Đọc truyện Thiệu Hoa – Chương 59: Tiểu Hổ “bệnh cũ tái phát”
Nếu không có chuyện gì quan trọng Thiệu Hoa sẽ không đến công ty mà ngồi ở nhà, Tiểu Hổ sẽ đọc báo cho anh nghe, đọc các tin tức trên Internet rồi lại cùng anh ngồi tán gẫu. Thế nhưng giữa hai người cũng không có nhiều chủ đề để cùng nhau bàn luận, hơn nữa tuổi tác cách nhau không phải là ít, quan điểm cũng bất đồng. Nếu như cùng có hứng thú với một vấn đề gì thì điểm xuất phát giữa anh và Tiểu Hổ cũng không giống nhau. Nếu như cái Thiệu Hoa quan tâm là “hậu trường” thì cái Tiểu Hổ quan tâm lại là xu hướng nổi tiếng. Bởi vì Thiệu Hoa là ông chủ của một số minh tinh bây giờ, Tiểu Hổ có cơ hội được ở gần anh nên tiện thể xin chữ ký đem về khoe với bạn bè anh em. Thời gian không còn gì để tán gẫu, Thiệu Hoa thường ngồi một mình nghe nhạc còn Tiểu Hổ ngồi xem TV, chơi game,… Thỉnh thoảng Thiệu Hoa cũng nói với Tiểu Hổ: “Đọc thêm nhiều sách một chút sẽ có lợi cho bản thân.” Tiểu hổ ngoài miệng “Vâng” một tiếng những trong lòng không ngừng kêu khổ Thiệu Hoa thật giống bố mẹ cậu, suốt ngày bảo cậu phải “đọc nhiều sách.”
Mỗi ngày vào buổi chiều, trừ những ngày mưa Thiệu Hoa đều cùng Tiểu Hổ đi mua đồ ăn, hơn nữa còn nhất định phải đi bộ bởi vì từ khi anh bị mù thì đây là hoạt động giải trí ngoài trời duy nhất của anh lúc này.
Tiểu Hổ đương nhiên cũng không quan trọng nhiều vấn đề này, cậu vốn cũng không quen ngồi xe riêng của Thiệu Hoa. Hơn nữa đường đi cũng không xa, từ nhà đến cửa hàng tiện lợi đại khái cũng chỉ mất khoảng 15 phút nhưng bởi vì Thiệu Hoa bị mù do đó thời gian đi cũng phải kéo dài hơn một chút, cùng lắm cũng chỉ mất thêm chục phút nữa. Điều duy nhất khiến Tiểu Hổ cảm thấy hơi khác thường chính là cậu cảm giác mình giống như người hầu nhỏ của người ta vậy. Trong các mối quan hệ của cậu, tuy rằng không lên được thành “lão đại” thì ít ra sự từng trải cũng khá dày dặn, nhiều người còn gọi cậu là “anh Tiểu Hổ”. Tiểu Hổ vẫn luôn cho rằng chính mình rất đẹp trai, không ít cô gái còn nói cậu lớn lên rất giống Hoàng giáo chủ, cậu rất được nhiều nữ sinh ưa thích. Nhưng khi cậu cùng với Thiệu Hoa ở cùng một chỗ, ánh mắt của mọi người dường như đều hướng về người mù đi đang đi bên cạnh cậu. Người này trừ bỏ đôi mắt không hoàn hảo thì tất cả những mặt khác đều tốt hơn. Tiểu Hổ có chút nén giận, cuối cùng một người đẹp trai lại kiện toàn trẻ tuổi như cậu lại bại trong tay Thiệu Hoa, cho dù nhìn ở khía cạnh nào, tổng hợp lại nếu chấm điểm thì cậu đều sẽ phải cao hơn Thiệu Hoa, chỉ là không hiểu nổi một “lão nam nhân” mù sao lại có thể có mị lực đến như thế. Tiểu Hổ trong đầu “hừ” một tiếng: còn không phải bởi anh ta có tiền sao!
