Đọc truyện Thiêu Lai Đích Tức Phụ – Chương 14
Edit: Mều
Beta: Tuyết
Lâu Ngọc bắt mạch cho Lý đại nương, nói với Trân Cô: “Xắn ống quần đại nương lên.”
“À!” Trân Cô tay chân lanh lẹ xắn ống quần Lý đại nương lên, lộ ra đôi chân.
Lâu Ngọc lấy ra một cuộn vải bố màu trắng, bên trên để rất nhiều châm.Lâu Ngọc cắm châm lên hai chân Lý đại nương, rồi nói với Trân Cô, “Cầm giấy bút tới, kê đơn thuốc.”
“Ta đến nhà Lý thư sinh cuối thôn lấy!”Một người phụ nữ trung niên vừa nghe Lâu Ngọc nói muốn giấy bút, lập tức chạy ra ngoài.
Đợi giấy, bút, mực mang tới, Lâu Ngọc đã rút châm ra.
Cất châm đi, Lâu Ngọc cầm bút viết phương thuốc lên giấy, “Sớm muộn gì cũng hồi phục, khoảng một tháng sẽ khỏi hắn.”
Lý đại nương vừa được châm cứu, cảm giác chân đã không còn đau đớn như bình thường, xuống giường cũng không cần người đỡ, đi đến bên cạnh nắm lấy tay Lâu Ngọc, nói: “Vợ Chu Tài, ta có chuyện riêng muốn nói với ngươi.”
Lâu Ngọc gật đầu, những người khác trong phòng thức thời đi ra ngoài, Trân Cô đi sau cùng chuẩn bị đóng cửa, thì bị Lý đại nương gọi lại: “Trân Cô, ngươi lưu lại.”
“Dạ, mẹ.”Trân Cô trở vào, đóng cửa lại.
Lý đại nương thấy cửa đã đóng, mới mở miệng nói với Lâu Ngọc: “Trân Cô gả cho Đại Sinh đã hai năm rồi, vẫn chưa có đứa nhỏ, ngươi xem cho một chút! Chuyện xấu trong nhà không thể mang ra ngoài, ta nói với người trong thôn là nhà còn nghèo, chúng ta không tính có đứa nhỏ nhanh như vậy, nay mắt thấy cũng không thể dấu diếm tiếp nữa, ngươi nói… ”
“Mẹ…”Nói đến chỗ đau của mình, hốc mắt Trân Cô đỏ ửng, vịn lấy Lý đại nương giọng nói nghẹn ngào.
Dù sao cũng là nàng dâu trẻ tuổi, Lâu Ngọc lấy từ trong ngực một cuộn chỉ bạc mềm quấn lên tay Trân Cô, chốc lát thu chỉ, nói: “Trân Cô trúng độc!”
“Trúng…Trúng độc?”Trân Cô ngừng khóc, khuôn mặt lộ vẻ ngơ ngác.
“Trân Cô sao lại trúng độc?” Lý đại nương đầu tiên kinh ngạc hỏi Lâu Ngọc, sau lại nắm lấy tay Trân Cô, lớn tiếng hỏi, “Trân Cô, con có cừu oán với ai? Nó sao lại đối xử độc ác với con như vậy hả? Ah… ”
“Con… con không biết! Mẹ… ” Trân Cô ủy ủy khuất khuất khóc lên.
“Là dư độc năm xưa, mang theo từ trong bụng mẹ. Không đến nỗi mất mạng, nhưng vẫn có ảnh hưởng đối với thân thể!” Lâu Ngọc lấy một bình nhỏ trong ngực, đổ ra một viên thuốc tròn toàn thân tuyết trắng, “Đây là viên giải độc, ngươi ăntrước, rồi ta kê đơn cho ngươi điều trị thân thể.”
Trân Cô nhận lấy thuốc bỏ vào trong miệng, cảm thấy miệng tràn hương thơm, răng môi nhẹ nhàng khoan khoái, nàng mặc dù là thôn cô sơn dã, cũng biết viên thuốc Lâu Ngọc vừa rồi đưa cho mình không phải viên thuốc giải độc bình thường.
Lâu Ngọc cho Trân Cô chính là thánh phẩm giải độc, thứ mà người người ngàn vàng khó cầu ———– Tuyết Sơn Lộ.
Nay trên giang hồ có thể luyện chế Tuyết Sơn lộ cũng chỉ có hai thầy trò Thượng Quan Nhàn và Lâu Ngọc, Thượng Quan Nhàn là một kẻ ham chơi tính tình lười biếng, bình thường rất ít khi luyện chế đan dược, mà Lâu Ngọc cũng chỉ thỉnh thoảng tâm tình tốt mới luyện chế một hai bình, Tuyết Sơn lộ này hiếm đến mức dù người trong giang hồ có tiền cũng không có chỗ mua.
Lâu Ngọc mở giấy, bút chấm mực, viết một phương thuộc dưỡng thân thể, dược liệu trong phương thuộc đều có ở những loại thuốc giá rẻ có thể mua được trong những tiệm thuộc thông thường.
Trân Cô lau khô lệ trên mặt, đợi mực khô, mới cẩn thận cất phương thuốc lại, bị Lý đại nương ra hiệu kêu ra khỏi phòng.
Ở trong phòng chỉ còn lại hai người Lâu Ngọc và Lý đại nương, Lý đại nương đột nhiên nhìn chăm chú vào Lâu Ngọc, nói: “Ngươi là nam?”
