Đọc truyện Thiêu Hủy (Burn) – Chương 12
Jenner gần như thở quá sâu với nỗi kinh hoàng vào lúc họ đến dãy phòng của cô. Cô càng hoảng sợ thì cô càng trở nên giận dữ hơn. Không quan trong cô đã phải hôn anh trước công chúng theo cách thông thường hay sâu sắc thế nào, cô sẽ bị nguyền rủa nếu điều đó có nghĩa là cô sẽ để cho anh làm mọi thứ anh muốn trong sự riêng tư. Sự tự nguyện của cô được chạm vào anh, và bị chạm bởi anh, phải dừng lại trước cửa.
Anh là một tay diễn viên giỏi chết tiệt, và điều đó thậm chí còn làm cô sợ hãi nhiều hơn, vì nó đặt cô vào một tình huống bất lợi hơn. Làm sao cô biết được phải tin tưởng vào điều gì, và không tin tưởng vào điều gì? Anh có sức thuyết phục trong vai diễn đến mức nếu cô không biết nhiều hơn, trái tim của cô sẽ bị xuyên đúng trung tâm vì quá nhiều sự dữ dội nam tính. Anh không bông đùa, anh không cho cô thời gian để tìm hiểu về anh nhiều hơn; mọi cử chỉ anh thực hiện, mọi cái nhìn anh trao cho cô là của người đàn ông làm những cách của anh ta trên người phụ nữ anh ta muốn.
Trong cuộc sống thực, Jenner sẽ chạy biến nếu như có người đàn ông nào cố trở thành vượt trội so với cô như vậy. Cô không thích những gã hống hách và không chịu đựng được họ. Cael còn nhiều hơn cả hống hách, anh ta tàn nhẫn thẳng thừng, và nhận thức làm cô sợ đến mức răng cô gần như va vào nhau lập cập.
Anh cầm lấy chiếc túi đeo vai bằng da màu đỏ của cô và mở nó, lấy ra chiếc thẻ khoá cửa. Cô đứng lặng thinh, nghiến răng để cố giữ chặt chiếc túi xách. Không ai biết về cô lại có thể tin, dù chỉ trong một phút, rằng cô sẽ để cho một người đàn ông thoát được với hành vi cậy quyền như thế, nhưng ai đó, bên cạnh Syd, có thật sự biết về cô không? Cô và Syd quả thực là đôi bạn thân thiết, bởi vì cả hai đều không thích hợp với phần còn lại của đám đông.
Ai đó đang đi xuống hành lang về hướng của họ. Jenner thận trọng không nhìn xem đó là ai, thay vì thế cô cúi đầu xuống và để ánh mắt tập trung vào tay anh khi anh chèn tấm thẻ vào ổ khoá và một ánh đèn nhỏ loé lên màu xanh. Chúng là đôi tay lớn, nhưng hình dáng đẹp và rắn chắc, cô nhận ra với một cái nhìn và cảm nhận. Anh đã tập luyện, lâu dài và thường xuyên, và anh có sự huấn luyện võ thuật. Vài miếng võ Judo nhỏ nhoi của cô là thứ vô dụng để chống lại anh.
Di chuyển tấm thẻ, anh mở cửa và đưa cô vào bên trong, lòng bàn tay có những vết chai của anh ấm áp trên tấm lưng mảnh mai của cô.
Ngay khi họ vào bên trong và cánh cửa đóng lại phía sau họ, dù vậy, Jenner lao lên tránh khỏi anh, đôi má cô đỏ bừng trong tâm trạng giận dữ, cô phun trào. “Tôi sẽ không cho phép anh cưỡng hiếp tôi, có hiểu không?”
“Hãy kềm giọng của em xuống.” Giữ chặt một tay ngay trên khuỷu tay cô, anh ép cô vào bên trong phòng, cách xa cánh cửa, rồi anh dừng lại, anh mắt lạnh lẽo của anh rà soát cô, chiếc túi xách đỏ vẫn nằm trong tay anh. “Cứ chỉnh sửa nếu tôi sai, nhưng tôi cho rằng định nghĩa về cưỡng hiếp không có bất kỳ sự “cho phép” nào dính líu vào. Tuy vậy, em có thể thoải mái nghỉ ngơi, tôi không hứng thú.”
