Thiếu Niên Ca Hành

Chương 29


Đọc truyện Thiếu Niên Ca Hành – Chương 29

Tới khi Lôi Vô Kiệt khí thế hào hùng đi được mấy bước, quay đầu lại phát hiện Tiêu Sắt vẫn lười biếng ngồi trên ghế, thảnh thơi uống một ly tiếp theo.

“Sao không đi?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tiêu Sắt nhíu lông mày: “Trả tiền chưa?”

Lôi Vô Kiệt cảm thấy nhiệt huyết nóng hổi bị rót một gáo nước lạnh, từ trên người bỏ ra một ít tán bạc vụn cuối cùng, quay lại đặt ở trên bàn: “Tiểu nhị, tính…… Tính tiền.”

Tiểu nhị ngay từ đầu thấy hắn khí vũ bất phàm, có nụ cười tuấn tú, vốn tưởng rằng là một công tử phú quý, nhưng hóa ra lại là kẻ keo kiệt, thu bạc xong liền lạnh mặt tránh ra.

“Vậy có thể đi được chưa?” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Sắt

Tiêu Sắt lại uống một chén rượu, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đi.”

“Tại sao?” Lôi Vô Kiệt nổi giận, nhưng bị Tiêu Sắt trừng mắt một cái, khí thế lập tức hạ xuống.

Tiêu Sắt chậm rãi nói: “Đi, có thể. Đăng Thiên các, không lên. Ngươi là đệ tử Lôi môn, căn bản không cần leo Đăng Thiên các, cầm danh thiếp nghênh ngang đi vào là được rồi.”

“Ta không có danh thiếp.” Lôi Vô Kiệt nhẹ giọng nói.

“Cái gì?” Tiêu Sắt sửng sốt.

“Ta không có danh thiếp.” Lôi Vô Kiệt nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.

Tiêu Sắt lần này lại nghe vô cùng rõ ràng, hắn mang theo vài phần uy hiếp mà lặp lại một lần: “Ngươi không có danh thiếp? Ngươi đường đường đệ tử Lôi Gia Bảo, ngươi lại nói với ta, ngươi không có danh thiếp? Ngươi không có danh thiếp, ngươi vào Tuyết Nguyệt thành làm cái gì!”

Lôi Vô Kiệt gãi gãi đầu: “Thật ra là ta tự mình chạy tới. Danh sách Lôi Gia Bảo năm nay đến Tuyết Nguyệt thành không có ta. Bởi vì, ta là……”


“Bởi vì, ngươi là……đệ tử Lôi Oanh.” Tiêu Sắt hơi hơi nhíu nhíu mày.

Lôi Vô Kiệt gật gật đầu: “Phải, ta là đệ tử Lôi Oanh. Sư phụ ở Lôi Gia Bảo là một người kì dị, trừ ta ra, không có ai nói chuyện với ông. Ngày đó ông ấy cho ta cái bao này, bảo ta, đến Tuyết Nguyệt thành, gặp một người. Vì thế ta đi đến đây.”

Tiêu Sắt mày càng nhăn chặt, chung quy vẫn không mắng tiếp.

“Nhưng ngươi yên tâm, Đăng Thiên các này ta sẽ xông qua được.” Lôi Vô Kiệt bộ dáng thề son sắt, “Bạc thiếu ngươi nhất định sẽ trả.”

“Muốn gặp người ngươi nói, phải lên tầng mấy?” Tiêu Sắt hỏi.

“Nói chung là tầng mười sáu.” Lôi Vô Kiệt nhếch miệng cười cười.

“Ta đại khái đoán được người ngươi muốn gặp kia là ai.” Tiêu Sắt đứng lên, đi ra ngoài, “Nhưng với tu vi hiện tại của ngươi, lên không nổi.”

Lôi Vô Kiệt đi theo, vỗ vỗ cái bao thật dài: “Thật ra dọc đường ta còn ẩn dấu một tay, hơn nữa mấy tháng nay ta ngày ngày luyện bộ La Hán quyền, đã ngộ ra vài phần đạo lý.”

