Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Chương 5


Đọc truyện Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không? – Chương 5

Sau khi về đến nhà, ta liền giận đùng đùng nói cho cha ta biết ý nghĩ “muốn làm nữ nhân của Võ Lâm Minh Chủ”, ông nghe xong liền cười, vuốt đầu của ta nói: “Con còn nhỏ, đợi khi trưởng thành cũng sẽ không nghĩ như vậy”.

Ta không hiểu rõ phụ thân tại sao không tin ta như vậy, phải biết Sở Tiểu Bắc ta làm việc, cho tới bây giờ cũng chưa có bỏ dở nửa chừng. Lời tuy như thế, nhưng là muốn tìm một Võ Lâm Minh Chủ thật là khó khăn! Ta tìm từ đầu trấn đến cuối trấn, ngay cả bóng dáng một Võ Lâm Minh Chủ cũng không thấy.

Kim Nguyên Bảo nói Võ Lâm Minh Chủ võ công phải cao cường, có thể giúp đỡ người yếu hơn, mà ta tìm tới tìm lui, toàn trấn có thể đánh giá cũng chỉ có Kim Nguyên Bảo rồi, Đầu To xấu nhất trấn và chó nhà Tiền viên ngoại đều sợ Kim Nguyên Bảo. Nhưng Kim Nguyên Bảo lại không thể là Võ Lâm Minh Chủ, như vậy vừa nghĩ, ta đưa ra một cái kết luận —— Võ Lâm Minh Chủ nhất định không có ở trấn Bạch Vân của chúng ta.

Võ Lâm Minh Chủ không có ở Bạch Vân trấn, vậy hắn ta sẽ ở nơi nào đây? Mang theo nghi vấn, ta thành công ở trên lớp học mất hồn.

“Sở Tiểu Bắc.”

“Sở Tiểu Bắc?”

“Sở Tiểu Bắc! Ngươi đứng lên cho ta! ! !”

Tiếng mắng nghiêm nghị của tiên sinh kéo ta trở về thực tại, ta lập tức lấy lại tinh thần, liếc mắt liền nhìn thấy tiên sinh chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt của ta, mặt ông ấy đen lại, trên tay cầm một thanh thước dài, lạnh lùng nói: “Sở Tiểu Bắc, đưa tay ra.”

Nghe ngươi mới lạ! Ta vội vàng dấu tay ở phía sau, tùy thời chuẩn bị co cẳng chạy.

Đúng lúc này, Kim Nguyên Bảo ngồi ở phía trước ta chợt đứng lên, nói: “Tiên sinh, ta thay nàng chịu phạt.”

Một khắc kia, tiên sinh ngây ngẩn cả người, ta cũng vậy ngây ngẩn cả người. Từ lần chạy khỏi nhà Kim Nguyên Bảo, hai chúng ta sẽ không nói chuyện nữa, mặc dù ta còn thật lo lắng vết thương trên lưng cậu ta, nhưng là vừa nghĩ tới cái kia một bộ dáng muốn bị đánh, ta lại còn mất hết mặt mũi nói xin lỗi cậu ta, cho nên liền dứt khoát chiến tranh lạnh, cho đến khi cậu ta tới học đường đi học, ta đều không để ý cậu ta.

Đang lúc ta cực kỳ kinh ngạc, tiên sinh đã hồi hồn lại, có lẽ là cảm thấy uy quyền bị khiêu khích, ông ấy rất không vui, nói: “Được, vậy thì ngươi thay nàng chịu phạt!”

Như vậy sao được, vết thương trên lưng Kim Nguyên Bảo còn chưa khôi phục toàn bộ đâu, ta sao có thể để cho cậu ta bị đánh nữa? Vì vậy ta vội vàng ngăn lại tiên sinh, vươn tay đến trước mặt tiên sinh, “Tiên sinh, ngươi chính là đánh ta đi.”

“Ngươi tránh ra!” Kim Nguyên Bảo quay đầu lại nhìn ta.

“Ta không đi.” Ta tức giận trừng cậu ta, “Tiên sinh muốn đánh ta, ngươi tới xem náo nhiệt gì, tránh ra!”

“Sở Tiểu Bắc, sao ngươi không biết điều như vậy chứ?”

“Ta không biết điều ở đâu hả ? Ngươi. . . . . .”


“Đều im đi!” Tiên sinh gầm lên một tiếng, cắt đứt hai chúng ta cãi vả, cậu ta nói, “Không cần đẩy tới đẩy lui, đánh cả hai!”

Cứ như vậy, ta cùng Kim Nguyên Bảo bị đánh mười thước, sau đó tiên sinh phạt chúng ta đứng ở trong sân, đợi mọi người tan học mới có thể rời đi. Ta rốt cuộc hiểu rõ, trong trấn xấu nhất không phải cả nhà Tiền viên ngoại, mà là chính là tiên sinh!

Hai chúng ta đứng ở trong sân, bên ngoài mặt trời rất lớn, có lẽ là do trên người bị thương, nhìn Kim Nguyên Bảo như có chút đứng không vững. Ta nhịn không được hỏi: “Này, ngươi ổn chứ?”

