Bạn đang đọc Thiếu Gia Nhà Giàu Nuôi Vợ: Chương 7
Anh rốt cuộc đã làm gì Hân Á?
Không phải anh rõ ràng chỉ coi cô là em gái thôi sao? Vì sao lại không khống chế được hôn cô?
Từ trước tới nay anh chưa từng vì người phụ nữ nào mất không chế qua, đối với sự tự chủ của mình anh rất kiêu ngạo.
Vì sao là Hân Á?
Hơn nữa…… Anh không thể phủ nhận, cảm giác Hân Á ở trong lòng anh thật sự tốt lắm, khiến anh cảm giác giống như một bộ phận nào đó của mình được lấp đầy.
Anh rốt cuộc làm sao vậy? Hân Á không phải là em gái sao?
Bên ngoài mưa to tầm tã, Phó Thực Ân một mình ngồi trong phòng khách, trong tay cầm tài liệu công ty, nhưng một chữ cũng không đọc được, anh đành đứng dậy rót ình một cốc rượu, muốn chỉnh đốn lại suy nghĩ đang hỗn loạn.
“Thiếu gia, trễ thế này rồi sao cậu còn uống rượu?” Quản gia Phúc bá đi ngang qua, thấy anh cau mày, nhịn không được thân thiết hỏi.
“Bác Phúc.” Phó Thực Ân thấy ông quản gia nhìn mình lớn lên từ nhỏ, đã giống như người nhà rồi, không nhịn được muốn nói chuyện với ông. “Có thể cùng tôi uống cốc rượu không?”
“Được, nếu thiếu gia không ngại.” Phúc bá biết chuyện khiến đại thiếu gia bối rối không liên quan đến công sự, rót cho mình một cốc rượu, ngồi xuống một bên sô pha, yên tĩnh đợi thiếu gia tự mình lên tiếng trước.
Đây là lần đầu tiên Phó Thực Ân cùng người khác thảo luận vấn đề tình cảm. Lăn lộn trên thương trường mười năm qua, sóng to gió lớn gì anh cũng đã gặp qua, nhưng lúc này anh lại cảm thấy có chút khó mở miệng.
Thấy thiếu gia trước sau không nói ra lời, Phúc bá dứt khoát lớn mật đoán, “Thiếu gia muốn nói chuyện về Hân Á sao?”
Phó Thực Ân ngoài ý muốn nhìn ông quản gia, “Sao bác biết?”
“Chuyện gì xảy ra trong nhà này, tôi đều biết.” Phúc bá nở nụ cười. “Ngày hôn lễ của nhị thiếu gia, tôi thấy bộ dáng không yên của cô ấy, liền đoán được cô bé có chuyện muốn nói với cậu.”
“Vậy chuyện cô ấy muốn nói bác Phúc cũng biết sao?” Phó Thực Ân cố ý hỏi, không tin ông quản gia khôn khéo như vậy, mọi chuyện đều bị ông đoán được.
“Hân Á thầm mến thiếu gia nhiều năm như vậy, tôi nghĩ cũng nên đến lúc.” Phúc bá nói trúng tim đen.
“Cô ấy…… thầm mến tôi rất nhiều năm sao?” Phó Thực Ân rất kinh ngạc khi nghe đáp án này, lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Phúc bá cảm thấy ông mới là người cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới thiếu gia anh tài ngút trời, thế nhưng cũng có lúc không tinh tường. “Mấy năm nay mặc kệ Hân Á có quyết định gì, cuối cùng đều có liên quan đến thiếu gia, không phải sao?”
Phó Thực Ân không phản bác được gì. Những năm gần đây, Hân Á quả thật lúc nào cũng ở bên anh, học đại học thì chuyển đến một khu nhà gần nhà anh nhất, sau khi tốt nghiệp cũng không đi đâu, mở một quán cà phê ngay cạnh công ty anh.
Sao mắt anh có thể mù như vậy chứ?
