Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 34: Anh Để Ý Em Đi Mà


Bạn đang đọc Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco – Chương 34: Anh Để Ý Em Đi Mà


Mặt trời lặn, trăng lên dần.
Trong một trung tâm thương mại sang trọng, người đến người đi rất nhộn nhịp.
Tống Dữ Tinh đi sau lưng Lục Tứ, âm thầm đánh giá gò má dường như còn lạnh lùng hơn trước của người đàn ông.
Lục Tứ lại phát điên cái gì không biết, từ lúc gặp nhau vẫn bày ra biểu cảm khó ở với cậu, như thể cậu nợ tiền hắn không trả vậy.
Đang âm thầm suy nghĩ, cậu thấy Lục Tứ đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn mình, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Đi nhanh lên chút.”
Hôm nay hắn cố tình lờ Tống Dữ Tinh đi, để dạy cho đứa nhỏ một bài học, xem xem sau này cậu còn dám dỗi hắn nữa không.
Tống Dữ Tinh chạy chậm đuổi theo, “Anh…”
Lục Tứ thờ ơ đi về phía trước, Tống Dữ Tinh nhắm mắt nhắm mũi đi theo hắn, lặng lẽ nắm tay người đàn ông, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay đối phương, “Anh, sao anh không để ý em?”
Lòng bàn tay bị cào trở nên ngưa ngứa, như bị cái đuôi của con mèo nhỏ quét qua, Lục Tứ hơi dao động nhưng mặt vẫn nghiêm túc, “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Có phải anh tức giận không?” Giọng nói của thanh niên mang theo mấy phần tủi thân, “Là vì hai ngày nay em không nhắn tin cho anh sao?”
“Cuối tuần em phải đi làm thêm, nên không có thời gian mà.”
Tống Dữ Tinh nhẹ nhàng lắc lắc tay Lục Tứ, nghiêng đầu cọ một cái lên bả vai hắn.
“Anh, em biết lỗi rồi, anh đừng tức giận nữa được không?”
“Anh để ý em đi mà…”
Giọng thanh niên mềm nhũn, vừa tủi thân vừa nũng nĩu khiến lòng người nghe cũng tê dại theo.
Cơ mặt Lục Tứ cuối cùng cũng dãn ra.
“Không giận, đưa em đi mua quần áo.” Ngay cả giọng nói cũng nhu hòa hơn mấy phần.
Chịu rồi, không thể trách hắn, ai biết đứa nhỏ này sẽ nũng nịu như vậy, cứ gọi anh suốt…
“Em biết anh tốt nhất mà!” Tống Dữ Tinh cười đến mức mi mắt cong cong.
Cậu khổ quá mà, cậu đã không còn là Tinh ca uy vũ phóng khoáng trước kia nữa, bây giờ cậu là một đứa câu nào cũng gọi “Anh”, vì tính háo thắng mà cậu đã trả giá quá nhiều rồi.
Lục Tứ dắt Tống Dữ Tinh vào một tiệm quần áo của nhãn hàng, bắt đầu mua đồ như bá tổng kiểu mẫu.
Tống Dữ Tinh mặt không còn gì luyến tiếc đứng cạnh Lục Tứ, còn hắn thì cầm hết quần này đến áo nọ ướm lên người cậu.
“Cái này không tệ, cái này nữa, còn cả cái này…”

Tống Dữ Tinh dáng dấp đẹp mắt, vóc người thon dài nhỏ nhắn, mặc cái gì cũng đẹp.

Bình thường cậu chỉ mặc áo phông và quần jean, rất lãng phí gương mặt và thân hình như vậy.
Nếu Tống Dữ Tinh không muốn tiền của hắn, thì hắn sẽ tiêu tiền vào việc khác cho cậu.
Người của Lục Tứ hắn, đương nhiên không thể khó coi được.
Nhân viên bán hàng cầm một đống quần áo, cười đến nỗi mắt chỉ còn lại một khe hở.
Nửa năm tới không cần lo lắng rồi, hóa ra tổng tài bá đạo trong truyền thuyết thực sự tồn tại, chân dài này vóc dáng này gương mặt này…!Còn có cái tính ngang ngược tiêu tiền như nước này nữa!
Tiểu tình nhân bên cạnh hắn cũng đẹp trai quá đi!
Thật sự không phải là bước từ trong tiểu thuyết ra chứ!
Tống Dữ Tinh cười miễn cưỡng, “Anh, nhiều quá rồi, hơn nữa quần áo chỗ này rất đắt…”
Lục Tứ đưa một bộ quần áo cho cậu, không cho từ chối, “Đi thử một chút.”
“Không cần thử được không?” Tống Dữ Tinh đánh bạo thương lượng, cởi ra mặc vào quần áo rất phiền toái, từ trước đến giờ cậu mua đồ không bao giờ thử.
Lục Tứ nheo mắt đầy nguy hiểm, tận lực hạ giọng đầy quyến rũ, “Sao, còn phải để tôi thay đồ cho em ư?”
Biểu cảm của nhân viên bán hàng vô cùng đặc sắc, tuy trên mặt vẫn treo nụ cười chuyên nghiệp nhưng có cảm giác như mới bị đụng đầu.
Tống Dữ Tinh: “…”
Mịa, rốt cuộc cậu đã tạo cái nghiệt gì vậy!
Mười phút sau.
Tống Dữ Tinh chậm rì rì thay quần áo xong đi ra, cặp mắt màu hổ phách khẩn trương và mong đợi, nhìn về phía người đàn ông đang nghỉ ngơi trên salon, “Anh, em thay xong rồi…”
Lục Tứ không nhanh không chậm nhấp một ngụm cà phê rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên.