“Phải. Tôi đã cảm thấy anh không hứng thú như thế nào.” Cô cắt ngang, rồi ước chi cô đã không, bởi vì cô chắc chắn là không muốn thảo luận về tình trạng đồ nghề đàn ông của anh. Sự cam đoan của anh đã thất bại về ý định của nó, bởi vì cô không hề cảm thấy yên lòng chút nào. Cô thực ra vẫn giật mình hoảng hốt trong trạng thái căng thẳng, và phản ứng mang tính bản năng của cô là chiến đấu.
Anh có vẻ thích thú, “Em không biết nhiều về đàn ông, đúng không?”
“Đủ nhiều. Cám ơn. Này!” Từ cuối cùng vút cao khi anh kéo cô đi qua cánh cửa phòng ngủ phía bên trái. Dạ dày cô cuộn lên và, giống y như vậy, cơn hoảng loạn tràn qua cô như một cơn sóng thuỷ triều, xoá mờ mọi suy nghĩ. Cô nổ bùng thành cơn mưa hành động, chiến đấu với anh bằng tất cả những gì cô có. Cô thụi vào anh bằng bàn tay tự do, lùi ra sau thật mạnh trong nỗ lực phá vỡ sự nắm giữ của anh trên cánh tay cô, vặn người, cố gắng dậm mạnh và bàn chân anh, thúc khuỷu tay vào bụng, húc đầu vào đầu anh – bất kỳ thứ gì và mọi thứ cô có thể làm, không có kế hoạch nào trong óc cô ngoại trừ cơn mù quáng cần chiến đấu. Anh càu nhàu khi cú đánh đầu tiên giáng vào hàm anh, rồi anh ngăn chặn phần lớn những nỗ lực của cô đơn giản bằng cách xoay người, để cô trượt khỏi mục tiêu, ngoại trừ vai và lưng anh. Sự nắm giữ của anh chưa một lần nới lỏng. Bị tức điên, bị hoảng sợ, cô sử dụng thứ vũ khí duy nhất cô đã bỏ quên để tấn công anh, ấn sâu răng cô vào phía sau cánh tay trên của anh.
“Cứt thật.” Anh nói qua kẽ răng, và với một cú vặn của cơ thể anh, cô bay lên không trung, trôi ngang mặt đất với một cú nẩy bật trên giường khiến răng khua lách cách. Tuyệt vọng, cô xoay người, cố gắng giành lại sự thăng bằng của cô và di chuyển sang cạnh khác của chiếc giường, nhưng anh lao đến với sự nhanh nhẹn của một con rắn đang tấn công, đánh bật cú đánh bằng cổ tay của cô và kéo lê cô bằng vũ lực rời khỏi chiếc giường để ném mạnh cô vào trong chiếc ghế bên cạnh.
Tốc độ mãnh liệt của sự di chuyển bỏ lại cô nằm sóng soài trên ghế, mất phương hướng và choáng váng, không thể động đậy được trong vài giây quý báu. Anh kéo từ trong túi áo một dải nhựa và trượt nó vào tay cô, sau đó bằng hai cái giật mạnh buộc chặt cô vào chiếc ghế. Vươn thẳng người, anh nhìn xuống cô, đôi mắt xanh da trời của anh lạnh và lấp lánh.
“Bridget nói em là một cái nhọt ở mông” Anh làu bàu, “Nhưng cô ấy quên đề cập là em cũng còn điên khùng nữa.”
Hít thở khó khăn, cô gắng khiến đầu mình ngừng quay cuồng để cô có thể nhận thức được tình thế, Jenner nín lặng ngước nhìn vào anh. Cái gì là …? Anh đã không …?
“Tôi nghĩ anh là …” Cô bắt đầu, rồi ngập ngừng nửa chừng.
“Đừng nghĩ.” Anh khuyên, với giọng nói thân thiện của một con rắn, “Em không làm tốt điều đó đâu.” Anh lấy điện thoại và bấm hai chữ số. “Hãy mang đến một xô đá.” Anh nói, trong một giọng ngắn và nhanh, cho thấy tâm trạng giận dữ của anh đã suy tàn. “Còn chồn nhỏ cắn tôi.” Ngay cả từ nơi cô đang ngồi, Jenner cũng có thể nghe được tiếng cười của ai đó vang qua điện thoại.
Thật kỳ lạ, việc bị cười cợt dường như không làm phiền anh, miệng anh uốn cong trong một nụ cười nửa miệng khi anh lắng nghe. “Cô đã đúng về điều đó.” Và đóng nắp điện thoại kết thúc cuộc gọi.
“Tôi không phải một con chồn.” Cô nói, cảm thấy phải bênh vực bản thân, giọng cô run run gây lúng túng. “Tôi bị hoảng sợ.”
