Thiếu Niên Du

Chương 47


Đọc truyện Thiếu Niên Du – Chương 47

Giờ phút này, lẽ ra việc mà Quách Tường muốn nhất hẳn chính là đi đến Cảnh Niên hiên tìm trượng phu chất vấn, nhưng trên thực tế, nàng lại là vội vàng chạy đến chổ ở của Ninh lão phu nhân-Cảnh Thái viện. Quách Tường dù có thương tâm như thế nào thì trong nội tâm cũng còn có vài phần lí trí, ngay cả nha hoàn hạ nhân cũng bắt đầu tụ lại xì xào bàn tán chuyện tình, nàng sao có thể không biết? Mặc dù nàng chỉ có thân phận là một nhị phu nhân, nhưng ở Ninh gia, ngoài nhất gia chi chủ Ninh Cảnh Niên cùng đương gia chủ mẫu Ninh lão phu nhân ra, nàng chính là vị chủ tử thứ ba. Tuy không được trượng phu chào đón nhưng nhạc mẫu đối nàng lại đau tận xương tuỷ, tại Ninh gia, ngoại trừ Ninh Cảnh Niên ra còn có ai dám làm cho nàng chịu một chút uỷ khuất?

Chủ tử trốn tại trong phòng mấy ngày không ra, liền ngay cả sinh ý cũng không trông nom, thật là một đại sự, thân là chủ mẫu, Ninh lão phu nhân không có khả năng không biết. Chuyện này hiện tại ngay cả nha hoàn, hạ nhân cũng biết, mà nàng là nhị phu nhân lại không biết chút gì, cũng không nghe thấy gì, vậy chỉ có một khả năng duy nhất chính là có người thân phận cao hơn nàng ra lệnh cho mọi người man nàng chuyện này. Người này nếu không phải là Ninh Cảnh Niên thì cũng là Ninh lão phu nhân, nhưng khả năng là Ninh lão phu nhân cao hơn, bởi vì trượng phu chưa bao giờ đem nàng để ở trong lòng, căn bản không có khả năng vì nàng mà bận tâm suy nghĩ, ra lệnh cho mọi người man nàng chuyện này. Ninh lão phu nhân không như vậy, bà hoàn toàn đem nàng xem như nữ nhi của mình mà yêu thương, chỉ có bà mới có thể bởi vì sợ nàng thương tâm mà cố ý phân phó hạ nhân làm như thế.

Mà đáng buồn cho Quách Tường ở chỗ là nàng không có cách nào trực tiếp chạy đến chất vấn trượng phu khi biết được hắn mang nữ nhân khác về. Đêm hôm đó, sau khi giả trang thành Đỗ Vi cùng Ninh Cảnh Niên uống rượu say triền miên, hình tượng của nàng trong mắt trượng phu đã rơi xuống ngàn trượng, cho đến hiện tại, nàng chưa một lần nhận được từ trượng phu một lời hảo ngôn cùng tương đãi (đối xử tốt), vì thế càng thêm rắc rối khi bởi vì một đêm này mà nàng mang thai sinh hạ Tĩnh An. Vì để thay đổi địa vị của nàng trong lòng trượng phu, nàng luôn một mực cố gắng, hiện tại biết được trượng phu dẫn theo một nữ nhân khác trở về, dù cho có thương tâm vạn phần nàng cũng không thể không để ý đến hình tượng mà chạy tới chất vấn, phản ứng giống như một đố phụ chỉ có thể làm cho trượng phu tăng thêm ác cảm. Như thế cân nhắc một chút, nàng chỉ có thể lựa chọn hướng Ninh lão phu nhân xem nàng như thân nữ nhi mà hỏi rõ ngọn nguồn sự việc.

Lúc Quách Tường đi vào trong phòng, Ninh lão phu nhân đang đem tiểu Tĩnh An ôm ở trên gối cười đến vui vẻ, chỉ cần không có việc gì, Ninh lão phu nhân đều sai người đưa tiểu Tĩnh An đến Cảnh Thái viện. Tĩnh An vừa sinh ra đã trở thành viên bảo bối của Ninh lão phu nhân, vừa được hai ba tuổi, bởi vì thông minh lại nhu thuận hiểu chuyện nên càng được Ninh lão phu nhân xem như mạng, một ngày không thấy liền cảm thấy khó chịu.

