Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Chương:Phần 2.n


Đọc truyện Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân – Chương 3Phần 2.n

Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân
Tác giả: Cửu Bả Đao
Chương 1 Phần 2.
Người dịch: Công Tử Bạc Liêu
Nguồn: Vip.vandan
“Con trai của đại hiệp Trương Huyền. Học sinh mới đến rồi. Còn không mau đưa y phục cùng giày sạch đến.”
Kiệu dừng trước cửa Thiếu Lâm tự, bốn kiệu phu thở hồng hộc gục xuống, một người bị chuột tút dọc đường, may nhờ Thất Sách tốt bụng giúp đỡ mới lên được đến chùa.
Trong lòng Thất Sách hưng phấn dị thường, Thiếu Lâm tự – mảnh đất anh hùng – đang ở ngay trước mặt, chỉ cần lộn năm vòng là vào đến chùa. Gã lau sạch mồ hôi mặn chát đầy kiêu ngạo.
Bất quá, gã cảm thấy kinh ngạc vì cửa chùa không hề bằng gỗ hoen rêu như lời lão nhân kể chuyện mà là cửa đồng mạ vàng lấp lánh, hai con thiềm thừ mạ vàng ngậm đồng tiền đứng trước cửa chứ không phải sư tử đá không giận mà oai như trong tưởng tượng. Thất Sách cảm giác có gì đó không ổn nhưng không hiểu nguyên nhân vì sao.
Gã mập thong thả xuống kiệu, mấy tăng nhân cười tươi rói xếp hai hàng, một tiểu hòa thượng ôm y phục võ tăng sạch sẽ vội vàng chạy ra, cung cung kính kính đưa cho gã mập.
“Y phục này quá đơn giản, đâu xứng với Kim Kiệu Thần Quyền Tiền La Hán mỗ?” Gã mập nhíu mày, ném y phục vải thô vào tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng bình thản gấp y phục gọn gàng, lui sang một bên.
Gã mập cười lạnh, lấy một phong thư trong áo đưa cho một tăng nhân.
Tăng nhân thấy chữ ký trên thư, lập tức kinh ngạc, chạy ngay vào trong chùa.
Thất Sách ngẩn ngơ xách hai con gà mái đứng cạnh đó, không hiểu phải lên tiếng thế nào, chợt một vị lão tăng mặt mũi hồng hào cầm lá thư và y phục quý phái từ trong nội viện bước nhanh đến trước mặt gã mập.
“Hóa ra là quý khách do Nhữ Dương vương đích thân tiến cử, thất kính thất kính, lão nạp là trụ trì hiện thời của Thiếu Lâm, pháp hiệu Bất Sân, cứ gọi lão nạp là phương trượng cũng được, hy vọng quý khách sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ thể nghiệm võ học tại tiểu tự.” Phương trượng cười hiền hậu, đưa bộ y phục hoa lệ tới.

Gã mập vuốt bộ y phục, cảm giác đúng chất liệu tơ lụa thường mặc, mới hài lòng gật đầu, vỗ vỗ tay. Bốn kiệu phu nhấc kiệu theo lối cũ xuống núi.
“Quý khách, mời vào trong.” Phương trượng mỉm cười đưa tay nhường đường. Thất Sách thầm khen, thái độ của đại sư Thiếu Lâm khiêm cung như vậy, quả nhiên võ thuật có hai công dụng, tu thân lại tu tâm.
Gã mập được chúng tăng vây quanh vào trong chùa, hai tăng nhân cao lớn định đóng cửa, Thất Sách mới nhận ra mình bị coi là một phu kiệu của gã mập, gã vội lên tiếng gọi, “Bất Sân phương trượng! Tiểu tử cũng là học sinh mới của Thiếu Lâm tự.” Gã ném hai con gà mái xuống, đưa tay chặn tăng nhân đang đóng cửa. Tăng nhân hơi biến sắc, Thất Sách chợt cảm thấy cổ tay đau buốt, hóa ra tăng nhân lật tay nắm lấy trái tay gã, vặn mạnh khiến gã trật cổ tay. Thất Sách đau chảy nước mắt, lăn khỏi cửa chùa.
“Tiểu quỷ, nhìn ngươi nghèo mạt thế này là biết không tiền lại không có thư tiến cử, thế mà dám gọi thẳng tên phương trượng.” Một tăng nhân canh cửa lãnh đạm nói. “Đắc tội với phương trượng còn dám lăn ra đấy hả, đợi chút nữa mang ngươi vào là bia sống cho mọi người luyện võ. Còn không cút mau.” Một tăng nhân canh cửa khác buông lời ác độc.
