Đọc truyện Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không? – Chương 42
Editor: Serena Nguyen
Công Tôn Liệt nói, hình như hắn gặp qua Công Tôn Nhất Hạ, đây đối với ta mà nói là một bước vọt, ta vội vàng hỏi hắn chuyện gì xảy ra.
“Lúc Ngự Phong sơn trang triển khai đại hội võ lâm, đúng lúc ta gặp đao kiếp, đêm đó, ta cảm giác chân khí trong thân thể tán loạn, tâm thần hoảng hốt, vì vậy liền tĩnh tọa nghỉ ngơi trong phòng. Chẳng biết tại sao, ta bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trên giấy dán tường có một bóng người, hết sức quen thuộc, đang muốn hỏi, bóng người kia liền chợt lóe lên không thấy bóng dáng.”
“Sau đó thì sao?” Ta không kịp chờ đợi hỏi.
“Rồi sau đó ta liền đuổi theo, dựa vào cảm giác đuổi tới phía sau núi, liền gặp Ma Tinh cung chủ Thiên Ma cung, ác chiến một trân với y. Chuyện sau đó ngươi cũng biết, lúc ấy đao kiếp của ta phát tác, lại bị Ma Tinh gây thương tích, thần chí không rõ, hoàn toàn quên chuyện này. Nhưng đêm qua nhìn thấy trong quan tài cha ta không có thi thể, lúc này mới hồi tưởng lại chuyện này, nhớ tới bóng người đêm đó, càng nghĩ càng thấy giống cha ta. Tuy nói không dám khẳng định, nhưng ít ra là một đầu mối, có lẽ ta và ngươi có thể đi phía sau núi xem một chút.”
Tuy nói ngọn núi phía sau Ngự Phong sơn trang rất lớn, nhưng là đi xem một chút dù sao cũng hơn chuyện gì đều không làm, nói không chừng có thể từ đó tìm ra chút đầu mối. Cứ như vậy, ta cùng với Công Tôn Liệt trải qua “mở quan tài khám nghiệm tử thi” tối hôm qua, lại quyết định cùng nhau đến sau núi tìm kiếm Công Tôn Nhất Hạ.
Chuyện cũng không thuận lợi như dự đoán, tìm liên tiếp mấy ngày, cũng không trông thấy chút đầu mối nào. Không chỉ có như thế, hai ta thường xuyên ra vào phía sau núi, cũng khiến những người khác trong Sơn Trang hoài nghi, đặc biệt là tên Lạc Vân Thu kia, ánh mắt nhìn ta tràn đầy hoài nghi.
“Ngươi và Liệt có phải có gì gạt ta hay không?” Hắn ta bí mật hỏi ta.
“Có.” Ta gật đầu một cái, “Mà ta không nói cho ngươi.”
“Ngươi!” Lạc Vân Thu bị ta tức quá mức, lập tức có chút luống cuống, “Thiệt thòi ta còn coi ngươi là bằng hữu, cùng ngươi lên núi tìm người, ngươi như thế này là không có nghĩa khí, ta thật sự là nhìn lầm ngươi.”
“Ngươi là theo ta đến tìm người, hay là còn có mục đích khác, trong lòng của ngươi rõ ràng.” Ta liếc hắn ta một cái.
“Cái nha đầu thối này thật đúng là miệng lưỡi càng ngày càng bén nhọn, về sau người nào cưới thật là gặp xui tám đời.”
“Không nhọc Lạc công tử phí tâm, dù sao cũng sẽ không gả cho ngươi.”
“Cũng không thể nói như vậy.” Hắn ta mở ra cây quạt che mặt làm dáng lắc lắc, “Mặc dù bản công tử chết cũng không sẽ lấy ngươi, nhưng là nếu như ngươi gả cho Liệt, hai ta là thân thích, ta ít nhiều cũng cần phải lo lắng cho anh rể.”
“Ai nói ta muốn gả cho Công Tôn Liệt hả? Ngươi đừng nói lung tung, để lão phu nhân nghe, lại phiền ta!” Ta nhắc nhở hắn ta.
“Nếu ngươi không muốn gả cho Liệt, vì sao mấy ngày nay lại ở cùng với hắn?”
“Đó là bởi vì. . . . . .” Mẹ nó, thiếu chút nữa rơi xuống bẫy của người này, ta trừng mắt liếc hắn ta một cái, “Ngươi đừng nghĩ kích ta, dù sao ta sẽ không nói cho ngươi biết chân tướng, ban đầu ngươi lừa ta, hiện tại ta cho ngươi gấp chết, hai ta huề nhau.”
