Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 254: Mục đích


Đọc truyện Thiều Hoa Vì Quân Gả – Chương 254: Mục đích

Edited by Bà Còm in Wattpad

Hoàng Thượng rốt cuộc khai ân, cho Tiết Thần tới lãnh Tuân ca nhi. Tiết Thần tiến đến khấu tạ rồi bước lên bậc thang dắt tay hắn dẫn xuống đình. Lâu Khánh Vân đứng đón bế Tuân ca nhi lên, tức giận nói: “Trở về sẽ tính sổ với con!”

Tuân ca nhi nghe phụ thân nói như vậy, ngay lập tức trưng ra bộ dáng đáng thương hề hề nhìn về phía Tiết Thần. Tiết Thần nhìn tiểu tử lưu manh trước mắt, trong lòng cũng bực nhưng càng đau lòng nhiều hơn, tiếp nhận hắn từ trong tay Lâu Khánh Vân, trừng mắt lườm vị phụ thân nào đó một cái: “Chàng dọa hắn làm gì!”

Nói xong liền không đợi Lâu Khánh Vân phản ứng, liền bế tên tiểu tử đang le lưỡi làm mặt quỷ rời khỏi chỗ này. Lâu Khánh Vân có chút bất đắc dĩ, thật không biết tiểu tử này tính tình giống ai, vô pháp vô thiên đến mức thần quỷ cũng không sợ, ai còn có thể dọa hắn được chứ! Lâu Khánh Vân giơ nắm tay dứ về phía nhi tử, xoay người lại liền thấy Lâu Chiến dứ nắm tay về phía mình, Lâu Khánh Vân đành phải rụt đầu thu hồi nắm tay uất ức thở dài, trong đầu không biết bắt đầu tính toán cái gì.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Dạ tiệc vừa chấm dứt, Tiết Thần được Lâu Khánh Vân đến đón trước tiên mang về phủ nghỉ ngơi. Khi đó mọi người đang ngồi trong điện Hoàng Hậu uống trà, Lâu Khánh Vân bên ngoài cầu kiến thực sự làm Tiết Thần bị mọi người chọc ghẹo một phen, ngay cả Hoàng Hậu cũng cười trêu: “Hôm nay ta xem như chứng kiến một nam nhân tốt đấy nhé. Lúc trước chỉ nghe nói Khánh ca nhi nhà chúng ta là kẻ bạc tình, không ngờ hiện giờ lại là bộ dạng này. Đi thôi đi thôi, hôm nay bận rộn cả một ngày, chắc con cũng mệt mỏi lắm rồi.”

Tiết Thần đỏ mặt cáo biệt chúng phu nhân, cũng ước hẹn với Đại Vương tử phi ngày mai tới phủ du ngoạn, sau đó mới đỡ eo bước ra khỏi điện. Lâu Khánh Vân ở ngoài điện hành lễ với Hoàng Hậu xong mới nắm tay thê tử xuất cung hồi phủ.

Tiết Thần ngồi vào xe ngựa nhà mình liền thở hắt ra một hơi thật mạnh. Không thể không nói, vác cái bụng to đùng chạy tới chạy lui cả một ngày thật là đủ mệt, cũng may sức khỏe nàng rất tốt, nếu đổi thành người khác không chừng đều kiên trì không nổi.

Lâu Khánh Vân ôm bả vai nàng săn sóc bảo: “Nàng dựa vào ta cho thoải mái một chút.”

Tiết Thần mừng rỡ có nệm thịt để dựa, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Lâu Khánh Vân bèn hỏi: “Sao chàng có thể thoát thân sớm như vậy?”


“Dĩ nhiên là phải kiếm cách rồi, hôm nay Thái Tử là chủ tiệc, có Thái Tử gánh vác ta liền lấy cớ để có thể về sớm.” Lâu Khánh Vân vừa vuốt ve mái tóc đen tuyền của thê tử vừa trả lời một cách “vân đạm phong khinh”.

Tiết Thần cảm thấy có chút buồn ngủ, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, lại hỏi: “Tuân ca nhi đâu? Hôm nay có hồi phủ không?”

“Hắn hả, đoán chừng hôm nay đã được Thái Hậu lưu lại trong cung, ở cùng với nương nên không có việc gì đâu” Vừa trả lời vừa cúi đầu ngắm Tiết Thần, thấy nàng đã nhắm mắt, lông mi thật dài như cánh quạt, chiếc mũi cao thẳng xinh xắn, đôi môi đỏ hồng căng mọng hơi hé mở, Lâu Khánh Vân chợt cảm thấy dưới bụng căng chặt, vội vàng thu hồi ánh mắt không dám nhìn tiếp.