Cậu ta ừ một tiếng, không lên tiếng.

Thế nhưng không để ý tới ta! Ta tức giận liếc cậu ta một cái, cằn nhằn: “Ai cho ngươi làm người tốt hả? Người tiên sinh muốn đánh là ta.”

“. . . . . .”

“Này, sao ngươi không nói lời nào thế?”

“. . . . . .”

“Kim Nguyên Bảo, ngươi điếc à?”

“. . . . . .”

Ta nghĩ cậu ta nhất định vẫn còn giận ta, một đứa bé nam, sao lại dễ giận như vậy? Nhưng cậu ta cứ không nói chuyện với ta như vậy, ta thật sự cảm thấy rất buồn bực.

“Này, chúng ta làm hòa được không?” Ta nhẹ nhàng hỏi cậu ta.

“Được.” Cậu ta chợt quay đầu trả lời ta. Ta sửng sốt, cậu ta lại đang cười! Kim Nguyên Bảo lại đang cười! ! !

“Ngươi nên cười nhiều vào, ngươi cười lên thật đẹp.” Ta nói.

Ta mới nói xong, cậu ta lại không cười, nghiêng đầu không nhìn ta.

Ai, Kim Nguyên Bảo người này thật rất kỳ quái!

Hai ta đứng đến khi trời tối mới về nhà, bởi vì sợ mẹ ta biết ta ngây người trong lớp, lại muốn đánh ta, cho nên ta chỉ có thể đặc biệt cẩn thận đẩy cửa ra, thò đầu ra nhẹ giọng nói: “Cha, mẹ, ta đã trở về.”


Trong phòng yên tĩnh, không ai trả lời ta.

Không thể nào, chẳng lẽ cha mẹ ta đều không ở nhà? Ta thở phào nhẹ nhõm, quyết định đi đến phòng thuốc, tiên sinh đánh thật sự rất đau. Không nghĩ đến, lúc đi ngang qua thư phòng, chợt nghe trong thư phòng truyền đến tiếng hai người nói chuyện, một là cha ta, còn có một âm thanh của nam nhân rất xa lạ, không biết là ai.

Ôm tâm tình tò mò, ta len lén nghe.

“Đại nhân, theo thám tử hồi báo, đại hội võ lâm lần này trên giang hồ có không ít môn phái đều là hướng về phía chiếc ghế Võ Lâm Minh Chủ, trong đó không ít oai môn tà đạo, một khi để cho bọn họ được như ý, giang hồ sợ rằng lại không thiếu được một phen gió tanh mưa máu. Chúng ta là không phải nên phái người đi. . . . . .”

“Không cần, chuyện giang hồ thì phải theo như quy củ của giang hồ, triều đình không xen vào.”

“Nhưng đại nhân, trong triều đình vẫn có người len lén tiếp xúc cùng nhân sĩ giang hồ, hơn nữa ta nghe nói người kia hình như là. . . . . .”

“Càn rỡ!” Cha ta chợt cắt đứt cậu ta, “Chuyện của hoàng gia, há lại có thể nói bóng nói gió? La Lục, về sau ngươi không được nói những chuyện này, biết không?”

“Dạ, đại nhân.”

Ta nghe không hiểu cha ta cùng cái người gọi La Lục này rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng là có bốn chữ ta lại nghe được rõ ràng ——”Võ Lâm Minh Chủ”

Trong lòng ta mừng rỡ, lại dán lỗ tai đến bên cửa, muốn nghe rõ ràng chút.

“Đại nhân, thiệp mời Công Tôn gia gửi tới làm thế nào?”

“Làm ra vẻ, cho hắn đi. . . . . . Người nào? Người nào ở bên ngoài?”

Cửa thư phòng “phanh” một cái bị mở ra, tiếp đó một thanh kiếm sáng loáng gác trên cổ của ta, ta chưa bao giờ gặp cha ta lộ ra loại vẻ mặt này, ánh mắt lạnh được làm cho lòng người hàn.

Ta vội vàng hô, “Cha, là ta!”

“Tiểu Bắc?” Cha ta thu kiếm, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, giống như biến thành một người khác, “Ngươi nghe lén cha nói chuyện?”

“Ta không có!” Ta nói xong, lại cảm thấy chột dạ, nhỏ giọng lẩm bẩm câu, “Thật ra thì. . . . . . Ta cũng nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì. . . . . .”


Câu trả lời của ta hình như khiến cha ta rất hài lòng, nghiêng đầu nói với cái người gọi La Lục, “La Lục, đây là nữ nhi của ta —— Tiểu Bắc.”

“Tiểu thư dung mạo rất xinh đẹp.” Nam nhân nói chuyện đứng ở sau lưng cha ta, tướng mạo thường thường, ta chưa từng gặp qua.

