Đọc truyện Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không? – Chương 14
“Cởi quần áo.” Khi Công Tôn Liệt dẫn ta đến một cái phòng trống, nói ra những lời này, ta quả thật sợ ngây người.
Chỉ sau chốc lát kinh ngạc, một đống y phục hạ cánh chính xác trúng mặt ta.”Thay quần áo ướt sũng trước đi.” Sạch sẽ lưu loát nói xong, Công Tôn thiếu hiệp lãnh khốc liền lắc mình rời khỏi phòng, ngay cả một bóng lưng cũng không kịp lưu lại trong mắt ta.
Nhìn cái bóng đen in trên cửa, trong lòng ta ngũ vị tạp trần (ý là cảm xúc lẫn lộn ý), thất vọng lại xen lẫn mừng thầm, mặc dù không thể thuận lợi cưới được. . . . . . Không đúng, là gả cho Võ Lâm Minh Chủ, nhưng ít ra giờ phút này, khoảng cách giữa chúng ta rất gần. Xiêm y của hắn ta ở trên người của ta, vải vóc mềm mại hình như còn lưu lại hơi thở của hắn, có một cỗ mùi vị ấm áp. . . . . . Loại cảm giác mê hoặc này, thật đúng là trước nay chưa từng có.
Ta quyết định! Tha cho chuyện vừa rồi hắn muốn giết ta!
Về phần chuyện sau này. . . . . . Từ từ sẽ đến.
Sau khi ta thay quần áo xong mở cửa phòng, người ngoài cửa đã không thấy bóng dáng. Mặc dù ta rất muốn lập tức đi tìm hắn, nhưng là đêm đã khuya, ta không muốn đi dạo lung tung ở Ngự Phong sơn trang, lại bị nhầm thành trộm mà bị bắt, dù sao Tiểu Liệt đã đồng ý cho ta ở lại rồi, vậy thì thoải mái ngủ rồi hãy nói.
Tối hôm đó, trong giấc mộng, ta mơ thấy ta được như nguyện gả cho Võ Lâm Minh Chủ, đại kiệu đỏ rực nâng ta vào Ngự Phong sơn trang, một đường khua chiêng gõ trống, ngọn đèn dầu chập chờn, cực kỳ náo nhiệt.
Dưới ánh nến chập chờn, chú rể nhấc lên khăn voan của cô dâu, đang lúc ta hưng phấn không thôi, tấm đại mặt thối của Kim Nguyên Bảo giọi vào tầm mắt ta, cậu ta nghiêm mặt nói: “Sở Tiểu Bắc, ngươi đừng nằm mơ, Võ Lâm Minh Chủ là người của ta.”
Cứu mạng!
Mộng đẹp trong nháy mắt biến thành cơn ác mộng, ta bị dọa đến mở mắt ra, buồn ngủ biến mất. Thật vất vả bình tĩnh lại, mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng rồi, ánh ban mai rắc lên cửa sổ, chiếu đến trong phòng sáng trưng.
Ta tò mò quan sát bốn phía, phát hiện gian phòng này so với ngày hôm qua ta thoáng nhìn lớn hơn nhiều, trên tường trừ tranh chữ, còn treo một thanh bảo đao, nữa định thần nhìn lại mới phát hiện hóa ra là một vỏ đao, cũng không có đao. Đây thật là kỳ quái, thậm chí có người treo vỏ đao trong phòng, chỉ là nhìn vỏ đao kim quang lấp lánh, hình như là rất đáng tiền. . . . . .
Đang lúc ta suy nghĩ lung tung, ngoài cửa chợt vang lên “Đông” một tiếng.
“Ai vậy?” Chẳng lẽ là Tiểu Liệt? Ta không nén được vui mừng trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài, mới mở cửa, liền nhìn đến một “pho tượng” màu đen ngồi xếp bằng bên cửa.
Lại là Công Tôn Liệt?
Không phải hắn ta đi rồi sao? Tại sao lại ngồi ở cửa phòng, chẳng lẽ tối hôm qua hắn ta vẫn luôn ngồi ở đây? Không thể nào, đây cũng không phải là phòng của hắn ta. . . . . . Không đúng, không phải là tối hôm qua ta ngủ ở phòng của hắn ta chứ?
