Đọc truyện Thiệu Hoa – Chương 1
Ngày 14 tháng 2, Thiệu Hoa ra tù . Bản thân anh ngẫm lại cũng thấy thật muốn cười , anh ở trong tù mười năm , ra tù lại đúng vào lễ tình nhân . Chẳng lẽ anh cùng nhà giam hẹn hò hay sao ? Nếu đúng vậy thì hôm nay là ngày chia tay rồi .
Thiệu Hoa không mong người nhà sẽ đến đón . Lúc mới vào tù, em trai Thiệu Hằng thường xuyên đến thăm, sau đó số lần cũng ít dần. Khoảng nửa năm sau, Thiệu Hoa nhận được thư của em trai từ Mĩ gửi về, nói rằng muốn ra nước ngoài du học, nghỉ lễ sẽ về thăm anh , em trai dặn anh phải giữ gìn sức khỏe. Từ đó đến hôm nay, Thiệu Hoa cùng người nhà không còn bất cứ sự liên lạc nào nữa.
Ra khỏi cửa cổng trại giam, nhìn nhìn túi đồ của mình, đây là toàn bộ tài sản bây giờ của anh: kem đánh răng, bàn chải đánh răng , tiền công lúc cải tạo trong ngục cũng chỉ còn có 805. 3 đồng; vài bộ quần áo; một chiếc đồng hồ hiệu Breguet may mắn không bị giám ngục “dòm ngó” Ha ha, chắc bọn họ chỉ biết “Rolex”, “Omega” ; một tấm giấy mãn hạn tù… Anh hỏi thời gian rồi điều chỉnh kim đồng hồ cho đúng giờ, chiếc đồng hồ Breguet lại bắt đầu “Tí tách tí tách” chạy đều đều.
Thiệu Hoa đi đến trên đường, nhìn chung quanh , thay đổi thật không nhỏ, nhưng làm anh vui vẻ nhất là: xe taxi hơn không ít, có thể gọi được một chiếc. Không giống như mười năm trước, chờ hơn 20 phút đều thật bình thường, nhất là khi có nhu cầu cấp bách, có chờ xe cũng không đến. Thiệu Hoa nói với người lái taxi: “Bác tài, đến số 1 đường Cảnh Sơn”
“Anh ơi , muốn đi đâu?” Lái xe quay đầu hỏi, anh ta sợ mình không nghe rõ, muốn hỏi chính xác nơi Thiệu Hoa muốn đi
“Số 1 đường Cảnh Sơn, à , bên cạnh công viên Nhạc Dương.” Trong trí nhớ của Thiệu Hoa , công viên Nhạc Dương hẳn là tài xế sẽ biết chỗ đó .
“À, ý anh nói là chỗ kia ư, tôi biết chỗ đó rồi” Lái xe thế này mới nhớ công viên Nhạc Dương bên cạnh có vài đường nhỏ, là khu vực ở của những người giàu, mỗi biệt thự cách một khoảng rất xa, sau mỗi số nhà đó, rộng cứ như một công viên vậy.
“Anh , đến nơi rồi,tổng cộng 66 đồng.”
Thiệu Hoa rút ra một trăm đồng trả cho lái xe, “Không cần thối lại.” Anh xuống xe nhìn xung quanh, nơi này sau mười năm không thay đổi gì lớn, thay đổi duy nhất chính là, cửa sắt được thay đổi thành màu vàng nhạt, trước kia chỉ toàn màu đen . Thiệu Hoa lấy chìa khóa , anh nghĩ mười năm ổ khóa chắc đã được thay đổi , nhưng vẫn muốn thử vận may một chút, dù sao, anh đã mười năm không được mở cửa nhà .”Khách, khách”, quả nhiên cửa không mở ra. Thiệu Hoa ấn chuông cửa, một lát sau, bỗng nhiên nghe được bên cạnh cửa có một cái hộp, có tiếng người vang lên : “Xin chào, xin hỏi ngài muốn tìm ai?”
Thiệu Hoa nhìn cái hộp bên cạnh cửa, chắc là phát minh mới được sáng tạo”Tôi là Thiệu Hoa, ” anh nghĩ nghĩ, chắc đã đổi người làm , mới không biết anh là ai , lại bổ sung thêm: “Thiệu Hằng ở đâu? Tôi là anh trai của Thiệu Hằng.”