Sau khi tiếp xúc với tầm mắt của Tống Dữ Tinh, hắn không khỏi sửng sốt một chút.
Trên người cậu mặc một chiếc sơ mi màu đen chất lượng rất tốt, phía dưới là quần tây ưu nhã, tổ hợp quần áo rất giản dị nhưng lên người cậu thì không có cảm giác như thế chút nào.
Màu đen khiến cho da cậu càng trắng hơn, nổi bật dưới ánh đèn, nhẵn nhụi bóng loáng, hai nút áo trên cùng không cài để lộ một khoảng ngực nhỏ trắng nõn và xương quai xanh tinh tế.
Người cậu cũng như cao lên không ít.

Rất sạch sẽ, lịch sự, còn thêm mấy phần lười biếng và sang trọng.
Người đẹp vì lụa quả không sai.
Thấy Lục Tứ chỉ nhìn cậu mà không lên tiếng, Tống Dữ Tinh không được tự nhiên, sờ chóp mũi một cái, “Thế nào? Khó coi sao?”
“Đẹp.” Lục Tứ trả lời rất thật lòng.
Nghe lời này, khóe môi cậu hơi giương lên, tạo thành một nụ cười ngượng ngùng.
Đương nhiên là đẹp, ông đây đẹp trai là sự thật rồi!
Tống tiểu thiếu gia vẫn vô cùng tự tin với vẻ bề ngoài của mình.
Lục Tứ đặt cốc cà phê xuống, tiến lên hai bước, cẩn thận đánh giá người trước mặt.
Hình như còn thiếu cái gì đó…
Hắn tự hỏi rồi đột nhiên đi tới bên cạnh nhân viên bán hàng, nhỏ giọng nói, nhân viên gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Tống Dữ Tinh hơi nghi ngờ, “Anh, anh vừa nói gì thế?”
“Đợi lát nữa thì biết.” Lục Tứ ậm ừ.
Tống Dữ Tinh cũng không hỏi nữa, “Vậy em vào thay quần áo.”
Dứt lời, cậu liền đi đến chỗ phòng thử đồ bên cạnh, trong nháy mắt lúc cánh cửa đóng lại, người đàn ông đứng ở cửa đột nhiên đưa tay ngăn trở động tác của cậu.
“Sao…”
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông liền nhanh chóng tiến lên ôm lấy vòng eo thon của thanh niên, chen vào không gian không lớn trong phòng thử đồ, đồng thời đóng cửa lại.
Một loạt hành động nối tiếp nhau vô cùng sạch sẽ lưu loát.
Tống Dữ Tinh: “…”
Lục Tứ chống hai tay lên tường, giam Tống Dữ Tinh trong góc.
Phòng thử đồ không hề rộng rãi, hai người đứng rất gần nhau, chóp mũi dường như đụng chóp mũi, họ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Hơi thở của Lục Tứ quẩn quanh khiến cho da thịt trắng nõn của Tống Dữ Tinh hơi đỏ lên, như quả mật đào đang chín dần.
Tống Dữ Tinh không thể tránh được, đành phải đối mặt với đôi mắt thâm trầm ác liệt của Lục Tứ như ánh mắt dã thú, giống như một giây sau sẽ nhào lên người con mồi.

Mà có vẻ như Tống Dữ Tinh chính là con mồi đó.
Tim cậu không khỏi đập lệch nửa nhịp.
“Anh muốn…”
“Muốn hôn em, vừa nãy muốn hôn em.” Lục Tứ cúi đầu, thấp giọng nói bên tai thanh niên.
Dứt lời, hắn giữ gáy Tống Dữ Tinh, hôn lên đôi môi xinh đẹp kia.

Nụ hôn này không còn lướt qua nữa, mà rất cường thế, khí thế công thành đoạt đất.
Tống Dữ Tinh nhanh chóng thua trận, không tự chủ được mà ôm lấy eo người đàn ông.