Ta càng nghĩ càng kỳ quái, ngồi xổm xuống đẩy hắn ta một cái.
“Đừng đụng ta.” Hắn ta chợt mở mắt ra, mặt không thay đổi nhìn ta chằm chằm.
Ta bị sợ nhảy dựng lên: “Ngươi không ngủ à? Làm ta sợ muốn chết, có cái gì không thể đụng chứ, ngày hôm qua ta cứu ngươi cũng không phải là không có chạm qua. . . . . .”
“Cái gì?” Hắn ta cả kinh, sắc mặt tái nhợt.
Ta đang suy nghĩ mình có phải đang nói bậy hay không, lại phát hiện sắc mặt của hắn ta càng ngày càng trắng.
“Không cần phải như vậy đi? Ta cũng không phải là độc gì xà mãnh thú, chạm vào sẽ ——”
Chữ “chết” còn chưa nói ra, hắn ta đã trực tiếp ngã vào người ta, đè ta ngã xuống đất.
“Này! Ngươi làm sao vậy? Mau dậy đi chứ? Mau. . . . . .”
“Liệt nhi!” Âm thanh một nữ nhân phá vỡ sự yên tĩnh của sáng sớm, không đợi ta kịp phản ứng, chung quanh bỗng nhiên nhiều thêm một nhóm người, vây quanh chúng ta.
Đáng thương ta bị Công Tôn Liệt đè ép, động cũng không thể động.
“Ai u, con của ta à? Làm sao con ——” giọng của nữ nhân bỗng dưng dừng lại, sau một lúc lâu, bên tai truyền tới càng nhiều giọng nữ nhân, líu ríu nghe không rõ ràng đang nói cái gì.
Ta dùng hết hơi sức kêu: “Các ngươi ai tới kéo hắn ta dậy nha? Ta sắp bị đè chết.”
Đám người kia lúc này mới dừng lại, ba chân bốn cẳng kéo Công Tôn Liệt khỏi người ta.
Ta nói: “Các ngươi mau nhìn xem! Vừa rồi hắn ta vẫn còn tốt mà?”
Một vị lão phụ nhân sờ sờ cái trán Công Tôn Liệt, vội vội vàng vàng nói: “Không xong lão phu nhân, Thiếu Trang Chủ trúng gió!”
Trúng gió? Ta vội vàng đưa tay sờ mặt của hắn ta, quả nhiên rất nóng! Nhìn lại hắn ta, hai mắt nhắm, cái trán cũng thấm ra một tầng mồ hôi hột. Thấy bộ dáng hắn ta như vậy, ta bỗng nhiên nhớ tới thời điểm mở cửa, hắn ta ngồi ở cửa, nhìn lại y phục trên người hắn ta, giống như chính là bộ tối hôm qua, lại liên tưởng đến chuyện tối ngày hôm qua , đột nhiên cả kinh trong lòng.
Hắn ta. . . . . . Ngày hôm qua không phải là hắn ta mặc quần áo ướt sũng ngồi ở chỗ này chứ?
Một cỗ cảm giác có lỗi khổng lồ ở trong phút chốc bao phủ ta.
“Các ngươi đừng có đứng đó nữa, mau nghĩ biện pháp cứu hắn ta đi!”
Lời của ta thức tỉnh những người trong cuộc, một đám sai vặt đồng loạt xông lên, luống cuống tay chân mang Công Tôn Liệt vào trong phòng.
Đây quả nhiên là phòng hắn ta. . . . . .
Cùng lúc đó, tất cả mọi người bận rộn, gọi đại phu, bưng nước, còn có mấy người phụ trách kêu trời trách đất, nếu không biết nội tình, thật đúng là sẽ cho rằng Thiếu Trang Chủ bị làm sao. Dù là bận rộn hơn nữa, nhìn Tiểu Liệt trên giường chân mày dần dần giãn ra, tảng đá lớn trong lòng ta rốt cuộc cũng rơi xuống.
Thừa dịp mọi người còn chưa có phát hiện người hại Thiếu Trang Chủ bảo bối của bọn họ thành bộ dáng này chính là ta, ta quyết định chạy trước thì tốt hơn.
