Thiêu Lai Đích Tức Phụ

Chương 33


Đọc truyện Thiêu Lai Đích Tức Phụ – Chương 33

“Nhỏ mọn!” Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ cao ngạo liếc Liễu Thư Sinh một cái.

“Ta nhất định nhổ sạch lông của nó, xem cái mông đẻ trứng của nó trơn nhẵn rồi còn dám kiêu ngạo nữa không!” Liêu Thư Sinh vén hai ống tay áo, thoáng cái bổ nhào tới chỗ Vệ Chân.

Vệ Chân không ngờ Liễu Thư Sinh sẽ có lúc ngang ngược như thế này, ngây người một cái đã bị Liễu Thư Sinh nhào tới ngã xuống đất, hai người môi chạm môi…

Ngay từ lúc Liễu Thư Sinh nhào tới người Vệ Chân, Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ liền vỗ cánh bay lên, mới ổn định thân hình đã thấy chủ nhân nhà mình nằm trên mặt đất bị sói hôn, lập tức liền gào to, “Ui nha, con chim này không thể coi được! Chủ nhân ngài muốn tìm cũng phải tìm con mái, sao lại ở cùng với một con trống thế này? Sau này ta gặp những đồng bọn khác, cũng chẳng ngẩng đầu lên được…”

Liễu Thư Sinh từ trên người Vệ Chân bò dậy, đỏ mặt, thi triển khinh công chạy trối chết…

Vệ Chân bối rối đưa tay sờ lên môi mình, hồi lâu đột nhiên nhếch miệng cười ngây ngốc…

Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ bay đến bên cạnh chó trắng Tiểu Hồ Ly và Thổ cẩu mới bị Liễu Thư Sinh bỏ rơi, vừa nhìn bộ dạng ngu ngốc của Vệ Chân, vừa chào hỏi với chó trắng Tiểu Hồ Ly và Thổ cẩu, “Ta là Tiểu Tứ, có rảnh thì tới tìm ta chơi nhé! Chủ nhân các ngươi là ai? Có xinh đẹp không? Có biết nấu cơm không?…”

Thổ cẩu ném cho chó trắng Tiểu Hồ Ly một ánh mắt ý nói: Con chim này ồn ào, cay nghiệt, tham ăn, háo sắc!

Chó trắng Tiểu Hồ Ly đảo mắt, cùng Thổ cẩu tâm ý tương thông xoay người chạy đi!

Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ ở phía sau hét lên, “Này, đừng đi mà…”


Lâu Ngọc đút dược dịch cho Chu Tài xong, đứng dậy muốn đến bên sập trúc nghỉ ngơi một lát, đã bị Chu Tài gọi lại: “Lên… giường… đi…”

Lâu Ngọc khó xử nhìn Chu Tài, cuối cùng đầu hàng trước vẻ mặt kiên trì của hắn, đành phải cởi ra ngoại y lên giường nằm cùng Chu Tài, chỉ là cẩn thận tránh đi chỗ Chu Tài bị thương…

Chu Tài ngửi thấy mùi hương thơm mát trên người Lâu Ngọc, bàn tay to khẽ chạm vào ngón tay ôn nhuận của Lâu Ngọc, từ từ tiến vào giấc ngủ say…

Lâu Ngọc nhẹ nghiêng người, đầu khẽ tựa vào vai Chu Tài, ngủ thiếp đi…

Ở Y Tiên cốc một thời gian, vết thương trên người Chu Tài đã khá hơn, thời gian ban ngày thường đi theo Cơ Toàn luyện công.

Ngày hôm đó, luyện công xong, Chu Tài trở về tòa trúc lâu sớm hơn thường ngày. Vì muốn tạo kinh hỉ cho Lâu Ngọc, Chu Tài thu lại nội tức từ bên cạnh tòa trúc lâu bay thẳng lên cửa dổ, hai chân chạm đến mái hiên tòa trúc lâu, bám vào vách, duỗi tay nhẹ nhàng chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ, đưa mắt nhìn vào bên trong.