Hai người cứ chậm rãi đi về phía trước, trong lúc đi ngang qua một quán rượu, Tiêu Sắt đột nhiên ngừng chân, hít sâu vài cái: “Thơm quá.” Hắn ngẩng đầu, thấy trên mặt chiêu bài: Đông Hồi.

“Ngươi ở đây chờ ta.” Lôi Vô Kiệt vỗ vỗ vai Tiêu Sắt, “Ta đi leo các, đến khi lên được mười sáu tầng, gặp được người ta muốn gặp, ta sẽ trở về tìm ngươi.”

Tiêu Sắt như suy tư gì liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Mang theo năm trăm lượng bạc trở về tìm ngươi!” Lôi Vô Kiệt vội vàng bồi thêm một câu.

Tiêu Sắt thở dài, không nói thêm. Lôi Vô Kiệt cũng đã sải bước đi về phía trước, Tiêu Sắt nhớ lại đêm tuyết đó, thiếu niên này cũng sải bước như vậy đi đến Tuyết Lạc sơn trang của mình, một thân khí phách hăng hái.

“Ngươi cảm thấy hắn có thể leo được mấy tầng?” Bỗng nhiên một thanh âm lười biếng truyền đến, Tiêu Sắt quay đầu, nhìn thấy một nam tử để ria mép không biết từ khi nào đứng bên cạnh mình. Người nọ ước chừng ba mươi tuổi, mặc một áo dài màu xanh lá, thần sắc cũng khá lười nhác, đầu tóc rối bời thả xuống, tinh thần có vài phần suy sụp. Nhưng ánh mắt không thể che dấu được khí phách phong lưu, cùng Tiêu Sắt cũng một thân áo xanh đứng chung một chỗ, trông giống một đôi huynh đệ cửu biệt gặp lại.


“Mười một tầng. Đại khái có thể qua khỏi trưởng lão các, mười sáu tầng, nghĩ thôi cũng không được.” Tiêu Sắt xoay người sang chỗ khác, nói.

Nam nhân sờ sờ kia chòm râu, lắc đầu: “Nếu mở cái bao kia ra, có thể lên mười hai tầng.”

“Chỉ nhiều hơn một tầng?” Tiêu Sắt nhướng mày.

“Trên mười tầng, mỗi một tầng, là một cảnh giới khác nhau.” Nam nhân cười cười.

“Ngươi biết rất nhiều nhỉ?” Tiêu Sắt hỏi.

“Ta ở nơi này mở quán rượu mười mấy năm rồi.” Nam nhân đứng dưới môn bài “Đông Hồi”, trong giọng nói có chút tự hào.

“Mới vừa rồi có một tiểu nhị cũng nói mình ở chỗ này đã mười mấy năm, những gì biết được có vẻ không nhiều hơn ngươi.” Tiêu Sắt nhàn nhạt mà nói.

“Đương nhiên.” Nam nhân chỉ vào trong phòng, sau đó dùng sức ngửi một chút, “Bởi vì rượu của ta, thơm hơn của hắn.”

“Có loại rượu gì?” Tiêu Sắt hỏi.

“Thiệu Hưng Hoa Điêu Đỗ Khang tửu, Lan Lăng mĩ tửu Trạng Nguyên Hồng, Tảo Tập mĩ tửu Hồng Mao tửu, Dương Cao mĩ tửu Ngũ Gia Bì, Nữ Nhi tửu Trúc Diệp Thanh, Linh tửu Hạc Niên cống, Hạnh Hoa tửu Phần ” Đồng Thịnh Kim “. Khách quan muốn uống loại nào?” Nam tử này chỉ kể tên, đã cảm thấy mình say ngất đi rồi.

“Đã tới Tuyết Nguyệt thành, đương nhiên phải uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt.” Tiêu Sắt đều không chọn.