Chưa từng nghĩ, chân trước vừa mới bước ra cửa, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh một nữ nhân: “Cô nương tạm dừng bước.” Lời nói rõ ràng nói với ta, trước mặt mọi người, muốn chạy trốn sợ là không có cơ hội, ta không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt xoay người.
Người ngăn trở ta lại là lão phu nhân trong miệng mọi người, mẫu thân Công Tôn Liệt, bà bà (mẹ chồng). . . . . . của ta?
Muốn chết, lại bắt đầu khẩn trương.
“Xin hỏi cô nương tên gọi là gì, tại sao lại ở chung một chỗ với Liệt nhi nhà ta?” Lão phu nhân này cũng không phải rất hung dữ, mặt hiền hòa nhìn ta, nhưng trong ánh mắt lại mang theo chút cảnh giác.
“Ta. . . . . .” Ta do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định nói cho nàng biết, “Ta tên là Sở Tiểu Bắc, là . . . . . là . . . . . Là bằng hữu của Tiểu Liệt. . . . . .”
“Bằng hữu?” Lão phu nhân chợt đi về phía ta, rất nghiêm túc nhìn lên nhìn xuống đánh giá ta, nhìn cùng với nàng còn có những nha hoàn bên cạnh, tất cả đều nhìn ta chằm chằm, giống như nhìn chằm chằm phạm nhân.
Qua một lúc lâu, lão phu nhân cuối cùng mở miệng, giọng nói ngược lại so mới vừa rồi thân thiết hơn chút, nàng hỏi: “Sở cô nương, xin hỏi ngươi đến Ngự Phong sơn trang khi nào?”
“Ta là tối hôm qua tới.” Ta cúi đầu đàng hoàng trả lời.
“Tối hôm qua! ?” Âm thanh lão phu nhân nghe thật kinh ngạc, tiếp đó lại hỏi: “Vậy tối hôm qua ngươi ngủ ở trong phòng Liệt nhi của ta?”
Ta gật đầu một cái.
Tự nhiên chung quanh một mảnh âm thanh kinh ngạc thổn thức, ở một mảnh bàn luận xôn xao, ta nghe đến âm thanh của lão phu người lần nữa vang lên, nàng hỏi: “Ngươi là ngủ trong phòng, vậy Liệt nhi. . . . . . Cũng ngủ ở trong phòng này sao?”
Ta ngẩng đầu, đang muốn nói cho nàng biết sự thật, lại ngoài ý muốn phát hiện cả một căn phòng chỉ có Công Tôn Liệt nằm ở trên giường, ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở trên người ta, hai mắt tựa như sói hoang ta gặp trên núi Vân Hà, tản ra một cỗ ánh sáng xanh lá, nhìn đã thấy giả dối.
Loại thời điểm này, nếu là ta nói cho bọn họ biết, là bởi vì ta nên tối hôm qua Tiểu Liệt mới có thể ngồi cả đêm ở cửa ra vào, hiện tại mới có thể bị bệnh, những người này có thể hay không ném ta từ trên núi xuống?
Càng nghĩ càng đáng sợ, ta thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nói: “Tối hôm qua hắn ta cũng ngủ ở đây!”
Ồn ào, cả nhà đều sôi trào.
Đặc biệt là lão phu nhân, liền nhi tử trên giường đều không trông nom, vội vội vàng vàng phân phó thủ hạ: “Nhanh nhanh nhanh, mau dẫn Sở cô nương đi đổi bộ quần áo, trang điểm ăn mặc một cái! Còn nữa, đừng quên chuẩn bị đồ ăn sáng, chớ để Sở cô nương đói bụng!”
“Dạ!” Theo lão phu nhân ra lệnh, đám người mới vừa rồi còn vây chung quanh Tiểu Liệt kia liền như ong vỡ tổ mà vây quanh ta, ta còn không có rõ ràng tình trạng, người cũng đã bị vây quanh mang ra khỏi phòng.
Ngự Phong sơn trang này thật sự là kỳ quái!
Ta bị một đám nha hoàn mang đi, vừa tắm rửa vừa thay quần áo, ầm ĩ thật lâu, còn tưởng rằng cuối cùng có thể lấp đầy bụng, không ngờ đồ ăn sáng không đợi được nhưng đợi tới một đám người.