Đến khi xe ngựa dừng lại thì Tiết Thần vẫn còn ngủ ngon lành, Lâu Khánh Vân bèn bế người xuống xe — một người lớn, hai đứa bé, hắn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực không cảm thấy nặng một chút nào. Tiết Thần ở trong lòng Lâu Khánh Vân dụi mặt vào ngực phu quân một cái liền tiếp tục ngủ thật say sưa, tâm trí thả lỏng không cần suy nghĩ bất cứ thứ gì, bởi vì nàng biết Lâu Khánh Vân sẽ thay nàng xử lý tốt hết thảy mọi chuyện.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Đêm khuya tĩnh lặng, Tiết Thần bị đói bụng làm cho tỉnh ngủ. Nàng xoay người tính choàng tay qua ôm Lâu Khánh Vân lại phát hiện bên người trống không, chậm rãi mở to mắt thì thấy quả thực bên cạnh nàng không có một bóng người. Tiết Thần dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, nhìn hai ngọn nến vẫn còn cháy sáng trong phòng, vậy chứng tỏ Lâu Khánh Vân chưa hề đi ngủ.

Tiết Thần thăm dò nhìn vầng trăng qua khung cửa sổ, thấy coi bộ đã qua giờ Tý rồi. Đã trễ thế này không biết Lâu Khánh Vân lại đi nơi nào?

Nàng vừa muốn xuống giường thì thấy cửa tịnh phòng mở ra, Lâu Khánh Vân nhẹ nhàng thoải mái từ bên trong đi ra, tóc còn hơi ướt, trên người đã thay đổi bộ trung y rộng thùng thình, thấy Tiết Thần đã thức dậy ngồi trên giường bèn đi tới hỏi: “Tỉnh?”

Tiết Thần thấy Lâu Khánh Vân liền an tâm, lập tức lại ngả người xuống. Lâu Khánh Vân đi tới kéo nàng lên: “Đã đói bụng chưa?”


Tiết Thần đáng thương hề hề bĩu môi gật đầu, Lâu Khánh Vân nhất thời không nhịn được bèn cúi xuống hôn ngấu nghiến khiến hai người đều có chút hổn hển, sau đó mới quyết đoán buông ra chỉ về phía bàn trang điểm: “Ta đã ra ngoài mua cho nàng hai chén hoành thánh.”

Tiết Thần vui vẻ lập tức ngồi ngay ngắn, bò đến mép giường nhìn nhìn thăm dò, quả thực nhìn thấy trên bàn trang điểm đặt một hộp đồ ăn, trong không khí tỏa ra mùi hương hoành thánh thoang thoảng, hèn chi nàng đang ngủ đều có thể đói tỉnh. Lâu Khánh Vân cúi người đi giầy vào cho nàng, vừa làm vừa nói: “Nếu nàng chưa tỉnh thì ta cũng định ra đánh thức nàng, một ngày hôm nay khẳng định nàng không ăn ngon miệng rồi.”

Tiết Thần chống tay lên bờ vai của Lâu Khánh Vân, cảm thấy hạnh phúc đến nỗi thật muốn cười to, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn miệng đáp: “Đúng vậy. Hôm nay ta chỉ ăn được một nửa sức ăn ngày thường, vốn định về nhà ăn thêm nhưng lên xe ngựa lại ngủ mất rồi.”

Đi giày xong, Tiết Thần liền tiến đến bàn trang điểm, mở hộp đồ ăn, bên trong quả nhiên là hai chén hoành thánh thơm phức với những giọt dầu mè bóng bẩy và hành thái tô điểm. Lâu Khánh Vân dựa vào bên cạnh bàn trang điểm nói: “Món ăn đầu tiên ta mang đến cho nàng chính là hoành thánh, không ngờ chỉ chớp mắt đã vượt qua nhiều năm như vậy.”

Tiết Thần nhấc lên một chén, trước tiên hít vào một hơi, sau đó liền múc một viên hoành thánh trắng trẻo mập mạp đưa đến đút cho Lâu Khánh Vân rồi mới vùi đầu thưởng thức.

Nàng ăn một chén xong quả nhiên cảm thấy chưa đã thèm, thầm khen Lâu Khánh Vân thật hiểu ý, bắt đầu ăn chén thứ hai. Chén này nàng không ăn vội vã như chén đầu tiên, vừa ăn vừa hỏi Lâu Khánh Vân: “Đã trễ thế này chàng đi đâu thế?”

Lâu Khánh Vân đang lau tóc bèn dừng một chút, chỉ chỉ hoành thánh nói: “Thì đi mua hoành thánh.”

Tiết Thần lại đút một viên hoành thánh vào miệng Lâu Khánh Vân, sau đó chính mình cũng ăn một viên rồi nói: “Chàng cảm thấy ta khờ lắm à, mua hoành thánh mà dùng thời gian lâu vậy sao? Đừng giấu ta, có phải đi làm chân chạy cho Thái Tử chứ gì?”


