Đọc truyện Thiếu Niên Du – Chương 55
Ngày đó, bốn người sau khi xuống núi liền tìm đến một phạn quán cực kì nổi tiếng, nâng chén mừng tương ngộ, uống rượu chuyện trò vui vẻ mãi đến nửa đêm. Ngày hôm sau Triệu đại nhân cùng Triệu Tốn rời khỏi An Dương. Mười ngày sau Trình Dược bỏ trốn trở về Giang Phủ huyện, sáng sớm ngày thứ hai sau khi y trở về thì đại đương gia Ninh phủ đuổi theo đến Giang Phủ, đợi hơn nửa tháng, đa số công việc đều xử lí tại Giang Phủ, đến lúc trở lại An Dương Ninh phủ còn có Trình Dược đi cùng.
Ninh Cảnh Niên không thể vứt bỏ gia nghiệp, Trình Dược không muốn từ chức bộ đầu, từ đó, Trình bộ đầu cùng Ninh đương gia bắt đầu cuộc sống cứ vài ngày ở An Dương, vài ngày lại ở Giang Phủ, đường xá không tính là xa xôi nhưng hơn phân nửa thời gian đều hoa ở trên đường vẫn làm cho Ninh Cảnh Niên liên tục phàn nàn. Triệu đại nhân thu lợi không ít từ Ninh đại đương gia, vấn đề gây khó khăn cho hắn nhiều năm đã được giải quyết. Khoản tiền làm đường không cần phải lo,tiền tu sửa kênh đào cũng có, trường học miễn phí được dựng lên, con nhà nghèo có thể đi học miễn phí. Triệu huyện lệnh cười đến nhắm tít cả mắt.
Cái gọi là bánh ít đi bánh quy lại chính là như vậy, tâm tư của Ninh đại đương gia Triệu đại nhân hiểu rất rõ, thế nên Trình Dược càng vất vả hơn nhưng công lao cũng lớn hơn, lấy lí do huyện nha lúc này cũng không có chuyện gì quan trọng liền một mạch cho y nghỉ phép một năm. Cùng ngày lệnh nghỉ phép được phê duyệt xuống, trước mắt bao người trong đại đường của huyện nha, huyện lệnh Triệu đại nhân cười đến dung tục như kĩ nữ chèo kéo khách thấy tiền sáng mắt, còn Ninh đại đương gia của An Dương thủ phủ thì vẻ mặt vô lại như khách làng chơi vừa bước ra từ kĩ viện, một kẻ giao tiền một kẻ nhận tiền, trao đổi vô cùng vui sướng thoả mãn, cuối cùng còn nhìn nhau hắc hắc cười gian. Nhìn bọn hắn đầy hứng thú hợp nhau như thế, kẻ tám lạng người nửa cân, một bên Triệu Tốn khoé miệng run rẩy, một bên Trình Dược cũng thấy gân xanh nổi lên.
Ác mã ác nhân kị, Triệu đại nhân không nói đến, trên đường trở về An Dương, Trình Dược luôn giữ vẻ mặt khó xem mặc cho Ninh Cảnh Niên hống như thế nào cũng không chịu nói chuyện, trở về phủ còn một cước đem người đá ra bên ngoài gần bốn ngày cũng không chuẩn cho hắn vào phòng ngủ. Trình bộ đầu phát uy, Ninh đại đương gia khóc không ra nước mắt, đấm ngực dậm chân vô cùng hối hận lúc trước không nên cùng Triệu đại nhân giao dịch trước mặt y, dù sao cũng nên hoàn thành việc đó trong bí mật nha!
Sáng sớm hôm đó, Trình bộ đầu đẩy cửa bước ra, trong nội viện không một bóng người, ngoài cửa phòng đặt một cái hộp nhỏ bằng gỗ đàn hương, cầm lên mở ra xem thì thấy bên trong là một khối ngọc kì lân màu vàng nhạt, trong suốt đặt trên miếng lụa đỏ. Ngọc được chế tác đặc biệt, cầm ngọc kì lân lên cẩn thận xem xét mới chợt nhớ ra đây chính là miếng ngọc được làm bằng ngọc san hô mà lúc trước Ninh Cảnh Niên đã đưa mình xem qua, vô tình lật qua mặt sau, phát hiện trên mặt có khắc dòng chữ cực nhỏ, nhìn kĩ đúng là câu “Buồn nào buồn bằng nỗi biệt li, vui nào vui bằng gặp người tương tri (hiểu nhau)”. Trình Dược chưa phát hiện ra trong tâm thoáng dao động, đầu ngón tay chạm vào mỗi một chữ là trong nội tâm lại được một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua. Câu thơ này Triệu Lạc Thừa đã từng ngâm qua, y nghe xong liền nhờ hắn viết ra, lúc ấy bất quá là trong lòng có cảm xúc nhưng giờ phút này y mới chân chính ngộ ra, bi thương nhất thế gian chính là biệt li, vui sướng nhất thế gian chính là tìm được một người tri kỉ.