Quách Tường vừa đi vào phòng, Tĩnh An liền phát hiện nàng lập tức từ trên đùi bà nội nhảy xuống, gọi nương, nương, nương đến vui vẻ, nhào lên ôm lấy đầu gối nàng. Quách Tường trong lòng có việc, không giống thường ngày sẽ đem nó ôm lấy rồi hôn, chỉ sờ lên cái đầu nhỏ của nó. Ninh lão phu nhân thấy nàng đầy bụng tâm sự đi tới, trong tâm cũng nhiều ít có sở liệu. Quách Tường kéo lấy hài tử rồi hướng bà thỉnh an, đơn giản nói chút ít chuyện phiếm xong liền mở miệng nói:

“_Nương, ta có chút chuyện muốn cùng người nói, có thể hay không trước hết để cho nha hoàn đem An nhi mang ra ngoài chơi trong chốc lát?”

“_Cháu ngoan của nội!” Ninh lão phu nhân vương tay đem Tĩnh An ôm đến trước mặt, vạn phần yêu thương sờ sờ mặt, lại hôn lên cái trán xong mới để cho nha hoàn tay chân ổn trọng đem cháu mình ra ngoài đi dạo. Sau khi Tĩnh An được mang đi, Ninh lão phu nhân bảo Quách Tường ngồi vào bên cạnh mình, đợi nha hoàn đem trà bưng lên xong nàng mới mở miệng nói ra:

“_Tường nhi, ngươi là vì chuyện mấy ngày nay ở Cảnh Niên hiên mà tới a?”

Quách Tường đoan trang ngồi trên ghế, ở trên đường tới đây đã suy nghĩ rất nhiều, giờ phút này sắc mặt đã không quá khó coi như lúc đầu, chỉ là đôi mắt nhu như thu thuỷ mang theo nhàn nhạt đau thương tiêu điều.


“_Nương, chuyện ở Cảnh Niên hiên, người ngay từ đầu đã biết?”

“_Đúng vậy, ngay từ đầu đã biết.” Ninh lão phu nhân thở dài một tiếng.

“_Ta cũng biết lừa ngươi không được bao lâu, chỉ là….vấn đề này….ta thật không biết nên như thế nào nói với ngươi.”

Quách Tường lấy khăn trong tay lau lau khoé mắt, hỏi:

“_Nương, người biết rõ nữ nhân tướng công mang về là ai không?”

“_Nữ nhân?” Ninh lão phu nhân thoáng trợn mắt nhìn nàng.

“_Sao vậy, không đúng sao?” Quách Tường ngẩng đầu lên, hốc mắt chuyển hồng.

Ninh lão phu nhân thu hồi mục quang, có chút lưỡng lự không chắc cầm lên chén trà, rất nhanh lại buông xuống.

“_Tường nhi, ta hỏi ngươi, ngươi như thế nào biết được chuyện này?”


Tựa hồ đề cập đến chuyện thương tâm, Quách Tường mục quang buồn bã, nói khẽ:

“_Ta may xiêm y cho tướng công, sai Thủy Nhi đưa đến Cảnh Niên hiên mới biết được tướng công đã vài ngày một mực ở trong đó không có đi ra. Ta không yên tâm hắn có phải hay không bị bệnh liền lo lắng sai Thủy Nhi đi hỏi thăm, trong lúc vô tình nghe được một ít nha hoàn nói tướng công mấy ngày trước dẫn theo một nữ tử mặc váy đỏ đi vào Cảnh Niên hiên, sau đó liền không có đi ra nữa.”

Thấy nàng vừa nói, trong mắt đã đong đầy lệ, biết rõ trong nội tâm nàng uất ức, Ninh lão phu nhân thực sự chỉ có thể thở dài một tiếng. Ninh lão phu nhân đem một tay nàng đặt trên gối cầm lấy, sâu sắc nói:

“_Tường nhi, ta biết rõ trong lòng ngươi khó chịu, chính là, thế gian này có nam nhân nào không tam thê tứ thiếp? Dù cho Cảnh Niên thật sự lấy một cô nương khác, ngươi cũng chỉ có thể nhìn. Lại nói tiếp, hắn mang người này về, đến nay thân phận địa vị cũng còn chưa minh bạch, chỉ sợ Cảnh Niên hài tử này cũng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, qua một đoạn thời gian nữa, chờ cho hứng thú qua đi, có lẽ người này cũng sẽ bị tống đi.”

Ninh lão phu nhân trong nội tâm không ngừng thở dài, lời này ngay cả chính nàng cũng không tin, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể đối Quách Tường nói như vậy, dù sao, có một số việc nàng thật sự rất khó mở lời. Nhìn Quách Tường trước mặt, trong mắt rưng rưng hàm hoa lệ, cực kì uỷ khuất cùng bất đắc dĩ, Ninh lão phu nhân đau lòng, nâng tay sờ sờ tóc mai của nàng.