Lâu Khánh Vân bị vạch trần buông xuống khăn vải bông đang lau đầu, bất đắc dĩ xuôi tay: “Nương tử à, nàng có thể đừng quá thông minh như vậy được không?”

Tiết Thần húp một ngụm canh, hài lòng xoa bụng, cảm thấy dường như hai tiểu gia hỏa ở trong bụng cũng thoải mái: “Có phải chàng đi an bài nhân thủ đến giám sát Đại Vương tử Hán Sát Nhĩ ở hành quán?”

Lâu Khánh Vân cười đắc ý: “Hắc hắc, lần này nàng đã đoán sai. Người giám sát hành quán đã sớm an bài từ lâu, còn chờ cho tới hôm nay hay sao?”

Tiết Thần nuốt xuống đồ ăn trong miệng, khó hiểu hỏi: “Nếu không phải vụ này, vậy… chàng đi làm gì?”

Lâu Khánh Vân cúi người ở bên tai Tiết Thần nói mấy câu, Tiết Thần buông xuống cái muỗng nhìn hắn, trầm giọng hỏi: “Thái Tử thật sự hoài nghi Nhị Hoàng tử?”

“Dĩ nhiên. Hành động của Lý Đạt và Nhị Hoàng tử cho rằng có thể giấu giếm mọi người, nhìn giống như không liên quan gì đến chuyện Đại Vương tử nhập kinh, thật ra sau lưng… Mà những gì Lý Đạt làm lúc trước khi ở quan ngoại, Thái Tử cũng đã sớm phái người điều tra rõ ràng, tiểu tử kia thật là muốn tìm đường chết.”

Tiết Thần nghe đến đó cũng thấy hứng thú: “Vậy sao? Hắn đã làm chuyện gì ở quan ngoại?”

Lâu Khánh Vân thấy nàng đưa muỗng hoành thánh đến bên miệng nhưng lại không ăn, bộ dạng ngây ngốc thật là đáng yêu, bèn bảo nàng ăn xong rồi hắn lại nói. Tiết Thần phân vân giữa hoành thánh và lòng tò mò, rốt cuộc cũng quyết định ăn trước rồi mới nghe — Lâu Khánh Vân không chạy đi đâu được nhưng hoành thánh sẽ nguội. Tuy nhiên nàng cũng ăn không nổi hai chén lớn, ăn được một nửa chén thứ hai thì nuốt không vô nữa rồi. Lâu Khánh Vân cũng không ngại, ngồi xuống chỗ Tiết Thần vừa rời đi, ăn sạch sẽ hết nửa chén hoành thánh còn dư lại.

Ăn uống no đủ xong, Tiết Thần đứng lên đi dạo vài vòng quanh phòng. Lâu Khánh Vân ăn hết hoành thánh, đôi phu thê cùng vào tịnh phòng súc miệng rửa mặt, sau đó mới lên giường nằm. Tiết Thần dựa vào lòng ngực của Lâu Khánh Vân, trên đùi đắp một cái chăn mỏng, Lâu Khánh Vân ôm nàng rồi kể cho nàng nghe những chuyện Thái Tử phái người đi quan ngoại điều tra được.

Sự tình cũng không khác biệt lắm với suy đoán của Tiết Thần. Lý Đạt ở quan ngoại nhiều năm như vậy dĩ nhiên đã sớm thông đồng với Nam Cương Đại Vương tử. Đại Vương tử Hán Sát Nhĩ là trưởng tử của Lão Khả Hãn, bất quá lại không phải là nhi tử Lão Khả Hãn thích nhất. Mấy năm nay sức khỏe Lão Khả Hãn từ từ suy nhược, dường như cố ý muốn lập Tứ Vương tử làm tân nhiệm Khả Hãn. Đại vương tử đâu thể nào chịu đưa giang sơn vào tay đệ đệ, vì thế mới trăn trở liên lạc với Lý Đạt muốn Lý Đạt giúp hắn. Thế nhưng Lý Đạt hiện giờ tuy rằng ở bên người Nhị Hoàng tử nhưng lại không có thực quyền, mà Nhị Hoàng tử bởi vì chân tật mà dạo này càng không làm được gì, quyền lực vốn có trong tay đã bắt đầu suy yếu, bản thân đã khó bảo toàn thì làm sao còn có thể giúp Đại Vương tử. Tuy nhiên hai bên rất có khả năng đã đạt thành hiệp nghị nào đó, chẳng qua là hiệp nghị gì thì tạm thời vẫn chưa điều tra ra được.