Nếu chỉ coi anh là anh trai, sao có thể hi sinh nhiều như vậy được?
“Quan trọng là, thiếu gia thích Hân Á sao?” Thật ra đáp an Phúc bá đã sớm biết rõ, nhưng ông vẫn cố ý hỏi, dù sao loại chuyện này phải chính người trong cuộc nghĩ thông suốt mới có tác dụng.
Phó Thực Ân nhớ tới lời tỏ tình của Hân Á ngày đó, không thể phủ nhận khi anh nghe thấy vậy tim đập nhanh hơn, hơn nữa sự phiền chán bởi trước đó thấy cô ôm người đàn ông khác cũng trở thành hư không, thay vào đó là cảm giác vui vẻ mừng rỡ.
Mà tối nay, nụ hôn ngoài ý muốn mất khống chế kia cũng làm anh gần như chìm đắm.
“Tôi nghĩ…… có đi.” Phó Thực Ân nghĩ nghĩ, rốt cục thừa nhận.
Có lẽ khi còn quá trẻ phải nhận lấy áp lực tiếp quản công ty, nhiều năm như vậy rồi anh đã có thói quen để công việc chiếm toàn bộ cuộc sống cùng tất cả suy nghĩ, đối với phụ nữ, anh cũng không phải không có khát vọng, chỉ là công việc luôn bận rộn tách sự chú ý khỏi anh.
Cho nên tới nay anh chưa một lần nói chuyện yêu đương.
Nhưng mà anh biết, khi anh đang liều mạng làm việc, vất vả vượt mọi chông gai, bên người luôn có một bóng dáng trắng nõn, luôn luôn ở nơi nào đó quan tâm chú ý đến tất cả mọi thứ của anh.
“Hân Á là một cô bé rất ngoan, nếu thích, hy vọng thiếu gia có thể xác định tâm ý của mình, trân trọng cô bé. Nếu thiếu gia không thích, nên sớm nói rõ cho cô bé một chút, để cô bé tìm người đàn ông yêu mình, quý trọng cô ấy.” Phúc bá nói rất trực tiếp. “Thanh xuân của con gái rất đáng quý, đừng để cô bé chậm trễ mới tốt.”
Trong đầu Phó Thực Ân thoáng chốc hiện lên một màn Hân Á cùng một người đàn ông khác, cảm giác buồn bực lại lần nữa xông vào tim anh.
Có lẽ từ lần đầu tiên thấy cô, anh đã quyết định “Người kia” chính là cô, không có ai khác.
Chỉ là công việc nhiều cùng thói quen lâu năm, khiến anh quên cô đang ở đây chờ một đáp án.
Hân Á là của anh, vẫn luôn là vậy.
Vĩnh viễn là vậy.
Cơn bão đầu tiên trong năm nay đã đến rồi.
Hiện tượng La Nina nuốt lấy tất cả bão mùa hè, thẳng đến khi vào thu rốt cục xuất hiện cơn bão đầu tiên. Thế bão tới rào rạt, thời sự buổi tối liền thông báo ngày mai ngừng đi làm đi học.
Quán cà phê ngày mai không phải mở cửa, tất cả áp lực của Lục Hân Á nhất thời được dỡ xuống, đây chứng tỏ ngày mai cô không cần dậy sớm mở cửa, không cần duy trì sự tỉnh táo, không cần đối mặt với bất kì kẻ nào.
Đương nhiên, lại càng không phải đối mặt với nụ hôn sai lầm trước đó của Phó đại ca.
Nhớ tới sự kích động, vẻ mặt hối hận của Phó đại ca sau khi hôn mình, cô cảm thấy trái tim hoàn toàn bị đạp vỡ.
Thừa dịp mưa gió còn chưa lớn, Lục Hân Á đi cửa hàng tiện lợi mua một đống rượu cùng hai hộp kem lớn, khóa mình trong quán cà phê. Trên tivi đều diễn như vậy, thời điểm quá thương tâm, múc ăn từng miếng kem to, là có thể vui vẻ lên, hoặc là liều mạng uống rượu, là có thể quên đi sự mất ngủ cùng cảm giác đau lòng.
