Đọc truyện Thiếu Gia Và Con Gấu – Chương 10: Sợ chết đói
Ngày hôm sau quả nhiên Trần A Hoa thực hiện cam kết lên núi.
Trì Quan xắn ống quần ống tay áo, tóc đen cột lên, khoanh tay như một cậu lính gác nhỏ mà liếc mắt nói: “A Hoa tỷ tỷ, sáng sớm tỷ tới làm gì vậy? Đưa gà cho ta ăn hả?”
Trần A Hoa: “…”
Trần A Hoa nhìn phía sau Trì Quan một cái, không thấy Mông Khanh, bèn đứng trên sơn đạo nói: “Ta và ngươi bằng tuổi, ngươi không cần gọi ta là tỷ tỷ.”
“Vậy lúc trước sao ngươi còn gọi ta là đệ đệ? Chiếm tiện nghi ta hả?” Trì Quan không khách khí nói.
Trần A Hoa mơ hồ cảm thấy thái độ của Trì Quan có biến chuyển, giống như có chút địch ý với mình, nàng cũng không giấu diếm nữa, nói: “Ta là tới tìm Mông đại ca, phiền ngươi nhường một chút.”
Trong lòng Trì Quan hứ một tiếng, thầm nghĩ: Nhìn cô gái này không nóng không lạnh, còn tưởng là dễ bắt nạt. Vốn muốn nói chuyện hung hãn một tí doạ nàng ta biết khó mà lui, bây giờ xem ra là không thể nào.
Có điều ngẫm lại, nếu thật là một cô nương dễ bị bắt nạt, sao có thể đợi Mông Khanh nhiều năm như vậy mà cương quyết không gả cho người khác chứ?
Trì Quan vốn dĩ cũng chỉ là một người ở nhờ, làm gì có tư cách chặn Trần A Hoa ở ngoài? Cậu đành phải tránh đường, nhìn Trần A Hoa bưng một cái rổ đi thẳng về phía hàng rào giậu ở sân sau.
Tiểu Hắc từ sân sau chui ra, ngoắt ngoắt cái đuôi mà đi theo Trần A Hoa. A Hoa lấy một miếng thịt đã chuẩn bị từ trong rổ ra đút cho Tiểu Hắc.
Trì Quan: “….”
Đến chó cũng lấy lòng! Đúng là thủ đoạn!
Có bản lĩnh thì ngươi đi lấy lòng con ngỗng kia đi!
Sau đó Trì Quan nhìn thấy con ngỗng béo kia lắc lư vươn cổ mà đi từ sân sau ra. Con ngỗng béo lãnh đạm nhìn Tiểu Hắc ăn thịt, lại nhìn A Hoa một chút, lập tức lắc lư đi về phía Trì Quan.
Trì Quan: “….”
Trì Quan thấy nó là sợ, lui về sau hai bước. Con ngỗng béo này cũng biết là cậu dễ bắt nạt, lúc cách cậu có hai ba bước nữa bèn vươn cánh ưỡn ngực, ngoạc cổ về phía trước muốn mổ Trì Quan.
“Quác—!”
Trì Quan: “….”
Trì Quan mẹ ơi một tiếng nhanh chân bỏ chạy, đẩy Trần A Hoa sang một bên, đẩy cửa trốn vào trong phòng.
A Hoa hoàn toàn không ngờ một nam tử hán như cậu lại sợ một con ngỗng, liền bị cậu đẩy ngã trên đất. Cái rổ trong tay cũng bị đổ, lương khô đã chuẩn bị bên trong lăn lông lốc đầy đất.
A Hoa nhíu mày lại. Trì Quan nhìn đại hoạ mình gây ra, đang có chút lúng túng, chỉ thấy Mông Khanh để trần thân trên đi ra từ nhà bếp bên cạnh. Mới sáng sớm mà thời tiết đã rất nóng, người đàn ông nọ một thân mồ hôi, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn khiến A Hoa nhất thời đỏ bừng mặt.