Anh phớt lờ cô. Đi đến chiếc giường, anh mở chiếc túi của cô và dựng đứng nó lên, đổ những thứ chứa bên trong ra thành đống. Không có gì nhiều; chiếc túi quá nhỏ. Một thỏi son môi, một thẻ đi tàu, kẹo bạc hà, bằng lái xe và hộ chiếu, một thẻ tín dụng, và một ít tiền lẻ, tất cả nằm rải rác trên tấm phủ giường. Không có điện thoại vì Bridget đã lấy đi rồi.
Anh xem xét những ngăn nhỏ có khoá kéo của chiếc túi nhưng nó trống rỗng. Cô không có những thứ như cái dũa hay kềm bấm móng tay. Fail đã xem xét chiếc túi nặng cô mang lên tàu và lấy đi mọi thứ có thể xem như một vũ khí hay dụng cụ. Jenner ao ước lúc này cô có những chiếc kềm bấm móng tay đó, vì chúng có thể cắt đứt dải nhựa buộc chặt cô vào ghế. Cô không thể đi đâu hoặc làm gì trong hoàn cảnh này, vì Syd, nhưng cô thích cho anh thấy cô nghĩ gì về những sợi dây nhựa nhỏ bé kém chất lượng của anh.
Cô cũng thích đâm anh bằng cái dũa móng tay, nhưng thậm chí nếu cô có cái dũa trong tay thì nó cũng chẳng làm được điều gì tốt, bởi vì những giới hạn của hãng hàng không ngăn cấm những cái dũa kim loại. Những cái dũa của cô được chế tạo từ nhựa mềm, nghĩa là chúng hoàn toàn vô dụng ngoại trừ làm láng những vết thô nhám trên những cái móng tay. Cô tự hỏi không biết cô có nên kiện ban An Ninh Quốc Gia về việc tước bỏ mất của cô một loại vũ khí, không có đến một cái dũa móng tay bằng kim loại, khi cô cần.
Anh di chuyển đến tủ quần áo nằm bên một cạnh của phòng ngủ, bức tường phía hành lang. Qua cánh cửa mở, cô có thể thấy hành lý của cô đã bị tháo tung, điều đó có nghĩa là Bridget đã trở lại phòng. Cael xem xét mọi bao gói quần áo, nhìn vào mọi cái túi, mọi đôi giày, mọi chiếc túi xách, dù cho Bridget đã làm những thứ tương tự trong lúc cô chưa mở hành lý. Sự kiện anh xem xét mọi thứ một lần nữa, có thể nghĩa là, hoặc anh không tin tưởng Bridget, hoặc sự kiểm tra hai lần mọi chi tiết là một việc quan trọng với họ. Cô hy vọng nó càng đến sớm thì sự hoài nghi đến càng trễ. Tới mức độ, những người này có một kết quả kinh khủng.
Bridget gõ cửa, mang lên một xô đá. Cael bỏ lại Jenner bị giam giữ trên ghế và đến để đưa Bridget vào trong. Cô nghe Bridget nói, “Tôi mang đá đến như ngài đã yêu cầu, thưa ngài.”
“Cám ơn. Vui lòng đặt nó lên bàn.”
“Vâng, thưa ngài.”
Sự trang trọng của họ hiển nhiên để phòng hờ có ai đó trong hành lanh tình cờ nghe được. Cánh cửa đóng lại, rồi Bridget xuất hiện ở cửa phòng ngủ, cười nhăn nhở y như kẻ đần khi cô ta thấy Jenner bị cột chặt trên ghế. Cael vượt qua cô ta và đem theo một chiếc khăn tay từ phòng tắm, rồi quay lại phòng khách, Bridget rút lui mà không nói điều gì, mặc dù ánh mắt cô ta sáng lên thích thú. Điều cô ta thấy thú vị nhất, Jenner đánh Cael hay Cael trói Jenner vào ghế, treo lơ lửng trong không khí.
“Ối.” Bridget nói một giây sau đó, “Cái đó sẽ để lại một vết bầm. Đây nữa, cúi xuống nào.”