“_Tường nhi, ngươi gả đến lâu như thế, không chỉ có hầu hạ lão bà ta đây, còn cấp Ninh gia một đứa cháu Tĩnh An nhu thuận hiểu chuyện như thế, nương không thương ngươi thì còn thương ai. Nương cam đoan với ngươi, chỉ cần nương còn sống một ngày liền tuyệt không để nữ nhân khác cưỡi trên đầu ngươi, Tĩnh An chân chính là người thừa kế duy nhất của Ninh gia!”

Dù cho không có được sự chiếu cố của trượng phu, nhưng có thể có được sự yêu thương cùng hứa hẹn của nhạc mẫu làm cho nội tâm của Quách Tường thấy dễ chịu hơn một chút. Sau đó Ninh lão phu nhân tiếp tục an ủi nàng, cũng nói sang những chuyện khác, cuối cùng cũng làm cho Quách Tường dần dần ngừng rơi lệ, nhưng mỗi lần nói đến chuyện này, vẫn là ngạnh tại yết hầu.

Không ai có thể thật lòng thành thật muốn trượng phu tùy ý cùng những nữ nhân khác quấn lấy nhau, huống chi nàng chưa bao giờ tìm được ở trượng phu một ngày trìu mến quá, nhưng cái người nữ tử kia ngay cả danh tự cũng không biết, trong mấy ngày lại có thể cùng trượng phu ngày đêm làm bạn, bảo nàng sao có thể không oán hận. Chỉ là, những oán cùng hận này cũng chỉ có thể chôn thật sâu trong nội tâm, ở phía sau mọi người len lén khóc để giải toả mà thôi.


Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi (đêm xuân ngắn ngủi mãi trên cao), tòng thử quân vương bất tảo triêu (từ nay về sau quân vương sớm không hướng tới), giá đẳng xuân mộng vô biên chi sự (này mộng xuân vĩnh không điểm dừng). Ninh Cảnh Niên thân đã không thể có được, nhưng tâm vẫn mãi hướng về người này.

Từng nghe nói qua, hơn phân nửa nam nhân sợ vợ sự nghiệp đều sẽ phát triển không ngừng, hơn nữa còn có thể đạt được đến đại thành tựu trong sự nghiệp. Ninh Cảnh Niên trước đây cũng không có đem lời này để ở trong lòng, hôm nay nhớ lại thật cảm thấy lời này quả rất đắc nhân tâm. Từ lúc biết được hắn hôm nay phải ra khỏi phủ đi quản lí sinh ý, gà vừa gáy, Trình Dược liền thật là dám túm hắn xuống giường, mặc kệ hắn như thế nào hao hết tâm tư nhõng nhẽo, mềm cứng đều có cũng không chịu thả cho hắn trở lại trong chăn êm nệm ấm. Thấy hắn có ý đồ xấu, sắc mặt lập tức liền nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trên mặt bão táp kéo đến âm trầm làm cho Ninh Cảnh Niên không khỏi run rẩy, lập tức ngoan ngoãn mặc áo quần.

Sau đó súc miệng, thay quần áo, ăn sáng, dưới sự canh giữ của Trình Dược, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, tuyệt không để có gì dây dưa chậm trễ. Trước khi ra cửa, nghĩ đến cả ngày hôm nay sẽ không được gặp mặt, Ninh Cảnh Niên vẫn là nhịn không được đến bên cạnh y mè nheo, ý đồ tìm cơ hội trộm hôn một cái, cuối cùng bị Trình Dược biểu tình như hổ, bị xem như ruồi nhặng mà một chưởng đuổi đi (anh Dược có tố chất của một sư tử hà đông a). Ninh Cảnh Niên uỷ khuất xoa xoa thắt lưng, từng bước đi ra ngoài, Trình Dược mắt thấy hắn đã muốn đi ra đến viện tử, muốn nới lỏng thở phào một hơi, lúc này thân hắn vừa chuyển, dùng tốc độ khiến cho Trình Dược không khỏi kinh ngạc phi đến trước mặt y. Vì để phòng ngừa hắn hôn trộm, Trình Dược nhanh hơn một bước lấy tay che miệng của mình, nhưng Ninh Cảnh Niên lại giảo hoạt cười, kéo lấy tay kia của y, há miệng cắn xuống, rồi mới trước lúc Trình Dược cảm giác được đau nhức mà nhả ra, rất sợ bị quở trách, lợi dụng tốc độ nhanh như lúc đến mà bỏ chạy.