Trong nhà, Lâu Ngọc đang ngồi trên cái bàn tròn đối diện cửa ra vào uống canh, Liễu Thư Sinh cầm một tách trà ngồi đối diện Lâu Ngọc, hai người đang vừa uống vừa nói chuyện.

“Ngươi thật quyết định muốn rời đi?” Lâu Ngọc hỏi Liễu Thư Sinh.


“Mẹ đệ gửi thư bảo đệ trở về, cũng thúc giục đệ mau chóng lên đường!”  Liễu Thư Sinh cúi đầu nhìn tách trà trên tay.

“Không phải bởi vì Chân sư đệ chứ?” Lâu Ngọc nói. Gần đây trong cốc tương đối náo nhiệt Chân sư đệ không quá thật thà đàng hoàng mỗi ngày mang theo một con chim ồn ào, đuổi theo Liễu sư đệ khắp cốc.

“A? Khụ khụ… Liên quan gì tới tên đầu gỗ kia?” Liễu Thư Sinh uống trà bị sặc, vỗ ngực lấy hơi, nói tiếp, “Đệ cùng Chân sư huynh không giống như huynh nghĩ!”

“Hôm qua, Tiểu Tứ tới đây ăn ngũ cốc có nói, đệ từng hôn Chân sư đệ!” Lâu Ngọc khẽ cười nhìn Liễu Thư Sinh.

“Cái con chim phá phách kia, không biết giữ mồm!” Mặt Liễu Thư Sinh không ngừng đổi màu, tức giận nói.

“Liễu mỹ nhân ở đây!” Tiếng con chim ồn ào từ cửa sổ truyền vào. Liễu Thư Sinh và Lâu Ngọc đồng thời nhìn ra ngoài —— Đứng trên lan can ngoài cửa sổ không phải là Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ thiên hạ đệ nhất ồn ào sao?

“Xong!” Liễu Thư Sinh đặt tách trà xuống, nhảy dựng lên chạy ra ngoài cửa sổ, vịn lan can nhìn xuống, thấy Vệ Chân ở lầu dưới đang ngẩng đầu cười cười nhìn hắn! Liễu Thư Sinh vội chạy vào trong nhà, chạy tới cửa sổ phía sau, tính chạy ra ngoài từ cửa sổ!

Chu Tài thấy Liễu Thư Sinh vội vội vàng vàng chạy đến chỗ mình, vội rời cửa sổ nhảy xuống lầu dưới, dự định đợi Liễu Thư Sinh chạy từ cửa sổ ra, mình mới lại lên sau.

Liễu Thư Sinh chạy ra cửa sổ, đang muốn chạy vào rừng trúc, đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng hét chói tai của Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ, “Chu đại ca, vợ của ngươi bảo ngươi bắt lấy Liễu mỹ nhân!”


Liễu Thư Sinh thở hổn hển quay đầu lại, đã thấy Chu Tài đang đuổi theo sát hắn, tức giận nghiến răng: Con chim chết nhà ngươi, ngay cả cái cớ đó mà cũng nghĩ được! Có ai không biết Chu đại ca đối với Ngọc sư huynh nói gì làm đấy?

Mắt thấy Chu Tài đã đuổi tới, túm lấy mình, Liễu Thư Sinh vội hô to, “Ngọc sư huynh có đứa nhỏ, Chu đại ca ngươi được làm cha!”

“Ta làm cha?” Chu Tài dừng lại, mừng rỡ.

“Thật, trong bụng Ngọc sư huynh đã có đứa nhỏ của ngươi, ngươi vẫn nên trở về xem đi thì hơn!” Liễu Thư Sinh vội bổ sung. Thừa dịp Chu Tài đang ngây người, lắc mình chạy vào rừng trúc rậm rạp, biến mất không thấy bóng dáng đâu…

Sáo mỏ vàng Tiểu Tứ vỗ cánh đuổi theo Liễu Thư Sinh, vừa bay vừa ấm ức kêu,”Ui da, đạo cao một thức, ma cao một trượng…” (tương tự câu Núi cao còn có núi khác cao hơn)

Vệ Chân từ phía sau đuổi tới, cười với Chu Tài, tiếp tục đuổi theo Liễu Thư Sinh…

Chu Tài xoay người lại, thấy trên cửa sổ tòa trúc lâu ——– Lâu Ngọc tựa vào cửa sổ sắc mặt kỳ quái nhìn hắn!

