Thiếu Niên Du

Chương 57: Phiên ngoại 2


Đọc truyện Thiếu Niên Du – Chương 57: Phiên ngoại 2

Ninh Cảnh Niên sinh hờn dỗi, Trình Dược khó được không giống ngày thường chủ động đi khuyên mà chỉ mặc kệ, cũng làm cho Ninh Cảnh Niên được nuông chiều từ bé ít nhiều có một chút tính cách thế gia công tử càng phát ra càng chấp nhất vấn đề này hơn. Hắn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không hiểu, chính mình hận không thể ngay cả tim cũng móc ra giao cho y mà y thế nhưng cho tới bây giờ cũng không chủ động nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện của y. Bọn họ cùng một chỗ đã hơn ba năm, hôm nay nếu không phải Triệu Lạc Thừa nói ra, hắn căn bản vẫn không biết y còn có khả năng này! Không nói ra thì cũng thôi, hiện tại kêu y làm cho mình một bữa cơm cũng không chịu, chẳng lẽ trong lòng y, hắn vẫn không bằng Triệu Lạc Thừa đã từng cứu y một mạng sao?

Càng nghĩ Ninh Cảnh Niên càng nhịn không được, một quyền đánh vào thành mã xa, tấm ván gỗ rắn chắc bị đánh lõm thành một lỗ. Trình Dược tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn người đang đưa lưng về phía mình, nhìn thấy hắn đang không ngừng đánh vào thành mã xa cho hả giận không khỏi cười khổ. Giang Phủ huyện cũng không lớn, đi mã xa không mất đến một chum trà thời gian liền đã tới khách điếm của Ninh thị. Sau khi mã xa dừng lại, Trình Dược nhìn thấy Ninh Cảnh Niên vẫn không hề nhúc nhích, thanh âm trầm thấp gọi:

“_Cảnh Niên!”

Ninh Cảnh Niên lên tiếng ngồi dậy, động tác vô cùng thô bạo, cũng không thèm liếc nhìn Trình Dược một cái liền vén mành che lên rồi nhanh chóng nhảy xuống mã xa, trực tiếp đi vào trong khách điếm. Từ lúc cùng Ninh Cảnh Niên bên nhau, chỉ cần mỗi lần y đến Giang Phủ huyện qua đêm, Trình Dược thường cùng hắn cùng nhau ở tại khách điếm luôn vì bọn họ chuẩn bị phòng trống này. Nguyên nhân của việc này là do nơi ở của Trình Dược không có người hầu hạ, không có người chuẩn bị mã xa cho bọn họ, trước kia khi Trình Dược sống một mình, mỗi ngày ba bữa cơm y nếu không đến chỗ Triệu Lạc Thừa ăn thì cũng ở bên ngoài giải quyết, chắc chắn ở tại khách điếm của Ninh gia tự nhiên so với ở chỗ của Trình Dược thuận tiện hơn rất nhiều.

Trình Dược theo sát Ninh Cảnh Niên vào trong khách điếm, khách điếm chưởng quầy nhìn thấy đương gia đến đang muốn ra khỏi quầy hàng hướng hắn vấn an, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt đương gia liền lập tức cương cứng tại chỗ. Một khoả kế mới từ hậu đường ra nhìn thấy hắn lập tức đi tới nịnh nọt nói:

“_Đương gia, những thức ăn ngài phân phó đầu bếp làm đều đã chuẩn bị tốt, ngài xem hiện tại có phải là nên đưa lên trên phòng hay không?”


“_Toàn bộ cầm đi cấp heo ăn cho ta!” Ninh Cảnh Niên đang muốn đi lên lầu lại dừng bước, lạnh lùng quát.

Tiểu khoả kế nịnh nọt không thành ngược lại còn bị làm mặt lạnh không khỏi phát ngốc, ngây ngốc nhìn thân ảnh đương gia đang nén giận dần biến mất sau hàng hiên. Trình Dược bất đắc dĩ lắc đầu, bước nhanh đến vỗ vỗ bả vai tiểu khoả kế, nhẹ giọng nói với hắn:

“_Đừng nghe hắn, đem đồ ăn chuẩn bị tốt đưa cho ta, ta bưng lên cho.”

Đương gia tương đối hỉ nộ vô thường, Trình Dược từ trước tới nay dễ nói chuyện, vừa thấy được y giải vây, tiểu khoả kế không khỏi cảm kích liên thanh nói lời cảm tạ. Trình Dược ở tại chỗ cũ chờ tiểu khoả kế đem đồ ăn sực nức hương khí xông vào mũi đưa tới trước mặt, nhận lấy rồi lên lầu. Trên đường hướng về gian phòng, hương khí của mớ thức ăn đầy tinh xảo phong phú này phả vào mặt làm đáy lòng Trình Dược không khỏi cảm thán.