Đầu tiên là tới một đám cô cô thẩm thẩm, đại thúc đại bá … Người, vây quanh ta vẫn nhìn, còn không ngừng hỏi đông hỏi tây. Ta đói bụng, thật vất vả tiễn bọn họ đi, ngay sau đó lại tới một nhóm người, hỏi ra mới biết, thì ra là đám đệ tử của Ngự Phong sơn trang. Chờ đám đệ tử kia đi, một đám di nương lại tới, phía sau di nương còn đi theo một đám bà vú.
Tóm lại, một tốp lại một tốp người đều là tới nhìn ta, thậm chí ngay cả hộ vệ, đầu bếp, người làm vườn đều rối rít xuất hiện, vây quanh ta giống xem người ngoài hành tinh vậy.
Đến cuối cùng, ta đã đói bụng đến nói cũng lười, cứ mặc bọn họ vây quanh nhìn.
Một buổi sáng sớm, ta cũng không nhớ được đến tột cùng tới bao nhiêu người lại đi bao nhiêu người, cho đến khi Công Tôn phu nhân xuất hiện, thanh thế to lớn vây xem mới tạm chấm dứt.
Lúc này, ta đã đói bụng đến chỉ còn dư nửa cái mạng, cầm lên một khối bánh ngọt từ trên bàn nhét vào miệng.
Mới nhét được một nửa, Công Tôn phu nhân đã tới đây, cười ha hả kéo ta nói, nói: “Ai gu, ta nói cô nương này bộ dạng xinh xắn đi, nhìn chưng diện, thật xinh đẹp nha!”
Xinh đẹp thì có tác dụng gì! Còn không phải làm đói chết sao!
“Đứa bé, ngươi mới vừa nói ngươi tên là Sở Tiểu Bắc?”
“Ân. . . . . .” Trong miệng ta đầy bánh ngọt, nói chuyện không rõ ràng.
Công Tôn phu nhân cũng không để ý, tiếp tục hỏi: “Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Bắc nha! Tiểu Bắc, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ta nói: “Gần mười bảy.”
Phu nhân lại hỏi: “Nhà ngươi ở đâu?”
Ta đáp: “Trấn Bạch Vân.”
Nàng hỏi: “Trong nhà làm cái gì?”
Ta đáp: “Nhà ta mở khách điếm (nhà trọ).”
Nàng hỏi: “Vậy trong nhà ngươi có những người nào nha?”
Ta đáp: “Có cha ta, còn có mẹ ta.”
. . . . . .
Một hỏi một đáp, không biết hỏi ta bao nhiêu vấn đề, ta cũng không nhớ rõ rốt cuộc trả lời nàng bao nhiêu vấn đề, tóm lại lão phu nhân chính là vừa hỏi ta vừa không ngừng gật đầu mỉm cười, nếp nhăn trên khóe mắt cũng sắp bật cười.
“Tiểu Bắc, ngươi quả thực là phúc tinh trời ban cho Công Tôn gia chúng ta, Liệt nhi nhà chúng ta có thể gặp được ngươi là đời trước đã tu luyện phúc khí, nếu không có ngươi, ta còn tưởng rằng. . . . . .” Lão phu nhân càng nói càng nhiều, không cẩn thận đã nói lỡ miệng.
“Cho rằng cái gì?” Ta tò mò hỏi.
“Thật ra thì. . . . . .” Ánh mắt của nàng lóe lên một cái, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng, nói nhỏ bên tai ta: ” Liệt nhi từ nhỏ không gần nữ sắc, tất cả mọi người rất lo lắng nó đoạn tụ.”
“Đoạn tụ là có ý gì?”
“Là. . . . . . Chính là nam tử. . . . . . Thích. . . . . . Nam tử. . . . . .”
Cái gì?
Thì ra là đoạn tụ chính là nam thích nam, Kim Nguyên Bảo muốn gả cho Võ Lâm Minh Chủ, khẳng định cũng là đoạn tụ sao? Nếu là Tiểu Liệt đoạn tụ, vậy hắn ta và Kim Nguyên Bảo không phải vừa đúng một cặp? Vậy chẳng phải ta là một chút cơ hội cũng không có?
Ta càng nghĩ càng gấp, vội vàng phủ quyết: “Tiểu Liệt không phải là đoạn tụ, chắc chắn là không!”