A Hoa vội vã cúi đầu, ngồi lên vỗ vỗ vạt áo, lại nhặt lương khô dính bùn lên.
Trì Quan có chút luống cuống tay chân. Cậu vốn muốn doạ ngươi ta đi chứ không có ý định làm một kẻ ác. Chần chừ một lúc, cậu tiến lên giúp nhặt đồ lại: “Xin lỗi nhé, ta…. Ta sợ quá.”
A Hoa nhìn cậu một cái, đoạt lấy rổ từ trong tay Trì Quan lại.
“Nếu nói về tâm cơ, đúng là ta không sánh được với vị thiếu gia tới từ thành Tứ Huyền này.”
Trì Quan sững sờ.
A Hoa cũng không nói nhiều, quay lưng về phía Mông Khanh nói: “Mông đại ca, muội vốn là muốn đưa chút thức ăn, lại giúp huynh dọn dẹp nhà cửa một lát. Nhưng mà bây giờ đồ ăn bị bẩn hết rồi… Hôm nay muội về trước đây.”
Nàng nói xong cũng vột vã xuống núi. Trong tay Trì Quan còn cầm một cái bánh cao lương bị bẩn, vẻ mặt hơi mờ mịt.
Mông Khanh cầm lấy bánh cao lương trong cậu, nhìn một chút: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“…Ta không cẩn thận.”Trì Quan lấu lại tinh thần, nói qua chuyện vừa nãy một lần, cau mày, “Ngươi cũng sẽ không cho là ta cố ý đẩy nàng ấy, đúng không?”
“Ngươi không tâm cơ thế đâu.” Mông Khanh cười cười, tuỳ tiện lau bánh cao lương lên quần hai cái, cắn một miếng: “Nói xin lỗi cẩn thận chưa?”
“Rồi, có điều nàng không chấp nhận.”
“Ai bảo ngươi muốn doạ người ta?” Mông Khanh kéo Trì Quan trở về nhà, “Tại sao không muốn để nàng ấy lên núi?”
Không phải là không muốn nàng ấy lên núi, mà là không muốn nàng ấy tới tìm ngươi.
Trì Quan thầm nói.
Trì Quan cũng không phải là không hiểu thứ tâm tình này của mình, hơn nửa tháng này cậu vẫn ở cùng Mông Khanh. Mông Khanh đối xử tỉ mỉ chu đáo với cậu, dường như cậu cũng coi như đương nhiên mà dựa vào người đàn ông này.
Hay là lo lắng Mông Khanh có người khác rồi, sẽ không để ý chính mình?
Hoặc có lẽ là lo Mông Khanh có người khác, sẽ không còn kiên nhẫn mà đối xử tốt với mình như vậy, có thể sẽ thật sự đuổi cậu đi.
Cậu không biết mình nên đi đâu, phải làm thế nào để nuôi bản thân mình, cậu rất sợ.
Vất vả lắm cậu mới níu được một cọng cỏ cứu mạng, nói cậu vô dụng cũng được, không cốt khí cũng được, cậu không muốn buông ra.
Huống hồ, huống hồ là Mông Khanh nói thích mình đầu tiên!
Nếu, nếu hắn đã nói rồi, thì phải phụ trách.
Trì Quan yên lặng oán thầm, miệng hết mở ra lại mím vào. Mông Khanh nhìn mà buồn cười, bèn nhấc mặt cậu lên: “Nhìn ta mà nói chuyện, làm gì vậy?”
Trì Quan mím môi: “Xin lỗi.”
“Hả?”
“Ta không nên…. Hù doạ nàng.” Trì Quan nói, “Nếu như ngươi đã đồng ý cho nàng ấy đến… Ta sẽ không có lần sau đâu.”
Trì Quan càng nói, càng cảm thấy mình oan ức, viền mắt đỏ bừng lên.
Nhớ cậu là Trì đại thiếu gia, xưa nay chỉ có người khác làm theo ý cậu chứ đã có lúc nào cậu nhìn sắc mặt ngươi khác đâu?
