Đọc truyện Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không? – Chương 3
Sau khi giảng hòa cùng Kim Nguyên Bảo, ta liền nói chuyện tình về Tô Mộ Bạch với cậu ta, không ngờ cậu ta biết rồi mặt liền tối lại, còn nói về sau ta phải đi theo cậu ta, không cho đi tìm Tô Mộ Bạch nữa.
Ta nói không, ta đường đường là Sở Tiểu Bắc của Bạch Vân trấn, sao có thể đi theo mông người khác đây?
Kết quả đổi thành cậu ta đi theo sau mông ta.
Cứ như vậy, ta thay Đầu To, trở thành Tiểu Bá Vương mới nhận chức của trấn Bạch Vân. Bởi vì phía sau ta có Kim Nguyên Bảo đi theo, mà phía sau Kim Nguyên Bảo có Đầu To đi theo, hiện tại con chó kia của Tiền Đa Đa thấy ta đều bắt đầu run run, thật khí thế!
Nói một câu nói thật, thật ra thì làm Tiểu Bá Vương là một việc rất mệt mỏi, có danh tiếng liền nhất định phải thu tiểu đệ, thu tiểu đệ thì phải bảo bọc bọn họ, ngộ nhỡ nổi lên cái gì xung đột thì đi giải, điều quyết không được còn phải trấn áp.
Làm Tiểu Bá Vương quả thật so với làm Hoàng đế còn mệt hơn!
Quên nói, khi đó ta đã biết Hoàng đế là làm gì rồi. Vì vậy ta liền trả lại vị trí Tiểu Bá Vương cho Đầu To, mình lui khỏi vị trí, quản lý trong bóng tối, buông rèm chấp chính có thể có tiếng nói mạnh hơn nhiều so với Hoàng đế tại bên ngoài thét!
Sau khi làm người quản lý, ta không cần hôn Đầu To, cái gì Đầu To cũng đều nghe ta. Ta bảo cậu ta đi hái tổ ong vò vẽ, ném vào những nữ nhân cả ngày quấn lấy cha ta, chỉnh các nàng oa oa kêu, rất sảng khoái.
Ai bảo họ quấn lấy cha ta? Quấn cha ta thì đồng nghĩa với khi dễ mẹ ta, nếu họ khi dễ mẹ ta thì đồng nghĩa với khi dễ ta, người khi dễ ta, ta có thể khi dễ họ đến chết.
Sau đó ta nghe cha ta oán trách với mẹ ta, nói mình lớn tuổi không có sức quyến rũ rồi, trước kia đi ở trên đường những nữ nhân kia như con ruồi thấy mật tựa dính vào, hiện tại mỗi cô gái thấy ông đều như thấy ôn thần.
Tâm tình cha ta không tốt, mẹ ta lại cùng ông kề tai nói nhỏ, cắn xong rồi lỗ tai còn cắn miệng nhỏ, sau đó cha ta liền ôm mẹ ta lên lầu, rồi mẹ ta liền lại bắt đầu dùng âm thanh kỳ quái gọi tên cha ta, còn có chỉ gọi một chữ.
Ta thề, đây là ta trong lúc vô tình nghe được, không phải nghe lén!
Trải qua cha ta nhắc nhở như vậy, ta cũng nhớ tới trước kia luôn có một bầy đứa nhà quê mỗi ngày vây quanh ta, đuổi đều đuổi không đi. Nhưng kể từ khi Kim Nguyên Bảo đi theo ta, bọn họ thấy ta cũng giống như là thấy ôn thần vậy, hơn nữa hơn phân nửa đều là mặt tím tím xanh xanh một khối lại một khối, cũng không biết tại sao. Vì chuyện này ta buồn bực thật lâu, cảm giác mình không có đẹp như trước kia.
Khắc sâu cảm nhận của cha ta, ta liền không bảo Đầu To đi ném tổ ong nữa, nhưng những nữ nhân kia thấy cha ta vẫn tránh như thường, ta cảm thấy thật xin lỗi cha ta, liền quyết định đền bù một chút.
Muốn đền bù cha ta rất dễ dàng, chỉ cần thời điểm ông không có ở đây bảo vệ tốt mẹ ta là được, cho nên ta liền hạ thuốc tiêu chảy ở trong rượu cho những xú nam nhân dám ăn đậu hũ mẹ ta. Thuốc tiêu chảy là Đầu To trộm từ chỗ cha hắn, cha Đầu To là đại phu tốt nhất trấn, thuốc tiêu chảy ông ta đặc chế gọi “tả thiên tả”, năm lượng bạc mới được một bình nhỏ.
Thật đúng là “giá rẻ không có đồ tốt, đồ tốt không có giá rẻ”, “tả thiên tả” này bán đắt như vậy thật là có đạo lý của nó, đặt ở trong rượu vô sắc vô vị, ta mới cho Tiền viên ngoại dùng nửa bình, cậu ta liền đi ngoài suốt ba ngày ba đêm, đi ngoài tím cả ruột, lục phủ ngũ tạng cũng sắp đi ra, nằm ở trên giường hừ hừ.
Đáng đời! Ai bảo ngươi khi dễ mẹ ta, khi dễ mẹ ta thì đồng nghĩa với khi dễ ta, nếu ai khi dễ ta…ta có thể khi dễ bọn họ đến chết!