Công Tôn phu nhân tươi cười rạng rỡ: “Đừng có gấp, ngươi nói không phải, vậy thì khẳng định không phải, dù sao tối hôm qua hai ngươi. . . . . . Yên tâm đi Tiểu Bắc, Ngự Phong sơn trang ở trên giang hồ có tiếng là quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Về sau ta liền coi ngươi như ruột thịt, chờ sau khi ngươi và Liệt nhi thành thân, ta sẽ. . . . . .”
“Thành thân?”
Lão phu nhân nói một đống lớn, ta không nghe rõ mấy câu, nhưng là hai chữ thành thân này ta chính là nghe rõ ràng, rất rõ ràng, ta hỏi: “Người nói cho chúng ta thành thân?”
Sắc mặt lão phu nhân biến đổi, “Thế nào? Ngươi không nguyện ý thành thân với Liệt nhi nhà chúng ta?”
Ta vội vàng lắc đầu: “Không phải là ta không muốn, là Tiểu Liệt hắn. . . . . .” Ta đột nhiên lại nhớ tới bộ dáng cậu ta mặt lạnh cự tuyệt ta tối hôm qua, trong lòng không khỏi một hồi mất mát.
“Cái gì? Ngươi nói Liệt nhi không muốn cưới ngươi?” Âm thanh của nàng nhất thời đề cao mấy phần.
Ta gật đầu một cái.
“Đứa con bất hiếu này dám nói ra lời không có lương tâm này!” Lão phu nhân chợt nổi giận, giơ tay nặng nề vỗ lên bàn, “Tiểu Bắc, ngươi yên tâm! Có mẹ ở đây, xem nó có dám không cưới ngươi hay không?”
Tư thế này, ngược lại giống mẹ ta đến mấy phần, ta hận không thể nhét thêm cái chổi lông gà vào trong tay nàng, đánh cho con trai của nàng chịu lấy ta mới thôi.
Chẳng qua ta vẫn là nhịn không được hỏi nàng: “Phu nhân, ngài cũng không hỏi ý tứ Tiểu Liệt một chút sao?”
“Hỏi có ích gì? Ngươi đã là người của nó, chẳng lẽ nó còn muốn đùn đẩy trách nhiệm hay sao? Ngươi yên tâm, chỉ cần nương nói một câu, nó nhất định sẽ đồng ý cưới ngươi!”
“Ta không đồng ý!”
Ta nhìn ra ngoài cửa, chẳng biết lúc nào Công Tôn Liệt đã đứng ở đằng kia, ánh mặt trời màu vàng vẩy lên trường sam màu đen của hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng vẫn còn hơi tái, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh có hồn như vậy.
Hắn ta xanh mặt đi tới, lướt nhanh qua ta một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang lão phu nhân, chào một cái, “Mẹ, chuyện này hài nhi không thể đồng ý.”
Trong lòng ta hơi hồi hộp một chút, nhất thời có chút không có cảm giác.
“Nương, hài nhi và vị cô nương này không liên quan, xin ngài không nên hiểu lầm.”
“Làm sao hiểu lầm được đây? Con gái người ta buổi tối ngủ ở trong phòng ngươi là thật, chẳng lẽ là mẹ già rồi mắt mờ, nhìn lầm rồi?”
“Nàng ngủ ở trong phòng ta là không sai, nhưng là cả đêm ta cũng không vào cửa phòng nửa bước, không tin ngươi hỏi nàng.” Tiểu Liệt nói xong, đưa ánh mắt nhìn về phía ta, ánh mắt của hắn ta cũng không giống những người, lạnh lùng, hình như có thể nhìn thấu tất cả, bị ánh mắt như thế nhìn, ta liền không nhịn được chột dạ .
“Tiểu Bắc, Liệt nhi nói là thật?” Lão phu nhân cũng nhìn về phía ta.
Xong rồi! Muốn cho lão phu nhân biết là ta hại con trai của nàng rơi trong nước, ngủ ở cửa mới bị phong hàn, nàng có thể gọi đám người vây xem vừa rồi quay lại, ném ta xuống núi hay không?
Ta tránh ánh mắt bén nhọn của Công Tôn Liệt, nói: “Ta ngủ thiếp đi, không biết.” Lại len lén nhìn hắn ta một cái, lại thấy sắc mặt hắn ta sầm lại, mắt thấy lại muốn rút đao ra rồi.