Cuối cùng cậu suýt nữa chết ngạt.
Lục Tứ không thể không dời khỏi môi cậu, nhìn gương mặt cậu bị nghẹn đến đỏ bừng, trong mắt nhiều thêm mấy phần ý cười nghiền ngẫm.
“Lần sau nhớ phải thở.”
Cười nhạo không hề che giấu.
Ngực Tống Dữ Tinh phập phồng kịch liệt, cậu khẽ đẩy đẩy lồng ngực đối phương, “Chỉ là em không có kinh nghiệm…”
Giọng nói khàn khàn không khỏi mang theo ý quở trách.
Cổ họng Lục Tứ khô khốc, một lần nữa hắn ghé lại hôn môi.

Mấy phút sau, nhân viên bán hàng kia trở lại, không thấy Lục Tứ và Tống Dữ Tinh trong tiệm liền hỏi đồng nghiệp: “Ơ? Tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê đi đâu rồi?”
Đơn hàng lớn của cô sẽ không biến mất chứ?!
Đồng nghiệp hất cằm về phía phòng thử đồ một cái.
Hai người ngầm hiểu trong lòng, đưa mắt nhìn nhau.
Phòng thử đồ…!Kích thích quá đi mất.
Mấy phút sau, cửa phòng thử đồ bị người bên trong mở ra.
Lục Tứ thản nhiên đi ra, Tống Dữ Tinh đi đằng sau hắn, đầu cúi thấp như chú đà điểu, chỉ có thể nhìn thấy hai lỗ tai hồng hồng của cậu.

Bên ngoài nhìn thì có vẻ xấu hổ không dám gặp người, thực ra cậu đang nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi của cậu thế là mất hết!
Mịa!

Tiểu kiều thê xấu hổ, nhân viên bán hàng vô cùng hiểu ý, tỏ vẻ cái gì cũng không thấy.
“Tiên sinh, đây là đồ ngài muốn.”
Lục Tứ nhận lấy túi từ tay nhân viên bán hàng, bên trong là một cặp kính gọng kim loại nhỏ, mới tinh.
“Ngẩng đầu lên.”
Tống Dữ Tinh mờ mịt làm theo.
Lục Tứ mở kính, đeo lên sống mũi cậu.
Chẳng qua thêm một cặp kính, khí chất của cậu lại biến hóa, khiến cho cả người cậu như chìm trong ánh hào quang chói lọi.
Đó là một loại cảm giác tùy tính lười biếng, thêm mấy phần cấm dục hấp dẫn và lịch sự nhưng vẫn có vẻ bại hoại.
Hoàn toàn khác so với lúc mặc áo phông quần jean khôn khéo mềm mại.
Nhìn người trước mặt, mắt Lục Tứ thoáng qua ý cười hài lòng, quả nhiên gương mặt của Tống Dữ Tinh có thể phù hợp với nhiều kiểu khác nhau.
Nhưng mà…!Lục Tứ hơi híp mắt, có chút nghi ngờ đánh giá Tống Dữ Tinh, “Sao tôi thấy em bây giờ nhìn hơi quen quen nhỉ?”
Tống Dữ Tinh ngơ ngẩn trong lòng rồi thấy chuông báo động vang lên trong đầu mình.
Sao mà không quen được, hôm đó gặp Lục Tứ ở quán bar, cậu cũng mặc trang phục gần giống thế này, còn đeo thêm một cặp kính để giả bộ.
Cậu tháo kính ra, mím môi cười một tiếng, “Sao lại thế được, trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau…”
Vừa lúc đó, một giọng nam trẻ tuổi ôn hòa truyền đến, “A Tứ, thật sự là cậu à, tôi còn nghĩ mình nhìn nhầm.”
Tống Dữ Tinh theo bản năng nhìn qua, khi thấy rõ người kia, mắt cậu hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Đây không phải là Hoắc Ninh, người được Lục Tứ thầm mến sao.
Cậu đã từng xem qua tư liệu của y.
Ha…!Trò chơi bắt đầu vui rồi đây.
Hoắc Ninh cũng thấy người thanh niên cạnh Lục Tứ, y đi tới như không có chuyện gì xảy ra, cười với Tống Dữ Tinh một cái.
Sắc mặt Lục Tứ trong nháy mắt trở nên hơi mất tự nhiên, hắn liếc Tống Dữ Tinh rồi nói với Hoắc Ninh: “Sao cậu lại ở đây?”
“Đi có việc rồi tiện thể qua đây đi dạo chút.” Hoắc Ninh vừa nói vừa đưa ánh mắt trêu ghẹo nhìn Lục Tứ và Tống Dữ Tinh, “Đây là người mà cậu đã từng nói sao?”
Lục Tứ từ chối cho ý kiến, cũng không có ý định giới thiệu hai người với nhau.
Tống Dữ Tinh lễ phép chào hỏi: “Chào anh.”
“Chào cậu.” Tầm mắt Hoắc Ninh dừng lại trên nốt ruồi ở khóe mắt Tống Dữ Tinh, ý cười trong mắt càng thêm rực rỡ.
“Vậy tôi không quấy rầy các cậu, hôm khác ăn cơm cùng nhau nhé.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.