Cô muốn hạnh phúc, muốn vui vẻ lên.
Nhưng mà kem ngọt cùng nước mắt tiến vào trong miệng cô, như thế nào cũng không làm dịu được sự đau đớn tận trong đáy lòng, nước mắt cô vẫn như cũ không ngừng rơi xuống, nỗi đau lòng không có điểm cuối cùng.
Quẳng kem vào tủ lạnh, tiếp đó cô uống rượu.
Mua về không phải là bia, bia sẽ không say, cho nên cô mua rượu Whisky tầm 40 độ, mỗi một ngụm Whisky đều thật nồng thật cay, bởi vì quá nồng, cho nên nước mắt chảy xuống cũng thật tự nhiên.
Trái tim giống như bị khoét một mảng, cô không biết nên làm gì mới có thể tốt lên được.
Phó đại ca đáng ghét…… Nếu năm ấy không gặp anh, thì hiện tại cô nhất định sẽ không đau như vậy, nhưng mà, cho dù vậy, cô vẫn muốn gặp được anh.
Bởi vì anh đã cho cô một cuộc sống hoàn toàn mới cùng mười năm đẹp nhất, ngọt ngào nhất.
Chỉ là mười năm giống như cảnh trong mơ, mười năm cam tâm tình nguyện kia, khiến lòng cô…… Đau quá đau quá.
Lục Hân Á ôm chai rượu, rúc thân mình trong ghế lô chuyên dụng của Phó Thực Ân, muốn bắt lấy một chút hơi thở thuộc về anh. Cô không tiếng động khóc, càng ngày càng khó chịu, giống như một đường chỉ vụng về khâu lấy miệng vết thương, không cẩn thận một chút liền bị đứt rời, máu lập tức trào ra thật nhiều.
Làm sao bây giờ? Tim đau như vậy phải làm sao bây giờ?
Cô cúi đầu thật thấp khóc lên, hồn nhiên không biết ban đêm mưa sa gió giật, bên ngoài quán cà phê nhỏ, đang có người mở cửa tiến vào.
Người tới bị mưa gió khiến một thân ẩm ướt, cầm trong tay chìa khóa dự bị mượn được, chậm rãi đi tới góc truyền ra tiếng khóc.
Từng bước tới gần, tiếng khóc kia càng lúc càng rõ ràng, cũng càng lúc càng khiến người ta đau lòng.
Tay vươn ra, nhẹ nhàng đẩy rèm vải khu ghế lô, bóng dáng quen thuộc kia chính là đang cuộn mình bất lực khóc.
Nhìn cô nhỏ bé như vậy, thương tâm như vậy…… Thật giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Trái tim truyền đến từng cơn quặn thắt đau đớn, anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa trán cô.
Lục Hân Á hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, có lẽ do chất cồn của rượu làm thần kinh tê dại, phản ứng của cô trở nên chậm chạp, sau khi kinh ngạc nhìn anh một lúc, mới nhận ra anh.
“Phó đại ca……” Cô hít mũi, mặt khóc chật vật, làm thế nào nước mắt cũng không ngừng được. “Sao anh lại ở trong này?” Nhất định là do cô uống rượu, mệt mỏi, cho nên xuất hiện ảo giác.
“Anh lo cho em, A Thác đưa chìa khóa cho anh, cho nên anh đến đây.”
Anh mặc một thân quần áo đen, ở trong ảo giác mà vẫn anh tuấn cao ngất như vậy, khiến người ta vừa động tâm lại đau lòng.
“Đừng khóc.” Phó Thực Ân nghiêng người ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ngón tay dài thay cô lau đi nước mắt, ai ngờ nước mắt cô giống như đoạn trân châu bị đứt dây càng lúc càng nhiều, khóc đến tim anh cũng hoảng lên, dứt khoát duỗi tay ôm cô vào lòng.