Ngày mưa là lúc Tiểu Hổ vui sướng nhất. Hôm đó Thiệu Hoa cùng Tiểu Hổ vẫn như trước cùng đi mua đồ ăn thì trời chợt đổ mưa, tuy rằng Tiểu Hồ đã bật ô nhưng Thiệu Hoa vẫn thấy khó chịu, anh không muốn hai người chen chúc trong một cái ô nhỏ. Vậy là Thiệu Hoa quyết định tự mình bật ô lên nhưng nếu vậy thì một tay che ô, một tay cầm gậy chống, anh không thể bám vào Tiểu Hổ đi ngoài đường được. Cho dù bị mù cũng nhiều ngày rồi nhưng anh vẫn không thể thích ứng, làm quen được việc một mình đi ngoài đường lớn. Do đó mới đi không bao xa, anh bảo Tiểu Hổ đưa anh về nhà rồi để cho cậu tự đi mua đồ ăn một mình. Thiệu Hoa lôi từ trong ví hai tờ một trăm, đưa cho Tiểu Hổ: “Cậu đi một mình vậy.”
“Vâng.”
Bình thường khi đi mua đồ, nếu không phải là mua hải sản gì đó, cho dù có là loại đắt nhất thì cũng dùng không thể quá được một trăm. Thiệu Hoa dù bảo cậu mua đồ đắt nhất nhưng lại dặn chỉ được mua ít nhất có thể, anh nói đồ ăn đều phải ăn loại tươi mới, không được để thừa qua ngày. Hôm nay Tiểu Hổ cầm hai trăm tệ bỗng nhiên trong đầu nảy ra một kế. Trước kia cậu luôn nói cho Thiệu Hoa nghe đơn giá trong hóa đơn, bởi vì không nhìn được cho nên việc ký tên gặp phải không ít khó khăn cho nên Thiệu Hoa không muốn dùng đến thẻ tín dụng, mỗi lần trả tiền đều trả bằng tiền mặt, hơn nữa mỗi lần lấy tiền trong ví đều thấy chỉ có tiền mệnh giá một trăm. Chờ thu ngân trả lại tiền thừa cậu đều đưa lại cho Thiệu Hoa, anh không nhét lại vào ví mà cầm ở trong tay, ra đến bên ngoài sẽ nhét vào hòm quyên góp tiền ở cửa siêu thị. Vài ngày sau Tiểu Hổ liền rất hối hận tại sao từ ngày đầu tiên cậu không mở miệng nói muốn giúp Thiệu Hoa nhét tiền vào hòm. Nếu như cậu nói thì số tiền này không phải có thể trực tiếp “quyên” vào túi mình hay sao?
Trên mỗi tờ tiền giấy thường có những điểm nhỏ chuyên để người mù có thể phân biệt mệnh giá của tiền, hơn nữa mười tệ so với trăm tệ rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều nhưng Thiệu Hoa không phải mới bước vào hàng ngũ người mù sao, anh làm sao có thể phân biệt được. Do vậy mỗi buổi tối Thiệu Hoa đều bảo Tiểu Trần rút tiền mặt rồi đặt vào ví cho anh, hơn nữa đều phải là tiền mệnh giá đến trăm tệ. Anh thật sự lười phải phân biệt mệnh giá lớn nhỏ của mấy tờ tiền.
Tiểu Hổ nhận lấy hai tờ trăm tệ, vô cùng cao hứng đi mua đồ ăn. Sau khi trở về Tiểu Hổ trả lại cho Thiệu Hoa một trăm, nói: “Thiệu tiên sinh, vẫn còn chút tiền lẻ em đã thay anh đi nhét vào hòm quyên góp rồi.”
Thiệu Hoa nghe xong rất hài lòng, xem ra Tiểu Hổ cũng có thể học tập một chút từ anh: “Được, được, tốt lắm!”
Ngày hôm sau trời vẫn mưa, Tiểu Hổ lại càng không biết vui sướng đến nhường nào, như vậy nếu mỗi ngày đều có thể ăn bớt được mấy chục tệ thì cũng coi như một khoản thu thêm khá ổn. Ngày thứ ba Tiểu Hổ phát hiện ra một việc, không khỏi trách mình không có đầu óc. Ở siêu thị, nhân viên thu ngân trên cơ bản vốn là không cần nói cho khách hàng biết số tiền mua hàng là bao nhiêu bởi vì tất cả đều đã được in trên hóa đơn, hơn nữa số tiền cũng được hiển thị rất rõ trên bảng thông báo của máy tính tiền. Tiểu Hổ chẳng phải là người cầm hóa đơn hay sao, giờ cậu muốn nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu, Thiệu Hoa sao biết được. Do đó những lúc lại phải đi mua đồ với Thiệu Hoa, Tiểu Hổ cũng đã biết trắng trợn nói dối, đem mấy tờ tiền lẻ tẻ nhét vào tay Thiệu Hoa, còn lại đa phần số tiền thừa đều bị cậu lấy đi.