“Xin lỗi, có phải ngài đã tìm nhầm chỗ hay không , ông chủ nhà này không phải họ Thiệu, nơi này cũng không có người nào tên Thiệu Hằng cả.”
“Vậy à ? Ngại quá, đã làm phiền .” Thiệu Hoa quay đầu nhìn nhìn cửa sắt, qua mười năm không chỉ cảnh vật nơi này thay đổi mà chủ nhân cũng thay đổi. Anh nheo mắt nhìn tòa nhà đối diện, không có gì thay đổi ; lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng không có gì thay đổi — ha ha, không có gì thay đổi thì chắc kỉ Jura cũng chẳng khác gì mấy so với ngày nay. Thiệu Hoa thở dài một hơi, nhìn đồng hồ, 5 giờ chiều rồi. Anh đi ra khỏi khu nhà quen thuộc, đến khu đường phồn hoa vào một nhà hàng, gọi một bàn đồ ăn. Nhưng chưa ăn bao nhiêu, liền phát hiện bản thân ăn không vô , ho khan liên tục. Anh cười tự giễu: hóa ra anh vẫn quen ăn cơm tù hơn… Thanh toán rồi ra khỏi nhà hàng, bữa tối tổng cộng đi 365 đồng, tính tiền xong mà tỉnh cả người.
Ra khỏi nhà hàng, Thiệu Hoa đi trên đường một lúc cũng không thấy khách sạn, anh vươn tay gọi taxi “Lái xe, đi đến đường Tân Hải”
“Nơi nào của đường Tân Hải?”
“Đến đường Tân Hải là được rồi.”
“Tôi biết rồi”
“ Tập đoàn truyền thông Quang Hải” ngay tại trên đường Tân Hải nó là sản nghiệp của Thiệu gia . Thiệu Hoa muốn ngày mai muốn đi đến đó tìm người, vì vậy đêm nay phải ở gần đó một chút. Tân Hải ở thành phố H là con đường sầm uất nhất, nơi đó chắc chằn sẽ có khách sạn.
Thiệu Hoa đi vào một nhà khách sạn, vừa điền thông tin, muốn tiền phòng, mới nhớ tới bản thân trên người chỉ còn ba trăm đồng. Mà phòng anh muốn mướn lại đến 1680 đồng một phòng… Mười năm trước giá phòng khẳng định so hiện tại thấp hơn rất nhiều, nhưng ba trăm đồng đối thiệu gia đại thiếu gia của hai mươi năm trước mà nói, cũng chỉ là “Mưa bụi” mà thôi . Nhưng mà hiện tại, Thiệu Hoa bỗng nhiên cảm thấy này ba trăm đồng rất lớn, anh có chút lo lắng, nếu ngày mai không tìm được người thì phải làm thế nào…” Xin lỗi, tôi muốn hủy phòng vừa đặt” Thiệu Hoa cười áy này đối với tiếp tân thật sau đó sải bước đi . Xoay người đi được vài bước, anh liền nghe thấy sau lưng có tiếng xì xào bàn tán , giống như xung quanh có một vài ánh mắt nhìn theo anh.
Cửa khách sạn tất cả đều là thủy tinh , y hệt như những tấm gương soi, soi hình dáng Thiệu Hoa rất rõ ràng. Xung quanh phục vụ mặc đồng phục, nữ mang giày cao gót, đàn ông thì mặc áo vest, đương nhiên Thiệu Hoa liếc mắt một cái liền thấy được bản thân mình trong đó: thật dễ thấy, cao gầy y hệt cột điện, nhưng lưng hơi cong; quần áo thật cũ thật nhăn. Thiệu Hoa ưỡn thẳng lưng, cúi đầu chỉnh lại quần áo, phủi bụi trên mặt, hắn phủi phủi rồi ra khỏi khách sạn.
Trừ bỏ tiền taxi thì anh sẽ còn nhìn nhìn 301 đồng, anh thấy mình thật lãng phí khi đã ăn một bàn thức ăn. Lỡ ngày mai không tìm được người… Thiệu Hoa quyết định chọn một nhà nghỉ đầy đủ tiện nghi. Anh đi khoảng hơn nửa tiếng mới tìm được một nhà nghỉ nhỏ . Phòng đơn đã hết nên anh chọn một phòng giá tiền cao hơn, 188 đồng / phòng.
Thiệu Hoa mở TV lên , chuyển đến một vài kênh thì liền chìm vào mộng đẹp.