“Sở Tiểu Bắc!” Lạc Vân Thu có chút giận, “Nha đầu này thật là thù dai, tuy nói lúc đầu ta lợi dụng ngươi, nhưng cũng là ngươi tự nguyện. Còn nữa, ta cũng muốn tác hợp ngươi và Liệt, nào biết tâm ý ngươi xoay chuyển nhanh như vậy, mới đồng ý hôn ước lại lập tức thoái hôn, làm hại Liệt đau lòng muốn chết, mất hết mặt mũi. Chẳng lẽ tiểu tử họ Kim tốt như vậy sao, có thể khiến ngươi đến thiếu trang chủ Ngự Phong sơn trang tiếng tăm lừng lẫy giang hồ cũng không muốn gả.”
“Ai nói ta là vì Kim Nguyên Bảo!” Ta bị hắn ta nói đến hai má nóng lên, đang êm đẹp, sao tự nhiên chuyển đến trên người Kim Nguyên Bảo?
“Cái này còn cần người khác nói ư, chỉ có mắt đều nhìn ra được, ngươi có ý với tiểu tử họ Kim này, đáng tiếc người ta không thấy được tình cảm của ngươi, bỏ ngươi mà đi, bỏ tiếp nhận tình cảm của ngươi. Ta thấy ngươi chính là gả cho Liệt thôi, hiện tại mặc dù Ngự Phong sơn trang không bằng trước, nhưng là lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. . . . . .”
“Lạc Vân Thu!” Ta cắt đứt lời của hắn ta, “Kim Nguyên Bảo sẽ không bỏ mặc ta không để ý, ngươi đừng nói lung tung, còn như vậy ta sẽ tức giận!”
“Chậc chậc, cũng che chở rõ ràng như vậy rồi, còn nói không thích người ta.” Lạc Vân Thu cười ha hả, “Nha đầu thối, ngươi có lúc nói mấy câu rất có đạo lý, nhưng dù sao vẫn là chưa đủ kinh nghiệm, nhìn thấu người khác lại nhìn không thấu mình.”
“Ta. . . . . .” Ta bị hắn ta nói tâm phiền ý loạn, cũng không có lực phản bác.
“Ta phải nói, ngươi đã có người trong lòng, không cần cho Liệt thêm bất kỳ hy vọng gì, hắn là người đơn thuần, cho hắn càng nhiều hi vọng, tổn thương hắn càng lớn, nếu ngươi dám đùa bỡn tình cảm của Liệt, đừng trách ta không khách khí với ngươi. . . . . .”
Đang lúc Lạc Vân Thu nghiêm túc cảnh cáo ta thì một tiếng thét phá vỡ đối thoại giữa hai chúng ta.
Không được, là giọng Sơ Tuyết! Lúc đó ta nhận ra, cùng lúc đó, sắc mặt Lạc Vân Thu đã sớm đại biến, khẩn cấp chạy đến sảnh phía trước. Ta bước nhanh đi theo, thấy có một đám người hung thần ác sát đứng ở bên ngoài, một nam tử vặn rất nhiều đuôi sam trong đó thuận tay cầm một cái thiết trảo (móng vuốt bằng sắt), bắt Sơ Tuyết, giằng co với Công Tôn Liệt.
“Mau thả nàng!” Lần đầu tiên ta thấy biểu tình tức giận trên mặt Lạc Vân Thu, trong mắt lộ ra sát ý thật sâu.
“Thả nàng, ngươi nói giỡn sao?” Nam tử tóc bạch kim phá lên cười ha ha, “Ác Giao bang chúng ta để cho ngươi nói một câu liền thả người, vậy còn mặt mũi nào hành tẩu giang hồ!”
Ác Giao bang? Hình như ta đã nghe Hoắc Đạt nhắc qua, bang hội này đều là tội phạm nổi tiếng trên giang hồ, cướp đốt giết hiếp, không tội ác nào không làm. Không ngờ bọn họ lại tới Ngự Phong sơn trang, không cần hỏi cũng biết, nhất định là vì Phệ Hồn đao mà đến.
Quả nhiên, chỉ thấy nam tử đuôi sam cười một hồi, chợt lộ ra một bộ mặt hung thần ác sát, dí chặt thiết trảo trong tay vào cổ Sơ Tuyết.
“Dừng tay!” Lạc Vân Thu cùng Công Tôn Liệt đồng thời gần như quát bảo ngưng lại.
“Thế nào, sợ ta giết nàng sao?” Nam nhân cầm thiết trảo hả hê cười to, “Yên tâm đi, đại gia nổi danh thương hương tiếc ngọc, cô nàng này da thịt non mềm, đại gia thương còn không kịp, làm sao có thể giết đây?” Vừa nói vừa dùng đầu lưỡi kinh tởm liếm liếm cổ của Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết run rẩy, mặt đầy nước mắt, Lạc Vân Thu càng nắm chặt nắm đấm, trên trán đầy gân xanh: “Lập tức thả nàng ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!”