Từ chỗ chiếc ghế đặt trong phòng ngủ, cô không thể thấy dù chỉ một mảnh của khu vực sinh hoạt chung, nhưng cô có thể nghe thấy họ rất dễ dàng, và biết là họ sẽ điều chỉnh cho phù hợp đúng như những tiếng ồn cô đã gây ra. Cô nhìm chằm chằm vào dải plastic giữ chặt cô vào chiếc ghế. Cô có thể làm nó tự do, chỉ còn một tay bị giam giữ, nhưng cô sẽ đạt được điều gì khác hơn sự thoả mãn trong việc làm ngăn trở anh? Cô không thể đi đâu, cô không thể kêu gọi sự giúp đỡ. Cô không thể làm điều gì gây nguy hiểm cho Syd. Cô phải ngồi đúng nơi cô đã ngồi.
Ít nhất cô có thể dùng thời gian để phục hồi cả thể xác lẫn tinh thần từ cuộc chiến của cô. Cô cảm thấy như thể cô vừa trải qua một buổi rèn luyệt thể lực siêu nghiêm ngặt, sau đó bị ép buộc chạy năm dặm. Hơi thở của cô vẫn còn quá nhanh, trái tim cô vẫn đang đập quá mạnh. Sự thiêu đốt Adrenalin bỏ cô lại trong cảm giác yếu ớt và mụ mẫm, nhưng guồng máy tinh thần của cô đang bắt đầu quay lại.
Đầu tiên và trước nhất, cô phải thừa nhận rằng, dù khoẻ mạnh hay yếu ớt, cô đã ở trong tay họ. Họ có Syd. Cô, vì thế, phải làm mọi thứ cô có thể để chắc chắn rằng họ thành công với những kế hoạch của họ, vì đó là cách duy nhất cô có thể làm điều tốt đẹp cho Syd. Làm điều họ muốn trước công chúng, không có nghĩa là cô sẽ không gây ra địa ngục bằng bất kỳ phương cách nào cô có thể khi họ ở riêng, nhưng nếu họ muốn cô hành động như thể cô yêu điên cuồng gã con hoang, thì cô sẽ trao cho họ một cuộc biểu diễn xứng đáng nhận giải Oscar.
Một sự nhức nhối trong cánh tay cô cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của cô, và cô nhìn xuống, tìm thấy đường nét của những ngón tay anh hằn rõ ràng trên da thịt cô, nơi anh nắm chặt cô trong lúc cô cố gắng chiến đấu. Anh không phải là người duy nhất bị những vết bầm, cô nghĩ, rồi nhận ra thêm vài chỗ khác nữa.
“Này,” Cô gọi, “tôi cũng cần một ít đá.”
“Đồ cứng đầu.” Cael đáp, rõ ràng không có ý chia sẻ đá của anh cho cô.
“Một chiếc áo sơ mi sẽ che dấu vết bầm của anh” Cô cáu kỉnh, “Tôi không có thứ gì có tay dài để che cánh tay của tôi và những người trên chiếc tàu này biết tôi sẽ nghĩ tôi bị đem trình diễn cùng sự ngược đãi chỉ trong một phút. Thế nên, anh tốt hơn nên mang cho tôi một ít đá, để giúp làm tan những vết bầm này.”
Cả Cael và Bridget cùng xuất hiện. Anh không mặc áo sơ mi, giữ một túi đá trong bàn tay anh. Jenner không muốn thấy những bắp cơ đó, vì thế cô nhanh chóng quay mắt khỏi vùng ngực rộng phủ đầy lông của anh, di chuyển ánh nhìn vào Bridget khi cô ta nhấc cánh ta của cô lên để xe xét những vết hằn đỏ ửng.
“Tôi sẽ lấy đá.” Bridget nói, trở về khu vực sinh hoạt chung và quay lại sau vài giây với xô đá. Cô ta mang nó vào phòng tắm, nơi cô ta cất cao giọng với một câu hỏi nhỏ. “Hai người đã làm gì vậy, một cuộc chiến tay không hè phố ngay khi vừa bước qua cửa sao?”
“Là cô ấy.” Cael lẩm bẩm. “Tất cả những gì tôi làm là ném cặp mông của cô ấy vào ghế và cột cô ấy ở đó.”
Điều đó là sự thật, Jenner nhận ra. Anh không trả đũa, không tấn công cô, và thật ra việc cột cô vào ghế chỉ xảy ra sau khi cô đánh anh. Nhưng nếu anh nghĩ anh ghi điểm tốt cho điều đó, thì anh đã sai lầm nghiêm trọng. “Tôi không nợ anh một lời xin lỗi.” Cô nói dữ dội, “Những kẻ bắt cóc không tìm kiếm lời xin lỗi, bởi vì họ xứng đáng với thứ họ nhận được.” Tuy vậy, anh chắc chắc không làm đau cô. Việc làm cô kinh hoàng lấy mất mười năm cuộc đời cô, phải, nhưng trong sự hồi tưởng lại, cô thừa nhận điều đó hầu như không có chủ tâm.