Sau đó Đầu To len lén nói cho ta biết, “tả thiên tả” này một lọ pha với lượng nước gấp mười lần, thật là đáng tiếc, sớm biết đã không đổ nhiều như vậy, chỉ là lần đầu tiên đổ thuốc tiêu chảy xác thực không có kinh nghiệm gì, sau này ta nhất định phải thực tế hơn, không thể lãng phí thuốc tiêu chảy đắt như vậy.
Sau sự kiện thuốc tiêu chảy, Tiền viên ngoại quả nhiên cũng không dám tới khách sạn ăn đậu hủ của mẹ ta nữa, thấy mẹ ta run cầm cập như con chó què chân nhà bọn họ thấy Kim Nguyên Bảo.
Chờ cha ta trở lại, ta đi kể công với ông, cha ta mắt cười con ngươi đều híp lại, thẳng khen ta thông minh lanh lợi, còn nói cấp cho bọn huynh đệ Vô Đạo đường mỗi người phát một chai, có thể mang ra thi hành công vụ.
Vì quan sát hiệu quả thuốc tiêu chảy này, cha ta còn cố ý lấy nửa bình “Tả thiên tả” còn lại của ta, sau đó, mọi người trong khách sạn trở thành vật thí nghiệm cha ta, “Tả thiên tả” này hiệu quả thực là không tồi!
Đuổi những con ruồi vây quanh cha ta cùng mẹ ta đi, cuộc sống của ta nhưng rảnh rỗi hơn nhiều. Nhưng rảnh rỗi ta liền lại không nhịn được tìm một chút chuyện gì làm một chút, vì vậy ta lôi kéo Kim Nguyên Bảo nghe Tô Mộ Bạch kể chuyện xưa. Ban đầu Kim Nguyên Bảo không chịu, ta dù rống hay lừa cậu ta đều không động tâm, gấp đến độ ta liền muốn hôn cậu ta.
Đầu To hôn một chút liền chịu đi cắt đuôi sam Tiền Đa Đa, Kim Nguyên Bảo tính khí bướng bỉnh nữa, ba cái là đủ chứ? Kết quả khác xa dự đoán của ta, ta còn chưa có đụng phải mặt của cậu ta, Kim Nguyên Bảo liền đỏ mặt đồng ý cùng đi với ta tìm Tô Mộ Bạch chơi, mặt hồng như lưỡi dao đốt đỏ ở cửa hàng rèn đầu hẻm.
Ta kéo tay Kim Nguyên Bảo vào ngõ hẻm lần trước bị chó đuổi kia, ta nghĩ nhất định là cậu ta sốt rồi, nếu không làm sao tay cũng nóng như vậy được? Chúng ta vừa muốn đẩy cửa đi vào, nghe một hồi âm thanh ném đồ vật, ta lôi kéo Kim Nguyên Bảo nhìn lén qua khe cửa, thấy Tô Mộ Bạch đang phát giận với người làm bên cạnh, giơ những sách kia thật cao lên sau đó nặng nề vứt.
Vẻ mặt của cậu ta trở nên rất khủng bố, giọng nói cũng biến thành rất đáng sợ, người làm co ro ở bên cạnh cậu ta, một câu cũng không dám nói. Ta bị dọa đến lôi kéo tay Kim Nguyên Bảo một đường chạy ra khỏi ngõ hẻm.
“Người kia rất nguy hiểm, về sau đừng đi tìm cậu ta nữa, biết không?” Kim Nguyên Bảo lôi kéo ta nói.
Đây không phải là nói nhảm, cảnh tượng vừa rồi, ta bị dọa đến nói cũng không dám nói, nào còn dám đi trêu chọc cậu ta nữa? Bộ dạng xinh xắn lại không thể coi như cơm ăn, dĩ nhiên bản thân ta là ngoại lệ.
Từ đó về sau mỗi lần ta đi ngang qua nơi đó liền tự động tránh ra ba trượng, sau nữa này tòa nhà chợt nổi lên một cuộc hỏa hoạn, chờ mọi người dập tắt lửa, cả tòa nhà cũng đã đốt hết. Kim bá bá mang theo bộ khoái trong trấn đi dọn dẹp hiện trường, phát hiện mấy cỗ thi thể cháy, chỉ là không có một người nào là của trẻ con. Ta nghĩ Tô Mộ Bạch nhất định là bị lão quản gia dung mạo rất nghiêm túc đó mang đi, ta từng không cẩn thận gặp qua công phu đùa bỡn của lão quản gia kia, nháy mắt một cái người liền không thấy bóng.
Có lẽ, ông ta mang Tô Mộ Bạch đi Kinh Thành, có chỗ tốt chơi, ăn ngon, ta hi vọng chân Tô Mộ Bạch có thể tốt hơ, chỉ có như vậy cậu ta có thể sống được càng vui vẻ hơn.
Nhưng là, Kinh Thành thì sao cơ chứ? Ta cảm thấy địa phương tốt hơn nữa cũng không bằng trấn Bạch Vân được, mẹ ta là nữ nhân đẹp mắt nhất trấn Bạch Vân, cha ta là nam nhân đẹp mắt nhất trấn Bạch Vân. Mà ta thì càng không cần phải nói rồi, cả Tiểu Bá Vương trấn Bạch Vân đều là ta quản lý, vậy không thoải mái hơn so với làm Hoàng đế sao?