Trình Dược, sự ra đi của ngươi khiến ta nhận ra nỗi đau lớn nhất trên thế gian này là sinh ly tử biệt và sự trở về của ngươi làm cho ta cảm nhận được niềm vui sướng nhất trên đời.
Miếng ngọc bội trước mắt này giống như người mi thanh mục tú kia đang bày tỏ thâm tình mà mỉm cười trông ngóng, bất tri bất giác mà đem miếng ngọc bội trong tay cầm thật chặt rồi áp vào trong ngực, nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào tường để cho thanh phong phất qua mà mỉm cười.
Ngày đó, trời đêm trong sáng điểm vài vì sao, đoán rằng người trong phòng hẳn là đã nằm ngủ, Ninh Cảnh Niên lén lút từ ngoài phòng mò vào, nguyên tưởng rằng cửa ra vào hẳn đã bị khoá chặt, thử đẩy ra một cái, tiếng cửa mở vang lên ngược lại làm cho kẻ đang muốn trộm mò vào phòng bị doạ sợ. Đứng ở ngoài phòng cẩn thận thăm dò bên trong, thấy bên cạnh bàn, Trình Dược hai mắt đang nhìn lại về phía hắn, trong ánh nến mờ nhạt tựa hồ còn thấy được một tia tình cảm ấm áp. Ninh Cảnh Niên nhanh chóng lùi về sau dùng sức xoa xoa con mắt, cho là mình nhìn lầm rồi nên mới ngẩng đầu cẩn thận quan sát lại một lần nữa, biểu tình của Trình Dược lúc này ngoại trừ ôn hoà ra còn có một chút bất đắc dĩ.
“_Đêm đã khuya, mau vào nghỉ ngơi đi.”
Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh trong phòng truyền ra giống như ném đá vào hồ nước, giòn tan mà lan xa, trong lời nói chứa đầy ôn nhu cùng thoả hiệp làm cho người ngoài phòng miệng mở càng lớn, nhịn không được hoan hô một tiếng, xông vào trong phòng liền đóng cửa lại, cũng đem trăng thanh gió mát ngoài kia khoá ở bên ngoài.
Thường xuyên ra vào Ninh phủ ngẫu nhiên cũng sẽ gặp gỡ vài người không muốn gặp, tỷ như Ninh lão phu nhân tương đối lạnh nhạt, tỷ như Quách Tường. Những lần trước gặp mặt hai người đều không ai mở miệng nói chuyện, lần gặp mặt gần đây nhất, Quách Tường lại chủ động chào hỏi, nhìn y một chút rồi cúi đầu nói ra:
“_Ngươi là Đỗ Vi sao?”
Không đợi trả lời, cũng không đợi y phục hồi tinh thần lại thì thân ảnh Quách Tường đã đi xa. Có lẽ căn bản là không cần câu trả lời của y.
“_Có thể là nương nói cho nàng biết.” Sau khi biết chuyện này, Ninh Cảnh Niên liền nói như thế.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, mục quang Quách Tường nhìn y đã không còn vẻ buồn bả, thê lương, từ oán hận đến lạnh nhạt, đến cuối cùng có một ngày nghĩ thông suốt. Ninh Cảnh Niên nói cho y biết Quách Tường lựa chọn lưu lại, nàng nói nàng muốn nhìn Tĩnh An lớn lên. Trình Dược không thể phản bác được, trong nội tâm là một hồi khổ tâm, Trình Dược không cố ý đi tìm Tĩnh An, Tĩnh An nhìn thấy y cũng vẫn giống như lúc trước tươi cười gọi y thúc thúc, con búp bê gỗ trong tay bị nó nắm đến bóng loáng.
Ngày mùng một tháng tám, Ninh Cảnh Niên cùng Trình Dược đến cảng An Thương, bước lên thuyền chất đầy hàng hóa đang chờ để vận chuyển ra ngoại quốc, chờ thuyền trưởng ra lệnh một tiếng, giương buồm khởi hành. Hai người cùng nhau đứng nắm tay ở đầu thuyền, nhìn cảnh sắc xinh đẹp trùng điệp ngoài khơi xa, thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười, trong mắt là vô tận nhu tình như nước.
Phía trước xa xôi không ai biết trước, có lẽ là tốt đẹp, có lẽ là gian khổ, không bôn ba trải nghiệm làm sao biết được, nhưng chỉ cần có ngươi bên cạnh, tất cả đều sẽ vui vẻ.
Khối ngọc kì lân treo bên hông Trình Dược dưới dương quang chiếu rọi đẹp vô cùng, ánh sáng khúc xạ dịu nhẹ mà động lòng người, như đang chứng giám lại như ràng buộc.
Sơn hải vi minh, thiên địa làm chứng, cả cuộc đời này, mãi nắm tay nhau, cùng nhau già đi.