Trình Dược đã chẳng còn quan tâm đến hắn, chỉ kinh ngạc nhìn dấu răng lưu lại trên tay mình kia. Này dấu răng cắn được không sâu cũng không thiển, vừa đủ để lưu lại một cái dấu lại không xuất huyết, gió thổi qua lưu lại cảm giác ẩm ướt trên tay, truyền đến một trận thanh hương, nhìn nhìn, hai bên khoé môi Trình Dược không khỏi nâng lên, lộ ra nụ cười có một chút bất đắc dĩ cùng ôn nhu.

Mang theo nụ cười trộm khi ý đồ thực hiện được ra khỏi Ninh phủ liền kỵ mã thẳng đến Bất Quy lâu, Ninh Cảnh Niên đi vào liền bắt đầu cân nhắc, cái tên Bất Quy lâu này hẳn là nên đổi. Đương nhiên, đông gia như hắn muốn tuý sinh mộng tử, hàng đêm xuân tiêu thậm chí là cứ như thế chết ở trên giường mỹ nhân, những kẻ nghe lệnh làm việc như bọn họ quả thật là không có quyền xen vào, chỉ bất quá là hắn bỏ bê một ngày, rất nhiều sự vụ cần hắn xem xét quyết định liền chồng chất một ngày, liền như thế bốn ngày, sự vụ đã nhiều vô kể, kết quả chính là các đại chưởng quầy đều sứt đầu mẻ trán, cả ngày lẫn đêm chạy đến Bất Quy lâu tìm hiểu có hay không tin tức của đông gia. Bây giờ nhìn thấy hắn cuối cùng cũng xuất hiện, các đại chưởng quầy lập tức mắt phiếm lục quang (giống kiểu mắt sáng vì tiền ấy), xông lên trước vây quanh lấy hắn, trong lúc nhất thời làm cho Ninh Cảnh Niên hoàn toàn bận rộn, quên luôn cả chuyện đổi tên này.

Cái mông ngồi ở trên ghế cả ngày đều không vận động, tuy nói là tự làm bậy, cái từ này dùng trong lúc này quả là chính xác vô cùng, nhưng Ninh Cảnh Niên đánh chết cũng sẽ không thừa nhận. Hắn cứ như vậy lấy lí do vì nuôi sống gia đình, vì để cho người nhà áo cơm không lo, vì để cho Trình Dược không phải chịu mệt mỏi khổ cực, mấy ý niệm này lặp đi lặp lại trong đầu, không ngừng thôi miên chính mình mới có thể tại trong đống sổ sách chồng chất dồn mấy ngày nay khiến cho người ta trợn mắt cứng lưỡi mà không bạo phát.

Bận rộn đến đầu óc choáng váng, vào lúc uống trà cầm sai mài nghiên mực, chưởng quầy ngọc khí đưa tới một tấm bản vẽ làm cho Ninh Cảnh Niên hai mắt sáng ngời. Trước kia hắn đưa bảy cân ngọc san hô đến cho cửa hàng ngọc, phân phó sau khi thiết kế bản vẽ xong phải đưa hắn xem trước rồi mới chế tác, ngày hôm nay trình lên đúng là bản vẽ do chính tay thủ công tượng sư vẽ. Ở bản trên cùng, một khối ngọc khá lớn được dùng để chạm khắc thành hình thụy thú kì lân (thụy thú: con vật may mắn), lại thắt một sợi dây treo tua ngọc thành ngọc bội, hình tượng kì lân tượng trưng cho sung túc và may mắn, hơn nữa bản vẽ hiện ra sinh động như thật, trong phút chốc đã hút hồn của Ninh Cảnh Niên.

Ninh Cảnh Niên suy nghĩ một lát, viết xuống mấy chữ trên giấy rồi giao cho chưởng quầy ngọc khí, bảo hắn phân phó xuống dưới, trong lúc chế tác miếng ngọc bội này thì khắc lên mặt sau mấy chữ kia, kiểu dáng của ngọc bội này chỉ cần làm một cái, sau khi hoàn thành thì đưa cho hắn. Còn lại những bản vẽ khác hắn lấy ra một bản, còn lại liền trở thành phế thải, sau khi lựa chọn xong lập tức cầm đi đẩy nhanh tốc độ làm. Tiếp qua một đoạn thời gian, vào đúng ngày lễ mỗi năm một lần, những ngọc san hô đặc biệt được chế tạo thành đủ loại trang sức này còn chưa có xuất hiện trong các cửa hàng trên phố, vừa vặn đưa đến tay những quan lại quyền quý, thoả mãn dục vọng muốn sưu tầm vật lạ của bọn họ, chẳng những là biện pháp hiệu quả để có thể thiết lập mối quan hệ, làm chỗ dựa để thông thương thuận lợi, hơn nữa, nếu như tạo được phản ứng tốt trong giới quí tộc, mà trước mắt chỉ có hắn mới có thể cung cấp được mặt hàng này, phỏng chừng còn có thể ra sức kiếm được lợi nhuận vô cùng lớn.