Nếu là bình thường, có người khen ta như vậy, ta nhất định vui vẻ chết rồi, nhưng là hôm nay, trong đầu ta cũng chỉ có bốn chữ”Võ Lâm Minh Chủ”. Lúc rời đi, ta len lén liếc mắt cái bàn trong thư phòng, trên bàn để một lá thư màu đỏ, mặc dù ta xem không rõ ràng lắm trên thư viết cái gì, nhưng trực giác nói cho ta biết, lá thư này nhất định có quan hệ với Võ Lâm Minh Chủ.

Đêm hôm đó, trong lòng ta vẫn nhớ mãi không quên lời nói La Lục và cha ta nói, càng không quên được phong thư trên bàn đó. Vì vậy, sau khi ăn cơm tối xong, ta liền chủ động yêu cầu đấm lưng cho cha ta.

Cha ta thật là thông minh, lập tức liền nhìn ra ta tâm tư, “Tiểu Bắc, nói đi, muốn cha mua cho ngươi cái gì?”

“Ta chỉ muốn mỗi ngày có thể cho cha đấm lưng cũng rất thỏa mãn.” Ta nói.

“Nha đầu thối, cũng biết nịnh hót.”

“Vậy cũng muốn gặp phải người anh tuấn tiêu sái giống như cha thế này, đại anh hùng phong lưu thành tánh mới được nha!” Ta nói.

“Là phong lưu phóng khoáng.” Cha ta than một tiếng, “Tiểu Bắc, ngươi lại không ngoan ngoãn nghe tiên sinh dạy hả?”

Ta le lưỡi một cái, “Cha, hôm nay La Lục thúc thúc đó tới tìm ngươi làm cái gì?”

Cha ta nhắm mắt lại nói một câu, “Ngươi không phải đều nghe được?”

“Tất cả nói ta nghe không hiểu chứ sao. . . . . .” Ta vừa cho cha ta đấm lưng, vừa thử dò xét, “Cha, đại hội võ lâm rốt cuộc là làm cái gì nha?”

“Chính là một nhóm người xúm lại gần chọn một người lãnh đạo.”

“Người lãnh đạo kia chính là Võ Lâm Minh Chủ hả?”

“Ừm.” Cha ta nhắm hai mắt, dáng vẻ giống như rất hưởng thụ.

Ta vội vàng vừa đấm vừa xoa, thuận tiện hỏi: “Phụ thân, công phu Võ Lâm Minh Chủ có phải rất lợi hại hay không?”

“Đó là đương nhiên.”

“Lợi hại bằng cha sao?”

Cha ta suy nghĩ một chút, “Không kém bao nhiêu đâu.”


“Vậy hắn ta cũng có thể bắt người xấu như người sao?”

“Võ Lâm Minh Chủ gánh vác trọng trách chỉ huy võ lâm quần hùng, dĩ nhiên phải tìm một người tràn đầy chính nghĩa đến làm.”

Nghe xong lời cha ta nói, ta biết ngay Kim Nguyên Bảo không có lừa ta, Võ Lâm Minh Chủ thật là một người giống cha ta, võ công cái thế, đại anh hùng có thể bắt người xấu!

“Vậy đại hội võ lâm nhất định chơi rất khá sao?”

Lời của ta còn chưa nói hết, cha ta liền cắt đứt ta, “Nha đầu thối, ngươi chính là chớ uổng phí tâm cơ, ta sẽ không dẫn ngươi đi xem đại hội võ lâm.”

“Cha!” Ta lung lay bả vai cha ta, “Người ta không phải là muốn đi mở mang kiến thức nha, ngươi liền mang ta đi thôi. . . . . .”

“Không thể nào.” Cha ta quay đầu.

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì ta là sẽ không đi tham gia đại hội võ lâm lần này, cho nên ngươi cũng đừng nghĩ ta dẫn ngươi đi.”

Ta bực mình nói: “Vậy ngươi đem thiếp mời cho ta, tự ta đi.”

“Tiểu Bắc, ngươi lại muốn càn quấy!” Cha ta nhìn ta, “Ngươi biết từ nơi này đến Kinh Thành xa lắm không, đi như thế nào? Ngươi biết trên giang hồ có bao nhiêu người xấu sao? Lúc bọn họ giết người, liền mắt cũng sẽ không nháy.”

Ta bị cha ta hỏi ngu, qua một lúc lâu mới nói, “Đường xa ta có thể ngồi xe ngựa, không biết làm sao đi ta có thể hỏi người, nếu có người tấn công ta…ta liền. . . . . . ta liền. . . . . .”

“Ngươi làm cái gì?” Cha ta hỏi.

“Ta liền dùng ‘ tả thiên tả ’ đối phó bọn họ!”

Cha ta rốt cuộc không nhịn được cười, ông thở dài, “Tiểu nha đầu này. . . . . .”

“Cha, ngươi sẽ để cho ta đi sao!” Ta làm nũng.

“Ngươi thật muốn đi?” Cha ta hỏi ta.

Ta vội trả lời, “Muốn! Dĩ nhiên muốn!”

Cha ta lắc đầu bất đắc dĩ, thật sự không cưỡng được ta, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói: “Được rồi, nếu như con có thể hái được một chùm hoa Vi Đà nở rộ trên núi Vân Hương, ta liền đồng ý.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.