Cuối tuần Tiểu Trần được nghỉ, Tiểu Hổ không cần phải đến nhà Thiệu Hoa, cũng xem như là một công việc như công chức bình thường làm năm ngày nghỉ hai ngày, công việc này không những thoải mái mà mấu chốt chính là khá béo bở.
“Đến đây, hôn một cái!” Tiểu Hổ kéo tay một nữ sinh, hôn một cái rồi lấy ra một cái hộp, nói: “Tặng cho em, mở ra xem, đẹp không?”
“Oa! Đẹp quá! Anh lấy đâu ra món đồ thủy tinh đẹp như thế này vậy?”
“Lấy từ nhà ông chủ của anh.”
“Anh lại ăn trộm đồ nhà người ta sao? Cẩn thận không lại bị bắt… anh mà bị bắt lại lần nữa em thật sự đến lúc đó muốn đi tìm một bạn trai mới a.!” Nữ sinh này tên Fenny, là bạn gái của Tiểu Hổ, cũng là đồng bọn chuyên ăn trộm vặt.
“Anh đây chính là quang mình chính đại lấy đấy!”
“Ít lời thôi, về điểm này thì đừng có khoe khoang với em làm gì.”
“Anh nói cho em nghe ông chủ của anh là một người mù. Anh ta làm sao nhìn thấy được gì?”
“Thế anh ta mua mấy đồ vật như thế này làm gì trong khi mình lại không ngắm được.” Fenny nghĩ Tiểu Hổ chẳng qua chỉ nói lung tung.
“”Hình như vừa mới mù thôi. Với lại nói cho em nghe, anh ta có rất nhiều tiền! Ngồi Bentley, ở tòa chung cư “Quốc Hòa”, căn hộ nằm ở vị trí có thể bao quát phong cảnh toàn thành phố. Hôm nào đi mua đồ ăn cũng đều đưa cho anh hai trăm tệ, nói phải mua đồ đắt nhất, hơn nữa không bao giờ cầm lại tiền thừa, trực tiếp nhét luôn vào cái hòm quyên góp,…”
“A?” Fenny chớp mắt. “Vậy anh làm gì ở đó?”
“Mua đồ ăn, nấu cơm, đọc báo, bồi anh ta nói chuyện phiếm.”
“Hai người?”
“Ừ, có khi anh ta đến công ty anh liền đi cùng anh ta. Bình thường cũng chỉ làm từ thứ hai đến thứ 6, buổi sáng từ 9 giờ cho đến 6 giờ tối, nếu không phải mẹ anh bắt anh về sớm ăn cơm tối thì có phải tối nào anh cũng được ăn đồ ngon không.”
“Anh đi rồi anh ta ở nhà một mình?”
“Anh ta ở cùng trợ lý Tiểu Trần, cuối tuần cũng toàn là cậu trợ lý này chăm sóc cho anh ta.”
“Tiểu Hổ…”
Qua vài ngày Tiểu Hổ lại mời Fenny ăn một bữa lớn.
Tiểu Hổ vừa nhai một miếng thịt lớn vừa khoác vai Fenny nói: “Không nghĩ tới một chiếc máy ảnh lại có thể bán được nhiều tiền như vậy.”
“Em sớm đã nói với anh rồi, Giai Năng (1) Canon 5D rất đắt anh còn không chịu tin. Làm nghề như chúng ta nhất định phải nắm rõ giá cả thị trường.” Fenny liếc mắt nhìn một cái xem thường, xong lại gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai
“Cho em!” Tiểu Hổ ôm lấy Fenny, từ trong túi quần lấy ra một tập trăm tệ, rút ra vài tờ đưa cho Fenny.