“Thế nào, nhanh như vậy đã tức giận?” Nam nhân cầm thiết trảo một chút cũng không coi uy hiếp của Lạc Vân Thu ra gì, “Ta chính là không thả nàng, ngươi tới giết ta đi, bản đại gia lại muốn xem là ai chết không toàn thây trước!” Đang nói chuyện, thiết trảo lại tiếp tục thu hẹp, trên cổ mịn màng của Sơ Tuyết lập tức xuất hiện vài vết máu.
“Chậm đã!” Ta cũng không nhìn nổi, đứng dậy.
“Cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, dám kêu bản đại gia chậm đã, cẩn thận bản đại gia tức giận, liền bẻ gãy cổ cô nàng này.”
“Được, ngươi vặn đi, ta cũng không tin ngươi giết nàng, ngươi còn có thể lấy được Phệ Hồn đao.”
Người nọ sững sờ, khí thế hiển nhiên không có ngang ngược như vừa rồi, nhưng vẫn hung tợn như cũ trợn mắt nhìn ta một cái: “Ngươi đã biết bản đại gia cần cái gì, hãy mau giao Phệ Hồn đao ra đây, nếu không. . . . . .”
“Nếu không ngươi liền giết nàng sao?” Ta đón lời của hắn ta, “Ta nói ngươi làm người xấu có thể ra chiêu nào mới mới được không, từ đầu tới đuôi chỉ biết nói một câu, ta đều chán nghe rồi. Muốn đao đúng không, ta đưa ngươi là được, chỉ là đao này cũng không ở Ngự Phong sơn trang, nếu như ngươi muốn ta dẫn ngươi đi cũng được, chỉ là. . . . . .”
“Chỉ là cái gì?” Nam nhân cầm thiết trảo cảnh giác.
“Chỉ là của ta lo lắng cho ngươi, con tin trong tay ngươi nhìn qua yếu ớt như vậy, chỉ sợ đao còn chưa có tìm được, người đã bị ngươi giày vò chết trước rồi, đến lúc đó ngươi không có lợi thế, sẽ không tốt như bây giờ. Ngươi xem, nàng đều hôn mê rồi!” Ta chỉ vào Sơ Tuyết.
Chứng thích ngủ của nàng lại tái phát, mơ màng, thân thể mềm oặt xuống.
“Không bằng như vậy đi, dùng ta đổi nàng, ta tốt hơn nàng nhiều, bảo đảm đại gia ngài hài lòng.” Ta đưa ra đề nghị.
“Ngươi làm gì!” Công Tôn Liệt đứng ra ngăn ta lại.
Ta vội vàng nói với nam nhân cầm thiết trảo: “Ngươi xem, hắn rất lo lắng cho ta, dùng ta đổi con tin trên tay ngươi, mua bán này không lỗ chứ?”
Nam nhân cầm thiết trảo mặc dù còn đang nắm Sơ Tuyết không thả, nhưng hiển nhiên đã dao động: “Tiểu tử thúi, ngươi đừng nghĩ lừa gạt đại gia ngươi, tên tiểu tử nhà ngươi có thể có quan hệ gì với Công Tôn Liệt, hắn sẽ lo lắng ngươi?” Ta mặc nam trang, hắn hiển nhiên không nhìn ra ta là nữ.
“Ngươi đây đúng là thiển cận, ai nói Công Tôn Liệt phải khẩn trương nữ?” Ta hắng giọng, vỗ vỗ y phục trên người, trịnh trọng tuyên bố, “Nghe cho kỹ, nam nhân cũng có thể khẩn trương nam nhân, đây gọi là đoạn tụ.”
Nhóm người Ác Giao bang đều trợn tròn mắt, mắt nam nhân cầm thiết trảo trừng còn lớn hơn chuông đồng, sau hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, phát ra cười ha ha: “Ha ha ha ha ha, không ngờ đường đường thiếu trang chủ Ngự Phong sơn trang lại là đoạn tụ, nói ra thật là cười chết người!”
Ta nói: “Ngươi đừng cười, rốt cuộc đổi hay không đổi?”
“Đổi! Dĩ nhiên đổi! Bản đại gia còn chưa có gặp qua đoạn tụ như thế nào đâu, tới đây cho đại gia nhìn kỹ một chút!”
“Đừng đi qua!” Công Tôn Liệt kéo lại ta.
Ta hất ra cậu ta: “Đừng động tới ta, đây là ta trả lại ngươi, về sau chúng ta liền thanh toán xong rồi.” Vẫn là Lạc Vân Thu nói rất đúng, nếu ta không thích hắn thì không thể cho hắn hi vọng, bởi vì hi vọng càng lớn, tổn thương sẽ càng lớn.
Gần như là đồng thời, Công Tôn Liệt buông lỏng tay của ta.