“Vợ, ta làm cha…” Chu Tài nhìn Lâu Ngọc cười ngu, bay tới chỗ Lâu Ngọc, vào phòng ôm lấy Lâu Ngọc đặt trên giường, tay vén y phục Lâu Ngọc lên, “Cho ta nhìn đứa nhỏ!”

Lâu Ngọc cong khóe miệng, buồn cười nhìn Chu Tài, “Ngươi không thấy lạ sao?”

“Lạ?” Bàn tay to vuốt ve phần bụng nhô lên của Lâu Ngọc, Chu Tài ngẩng đầu khó hiểu nhìn y.

“Ta là nam!” Lâu Ngọc đặt tay lên mu bàn tay Chu Tài.

“Sư phụ nói, làm nhiều sẽ có đứa nhỏ!” Chu Tài cười ha ha nói, “Thương vợ, lão thiên gia chứng giám! Quan Thế Âm chứng giám!”


“Những lời này, sư phụ nói với ngươi khi nào?” Lâu Ngọc híp mắt, hỏi Chu Tài vẻ mặt sung sướng.

“Trước khi sư phụ và sư bá đi một ngày, sư phụ lén nói với ta. Sư phụ còn dặn không cho ta nói với ngươi, nói cho ngươi biết sẽ thầm mang ngươi đi, để ta không bao giờ được gặp ngươi cùng con chúng ta nữa. Sư phụ còn nói, một ngày làm thầy suốt đời làm cha, hắn coi như là nhạc phụ của ta, ta phải nghe lời hắn giống như ta nghe lời mẹ vậy, không được cãi lại.” Chu Tài nói hết ra.

Lâu Ngọc càng nghe càng tức giận: Sư phụ đã sớm tính toán chu toàn hết mọi chuyện rồi! Khó trách mỗi lần trước khi ngủ, Chu Tài luôn yêu thương vuốt ve bụng mình nói cái gì mà có mà không, thì ra là muốn biết mình có mang thai đứa nhỏ hay không?

“Vợ, ngươi không thích đứa nhỏ?” Chu Tài nhìn Lâu Ngọc mang vẻ mặt tức giận, trong lòng lộp bộp, vội nói, “Đứa nhỏ rất ngoan, ngươi sinh nó ra, ta sẽ chăm, không để ngươi bị mệt!”

“Ngươi rất thích đứa nhỏ?” Lâu Ngọc nhìn bộ dạng gấp gáp của Chu Tài rất buồn cười, cố ý hỏi ngược lại!

“Ta thích vợ nhất!” Chu Tài nhìn Lâu Ngọc thề thốt, nói xong lại cúi thấp đầu nhìn bụng Lâu Ngọc, lẩm bẩm một mình, “Mẹ nói, cưới vợ sinh con là lưu lại người thăm viếng mồ mả cho Chu gia. Ta cũng thích vợ sinh con cho Chu gia ta! Ta chỉ thích vợ sinh!”

“Lăng tử!” Lâu Ngọc cười nhẹ, tay nắm lấy cái cằm lún phún râu của Chu Tài, nâng đầu Chu Tài lên, “Có đứa nhỏ cũng tốt, ta thích!”

(Ý chỉ những người thô lỗ.)

Trong ánh mắt Chu Tài tràn đầy ý cười, nhếch miệng cười, “Vậy chúng ta sinh thật nhiều!”

“Được voi đòi tiên!” Lâu Ngọc gõ nhẹ đầu Chu Tài, cười mắng.

Chu Tài tiếp tục cười ngu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.