Đối với tài phú của Ninh gia, y mặc dù không biết cụ thể nhưng đại khái vẫn biết đến, chẳng những Triệu Lạc Thừa Triệu đại nhân thỉnh thoảng cũng sẽ ở trước mặt Trình Dược tán dương Trình Dược lợi hại, tìm được một mỏ vàng có thể tiêu xài bất tận, mà ngay cả dân chúng Giang Phủ huyện nhắc tới Ninh gia cũng chỉ có thể nói, phú khả địch quốc (giàu có sánh với quốc khố). Huống chi cùng Ninh Cảnh Niên cùng một chỗ lâu như thế, cảm nhận tự nhiên cũng rõ ràng hơn, chi phí ăn mặc của chủ tử thì khỏi phải nói, mà ngay cả tạp dịch, phó nô cũng đều ăn mặc so với dân chúng bình dân bên ngoài cũng tốt hơn, nghe nói mỗi lần Ninh gia muốn tuyển hạ nhân, những người muốn tiến vào Ninh gia làm việc có thể đứng thành một đoàn dài trăm trượng quanh tường thành An Dương. Ninh gia có tiền như vậy, thân là chủ nhân, Ninh Cảnh Niên đương nhiên là ăn cái gì cũng phải ngon, từ nhỏ đến lớn căn bản không trùng lặp nhau, nói vậy còn có món ngon nào mà hắn chưa nếm qua?


Kì thật cũng chớ trách Trình Dược không nghĩ tới nấu cơm cho hắn ăn, chủ tử Ninh gia xuất nhập có người hầu hạ, đói bụng có người chuẩn bị ba bữa cơm, lúc trước Triệu Lạc Thừa đại nhân là bị mất tiền ăn trong ba tháng, nửa đường suýt chết đói nên Trình Dược trên đường đi mới dốc lòng chăm sóc, Ninh Cảnh Niên ngươi mỗi ngày được ăn được mặc như vậy còn đòi hỏi yêu cầu gì nữa chứ?

Hiện tại trên tay Trình Dược chính là đồ ăn mà khách điếm chưởng quầy sợ hắn ăn không quen đồ ăn Giang Phủ nên đã đặc biệt mời đầu bếp từ An Dương tới, chuyên phụ trách chuẩn bị ba bữa cho hắn, tay nghề nấu nướng đến Trình Dược cũng đều khen không dứt miệng, hiện tại Ninh Cảnh Niên muốn ăn đồ ăn y nấu, y sao có thể dám múa rìu qua mắt thợ?

Triệu Lạc Thừa một mực khoa trương tay nghề nấu nướng của Trình Dược rất tuyệt, kì thật Trình Dược ngược lại cảm thấy lúc trước là vì phải đi bộ, đói bụng mới vào núi săn bắt làm chút món ăn dân dã, đợi đến khi chuẩn bị tốt thì hắn cơ bản đã đói đến mờ hai mắt, lúc này mặc kệ là cho hắn ăn cái gì cũng đều cảm thấy ngon. Trình Dược vừa nghĩ vừa đi đến trước cửa phòng, nguyên nghĩ gõ cửa nhưng nhớ tới người trong phòng còn đang giận dỗi liền nhịn không được cười, vô thanh đẩy cửa mà vào. Vào trong xem xét, thấy Ninh Cảnh Niên quả nhiên nằm ở trên giường nhưng lại đưa lưng về phía cửa vào nên không thể nhìn thấy mặt hắn, Trình Dược vào phòng đóng cửa lại, đem đồ trong tay đặt trên mặt bàn rồi mới ngồi xuống. Y đem thức ăn, bát đũa trong khay nhất nhất bày ra trên bàn, chính mình cầm lấy một đôi đũa, gắp một miếng đồ ăn, sau khi nuốt xuống mới cố ý hướng người trên giường nói:

“_Ân, gia vị vừa đủ, hương vị tuyệt hảo, vị đầu bếp này quả nhiên danh xứng với thật.”