“Xuỵt, đừng khóc được không? Là anh không tốt, thực xin lỗi.”
“Anh…… Anh không có lỗi.” Mặc kệ là hiện thực hay cảnh trong mơ, cô đều muốn nói rõ với Phó đại ca.
“Là em rất…… Yếu ớt, cho em…… Cho em một chút thời gian, em…… em sẽ tốt lên nhanh thôi.”
“Không, anh có lỗi.” Anh đau lòng vì sự ngốc nghếch của cô. “Năm ấy mang em về nhà họ Phó, ý định ban đầu là muốn bảo vệ em, để em vĩnh viễn sẽ không phải khóc nữa.”
“Anh chỉ là…… anh chỉ là không yêu em, anh không có lỗi.” Cô khó khăn nói lời này ra miệng, nước mắt thật vất vả mới khắc chế được lại vỡ đê lần nữa.
“Hân Á, em đừng khóc, anh đi rót chén trà nóng cho em. Em bình tĩnh một chút, sau đó hãy nghe anh kể một câu chuyện xưa được không?” Phó Thực Ân kéo cô ra khỏi ngực mình, nghiêm túc nhìn cô.
Lục Hân Á hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, mặc dù đầu có chút mê man, nhưng biết Phó đại ca muốn cùng cô nói chuyện quan trọng, vì thế khẽ cắn môi dưới gật đầu.
Phó Thực Ân vừa lòng xoa xoa tóc cô, rời khỏi ghế lô.
Lục Hân Á lúc này mới rút ra mấy tờ giấy, sửa soạn bản thân cho sạch sẽ. Một bên lau nước mắt, chùi nước mũi, cô cũng chậm rãi tỉnh táo lại.
Chỉ chốc lát sau, Phó Thực Ân bưng một chén trà nóng tiến vào ghế lô, dịu dàng đặt vào tay cô, ngồi xuống bên người cô.
Mặc dù hai bên ghế lô đều là sô pha dành cho hai người, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ sóng vai ngồi cùng một bên.
Trong lúc bất chợt, ghế lô dường như trở nên nhỏ đi, không khí cũng trở nên mờ ám.
Thấy cảm xúc của cô đã chậm rãi khôi phục lại, anh mới nhẹ nhàng mở miệng. “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đang suy tính chuyện tự sát.”
Mở đầu như vậy khiến Lục Hân Á cả kinh, trợn lớn đôi mắt còn mang theo ẩm ướt, hoang mang bất ổn nhìn anh.
“Không nghĩ tới đi?” Phó Thực Ân cười khổ. “Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, cũng là lần duy nhất anh có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình.” Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Một năm đó thật gian nan, cha và mẹ kế đột nhiên gặp tai nạn xe cộ qua đời, anh trở thành người phải gánh vác trách nhiệm nhà họ Phó, mặc dù cha đã vì anh là người nối nghiệp mà bồi dưỡng từ nhỏ, nhưng mà đối với anh còn đang học năm ba đại học mà nói, vẫn quá sớm rồi. Anh còn chưa kịp chuẩn bị tốt. Lúc ấy, anh chỉ cảm thấy năng lực của bản thân không đủ để đảm nhiệm người nối nghiệp nhà họ Phó mà thôi, lại không biết rằng tình huống của công ty còn phức tạp hơn so với anh tưởng.”
“Mới đầu anh ngây thơ cho rằng sau khi vào công ty, nhóm lão thần luôn một mực cung kính với cha sẽ diễn như trên phim truyền hình, trung tâm phụ tá thái tử sắp kế vị, nhưng trên thực tế, mỗi người đều tìm cơ hội nuốt lấy Phó thị, phe phái đấu tranh thật sự nghiêm trọng, căn bản không có người thật lòng muốn giúp anh. Thậm chí một lần có kẻ điên cuồng muốn giết anh.”