Lý đại nương lần đầu tiên thấy Lâu Ngọc, đã bắt đầu nghi ngờ: Vợ Chu Tài này sao lại mặc nam trang? Đợi đến khi Lâu Ngọc bắt mạch cho bà, nhìn năm đầu ngón tay thon dài ôn nhuận, trong bụng càng nghi ngờ thêm vài phần. Cho đến khi Lâu Ngọc bắt mạch qua sợi chỉ cho Trân Cô, bà liền không thể chế nghi ngờ muốn hỏi tới.Nói thế nào bà cũng là trưởng bối của Chu Tài, không thể không quan tâm đến đứa nhỏ này.
“Phải.”Lâu Ngọc không hề kiêng kỵ, thừa nhận.
“Chu Tài biết không?”Trong lòng Lý đại nương lúc này bất ổn, lo lắng Chu Tài bị gạt.
“Biết!”Lâu Ngọc từ trước đến bây giờ chưa từng giấu diếm chuyện mình là nam tử trước mặt người khác.
Sự thật là, bách tính trong trấn Trung Hiếu thấy Lâu Ngọc mặc trên người y phục làm từ bạch ti lăng đoạn, kiểu dáng phiêu dật xuất trần, khác với y phục của người dân trong trấn, bọn họ liền cho rằng đây là trang phục đặc biệt của nữ nhân nơi khác. Hơn nữa Lâu Ngọc thường ngày ra ngoài đều mang theo mũ lụa trắng, điều này càng khiến cho mọi người ngộ nhận Lâu Ngọc là một nữ nhân. Về phần dáng người ngọc thụ của Lâu Ngọc còn cao hơn mấy nữ nhân trong trấn, bọn họ cũng chỉ cho rằng đây là điểm đặc biệt ở nơi khác. Đủ loại hiểu nhầm suy đoán được đồn đãi, khiến cho người trong phạm vi trăm dặm đều nhất trí cho rằng: Gã giết heo Chu Tài nổi tiếng có hiếu trong trận, sau khi chịu tang mẫu thân dựa theo nguyện vọng của bà, ra ngoài hơn hai tháng mang về một tiểu thư câm con nhà phú gia.
Lý đại nương ngây ngốc, qua hồi lâu mới mở miệng nói: “Thằng bé Chu Tài này từ nhỏ là một đứa thành thật, nó biết ngươi là nam tử vẫn quan tâm che chở cho ngươi, cũng hiểu được đứa bé kia có tâm với ngươi! Ta thấy ngươi y phục ăn nói bất phàm, sống chung một chỗ với kẻ thô kệch xó chợ như Chu Tài, cũng không thể xuất phát từ chủ ý của ngươi! Mặc kệ ngươi vì cái gì, cũng hi vọng ngươi đừng thương tổn Chu Tài! Bà già này quỳ xuống lạy ngươi…”
Lý đại nương vừa nói vừa định quỳ xuống với Lâu Ngọc, bị Lâu Ngọc dùng nội lực nâng lấy thân hình già nua.
Lâu Ngọc sâu kín mở miệng nói:” Ta không muốn thương tổn hắn!”
“Ta có thể nhìn khuôn mặt của ngươi không?”Lý đại nương xuyên qua tấm lụa trắng, nhìn thẳng vào mắt Lâu Ngọc nói.
Lâu Ngọc bỏ mũ xuống, cầm lấy.
“Ngươi…Ngươi…” Lý đại nương run rẩy thân mình, mấp máy môi, ngón tay khô héo chỉ chỉ Lâu Ngọc không thể tin được: Trên đời này sao có người bộ dáng như tiên vậy? Khó trách đứa nhỏ Chu Tài này bị mê hoặc đến không còn thần chí! Nếu bị người khác nhìn thấy, còn không phải muốn lấy mạng người ta sao?
Lý đại nương mang theo vui mừng cùng khiếp sợ, bà chỉ muốn xem diện mạo Lâu Ngọc, chỉ muốn xác nhận Lâu Ngọc có phải nam tử xuất thân từ chốn phong trần, muốn dựa vào Chu Tài chuộc thân hay không. Nhưng nhìn dung mạo như tiên cùng với toàn thân quý khí xuất trần toàn thân của Lâu Ngọc, cũng biết Lâu Ngọc xuất thân danh môn, không phải hạng đến từ phố hoa.
Lý đại nương trước khi bị mẹ đuổi ra khỏi gia môn, có mấy ca ca đều là đồ háo sắc, trong sân của mình cũng nuôi vài tiểu quan, tả nhi (gái thanh lâu), tùy theo tính cách từng người, nhưng dù là hồng bài cũng không cách nào che hết được nét phong trần phản phất, lợi hại lắm cũng chỉ hơn nhau ở kĩ năng giả bộ thôi! Nhưng không phải đều là công phu bên ngoài sao?
“Ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn suy nghĩ một chút!” Lý đại nương khoát khoát tay với Lâu Ngọc, run rẩy đi đến bên giường.
Lâu Ngọc là thầy thuốc, biết Lý đại nương chỉ nhất thời chấn kinh quá độ không ảnh hưởng đến thân thể, vì vậy mang mũ, cất bước ra ngoài.
Lý đại nương suy nghĩ kỹ trước sau, vẫn không thể hiểu được sao Lâu Ngọc lại ở cùng Chu Tài, trong lòng thầm than, quyết định đi tìm Chu Tài nói bóng nói gió một chút. Đứa nhỏ Chu Tài này, bà biết tính nó, chỉ cần là người nó để ý, dù là kẻ tội ác tày trời nó cũng không buông tay! Người ngoài hỏi thăm chuyện không tốt về vợ nó, nó tất nhiên sẽ mất hứng, nổi điên lên bà cũng không ngăn lại được.