói.

Cô ta suy đoán hoàn mỹ như vậy, Giản Lan nhất định là ma.

Phương Túc Dương và Lục Nhiêu đồng loạt lên lầu hai, vào phòng Giản Lan và Yến Thanh Nghiên, liếc mắt một cái thấy túi Giản Lan trên bàn.

Lục Nhiêu mở túi ra, lấy gấu bông, lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, cũng chưa tìm thấy cái gì khác thường.

“Giống như không có bùa.”

“Để tôi nhìn xem.” Phương Túc Dương nhìn trong chốc lát, cũng không phát hiện ra lá bùa.

Bất quá cậu vẫn còn nhớ rõ lời nói của Giản Lan, vì thế liền bắt đầu sờ soạng lung tung sau lưng gấu bông, cuối cùng thật sự tìm được một túi tiền bị che giấu.

Miệng túi bị khâu, vừa lúc giấu ở hoa văn vải, cho nên không dễ dàng phát hiện.

“Ở chỗ này.” Cậu bắt tay vói vào túi tiền, móc ra một lá bùa.

Giấu kĩ như vậy thảo nào Giản Lan không thể tự tìm được.

Phương Túc Dương và Lục Nhiêu cầm gấu của Giản Lan trở về.

“Gấu của Lan Lan có bùa bị giấu ở sau lưng.” Phương Túc Dương lấy ra lá bùa kia.

Hướng Uyển hoài nghi nhìn về phía Phương Túc Dương, nghi ngờ hỏi: “Anh sẽ không bao che cô ta nhỉ?”

“Lục Nhiêu cũng có ở đó, cô không tin có thể hỏi anh ta.”

“Là tìm được sau lưng gấu bông.” Lục Nhiêu nói.

Hướng Uyển nhất thời xấu hổ, thiếu chút nữa tức giận đến hét lên.


Tại sao suy đoán của Giản Lan lại đúng chứ.

Việc này sẽ làm nổi bật Giản Lan, lại còn bị cô đè chặt xuống nữa.

“Manh mối này giấu thật sự rất kĩ, nếu không phải hôm qua lúc tìm trong ngăn kéo tôi tìm thấy mảnh ghép hình trên gấu bông thì cũng sẽ không phát hiện túi tiền bị giấu.” Giản Lan giải thích.

Mảnh trò chơi ghép hình đều làm từ gốm ở trong một đống mềm như bông nên xúc cảm rất đột ngột, làm người ta sinh ra cảm giác bất đồng.

Nhưng lá bùa thì mềm oặt, giấu trong gấu bông căn bản không dễ phát hiện.

“Xem ra đây là ám chỉ tổ tiết mục tạo ra, chỉ là hôm qua chúng ta chưa chú ý đến.” Phương Túc Dương tổng kết.

Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại Giản Lan đã rửa sạch hàm nghi của mình.

【Mẹ nó!!!!, tình thế đảo ngược?】

【Đợi chút đợi chút, tôi chưa phản ứng kịp, vậy Giản Lan thật sự không phải ma sao?】

【Rõ ràng không phải, gấu của Lan Bảo cũng có bùa, chứng minh mọi người đều bị lừa.】

【Tổ tiết mục thật ác, ngay từ đầu đã ám chỉ sai với khách mời, là muốn nhìn bọn họ đấu đá sao?】

【May mắn vừa rồi không nghe theo chủ ý của Hướng Uyển, bằng hông tất cả mọi người đều chờ bị nhốt ở biệt thự đi.】

【Nhỏ giọng nói một câu, Hương Uyển rõ ràng nhắm vào Lan Bảo, là bởi vì ghen ghét cô ấy sao?】

“Bây giờ chúng ta làm gì?” Mở miệng chính là Yến Thanh Nghiên, cô xấu hổ mà nhìn về Giản Lan.

Hiện tại Yến Thanh Nghiên hơi không biết đối mặt với Giản Lan thế nào.

Chỉ bởi vì cô nói ra chuyện gấu bông của Giản Lan mà thiếu chút nữa hại Giản Lan bị hiểu lầm.

Tuy rằng đây chỉ là trò chơi, nhưng hành vì của cô cũng coi như là “phản bội” Giản Lan, tự nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ.

Bất quá thái độ Giản Lan vẫn như thường, hình như cũng không tức giận với cô.

“Chúng ta trước tiên xem xét đám gấu bông đi.”

Đề nghị của Giản Lan không ai có ý kiến gì.

Suy đoán vừa rồi của cô làm tất cả mọi người tin phục, mọi người theo bản năng coi cô là người chỉ huy.

Tuy rằng Hướng Uyển không phục lắm nhưng cũng không thể phản bác gì.

Bọn họ cùng đến căn phòng kia.

Giản Lan xem xét lại phát hiện tổng cộng có mười mấy thú bông giấu túi tiền, còn có hơn 50 gấu bông thì không.

Lục Nhiêu: “Tỉ lệ vừa lúc là 5:1”

Đàm Tiêu: “Vậy chứng minh những người trước kia vào biệt thự hẳn đã hông thể chạy thoát.”

Phương Túc Dương: “Nhưng mà vì sao? Sáu người bị chia làm hai phe, giết hại lẫn nhau, cuối cùng vẫn phải có một số người thắng chạy thoát mới đúng chứ.”

Lời nói của ba bọn họ làm Giản Lan này ra một suy nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói: Chứng cứ mấu chốt chứng minh Giản Lan không phải ma có hai cái, một là con búp bê ma thật không thể vào nhà, một cái khác chính là túi tiền giấu trong gấu bông (cái này ở chương 14 có nhắc đến nha) _ (: з 」∠) _

Editor nhắn nhủ: chương sau là anh n9 xuất hiện rồi nha, kiên nhẫn chờ anh Vọng nèo ~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.