“A?” Nghe đến mất hồn, Lục Hân Á thở nhẹ ra tiếng, vội vàng nhìn anh. “Sau đó thì sao?”
Tuy rằng biết sau đó nhất định không có việc gì, anh mới có thể xuất hiện trước mặt cô, nhưng cô vẫn không nhịn được kinh hãi.
“Đối phương không thành công, nhưng anh lại sợ hãi, bởi vì lo lắng đối phương cũng sẽ thương tổn Ngộ Hi, vì thế anh không thể không dùng kế nghĩ biện pháp mang Ngộ Hi ra khỏi vòng bão tố, vì chuyện này, Dư Phi cũng rời khỏi nhà họ Phó. Cuối cùng, nhà họ Phó chỉ còn lại một mình anh.” Phó Thực Ân nhẹ nhàng bâng quơ kể lại đoạn gian khổ đã qua. “Khi đó mỗi ngày chạy hai đầu trường học cùng công ty, hơn nữa ở trong công ty, anh còn phải đối mặt với sự bôi nhọ cùng công kích của phe phái bất đồng, anh biết mỗi người bọn họ đều đợi anh gây ra lỗi hoặc làm hỏng chuyện, mà anh quả thật cũng bị buộc đến cực hạn.”
“Tiệc rượu xuân tối hôm đó, anh đợi ở trong thư phòng không muốn xuống tầng, bởi vì anh biết năm đó là tiệc rượu xuân náo nhiệt nhất từ trước tới nay của nhà họ Ngụy, tất cả các nhân vật cao cấp trong công ty khó thấy được đều đến đông đủ là một loại tỏ thái độ rõ ràng, nếu anh còn không lập tức biểu hiện cái gì đó, thì quyền kinh doanh Phó thị chân chính sẽ rất nhanh rơi vào trong tay nhà họ Ngụy.”
“Anh ở trong thư phòng nghĩ rằng, đây là một cuộc chiến hoàn toàn không có phần thắng, anh lại không có năng lực, cũng không có tư nguyên, chỉ có thể đem vương quốc xí nghiệp tự tay cha tạo ra dâng tặng cho người khác.”
Lục Hân Á không khỏi nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.
“Có một khoảnh khắc, anh tuyệt vọng đến cực điểm, tâm lý cô đơn cùng mệt mỏi trường kỳ khiến anh có ý nghĩ tự sát. Anh nghĩ nếu anh đi rồi, tất cả sẽ chấm dứt. Cho dù có người chế nhạo anh không đánh mà chạy, anh cũng coi như không biết, như vậy xong hết mọi chuyện.”
“Nhưng ngay tại thời điểm cái ý nghĩ tự sát ấy càng lúc càng mạnh mẽ, đột nhiên có người ôm lấy anh từ phía sau khóc lóc sướt mướt làm nũng.” Phó Thực Ân nhịn không được cười khẽ. “Anh biết cô gái nhỏ đó nhận nhầm người, nhưng cái ôm của cô ấy toàn tâm toàn ý tràn ngập tin tưởng với anh, cũng đúng tại khoảnh khắc đó, anh được kéo lại từ trong bước đường cùng.”
“Nhưng mà…… em chỉ là nhận nhầm người mà thôi……”
“Anh biết, nhưng đối với anh mà nói, cái ôm của em cũng chính là sức mạnh tái sinh.” Anh ôn hòa nói. “Sau khi anh nghe em khóc nói nhiều những chuyện không công bằng như vậy, cảm thấy chúng ta giống nhau, cũng vì không có năng lực thay đổi thực tại mà bị bức đến không có đường lui. Nhưng mặc dù như vậy, cuối cũng em vẫn khóc nói rằng, em khóc xong sẽ có sức mạnh mà tiếp tục, sẽ không bỏ cuộc…… Khi đó, anh liền quyết định thay thế anh họ của em, trở thành người quan trọng nhất, có thể toàn tâm toàn ý cho em dựa vào.
