Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 36


Đọc truyện Thiêu Lai Đích Tức Phụ – Chương 36

Ngày thứ hai…

Chu Tài tới Hồ Điểu nơi ở của Hư Niễu tiên sinh để mang trứng chim về cho Lâu Ngọc, trên đường trở về trúc lâu.

“Sửu nhân, đứng lại!” Ba tiểu cô nương tướng mạo giống nhau, khả ái hoạt bát lướt đến trước mặt Chu Tài, tay cầm trường kiếm chỉ vào Chu Tài.

Hôm qua, Lâu Ngọc đã nói về tất cả mọi người trong cốc cho Chu Tài biết, cho nên Chu Tài vừa nhìn thấy tiểu cô nương cản đường, đã biết đây chính là tam Nữu tỷ muội ——- Đại Nữu, Nhị Nữu, Nữu Nữu. Đừng nhìn thấy kiếm trong tay tam Nữu tỷ muội này, thật ra họ đối phó với kẻ địch chính là dùng độc thuật. Người khác bế quan luyện công, ba tỷ muội họ bế quan đều là vì luyện độc. Chẳng qua họ luyện độc đa số để phòng thân, mà không phải loại dùng để hại người.

“Đại Nữu, Nhị Nữu, Nữu Nữu?” Chu Tài thử gọi.

Ba cái đầu tóc tết đuôi sam nghiêng trái nghiêng phải, ba tiểu cô nương mắt nhìn nhau.

Người hơi thấp chính là —– Nữu Nữu, đi đầu cong khóe miệng, dùng ánh mắt cực kỳ chán ghét nhìn Chu Tài chằm chằm, nghiến chặt hàm răng nổi giận đùng đùng nói, “Tên của ta êm tai như vậy! Không ngờ, bị sửu nhân gọi một tiếng, thật giống như phân người vừa thô tục vừa khó nghe! Lần này không dạy dỗ sửu nhân cho biết tay, khó có thể phát tiết cơn hận trong lòng cô của ta! Hừ…”

Chu Tài xem như là lần đầu tiên nghe được câu thô tục như thế từ trong miệng một tiểu cô nương khả ái đến vậy, lập tức ngẩn người.

Đại Nữu và Nhị Nữu thấy Nữu Nữu thành công thu hút được lực chú ý của Chu Tài, đôi tay nhỏ khẽ run lên —– vẩy độc.

Chu Tài phản ứng cũng nhanh, thấy Đại Nữu và Nhị Nữu giơ tay lên, liền vội vàng bế khí, thuận tiện lấy viên đan dược trong ngực nhét vào miệng.

Lâu Ngọc lo lắng Chu Tài bị một đám quái nhân trong cốc dùng dược thương tổn, cho nên dặn dò Chu Tài tùy thân mang theo một đống linh đan diệu dược, phòng ngừa vạn nhất.


Trước mắt quả nhiên có công dụng rất lớn.

Tam Nữu tỷ muội thấy hạ độc không được, trong lòng phẫn hận không thôi, ném trường kiếm trong tay, liền khóc đến lê hoa đái vũ, mười ngón tay giơ lên ——— muốn nhào đến cào cấu Chu Tài.

Này, đây không phải là ăn vạ hay sao! Chu Tài bảo vệ giỏ trúc đựng trứng chim trong tay, vội thi triển khinh công chạy đi.

Tình huống lúc này thật không còn cách nào khác, tiểu cô nương mới mười một mười hai tuổi cũng quá ngang ngược rồi!

.. .

Chu Tài một đường cấp tốc chạy về trúc lâu, đã thấy hai vị bà bà gây phiền phức cho Chu Tài ngày hôm qua ———– Hoa bà bà và Họa bà bà đang thân thân thiết thiết lôi kéo Lâu Ngọc hỏi han ân cần!

Hoa bà bà và Họa bà bà trông thấy bộ dạng chật vật của Chu Tài, mặt mày thoáng chốc tràn đầy vẻ hả hê cười nhạo, hai khuôn mặt đầy nếp nhăn cười đến nở hoa.