Vì để Mông Khanh không đuổi mình đi, không để Mông Khanh ghét mình, vậy mà cậu lại nhượng bộ.
Mông Khanh thấy cậu đỏ mắt, thở dài một tiếng, kéo người qua hôn một cái.
“Lại suy nghĩ lung tung hả? Ta nói là ta đồng ý cho nàng đến nhà ta lúc nào?”
“Nhưng mà…” Hôm qua ngươi cũng không từ chối.
“Nàng là người trong thôn, cũng đã chăm sóc ta rất nhiều, ngươi còn ăn của ngươi ta một bữa cơm, quay đầu là quên rồi ha?” Mông Khanh nói, “A Hoa còn là một cô gái, về tình về lý ta đều không thể từ chối quá cứng rắn được.”
Trì Quan mếu máo, dụi dụi mắt.
“Ta yêu ngươi.” Mông Khanh đột nhiên nói, “Lúc trước ta đã nói rồi.”
Trì Quan: “….”
Trì Quan đổ mặt.
“Ngươi không muốn nàng đến, điều nà có nghĩa là ngươi cũng thích ta đúng không?” Mông Khanh nhìn Trì Quan hỏi.
Trì Quan đỏ mặt: “Ta, ta không biết.”
“Không biết?”
“Ta chưa từng thích, thích ai cả.” Trì Quan hiếm thấy mà mất tự nhiên, nói đầu không khớp đuôi, “Trước, trước đây từng có một đối tượng thành hôn, ta, ta rất thích nàng ấy, đàn, đàn ông ta chưa thích bao giờ cả.”
“À.” Mông Khanh suy nghĩ một chút, “Vậy giờ ngươi suy xét một chút đi?”
Trì Quan: “….”
“Ngươi không muốn để cho A Hoa tới nhà của ta, là cảm giác gì vậy?” Mông Khanh hướng dẫn.
“….Ta không thích nàng đến, không muốn ngươi tốt với người khác.”
Ý cười đong đầy trong mắt Mông Khanh: “Tại sao?”
“Sợ ngươi bỏ lại ta.”
“Ừ, tại sao?” Mông Khanh bắt lấy cằm Trì Quan, ngữ khí ôn nhu. Hắn sượt qua chóp mũi Trì Quan, dường như muốn hôn lên, “Tại sao lại sợ ta bỏ lại ngươi?”
Trì Quan cắn răng một cái, nhắm mắt lại hét lớn một tiếng: “Ta sợ ta sẽ chết đói!!!”
Mông Khanh: “….”
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.
Mông Khanh bắt lấy Trì Quan kéo lên giường, vươn mình chặn lại, sau đó mạnh mẽ hôn lên.
Lại là một trận hôn kinh thiên động địa, sau khi kết thúc, mặt Trì Quan đỏ bừng, cả người đầy mồ hôi. Quần áo của cậu sớm đã bị lột sạch, hai chân thon dài trắng nõn khoát lên hông người đàn ông. Mông Khanh giống như một con gấu lớn, còn đang quấn quít trên người cậu hôn tới hôn lui.
Trì Quan vô lực đẩy hắn: “Đi, đi rửa tay.”
Mông Khanh cắn lỗ tai cậu: “Muốn nếm thử mùi vị không?”
Trì Quan: “…..” Không được.
Mông Khanh cười nói: “Ta đều nếm qua rồi, ngươi không nếm à?”
Trì Quan: “…..” Khốn nạn!
Mông Khanh tâm tình tốt mà xuống giường lau tay, Trì Quan cả người thẹn thùng đỏ bừng, tóc đen tán loạn giống như một nét mực loang, mang theo một vẻ đẹp kiều diễm.
Mông Khanh quay đầu thấy cảnh này, cổ họng khả nghi mà giật giật.
Sau đó hắn quay đầu lại nói: “Hôm nay ta muốn lên trấn làm việc, ngươi có đi với ta không? Hay là ở nhà?”
“Ta, ta cũng đi.” Trì Quan ngồi lên, “Ta muốn đi nhìn xung quanh.”
“Được.”