“Phong Hoa Tuyết Nguyệt?” Nam tử cười cười, tay nhẹ nhàng vung lên, một đóa hoa trà trong tay cô nương bán hoa ven đường rơi xuống trong tay hắn, “Ta hiện tại đi nhưỡng.”(*)

(*) nhưỡng là hàng động đi cất, làm rượu, ủ rượu gì đó.


“Bây giờ mới nhưỡng, không sợ lâu sao?” Tiêu Sắt đối với chuyện hắn tùy ý vung tay vừa rồi cũng không hề kinh ngạc.

“Không lâu, có rượu càng lâu uống càng ngon, có rượu lại càng mới uống mới ngon. Phong Hoa Tuyết Nguyệt, phải chờ lâu, lúc rượu gây thành là lúc tuyệt vời nhất. Không cần phải gấp gáp, tối nay trăng lên, có thể uống.” Nam tử cầm đóa hoa trà đi vào quán rượu.

Tiêu Sắt cân nhắc ý vị nam nhân vừa nói trong chốc lát, sau đó nhoẻn miệng cười, theo hắn đi vào. Trong lúc vô ý, thoáng nhìn thấy cô nương bán hoa trong lúc vô ý bị cướp đi hoa trà trong tay, ủy khuất trừng một đôi mắt to, cơ hồ muốn khóc.

Hắn thở dài, nghĩ thầm chính mình tại sao phải bỏ tiền giải quyết, nhưng trong lòng vẫn móc ra một khối bạc vụn, ném cho thiếu nữ đó.

Thiếu nữ tức khắc nín khóc mỉm cười, cầm bạc nói câu đa tạ rồi chạy đi. Tiêu Sắt không có phản ứng, quay đầu lại nhìn người mặc bộ hồng y, thì ra đã đến dưới gác mái Đăng Thiên các.

Tiêu Sắt đi vào quán rượu, không thấy nam nhân để râu đã đi đằng nào, người trong quán rượu nói chuyện ầm ĩ, đột nhiên sinh ý, Tiêu Sắt tìm một góc ngồi xuống, ngay sau đó liền có một tiểu nhị đón tiếp: “Khách quan muốn dùng gì?”

“Ta hẹn lão bản các ngươi buổi tối uống một bầu Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Bây giờ, tùy tiện cho ta loại rượu nào giết thời gian là được.” Tiêu Sắt lười nhác nói.

“Khách quan nói đùa, rượu của tiểu điếm đều là tuyệt phẩm. Không có loại rượu nào để giết thời gian. Tiểu nhân tự chủ trương, mang Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, Nguyên Chính, Hoa Quế, Đỗ Khang, Tông Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược, mỗi loại một chén đi.” Tiểu nhị một hơi nói tên mười hai loại rượu.

“Như vậy có ý gì?” Tiêu Sắt hơi chau mày.

“Tổng cộng mười hai chén, bằng hữu của khách quan mỗi lần lên được một tầng Đăng Thiên các, thì uống đi một chén. Hết mười hai chén, bằng hữu của khách quan cũng nên trở lại rồi. Sau đó có thể uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt.” Tiểu nhị trên mặt vẫn treo ý cười.

Khách điếm này rõ ràng không bình thường, nhưng lại gợi lên hiếu kì trong lòng Tiêu Sắt, không có nửa điểm sợ hãi, chỉ gật gật đầu, nói: “Được, đem mười hai chén này lên.”

Rất nhanh, tiểu nhị đã đem mười hai chén rượu lên, bày lên bàn dài thành chữ nhất ( 一), hết sức đồ sộ. Người xung quanh nhịn không được nhìn về phía đó, thấy một thiếu niên anh tuấn mặc áo xanh, thấp giọng nghị luận.