Thiệt là, không có việc gì liền động đao, nếu thành nam nhân của ta, tính khí này phải sửa lại một chút!
Vì bảo vệ tính mạng, ta vội vàng nghiêng đầu tố cáo Công Tôn phu nhân: “Mẹ! Hắn ta lại muốn bắt nạt ta!”
Lão phu nhân vừa nghe đến ta gọi bà là mẹ, nhất thời hai mắt sáng lên, “Liệt nhi! Làm sao ngươi có thể như vậy chứ? Coi như các ngươi tối hôm qua không có xảy ra cái gì, cũng là ngươi làm hỏng danh tiếng con gái nhà người ta trước, mẹ làm chủ, hai người các ngươi ba ngày sau thành thân cho ta!”
Ba ngày?
Lần này, không chỉ có Tiểu Liệt, ngay cả ta cũng bị hù sợ, giang hồ thật là một địa phương đầy khả năng nha, một khắc trước ta còn vắt hết óc suy tính làm sao mới có thể thành thân cùng Tiểu Liệt, một khắc sau thời gian thành hôn cũng đã quyết định.
Tiểu Liệt tiến lên một bước, mặt đanh lại, “Mẹ! Hôn sao có thể coi như trò đùa?”
“Trò đùa là thế nào?” Lão phu nhân nhìn về phía hắn, “Hôn sự của con cái phải theo sắp đặt của cha mẹ, của mai mối, hôm nay hôn sự của ngươi do mẹ làm chủ, ở đâu như trò đùa?” Lão phu nhân thật không hổ là lão phu nhân, khí thế lớn, lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Liệt liền không đáp lại được câu nào.
“Tóm lại chuyện này cứ quyết định như vậy! Vừa đúng mấy ngày nữa không phải muốn mở đại hội võ lâm sao? Tất cả các môn phái trên giang hồ cũng đã lục tục tụ tập đến Ngự Phong sơn trang chúng ta, hiện tại thành thân còn có thể tiết kiệm đôi chút phí phát thiệp mừng, không tệ không tệ!” Lão phu nhân hình như rất hài lòng với đầu óc buôn bán của mình.
“Mẹ!”
“Ngươi còn nói!” Lão phu nhân cắt đứt lời của hắn ta, “Muốn khiến mẹ tức giận sao?”
“Con. . . . . .” Tiểu Liệt dừng một lát, hình như là thở dài một cái, “Cho dù muốn thành thân, phải có trưởng bối hai bên đồng ý chứ?”
“Đúng nga!” Lão phu nhân lại chuyển ánh mắt lên người ta, “Tiểu Bắc, cha mẹ ngươi sẽ đồng ý cửa hôn sự này chứ?”
“Đó còn cần phải nói?” Ta nói, “Cha mẹ ta nghe ta!”
Ta giống như có nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
Lão phu nhân cười ha ha nói với ta, “Tiểu Bắc, ngươi muốn giá y (áo cưới) loại nào? Đợi lát nữa bảo người cửa hiệu tơ lụa đưa chút hàng mẫu cho ngươi lựa chọn.”
Ta vội vàng gật đầu: “Được được! Ta muốn màu đỏ, muốn thêu một đóa Mẫu Đơn thật lớn trên váy.”
“Không thành vấn đề, trên mũ phượng sẽ gắn viên dạ minh châu!”
“Đồ nhắm rượu còn phải có heo sữa quay!”
“Ngươi chịu gả vào Công Tôn gia chúng ta, gà nướng vịt nướng heo sữa quay, trâu nướng cũng không thành vấn đề!”
“. . . . . .”
“Các ngươi! Quả thật hồ đồ!” Đứng ở một bên, Tiểu Liệt rốt cuộc bộc phát, phất tay áo, đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn đi xa sững sờ, sau đó nghiêng đầu nói với lão phu nhân cũng sững sờ, “Mẹ, chúng ta nói quá trực tiếp, Tiểu Liệt lại xấu hổ.”
Lão phu nhân bừng tỉnh: “Không hổ là nàng dâu Công Tôn gia chúng ta , đúng là hiểu rõ tướng công của mình.”
Các ngươi nhìn đi, bà bà tương lai của ta thật hiểu ta nha![/size]