Bạn đang đọc Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco – Chương 21: Giáo Thảo
Mây đen giăng đầy trên bầu trời thành phố.
Không lâu sau, một trận mưa như thác lũ kèm theo gió lạnh đổ ập xuống.
Căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối, không có cửa sổ, ngay cả một chút ánh sáng cũng không thể lọt vào qua vách tường cũ nát và cánh cửa tả tơi.
Không khí bên trong cũng không được lưu thông, cảm giác thối rữa ẩm ướt làm người ta tuyệt vọng tràn đầy không gian, áp lực đến cùng cực.
Ở trong này chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi rỉ rả, kèm theo tiếng gió và sấm rền.
Đứa bé trai ôm đầu gối, co người thành một cục nhỏ ỏ góc phòng như đã hòa thành một thể với bóng tối, hô hấp yếu ớt và tiếng nghẹn ngào nho nhỏ đều bị tiếng mưa át đi.
Nó không biết mình đã ở đây bao lâu, vì trước mắt chỉ là bóng tối, không thể cảm nhận được thời gian.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, tiếng mưa ngày càng nhỏ, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề, càng ngày càng rõ, tim đứa bé cũng theo tiếng chân mà phập phồng kịch liệt.
Cộp cộp, cộp cộp!
Giống như bùa đòi mạng vậy.
Rốt cuộc, cánh cửa cũ kỹ bị người mở ra.
Ánh sáng từ bên ngoài lọt vào, nhưng đứa bé cũng không vì vậy mà vui mừng, đôi ngươi nhạt mùa tràn ngập sự sợ hãi và bất an, cứ như người đang đi về phía nó không phải người, mà là ác ma xấu xí với những chiếc răng nanh dữ tợn.
Trong không khí hôi hám ẩm thấp lúc này có thêm chút mùi rượu loại chất lượng kém.
Người đàn ông uống say mèm chậm rãi đi tới, trong tay cầm một ống thép to như cánh tay, ánh sáng bị thân hình của gã che lại, bóng gã phủ lên người đứa bé như một con ác thú.
Đứa bé co ro trong góc, giọng nói non nớt run rẩy vì sợ hãi, “Cha, con biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi, xin cha đừng đánh con, xin cha! “
“Con mẹ nó, ông đây cho mày ăn cho mày mặc, mày dám trộm tiền của ông, mày đúng là cái loại bạch nhãn lang! “
Gã đàn ông càng nói càng tức, phun một bãi nước miếng, thần sắc hung ác nhấc chân đá lên người đứa bé, sau đó giơ ống thép trong tay lên, nặng nề phang vào đùi phải của nó!
Tống Dữ Tinh bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cậu đưa tay lên xoa mồ hôi lạnh trên mặt, nỗi sợ và bất an vẫn đầy trong mắt giống như đứa bé cô độc rúc người trong góc không ai giúp đỡ kia.
Rèm cửa sổ sát đất vẫn đóng, phòng ngủ rộng rãi mờ tối, tiếng mưa tí tách vang lên bên tai.
Trời mưa!
Bảo sao tự nhiên cậu lại mơ như vậy.
Không biết là bởi vì trời mưa hay vì ảnh hưởng của cơn ác mộng, Tống Dữ Tinh cảm thấy đùi phải mơ hồ đau.
Loại cảm giác hết sức quen thuộc này đã đi theo cậu rất nhiều năm nên cũng thành thói quen, cơn đau nhỏ như vậy vẫn nằm trong phạm vi cậu có thể chịu đựng được, không đáng kể.
____
Đại học Bắc Thành.
Vì sớm nay mới mưa, không khí trong sân trường tràn ngập mùi đất ngai ngái hòa cùng mùi cỏ mát mẻ rất sảng khoái.
Hôm nay là cuối tuần, không cần đi học.
“Tinh ca, đang ở chung cư bên ngoài thoải mái như vậy, tại sao tự nhiên lại muốn dọn vào kí túc xá ở chứ.
“
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì thế hả, nhuộm lại tóc đen thì thôi đi còn mua mấy món đồ vỉa hè một trăm tệ ba cái về mặc! “
Hàn Dã vừa lải nhải vừa lấy hành lý trong cốp xe xuống, linh quang trong đầu chợt lóe, giọng cũng cao lên: “Không phải là cậu cố ý giả bộ nghèo để tìm tình yêu chân chính đấy chứ, trong truyện đều viết vậy đó.
“
“Mẫu này từ đời tám hoánh nào rồi, quá low, Tinh ca tôi khuyên này, bây giờ quay về vẫn còn kịp đó.