Tiêu Sắt không thèm để ý, không nhanh không chậm uống từng ngụm. Nhưng mới uống xong chén thứ nhất, một thân hồng y, Lôi Vô Kiệt đạp cửa đi vào, thấy bộ dáng Tiêu Sắt uống rượu mà cả kinh: “Tiêu Sắt, ngươi không cần gấp như vậy chứ? Chưa gì đã bày tiệc ăn mừng cho ta rồi sao?”

Tiêu Sắt càng bất ngờ: “Ngươi mới tầng thứ nhất đã bị đánh hạ?”

Lôi Vô Kiệt thở dài, ngồi xuống ngửa đầu lên uống một chén Tang Lạc tửu, lắc đầu: “Sao có thể chứ!”

“Vậy quay lại làm gì?” Tiêu Sắt khó hiểu.

“Haizz, thủ các nói, đã là giờ Tuất. Đăng Thiên các đóng cửa, muốn đến thì chờ ngày mai!” Lôi Vô Kiệt tràn đầy tiếc hận.


Tiêu Sắt á khẩu không đáp, nghĩ về một bàn đầy rượu.

ATDT: phí tiền lắm đây mà 🤣🤣🤣

Lúc này, phía cửa thành lại có một con ngựa già tràn đầy mệt mỏi lắc lư tiến vào, một thư đồng dắt ngựa, trên lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, đằng trước hắn là một thư sinh đeo rương đựng sách, vẻ mặt vui sướng mà nhìn cảnh tượng trong thành, lẩm bẩm nói: “Tuyết Nguyệt thành so với núi Thanh Thành thú vị hơn nhiều.”

Thư đồng đeo kiếm gỗ đào ra vẻ khinh thường: “Tuyết Nguyệt thành là phàm thành, núi Thanh Thành là tiên sơn. Tiểu sư thúc ngươi thật là thô tục.”

“Tục thì tục.” Thư sinh kia cười nói, “Các ngươi tu đạo, ta chỉ luyện kiếm. Không hoàn toàn nhập tiên môn của các ngươi. Còn nữa, đừng gọi ta là tiểu sư thúc, phải gọi ta là công tử.”

“Công cái rắm.” Thư đồng không có nửa phần lưu tình.

Thư sinh có chút xấu hổ gãi gãi đầu, mắng: “Mở mồm ra là bậy bạ, đây là đạo người tu tiên à?”

Thư đồng khinh thường hừ một tiếng: “Đạo khả đạo, phi hằng đạo. Danh khả danh, phi hằng danh. Ngươi thì biết cái gì!”

“Được, ta không hiểu.” Thư sinh liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói, “Cũng không hiểu Vô Lương kiếm thuật, ngươi tìm người khác học đi.”

“Được nha.” Thư đồng thật ra cũng không sợ, “Ta bây giờ trở về nói cho sư tổ, ngươi bỏ trốn đến Tuyết Nguyệt thành!”

“Nếu thật sự có thể nhìn thấy người đó, sư phụ vui vẻ còn không kịp, sao lại muốn trách cứ ta.” Thư sinh cười cười, nhìn Đăng Thiên các phía xa xa.

“Trên Đăng Thiên các thực sự có nhân vật thần tiên nào khiến sư tổ coi trọng thế sao?” Thư đồng oai oai đầu, khó hiểu.

“Đương nhiên, còn phải xem các vị trên kia, có thèm nhìn sư phụ hay không.” Thư sinh cười, nói câu đại nghịch bất đạo.

“Khi nào lên các?” Thư đồng hỏi.

Thư sinh từ trong ngực lấy ra một cái ống trúc, làm bộ làm tịch quăng một chút sau đó duỗi tay cầm một cây xiên tre bay lên, cau mày nửa ngày nói: “Trưa ngày mai!”

Thư đồng hóa giải động tác của thư sinh, ngón tay vung lên, một đạo kiếm khí trong nháy mắt bẻ gãy thẻ kẹp sách, thư đồng mang theo vài phần trêu chọc mà nói: “Công tử, thẻ của người, cầm ngược rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.