Ninh Cảnh Niên cũng không làm chuyện mà mình không nắm chắc, rất vừa ý với loại ngọc này, kì thật lúc đầu chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra loại ngọc này bề ngoài thuần khiết nhưng phẩm chất cực kì xuất chúng, hắn khẳng định loại ngọc này một khi được mài tạo hình, thành phẩm nhất định làm cho người ta mở rộng tầm mắt, có thể hay không chấn động thế gian, hắn có chín phần nắm chắc. Vẻ ngoài mộc mạc nhưng phẩm chất bên trong lại nổi bật, nói đến cái này, Ninh Cảnh Niên vô duyên vô cớ nhớ tới một người, bởi vì nhớ tới người này, chiếc mặt nạ lạnh lùng trước mặt người khác không khỏi nứt ra một đường nhỏ, trở nên ôn hoà hơn, mà một màn này vừa đúng để cho Ngũ Lục nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn thấy.

Ngũ Lục lúc đầu còn tưởng rằng mình hoa mắt, xoa xoa con mắt nhìn lại, đông gia của mình lại trở về vẻ diện vô biểu tình, ngay lúc hắn xác định lúc nãy đúng thật là mình hoa, thừa dịp không có ai ở đây, Ninh đông gia đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, duỗi ra tay phải, ngón trỏ hướng hắn ngoắc ngoắc một cái, ý bảo hắn tới gần (anh Niên gọi chó a). Cho là có chuyện gì quan trọng cần phân phó, Ngũ Lục không cần suy nghĩ đã nhanh chóng đi đến, chỉ thấy Ninh đông gia ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói:


“_Ngươi đối với những chuyện kia có phải là có phương pháp?”

“_Chuyện gì cơ?” Ngũ Lục trừng mắt nhìn hắn, không hiểu ra sao.

Đông gia hắn vẻ mặt đứng đắn móc ra một quyển sách từ trong hộc bàn đưa tới tay Ngũ Lục, Ngũ Lục cầm lên cúi đầu xem xét, lập tức kinh ngạc, hành phòng thuật?! Còn chưa kịp đặt câu hỏi, trong đầu chợt loé, sách này nhìn rất quen mắt a! Nghĩ nghĩ, di, này không phải nguyên là chín năm trước hắn đưa cho đông gia sao?! Ngũ Lục là quản lí tiễn trang, người quản lí tiễn trang khẳng định cần đầu óc linh hoạt, cũng bởi vì đầu óc linh hoạt, Ngũ Lục cơ hồ trong thời gian ngắn đem lời Cảnh Niên kết hợp lại liền hiểu ra sự tình (hứ, cái gì mà đầu óc linh hoạt chứ, văn vẻ, nói thẳng ra là cùng là sắc lang đồng loại nên hiểu rõ nhau a). Ngũ Lục chậm rãi ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi:

“_Đông gia, ngài có đúng hay không…muốn kêu ta tìm đến thêm những thứ này?”

Ngũ Lục vừa nói xong, khoé miệng Ninh Cảnh Niên lập tức dẫn ra một nụ cười, mạnh tay vỗ lên vai hắn, khen nói:

“_Thông minh!”

Ngũ Lục ngây ngốc nhìn hắn, ngược lại cảm thấy đầu óc của mình có chút không đủ dùng.

“_Khụ…Ngũ Lục, lần này…ngươi tìm cho ta loại thư long dương chi hảo, đoạn tụ phân đào, càng nhiều càng tốt, đông gia ta…khụ…muốn nghiên cứu một chút.”

“_A?!” Lần này Ngũ Lục triệt để ngây dại.

Chờ đến khi hắn đi ra khỏi Bất Quy lâu vẫn là một bộ dáng ngây ngốc xuất hồn, cho đến khi mọi người đi ngang qua hắn đều là bộ dáng tị hắn như tị rắn rết mới từ từ tỉnh ngộ, phát hiện ra trong tay mình quang minh chính đại mà cầm lấy bí thuật hành phòng thư tịch, mặt lập tức đỏ lên, nhanh chóng đem thư giấu vào trong áo, hận không thể tìm một cái lỗ để mà chui xuống trốn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.