Thất Sách nén đau, nhìn phương trượng từ từ quay đi, quỳ xuống nói: “Phương trượng, đệ tử Thất Sách muốn vào Thiếu Lâm tự luyện công tập võ, khẩn cầu phương trượng chấp thuận.” Thất Sách quỳ lạy, tay trái đau đớn khiến toàn thân run lên, mồ hôi không ngừng tuôn chảy.
“Chỉ bằng hai con gà?” Giọng phương trượng lạnh tanh, lão tăng hiền từ ban nãy như thể chỉ là ảo giác, hiện tại chỉ còn một lão nhân trọc đầu mục quang sắc bén đang đánh giá Thất Sách.
“Vâng,” Thất Sách cực kỳ bất an.
“Vào Thiếu Lâm làm gì?” Phương trượng vuốt chòm râu muối tiêu.
Chúng tăng dừng chân, gã mập cũng chống nạnh, tỏ vẻ bực mình.
“Tập lấy một thân võ nghệ, ra giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, vì nước vì dân.” Thất Sách cúi sát trán xuống nền đá, lớn tiếng nói ra mộng tưởng.
Chúng tăng đột nhiên cười vang, cả phương trượng cũng gập người cười rũ rượi.
Thất Sách ngơ ngẩn ngẩng lên, mũi và trán dính đầy đất, không hiểu mình nói gì buồn cười mà tất cả đều ôm bụng lăn lộn.
“Hiện tại Đại Nguyên chúng ta quốc thái dân an, cần gì cái hiệp nghĩa rắm chó của ngươi. Tự nhiên sinh sự, không sợ làm nhục danh hiệu vang khắp thiên hạ của Thiếu Lâm hả!” Một võ tăng cao lớn, mắt sắc như chim ưng lớn tiếng mắng, gã mập gật đầu liên hồi.
Thất Sách sững người, võ tăng vừa nói cái gì nhỉ? Người Mông Cổ chiếm Trung Nguyên rồi liền áp đặt chế độ thống trị khiến bách tính oán hận. Chế độ phân chia giai cấp giữa người Mông Cổ, người Sắc Mục, người Hán, người Nam, rồi lấy ruộng nuôi gia súc, không tu sửa mương máng, động một chút là diệt cả gia tộc, ép dân đinh vào quân đội, trưng dụng đủ thứ, ngay cả Nhũ gia thôn cũng bị cưỡng bách cung cấp năm trăm con bò, dê cho quân binh. Lão Vương ở cạnh nhà gã vì không đóng được sưu thuế nặng nề, bị quan binh trói vào miệng giếng đánh nhừ tử. Lối hành xử đó còn lâu mới là quốc thái dân an.

“Dù thế nào cũng muốn vào chùa?” Phương trượng móc tai, tựa hồ cười phát mệt.
“Bất kể thế nào.” Thất Sách kiên định đáp. Cổ tay vừa bị vặn, lại thêm trận cười nhạo vừa rồi, cả những lời đượm chất chính trị ấy nữa, nhất định là thử thách, thử xem quyết tâm cầu võ của gã có kiên định không, muốn lừa ta hả, còn sớm lắm. Thất Sách thầm nhủ.
“Dù phải làm bia sống cho mọi người luyện quyền cũng vào?” Phương trượng búng ráy tai vừa móc ra, Thất Sách cảm giác mặt nhói lên.
“Không hề ân hận.” Thất Sách thầm hưng phấn, võ công phương trượng vừa thi triển búng ráy tai nhất định là Niêm Hoa chỉ trong bảy mươi hai tuyệt kĩ, cảnh giới còn cao hơn Nhất Chỉ thiền. Phương trượng nhất định miệng cay nghiệt lòng nhân từ, chỉ định nhắc nhở gã mà thôi.
Phương trượng liếc nhìn tiểu hòa thượng vừa cầm y phục ra. Tiểu hòa thượng ngang tuổi Thất Sách, gương mặt tuấn tú nhưng cúi đầu thấp cực độ, tựa hồ không muốn ai phát giác ra sự tồn tại của mình.
“Con trai bảo bối của đại hiệp Trương Huyền, còn không mau dẫn đồng bạn cùng hai con gà mái vào, thuận tiện giới thiệu xem y phải làm gì, dừng dọa người ta chạy mất.” Phương trượng quay đi.
Thất Sách vừa kinh ngạc vừa mừng vui.