Người trên giường vẫn không nhúc nhích, sau nửa ngày mới bất âm bất dương hừ lạnh một tiếng. Thấy hắn bất vi sở động, Trình Dược tiếp tục từng miếng từng miếng dùng bữa, ăn một miếng lại khen một câu, đến nỗi phóng đại rằng những món ăn này trên trời ít có, nhân gian khó tìm. Ăn được vài miếng, Ninh Cảnh Niên vẫn là nằm ở trên giường không thèm để ý, Trình Dược mới dần biết rõ lần này hắn thật sự là khí đến cùng. Nhận thức hắn lâu như thế, Trình Dược hiểu rõ tính tình hắn không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua, bởi vì lúc trước yêu cầu của hắn cũng không tính là quá phận nên mình cũng hội theo hắn, chỉ là lần này… Trình Dược trong lòng không khỏi thở dài một hơi, có lẽ đã quen đối với hắn thoả hiệp, chính mình thật sự không thể hoàn toàn đối hắn cứng rắn được. Nhưng muốn cho hắn không tiếp tục hờn dỗi nữa thì phải đồng ý nấu cơm cho hắn, nghĩ tới điều này Trình Dược lại có chút do dự.


Trong lúc không biết làm như thế nào lại không rõ nghĩ tới cái gì mà Trình Dược trong mắt tinh quang chợt loé, ý xấu trong mắt bỗng dâng lên. Có lẽ thật sự là gần mực thì đen, hiện tại Trình Dược ngẫu nhiên cũng sẽ giống tên gian thương Ninh Cảnh Niên kia mà tinh quái đùa giỡn. Trình Dược đứng lên, mông dựa trên cạnh bàn, một bên cởi bỏ thắt lưng, một bên cố ý dùng thanh âm mập mờ trầm thấp nói:

“_Cảnh Niên, ngươi xác định không ăn?” (hãn~anh Dược ngày càng dụ thụ hoá)

Thanh âm của y đột nhiên trở nên rất kì quái, dù bản thân còn đang giận dỗi nhưng Ninh Cảnh Niên cũng nhịn không được xoay người lại, vừa thấy bộ dạng của y giờ phút này liền kích động từ trên giường ngồi dậy.

“_Dược…ngươi~”

Thấy hắn đi đến, sắc mặt Trình Dược lập tức nghiêm túc lại, động tác cực nhanh đem áo quần đã giải khai một nửa chỉnh lí, thắt dây lưng hảo xong ngồi trở lại ghế. Thế nhưng Ninh Cảnh Niên lần đầu tiên thấy y chủ động hấp dẫn mình như thế, nào có thể để y tiếp tục dùng cơm, hài cũng chẳng thèm mang trực tiếp xuống giường chạy đến, hai tay duỗi ra ôm lấy y liền hướng về giường.

“_Cảnh Niên, còn chưa ăn cơm!”


“_Ngươi đều đã chủ động như thế, ta sao còn có tâm tình ăn cơm!”

Cảnh Niên mặc kệ y giãy dụa, cả thân thể phủ bên trên, kéo vạt áo ra bắt đầu hôn lên khắp người y. Kì thật hành vi vừa rồi là do nhất thời xúc động nóng đầu nên mới làm ra, Trình Dược rất nhanh liền bị hành động mới làm của chính mình mà cảm thấy thẹn, chờ đến khi y nghĩ phải giả bộ điềm nhiên như không thì Ninh Cảnh Niên đã đánh tới, hoàn toàn không để cho y bất kì đường lui nào.

Tuy rằng cả quá trình không nói được lời nào, nhưng nếu bị người ăn mà mục đích còn chưa đạt được…chỉ nghĩ thôi mà đã thấy ức. Bởi vậy Trình Dược giãy dụa nửa ngày, cuối cùng ngay lúc Ninh Cảnh Niên đem quần áo của mình lột sạch thì đỏ mắt trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:

“_Ninh Cảnh Niên, ngươi nếu lựa chọn làm như vậy thì từ nay về sau ngươi đừng bảo ta nấu cơm cho ngươi ăn nữa!”

Đang bị cảnh hoạt sắc sinh hương (cảnh đẹp hương thơm) trước mắt mê hoặc đến đầu óc trở nên mơ hồ, lại đột nhiên nghe thấy y nói như thế, Ninh Cảnh Niên không khỏi sững sờ, nhưng vừa thấy y nói xong câu đó liền cảm thấy thẹn đến toàn thân run lên nhè nhẹ thì trong nội  tâm lại nhịn không được vừa tiếc vừa yêu. Mặc dù Trình Dược thường xuyên hướng mình thoả hiệp, chính mình sao lại không thể vì y mà đơn giản đầu hàng? Ninh Cảnh Niên lộ ra nụ cười xinh đẹp hàm chứa dục vọng, yêu thương ở trên môi y ấn xuống một nụ hôn, nồng nàn mà cẩn thận.

“_Được, ta đáp ứng ngươi, nếu ngươi không muốn làm ta sẽ không bức ngươi, đổi lại đến lượt ta trổ tài làm canh thang cho ngươi đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.