Vài thứ đã xảy ra ở đây, vài thứ vượt xa hơn sự rõ ràng, nhưng đã sao nào?
Bridget rời khỏi nhà tắm với những viên đá được bọc trong một cái khăn khác, thứ cô bao phủ quanh cánh tay của Jenner. Sự giá lạnh đột ngột bắt đầu làm dịu đi cơn đau đang gây nhức nhối.
“Anh có mọi thứ anh cần chưa?” Cô ấy hỏi Cael, “Tôi phải trở về, trong trường hợp một ai khác muốn thứ gì đó.”
“Nếu mọi thứ trong danh sách của tôi đều ở đây, tôi phải tiến hành.” Anh đáp.
“Nó ở đây. Tôi đã kiểm tra hai lần rồi.”
“Tôi sẽ bắt đầu. Gọi cho tôi nếu hắn đi về phòng.”
Bridget gật đầu và rời khỏi.
Ai là “hắn”? Jenner tự hỏi. Bởi vì cô không thể tìm ra được điều gì trừ phi cô hỏi, cô nói, “Anh đang nói về ai? Ai là “hắn”?”
“Không phải việc của em.” Anh đáp. Lấy một cái túi bằng vải len thô ra khỏi tủ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cái túi này trước đó, nên hẳn là Bridget đã đặt nó ở đó.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tất cả những dấu hiệu cho biết hắn là ai là công việc của tôi.” Cô nói, chỉ vào sợi dây plastic bằng một cái vẫy tay. Cô ước chi anh mặc vào một chiếc áo sơ mi bởi vì cô đang trở nên mệt mỏi với việc tránh nhìn thẳng vào anh.
“Im đi hoặc tôi sẽ bịt miệng em lại.”
Anh cũng có thể làm việc đó lắm chứ, cô nghĩ, quên mất rằng cô không muốn nhìn anh và nhìn trừng trừng giận dữ, điều đó thật vô ích vì anh không nhìn cô. Anh lấy những thứ chứa trong chiếc túi ra ngoài và đặt mọi thứ trên giường. Có một dãy ngăn nắp các thiết bị điện tử, cô không thể đoán được tính năng của chúng, những sợi dây kim loại, những món đồ điện tử nho nhỏ, và những dụng cụ, những thứ có vẻ giống…
“Đó có phải là cái khoan? Tại sao anh cần một cái khoan? Anh định khoan cái gì à?”
“Những cái lỗ để bắt vít đóng nắp quan tài của em.” Anh làu bàu, “Im đi.”
Oh, sự thoả nguyện lan toả bên dưới da cô. Đáp ứng anh là việc nên làm. Cô chờ một lúc, đợi cho đến khi anh trông có vẻ như thể đang chìm sâu vào trong sự tập trung, rồi mới sưng sỉa nói. “Tôi cần đi tiểu.”
Đầu anh gục xuống và anh nhắm mắt lại.
“Tôi không thể ngăn được điều đó. Ai cũng cần đi tiểu. Ngay cả Darth Vader* cũng cần đi tiểu. Mặc dù tôi không biết anh xoay sở bằng cách nào mà không cởi bỏ bộ trang phục sống còn của anh ra. Nếu anh không làm cho tôi uống ly teeter-totter đó thì bây giờ tôi không cần đi tiểu, vậy nên đó là lỗi của anh.” Nếu cô có thể nghĩ ra được điều kỳ quặc nào khác để nói thì cô đã nói rồi, bởi vì cô muốn – cô cần – thấy điều mà anh sẽ làm khi anh bị thúc ép, anh sẽ đi xa đến thế nào.
(*Darth Valder : Là biệt danh của Anakin Skywalker trong bộ phim Star War – chiến tranh giữa các vì sao nổi tiếng, nhân vật chính quyền năng với chiếc mặt nạ sắt.)
Một cách dứt khoát, không nói một lời, anh nhặt cái kềm cắt dây kim loại từ những đồ dụng cụ trên giường, và cắt dải plastic đã buộc chặt cô với cái ghế. Ngay lúc đó, cô nhận ra rằng anh có thể cột cô chặt hơn nhiều so với anh đã làm, bởi vì anh có thể dễ dàng trượt chiếc kềm cắt vào giữa da cô và dải plastic.