Chúng tăng đi rồi, tiểu hòa thượng lạnh lùng kéo Thất Sách dậy, nối xương tay cho gã, xách hai con gà bước đi.
“Chào sư huynh, đệ tên Thất Sách, Thất Sách trong bài mạt chược. Ban nãy nghe mọi người gọi huynh là con trai bảo bối của đại hiệp Trương Huyền, không hiểu sư huynh xưng hô thế nào?” Thất Sách kinh ngạc trước thủ pháp nối xương của tiểu hòa thượng, liền đi theo. Tiểu hòa thượng không đáp, dẫn Thất Sách vòng tránh viện tự Thiếu Lâm.
Thất Sách đứng xa nhìn mấy trăm võ tăng diễn luyện quyền pháp dưới ánh nắng, chiêu nào cũng gió rít vù vù, tiếng hò hét vang động, trong lòng gã vô cùng mừng vui.
Hai người xuyên qua con đường ngách u ám, đến kho củi tối tăm treo rìu và dao chặt rỉ sét, mặt đất ngổn ngang gỗ khối cùng đống cỏ ẩm mốc.
“Thất Sách, sau này đây là chỗ đệ ở, cũng là chỗ ta ở.” Tiểu hòa thượng lúc đó mới thở phào, gương mặt thoáng thay đổi.
“Đệ hiểu, mới đến tất nhiên phải chịu khổ.” Thất Sách đổi sang tấm áo vải thô tiểu hòa thượng mang theo, vén tay áo lên, hoan hỉ vô cùng.

Tiểu hòa thượng nhìn gã, hình như suy tư gì đó.
“Sư huynh, có gì xin cứ nói.” Thất Sách nhận ra tiểu hòa thượng có điều khó nói.
“Nếu đệ muốn trốn, ta sẽ không nói ra, cũng sẽ giúp đệ, Thiếu Lâm có nhiều sơ hở, trốn xuống núi không phải việc khó khăn gì.” Tiểu hòa thượng cởi y phục, lộ ra vô số vết máu bầm, toàn thân còn nhiều điểm đỏ sậm nhỏ xíu, cùng những vết gồ do xương sườn hiển nhiên gãy rồi lành, lành rồi gãy.
“Là gì vậy? Có phải khảo nghiệm trải qua lúc luyện võ? Hay thụ thương vì xông vào trận pháp hạ sơn?” Thất Sách kinh ngạc, dấy lên đấu chí cao hơn.
“Bị đánh.” Tiểu hòa thượng mặc lại y phục, thản nhiên đáp, “nếu đệ còn ở lại đây, chỉ e sẽ bị đánh chết.”
“Vì sao sư huynh chịu được còn đệ lại không? Vô lý quá.” Thất Sách không phục, nhưng biết vị tiểu sư huynh có lòng tốt chỉ bảo.
“Nhiều kẻ không may, chưa kịp đào tẩu đã chết rồi, nguyên nhân đưa ra chỉ là bị điểm nhầm huyệt, hoặc phải chịu lực đạo quá lớn, đời sống tươi đẹp vì thế mà ô hô ai tai, có đáng không?” Tiểu hòa thượng nằm trên đống cỏ, nhắm mắt lại.
Thất Sách sờ đầu, vỗ vỗ lưng tiểu hòa thượng. “Có dao cạo không? Giúp đệ xuống tóc.” Gã tựa hồ không bị ảnh hưởng gì.
“Tiểu tử ngươi có vẻ quật cường lắm, hay là vô tri đây? Có phải nghe nhiều lời đồn Thiếu Lâm tự uy phong rỡ ràng rồi trở nên ngu xuẩn không?” Tiểu hòa thượng cầm dao cạo, bắt đầu xuống tóc cho Thất Sách.
Thất Sách im lặng, vẫn chìm trong hưng phấn thiên hạ anh hùng xuất Thiếu Lâm.
Tiểu hòa thượng vừa cạo tóc vừa cảm nhận da đầu Thất Sách nóng lên, tai cũng đỏ lựng, rõ ràng đang hưng phấn, dù khuyên thế nào cũng vô dụng.
“Nơi này rồi sẽ khiến đệ đau lòng.” Tiểu hòa thượng thấy bất nhẫn, thật muốn điểm huyện Thất Sách ngất đi rồi lén mang khỏi chùa, nhưng loại người ngoan cố này sẽ mò vào trở lại, trừ phi để gã tự thể nghiệm cái tàn khốc của Thiếu Lâm.