“Chu Tài, mau tới chào hỏi hai vị bà bà!” Lâu Ngọc đứng lên, đi tới bên cạnh Chu Tài, thân mật kéo tay Chu Tài, giới thiệu hai vị trưởng bối này cho hắn.

Tư Đồ Tỳ thu tất cả là năm đồ đệ, mà Hoa bà bà và Họa bà bà chính là đệ tử thứ ba và thứ năm của Tư Đồ Tỳ. Sư phụ Lâu Ngọc là Thượng Quan Nhàn, mà sư phụ Thượng Quan nhàn là Vô Lượng Tử. Vô Lượng Tử lại là đồ đệ thứ hai của Tư Đồ Tỳ, người này giờ đang tha phương ở hải ngoại, một lòng tìm đến thế giới Tây Phương cực lạc, đắc đạo thành tiên.

Chu Tài đặt giỏ trúc xuống, nắm lấy tay Lâu Ngọc, nhẹ nhàng vòng qua hông ôm lấy Lâu Ngọc.


Hoa bà bà và Họa bà bà thấy dáng vẻ thân mật của Chu Tài và Lâu Ngọc, sự vui vẻ vừa rồi biến mất, hai gương mặt già nua méo thành hình quả cà, cảm thấy tức giận: Sao mấy đồ tử đồ tôn xuất sắc trong cốc đều thành đôi với nam nhân hết vậy? Nhàn nhi thì thôi đi, dù sao cũng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Vương Hổ kia coi như cũng có dạng người. Còn Ngọc Nhi này thì ngược lại, một tiểu mỹ nhân như tiên, lại cố tình tìm lấy một tên tướng mạo hung ác, người mạng dạng gấu, còn bị người ta làm cho lớn bụng! Đứa nhỏ sau khi sinh có thể dễ nhìn sao? Chậc chậc…

“Đây là Hoa bà bà!” Lâu Ngọc chỉ vào bà bà mặc bộ y phục như lão thái thái địa vị cao quý nói.

“Đây là Họa bà bà!” Lâu Ngọc chỉ vào bà bà mặc bộ y phục như lão nãi nãi ở nông thôn nói.

Chu Tài thỉnh an hai người, tư thế tốt! Hai vị bà bà hừ lạnh một tiếng, coi như biết lễ nghi.

Bên này hai vị bà bà đang định ra oai phủ đầu với Chu Tài, tam Nữu tỷ muội đã khóc lóc sướt mướt tới, tóc tay bù xù cầm trường kiếm chạy đến trúc lâu ————- Vu oan giá họa cho Chu Tài.

“Ngọc sư huynh, cái tên sửu nhân này ức hiếp bọn muội!” Tam Nữu tỷ muội đồng loạt nhào đến chỗ Lâu Ngọc.

“Vợ, ta không có!” Chu Tài vội vàng giải thích, vừa ôm Lâu Ngọc tránh qua một bên, né tam Nữu tỷ muội.

Tam Nữu tỷ muội lại nhào tới, Chu Tài lại ôm Lâu Ngọc tránh. Cứ thế lặp lại mấy lần, tam Nữu tỷ muội đổi hướng nhào đến trong ngực Hoa bà bà và Họa bà bà, túm lấy y phục hai người, khóc lóc kể lể nói, “Bà bà, ba tỷ muội bọn con bị cái tên sửu nhân kia đánh, người phải làm chủ cho chúng con! Phụ hoàng và mẫu hậu cũng chưa từng đánh chúng con, nhưng hắn… hu hu…”

Tam Nữu tỷ muội chính là công chúa của một đảo quốc, lúc tám tuổi chỉ vì nhìn thấy tiên mạo của Lâu Ngọc, một lòng muốn bái làm môn hạ ở Y Tiên cốc. Muốn nói đến đám tiểu bối trong cốc người nào thống hận Chu Tài nhất, không có ai ngoài ba tỷ muội bọn họ! Các nàng vốn tính toán ổn thỏa rồi, đợi các nàng trưởng thành liền trở thành bầu bạn với Lâu Ngọc tam nữ một phu, không ngờ rằng lại bị Chu Tài nhanh chân đến trước!