“Anh đúng là đồ keo kiệt!” Fenny lại trở mình một cái xem thường. Cầm lấy tiền, cô ta nhìn Tiểu Hổ nói: “Đúng rồi anh không phải nói trong nhà đấy có vài cái máy ảnh nữa hay sao? Kia…”
“Từ từ, nếu cầm hết, cho dù ông chủ không nhìn thấy thì trợ lý Tiểu Trần của anh ta thế nào cũng phát hiện.”
“Xem ra lần này anh cũng thông minh.” Fenny đẩy vai Tiểu Hổ, tiếp tục nói: “Mấy cái máy ảnh còn lại đều là Canon kỹ thuật số phản xạ ống kính đơn (2) chứ?”
>
“Không biết, để anh về xem lại.”
“Anh còn phải học tập nhiều lắm! Chơi di động chỉ là bọn nghèo, chơi máy ảnh mới đích thực là hội giàu có, hiểu chưa?”
“Đã biết, đã biết, phiền chết đi được.”
“Đúng rồi còn có ống kính cũng rất đáng giá, ống kính tốt so với thân máy còn đắt hơn, nếu nhìn thấy ống kính thì cũng cầm lấy luôn, biết chưa?”
“Đã biết.”
Qua vài ngày.
“Fenny!” Tiểu Hổ hưng phấn nói: “Mấy hôm nay anh về xem lại kỹ, không xem thì không biết, đến khi nhìn thấy rồi thì đúng là bị dọa muốn nhảy dựng lên luôn.”
“Làm sao vậy?”
“Giai Năng, Canon, hãng này anh biết rồi. Nhưng cái máy lần này ở đầu có chữ H gì đó, tuy anh không biết nhưng nhìn qua thôi cũng biết rất đáng tiền. Sau đó anh lên mạng xem một chút, em có biết là cái gì không?”
“Cái gì?” Fenny nghĩ nghĩ cô ta không nhớ ra có chữ H ở đầu là của hãng camera nổi tiếng nào, chẳng lẽ là một sản phẩm trong nước tên là Hải Nhĩ? Dù sao thì hiểu biết của cô ta đối với máy ảnh cũng không nhiều lắm, chỉ là muốn trước mắt Tiểu Hổ muốn ra vẻ chút thôi.
“Anh nói cho em nghe, là Cáp Tô (3)!”
“Cáp Tô?” Fenny hiển nhiên là chưa nghe nói tới bao giờ.
“Phải. Anh đã xem qua giá cả, một chiếc này thừa đủ cho chúng ta tiêu sài thoải mái một năm.”
“Trời đất! Vậy anh tính khi nào thì…”
“Em cho rằng anh là thằng ngốc sao? Mấy cái bao đựng máy ảnh anh đều không động vào, vẫn để ở chỗ cũ, bán ba cái máy ảnh này đủ cho chúng ta tiêu xài.”
…… …………………….
“Tiểu Trần! Cậu có thấy máy ảnh của tôi không?”
“Không phải anh đều đặt ở trong tủ sao?”
Thiệu Hoa luôn để máy ảnh trong tủ kính. Tuy rằng anh không còn nhìn thấy gì nhưng vẫn thường xuyên lấy chúng ra. Những người chơi máy ảnh thì ít nhiều cũng có chút cổ quái.
“Tiểu Trần cậu giúp tôi nhìn lại xem, xem những chỗ khác có không.”
“Vâng.” Tiểu Trần cẩn thận tìm khắp một lượt: “Không có.”
Thiệu Hoa nhíu mày. Anh để chiếc Hasselblad ở ngoài cùng, mỗi ngày đều lấy nó ra chơi đến nghiện, nhưng hôm nay anh chạm vào máy chỉ biết là không đúng, không phải là Hasselblad, từ lúc nào đã biến thành hàng loạt Canon thế này. Anh lại sờ lại một lần nữa, ba cái bao đựng máy ảnh… trống không.
Ngày hôm sau.
“Tiểu Hổ.”
“Thiệu tiên sinh, chuyện gì vậy?”
“Cậu có nhìn thấy máy ảnh của tôi không?”
“Không thấy.”