“Ở Nhũ gia thôn của đệ có một lão nhân kể chuyện, thường thường dẫn lời Mạnh Tử. Trời trao cho người ta trách nhiệm nặng nề, trước đó phải dốc tâm dốc trí, chịu khổ nhục thể… có thế mới thu được lợi ích… không dám dốc mạng ở Thiếu Lâm tự nhỏ xíu này thì tính gì đến giang hồ, đến thiên hạ nữa.” Thất Sách nhìn từng lọn tóc rơi xuống.
“Dốc hết tính mạng?” Tiểu hòa thượng nhói lòng.
“Bậc đại hiệp khi liều mạng cũng là lúc người đó tỏa sáng hơn hết,” Thất Sách lặp lại lời lão nhân kể chuyện.
“Tiểu tử này hình như không giống với mấy tên ngu xuẩn nhà quê.” Tiểu hòa thượng hít sâu một hơi, điều chỉnh nỗi đau trong lòng. Y nhớ đến phụ thân.

“Sao huynh nói vậy?”
“Tựa hồ còn ngu xuẩn hơn mấy trăm lần.” Tiểu hòa thượng vỗ vỗ cái đầu nhẵn thín của Thất Sách, ném dao cạo xuống đất.
Tiểu hòa thượng cầm dao chẻ củi trên tường đưa cho Thất Sách, gã hiểu ý, học sinh mới như gã, từ học công phu còn phải làm thêm việc vặt. Lẽ nào Thiếu Lâm tự lại nuôi không người ta?
Cầm dao lên, gã ngoan ngoãn chẻ củi, cũng giống công việc gã thường làm ở Nhũ gia thôn.
Tiểu hòa thượng không vì có kẻ mới đến mà giao hết công việc, y ngồi xổm xuống, nhặt một khối gỗ lên, thản nhiên vung tay chẻ mạnh.
Khối gỗ nứt toác, tiểu hòa thượng chẻ tiếp khối khác, thoáng sau chẻ xong ba khối.
Hóa ra là vậy. Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, bởi ở Thiếu Lâm cái gì cũng là công phu. Thất Sách tự nhủ, lập tức ném dao chẻ củi đi, thổi phù phù vào tay, học theo tiểu hòa thượng, dùng tay chẻ củi.
Bốp một tiếng, gã cảm giác tay đau buốt, khối gỗ vẫn trơ trơ.
Tiểu hòa thượng lặng lẽ làm tiếp, chẻ thẳng xuống rồi chặt ngang, lúc dùng chưởng ;úc dùng quyền, thỉnh thoảng dùng khuỷu tay hoặc trán đập mạnh, tuy không phải lần nào cũng thành công nhưng so với Thất Sách chặt chém đến mức hai tay đỏ lừ vẫn thất bại, thì y chính là đại sư đạt đến cảnh giới dùng thân thể chẻ củi.
“Dạy đệ đi.” Thất Sách sau cùng cũng lên tiếng cầu cứu, thầm nhủ nhất định như thế có liên quan đến võ công tâm pháp của Thiếu Lâm, chứ không đơn thuần là dùng nhục thể. Bằng không thì ai cũng thành được cao thủ võ lâm.
“Dụng lực, không sợ đau đớn.” Tiểu hòa thượng buông ra một câu, lau sạch vết máu trên trán.
“Thế thôi ư?” Thất Sách không tin.
“Thế thôi.” Tiểu hòa thượng bình đạm đáp, “như mấy tên vặt vãnh chúng ta không có tiền không có thế, chỉ biết dựa vào phương thức của mình mà luyện, không tin cứ dùng dao đi. Dù gì ta cũng không biết mình làm thế đúng hay sai, chỉ biết rằng trước sau cùng phải chẻ xong số củi này, chi bằng luyện lấy chút lực tay.”
Thất Sách tuy vẫn không tin hưng không muốn thua kém tiểu hòa thượng về khí thế, liền nghiến răng dùng dao chẻ củi, cánh tay tê cứng vì phản lực.
Tiểu hòa thượng đưa tay phải cầm một khối gỗ lên, tay trái chém mạnh, thanh gỗ gãy lìa. Thất Sách học theo, chuyển từ bổ thẳng thành chém ngang, nhưng gỗ không gãy mà tay đổ máu.
Tiểu hòa thượng nhìn gã, tên ngốc này khác hẳn những kẻ vào đây từ trước, tựa hồ ngốc đến cực điểm. Tựa hồ, ngốc đến mức giống hệt y.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.