“Các ngươi chạy đến chỗ này làm loạn cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của Cơ Toàn vang lên, khiến cho tam Nữu tỷ muội cùng Hoa bà bà và Họa bà bà đang muốn mượn cớ để phát uy cũng bị dọa sợ.

Trong Y Tiên cốc này, mọi người kiêng kị nhất không phải là cốc chủ Tư Đồ Tỳ, mà chính là chủ tớ lòng dạ nham hiểm Tùng Trần lão nhân và Cơ Toàn. Trong cốc độc thuật và y thuật lợi hại nhất chính là Tùng Trần lão nhân, võ công bí hiểm nhất chính là Cơ Toàn.

“Không cho phép bước tới rừng trúc!” Cơ Toàn ra lệnh, “Các ngươi trở về chuyển cáo cho những người khác trong cốc, nếu như còn dám đến rừng trúc làm phiền Ngọc nhi, nghiêm trị không tha!”

“Dạ!” Tam Nữu tỷ muội, Hoa bà bà và Họa bà bà một mực cung kính gật đầu, vội vã rời khỏi rừng trúc.

Cơ Toàn tuy là người hầu, nhưng bàn về bối phận, lão cũng là trưởng bối của Hoa bà bà và Họa bà bà.

Đợi đám người ồn ào đi khỏi, Cơ Toàn liền khiển trách Chu Tài, “Lần trước không phải dặn dò người phải chú ý Ngọc nhi cho tốt sao, ngươi xem mình là ra chuyện gì? Sau này có ai đến gây chuyện với ngươi, cứ đánh đuổi bọn chúng cho ta.”

Cơ Toàn nói xong, phất áo rời đi, lộ ra biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ta hơi mệt, dìu ta về phòng!” Lâu Ngọc nghiêng đầu dựa vào Chu Tài, nhắm mắt thấp giọng nói.

Lâu Ngọc cũng biết Chu Tài không có võ công, không có kinh nghiệm đối phó địch thì trăm triệu lần không tiến bộ được, có các sư huynh tỷ đệ trong cốc phụng bồi so chiêu cũng tốt! Vô luận như thế nào, người trong cốc cũng không dám chân chính hạ sát thủ với Chu Tài, nhiều lắm là ăn chút đau khổ bên ngoài mà thôi!

Chu Tài nhìn Lâu Ngọc mệt mỏi, ***g ngực đau đớn, âm thầm đè xuống ý niệm tàn nhẫn trong đầu.

Ngày thứ ba…


Chu Tài ra khỏi rừng trúc, vô tình gặp được mấy vị tiểu sư muội của Lâu Ngọc, mọi người so chiêu ——— Chu Tài chật vật giành thắng lợi.

Ngày thứ tư…

Chu Tài luyện công trên đỉnh núi, vô tình bắt gặp hai vị sư đệ của Lâu Ngọc, ba người so chiêu ———– mọi người hòa nhau!

Ngày thứ năm…

Chu Tài lên núi, đụng phải mấy vị sư huynh của Lâu Ngọc, cùng so chiêu ——— Chu Tài bị đánh.

Ngày qua ngày!

Hơn hai tháng sau, Chu Tài rốt cuộc có thể lông tóc không tổn đánh đuổi toàn bộ mấy người đến gây sự trở về! Người trong cốc cứ như vậy tiếp nhận Chu Tài với tư cách là con rể “Sửu bát quái”

Đang lúc đường làm quan của Chu Tài rộng mở, Tư Đồ Tỳ và Tùng Trần lão nhân nói xuất cốc một tháng nhưng lại kéo dài gần bốn tháng đã trở về. Đi theo còn có vị sư phụ vô lương tâm kia của Lâu Ngọc ——— Thượng Quan Nhàn, cùng với Vương Hổ nối giáo cho giặc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.