“
“Sao mà nói nhảm nhiều vậy, không muốn thì cậu tự về đi, tôi cũng không bắt cậu ở kí túc xá với tôi.
“
Tống Dữ Tinh vừa nói vừa lấy balo từ tay Hàn Dã, kéo mấy cái vali màu đen lên tầng.
“Tôi ở một mình cô đơn lắm, Tinh ca chờ tôi chút đi mà!”
Hàn Dã đóng cốp, khóa xe rồi xách túi lớn túi nhỏ đuổi theo, nhíu mày nói: “Cái Lamborghini của cậu cũng không đi sao?”
Tống Dữ Tinh: “Cứ để ở chỗ chung cư đã.
“
Hàn Dã: “Phí ghê, cho tôi lái thử đê, tôi đi cái xe kia chẳng thoải mái gì cả.
Dì quản lý kí túc xá ghi tên vào sổ rồi đưa chìa khó cho họ, hai người xách hành lý lên tầng, phòng bọn họ ở tầng năm, may mà có thang máy, nếu không thì vác cái đống vali này cũng mệt mỏi quá mức.
Số phòng là 502.
Hôm nay là cuối tuần được nghỉ, hai người còn lại trong phòng cũng ở đây.
Tống Dữ Tinh vừa mới tới cửa liền thấy hai người bên trong, nhất là cái người mặc áo ba lỗ đen đang tập tạ, cả người bắp thịt rắn chắc vô cùng thu hút, mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính.
Hàn Dã không khỏi nuốt nước miếng một cái, cũng không dám vào, nhỏ giọng thầm thì bên tai Tống Dữ Tinh: “Đại ca này nhìn là biết không dễ chọc, hay là hai đứa mình quay về đi.
“
Hàn thiếu gia luôn luôn chỉ bắt nạt kẻ yếu.
Người đang tập tạ cũng chú ý tới bên ngoài, lập tức nhiệt tình toét miệng cười, vô cùng cởi mở, “A, hai cậu là bạn cùng phòng mới tới à, ngớ ra ở đấy làm gì, mau vào.
“
Hàn chó hoang chân chất cười, “Được, học trưởng.
“
“Tên tôi là Chu Thắng, các cậu là sinh viên năm nhất phải không, gọi tôi là Thắng ca cũng được.
” Chu Thắng thả quả tạ trong tay xuống, giúp hai người xách hành lý vào, Tống Dữ Tinh lễ phép nói cảm ơn.
“Không cần khách khí, sau này chúng ta chính là anh em khác cha khác mẹ sống chung một nhà! ” Chu Thắng ngừng một lát, ánh mắt dừng lại trên mặt Tống Dữ Tinh rồi hưng phấn vỗ vai cậu một cái.
“Tiểu học đệ, không phải cậu là giáo thảo năm nhất đang rất hot trên diễn đàn đó sao, tên gì nhỉ? Tống, Tống Tinh Tinh?”
Tống Dữ Tinh: “! “
Vai cậu thì có tội tình gì, đau quá đi mất.
Hàn Dã hả hê cười, “Thắng ca, cậu ấy tên là Tống Dữ Tinh, tôi là Hàn Dã, anh cũng có thể gọi cậu ấy là Bé Cưng, đây là biệt danh của Tiểu Tinh nhà chúng ta, ha ha ha ha! “
Tống Dữ Tinh bất đắc dĩ đỡ trán.
Hàn Dã là một người rất tự nhiên, gọi Thắng ca rất quen miệng, “Đúng rồi Thắng ca, chuyện trên diễn đàn trường là sao, Tinh ca nhà mình nhanh như vậy đã được chọn làm giáo thảo ư? Không biết bằng gương mặt đẹp trai của tôi thì có thể thành giáo thảo được không nữa.
“
Chu Thắng không đành lòng đả kích sự tự tin của bạn cùng phòng mới, “Cạnh tranh khốc liệt lắm, phòng chúng ta cũng có một vị giáo thảo khác.
“
Vừa nói hắn vừa xoay người nhìn về phía nam sinh vẫn một mực ngồi chơi máy tính, vỗ vai y cái bốp, “Tôi bảo này lão Lâm, bạn cùng phòng mới đến mà cậu cũng không chào hỏi chút, đừng chơi nữa.
“
Tống Dữ Tinh và Hàn Dã cũng đưa mắt nhìn sang.
Chu Thắng che khuất thân thể người kia, tầm mắt Tống Dữ Tinh dừng lại ở đôi tay đang gõ bàn phím, trắng nõn, thon dài, đều đặn.
Động tác của nam sinh ngừng một lát rồi y đứng dậy, tầm mắt đảo qua họ một vòng rồi dừng lại trên người Tống Dữ Tinh.
.