“Tiểu Hổ cậu không cần gạt tôi.” Tuy rằng Thiệu Hoa không nhìn thấy nhưng ánh mắt của anh có thể thấy trong lòng Tiểu Hổ chắc hẳn sợ hãi, Tiểu Hổ cuối cùng lại làm chuyện gian trá như vậy sao.
“Không phải, thực sự là không phải.”
Thiệu Hoa bước gần từng bước, thở dài nói: “Tiểu Hổ, cậu cứ thành thật nói cho tôi biết, có phải cậu cầm máy ảnh của tôi không?” Thiệu Hoa không cần chút tiền ấy, anh chỉ hy vọng Tiểu Hổ có thể nhận ra sai lầm, hơn nữa vẻ mặt anh lúc này cũng không phải là tức giận.
“Không phải, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi lấy? Anh không nhìn thấy được thì đừng nói bừa! Đừng tưởng rằng anh có tiền là có thể vu oan cho người khác!”
Không biết có phải hay không Tiểu Hồ cố tình nói đến chuyện không nên nói, tóm lại một người với khí phách thân sĩ như Thiệu Hoa sau khi nghe được “con mắt nào của anh nhìn thấy tôi lấy? Anh nhìn thấy được thì đừng nói bừa…” cũng không nhịn được phát hỏa, anh liền tiến tới túm áo của Tiểu Hổ xốc lên, quát lớn: “Theo tôi đến cục cảnh sát.”
“Anh buông tay! Tôi đã nói với anh là tôi không lấy chính là không lấy.” Tiểu Hổ hai tay nắm lấy cổ tay của Thiệu Hoa, liều mạng vùng ra.
“Nếu cậu không lấy, vậy cứ theo tôi đến cục cảnh sát nói rõ ràng là được.”
“Anh buông tay! Buông tay!” Tiểu Hổ dùng hết sức lực của mình cuối cùng cũng gỡ được tay Thiệu Hoa ra, còn đá anh một cước. Không nghĩ tới Thiệu Hoa lại lảo đảo đứng không vững, ngã xuống sàn nhà. Tiểu Hổ nhìn thấy mà luống cuống, chảy bỏ đi thật nhanh.
Thiệu Hoa đứng lên, ngồi xuống ghế sô pha, anh với được một chiếc cốc thủy tinh ở trên bàn sau đó liền dùng lực quăng vỡ tan tành. Anh chẳng qua chỉ là ẩn nhẫn. Thiệu Hoa lại với được một chiếc bát thủy tinh đựng hoa quả rồi quăng ra ngoài, tiếp theo bất cứ thứ gì bị anh đụng phải đều chịu một kết cục bị anh hung hăng ném bể. Anh nén giận, chính mình lúc nào lại hiền lành đến như vậy? Mới một cước lại có thể đá cho anh ngã? Trước kia trong tù, thời điểm một trọi ba anh còn vẫn có thể vung được không ít quyền, cho dù sau đó thân thể trở nên yếu đi, thậm chí lúc phong thấp phát tác hành hạ anh, bọn Vượng ca cũng không dám một mình đấu cùng anh. Nghĩ đến đây Thiệu Hoa đứng lên lật luôn cả cái bàn trà.
Buổi tối Tiểu Trần trở về, mở cửa ra, bên trong có tiếng nhạc rất lớn, nhất thời đầu óc không nghĩ ra nổi. Vừa vào cửa cậu liền nhìn thấy một phòng khách đổ vỡ lộn xộn, cậu tìm khắp nhà một lượt nhưng lại không nhìn thấy Thiệu Hoa đâu. Tiểu Trần lấy di động ra gọi cho anh lại phát hiện di động của anh để ở trong phòng, anh không mang điện thoại theo mình. Tiểu Trần lại gọi điện cho Tiểu Hổ nhưng không ai nghe máy. Tiểu Trần nóng nảy, cậu gọi 110 thì cảnh sát nói mất tích không quá 24 giờ thì không thụ lý. Lúc sau cậu bình tĩnh nói lại sự việc một cách tỉ mỉ, bởi vì người mất tích là một người mù, trong nhà lại trông giống như hiện trường một vụ đột nhập cướp bóc cho nên cảnh sát liền đáp ứng lập tức tới giúp cậu tìm người, cũng phái người tới nhà điều tra tình hình.