Tiết Thần cân nhắc tất cả những gì vừa nghe được. Đời trước Nhị Hoàng tử cũng đạt thành hiệp nghị với Đại Vương tử — khi Nhị Hoàng tử khởi binh tạo phản thì Đại Vương tử ở sau lưng hỗ trợ về binh lực, sau khi tạo phản thành công thì Nhị  Hoàng tử sẽ trợ giúp Đại Vương tử tiến đánh Nam Cương, cướp lấy vị trí Khả Hãn.


Nhưng một đời này Nhị Hoàng tử đã không còn lợi thế như đời trước, mà hiện giờ Hoàng đế vẫn khỏe mạnh tráng niên, chắc hẳn hắn sẽ không lập kế hoạch mưu phản mới đúng. Nhưng không hiểu sao Đại Vương tử lại cố tình tới kinh thành lúc này, hơn nữa còn đưa ra đề nghị huỷ bỏ tiến cống, đây rõ ràng chính là muốn chọc giận Hoàng đế, nhưng vì sao hắn lại muốn làm như vậy?

“Nàng đang suy nghĩ gì thế?” Lâu Khánh Vân ở bên tai Tiết Thần thấp giọng hỏi.

Tiết Thần hít sâu một hơi rồi trả lời: “Ta đang nghĩ, vì sao Đại Vương tử lại đột nhiên nói ra thỉnh cầu huỷ bỏ tiến cống? Hắn biết rõ Hoàng đế sẽ không đồng ý, nhưng vì sao vẫn muốn khăng khăng nói ra? Quan hệ giữa Tiêu Quốc và Nam Cương “nước giếng không phạm nước sông” thật nhiều năm, nguyên nhân chính là nhờ phần hiệp ước tiến cống này. Hán Sát Nhĩ bất quá chỉ là một Đại Vương tử, cho dù sau này có kế nhậm Khả Hãn cũng còn không tính nữa là, hắn dựa vào gì để đưa ra đề nghị như vậy, thật khiến người khó hiểu dụng ý của hắn.”

Lâu Khánh Vân trầm ngâm một lát, trong mũi nhẹ ngửi hương thơm trên người thê tử, bàn tay đặt trên cái bụng phồng  cao của nàng, đánh đố: “Nàng không ngại trước tiên thử đoán xem, mục đích chân chính của Đại Vương tử vào kinh là gì?”

Tiết Thần dựa vào trong lòng Lâu Khánh Vân, chỉ cảm thấy thoải mái cực kỳ, coi bộ lại có chút buồn ngủ, cố nâng tinh thần lẩm bẩm: “Mục đích của hắn là cái gì?”

Mục đích…

Tiết Thần mơ mơ màng màng chợt có một ý niệm chạy thoáng qua bộ não, đột nhiên mở to mắt ngồi bật dậy, quay đầu nhìn về phía Lâu Khánh Vân nhíu mày đưa ra đáp án: “Mục đích của hắn là ám sát Thái Tử!”

Hiện giờ mối họa lớn nhất của Nhị Hoàng tử chính là vị Thái Tử đang áp đảo hắn trong mọi chuyện. Lúc này đây hắn sẽ không khởi binh tạo phản, nhưng hắn có thể chơi trò bắn lén đả thương người, nếu Thái Tử bị thương thì với hắn mà nói chính là một thời cơ tốt để khởi phục. Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vụ núi Vòi Voi kia chẳng phải là để thực hiện mục đích gây thương tổn cho Thái Tử hay sao, thế nhưng cuối cùng Nhị Hoàng tử tự mua dây buộc mình khiến cho bản thân bị thương. Nhưng hắn biết, nếu Thái Tử không lui xuống thì đời này hắn sẽ vĩnh viễn không có ngày xuất đầu. Trong mắt Hoàng đế chỉ biết coi trọng Thái Tử, bởi vì hắn vừa là trưởng vừa là đích, lại còn có hiền danh có tài cán; nếu Thái Tử không chủ động lui ra, như vậy Nhị Hoàng tử hắn đây mãi mãi cũng chỉ có thể là nhị hoàng tử.

Nhưng lần này có liên quan đến Nam Cương Đại Vương tử, Tiết Thần tin tưởng, chỉ bằng một Nhị Hoàng tử vô quyền vô thế như hiện giờ còn chưa đủ năng lực để làm Nam Cương Đại vương tử mang theo thê nhi mạo hiểm lẻn vào địch quốc, sau lưng Nhị Hoàng tử có một thế lực khác! Tiết Thần cau mày, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Khánh Vân đang nhắm mắt dưỡng thần nói tiếp: “Người đứng sau lưng không phải là Nhị Hoàng tử, mà là Hữu tướng!”

Mãi đến khi Tiết Thần nói ra hai chữ này, Lâu Khánh Vân mới chậm rãi mở mắt trao cho Tiết Thần một ánh mắt tán dương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.