Bằng bàn tay mới được tự do, cô giữ chiếc khăn bọc đá trên cánh tay cô khi anh đi kèm cô đến phòng tắm. Cô không biết tại sao anh nghĩ rằng cô cần một người đi kèm, bởi vì không có đường nào ra khỏi nhà tắm khác hơn trở lại phòng ngủ. Từ cuộc thăm viếng lần trước, khi Fail đang canh gác cô, cô đã biết không có gì trong nhà tắm có thể sử dụng như một vũ khí trừ phi cô thuyết phục anh dẵm phải một bánh xà phòng, trượt và đập mạnh đầu anh khi anh ngã.
“Đừng khoá cửa.” Anh ra lệnh.
Jenner quan tâm đến việc cô muốn thúc ép anh đi xa đến đâu, và quyết định rằng vào ngay lúc này cô đã đi đủ xa. Những biện pháp trẻ con. Sau rốt, cô không có ý tưởng xác đáng nào về việc anh sẽ phản ứng ra sao nếu cô thật sử thử tính kiên nhẫn của anh. Cô không biết anh, không biết gì về năng lực của anh. Cô không muốn tình cờ nhấn phải nút sai lầm và làm Syd bị tổn hại, chỉ vì cô muốn đặt nền tảng và sự thăm dò những giới hạn của cô. Vì thế cô không khoá cửa, và cô đi tiểu, phòng hờ anh đang lắng nghe.
Khi cô rửa tay, cô nhìn vào chính mình trong gương.
Một gương mặt nhợt nhạt, kiệt sức nhìn trở lại cô. Chúa ơi, đã mấy giờ rồi? Nhìn vào đồng hổ đeo tay, cô nhận ra có một lý do rất tốt cho việc tại sao cô có vẻ kiệt sức. Cô đã thức dậy từ trước bình minh, giờ miền Đông, và bây giờ là hai giờ sáng, giờ miền Tây, muời một giờ tối, giờ Thái bình Dương – gần hai mươi bốn giờ.
Anh mở cửa. “Đủ lâu rồi. Ra ngoài đi.”
Cô kết thúc việc làm khô tay, xem xét vùng da ửng đỏ trên cánh tay, nơi cô đang chườm lạnh, và quyết định rằng cô không cần chườm thêm nữa. Cô mở chiếc khăn và rảy đá vào trong thau, rồi khéo léo treo chiếc khăn trên giá cho khô. Khi cô rời khỏi nhà tắm, anh quay người để đi trước cô, giữ bản thân anh ở giữa cô và cánh cửa, và cô nhìn vào dấu vết sưng phồng, đỏ tía, nơi cô cắn anh chỗ bắp thịt cánh tay trên. Anh cần chườm đá nhiều hơn cô. Trừ phi anh bơi, dù vậy, anh không nên cởi áo sơ mi.
Cô nhìn vào lưng anh, vào rãnh sâu của xương sống chia đôi tất cả những bắp cơ đó, và hết sức ước ao rằng anh sẽ mặc một cái áo sơ mi vào ngay.
“Tôi kiệt sức rồi.” Cô nói, giật trí óc của cô ra khỏi sức hút nam tính ngay trước mặt. Chỉ một lần vào nhiều năm trước đây, cô để vẻ đẹp trai cuốn hút cô theo cách đã xảy ra với Dylan, khi cô vừa hai mươi ba, và sự đam mê đã không kéo dài. Giờ đây, cô đã trở thành người mạnh mẽ. “Bất luận anh đang làm gì, hãy đợi cho đến ngày mai. Khóa tôi vào đây, hay ngủ ngồi dựa vào cánh cửa, tôi không quan tâm, chỉ cần để tôi ngủ một chút.
“Việc tôi đang làm không thể đợi đến ngày mai được.” Anh đáp ngắn gọn. “Em càng cản trở tôi bao nhiêu thì càng mất thời gian bấy nhiêu. Vì thế hãy ngồi xuống và im đi, được không?”
Cô làm theo lời anh. Nếu cô không làm thì việc anh đẩy cô vào một cái ghế tương tự, và tròng vào tay cô một cặp còng tay, khóa chặt cô vào chiếc ghế, sẽ bắt cô phải quan tâm.
Cô nhìn xuống cái còng tay bằng kim loại nơi cổ tay cô. Dù sao thì thứ này có vẻ đáng sợ hơn nhiều so với dải cột bằng nhựa. Thứ này là những cái còng tay thật sự, và bất luận những kẻ này đang làm gì, chúng phải quan trọng giống như một cuộc tấn công trọng điểm vậy.