“Anh cảm thấy chỉ khi có người chỉ còn lại anh để dựa vào, anh mới có sức thuyết phục bản thân tiếp tục bước đi, không được ngã xuống, bởi vì nếu anh ngã xuống, sẽ không thể bảo vệ em được nữa.” Anh nhìn cô mang theo sự áy náy nói; “Cho nên em nghĩ rằng anh rất tốt bụng, thật ra đều là biểu hiện giả dối, khi đó anh chỉ là ích kỷ, tuyệt vọng muốn tìm cái lý do để tiếp tục bước đi.”
“Phó đại ca….” Lục Hân Á kích động muốn nói gì đó, lại bị Phó Thực Ân chặn lại.
“Để anh nói hết đã.” Anh cười cười cầm tay cô. “Chỉ là anh không nghĩ tới lần đánh cược tuyệt vọng đó lại thật sự chống đỡ được sự yếu ớt của anh. Thời điểm công tác bận rộn, thấy em dùng MSN gửi đến cho anh, cùng anh nói chuyện, trong lòng anh có thể trở nên mạnh mẽ, về nhà rõ ràng đã mệt đến khộng chịu nổi, nhưng thấy em ở nhà chờ anh cùng ăn khuya, liền cảm thấy tất cả sự mệt mỏi đột nhiên trở nên thật đáng giá.”
Nghe Phó Thực Ân nói những lời này, sự trống rỗng lúc trước trong lòng Lục Hân Á đột nhiên nhanh chóng được lấp đầy.
Không sao cả, cho dù Phó đại ca không yêu cô cũng không sao cả.
Biết bản thân rất quan trọng trong cuộc đời anh, cho dù chỉ là đã từng, như vậy cũng đã đủ rồi.
“Vài năm này có em, anh càng ngày càng an tâm nỗ lực làm việc, có lẽ bởi quá nhập tâm vào công việc, cho nên tình yêu ở trong sinh mệnh của anh mới trở nên không quan trọng như vậy, anh vốn nghĩ có lẽ anh không cần tình yêu đến vậy, nhưng sau cái ngày em tỏ tình với anh, anh mới biết được, không phải anh không cần, mà là anh đã có được rổi, cho nên mới không đi tìm nữa.” Anh nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt đen sâu kiên định cực kì dịu dàng. “Anh không phải không yêu em, cũng không thể không yêu em.”
Lục Hân Á đột nhiên lại cảm thấy mũi ê ẩm, nước mắt làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ, cô không xác định mở miệng hỏi; “Có ý gì?”
“Những năm gần đây anh luôn chỉ biết công việc, mà em bởi vì anh, chưa từng trải qua một lần yêu.
Hiện tại, chúng ta bắt đầu lại. Phó Thực Ân nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười “Lục Hân Á, anh thích em, làm bạn gái anh được không?”
Bọn họ thật sự chưa từng yêu đương qua.
Ngay lúc tình yêu đang muốn phát triển ngọt ngào lần nữa, hai người đồng thời gặp vấn đề này –
Thời điểm hẹn hò yêu đương, mọi người thường đi đâu?
Lục Hân Á lên mạng google thật lâu, phần lớn mọi người đều tới nhà hàng cao cấp ăn cơm, xem phim, xem ca nhạc, đi dạo phố, ca hát, nếu nói xa hơn một chút, thì chính là đi biển, đi leo núi, đi ngâm suối nước nóng.
Những ý kiến này cô đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, đi nhà hàng cao cấp ăn cơm thì có thể, dù sao con người luôn cần ăn cơm, nhưng nếu nói đi xem phim hay xem ca nhạc, đều cảm thấy với thân phận của Phó Thực Ân mà đi tới mấy chỗ như vậy hình như không tiện lắm. Lại nói nhà của anh có một căn phòng nghe nhìn siêu xa hoa, cho dù là muốn vòng quanh âm hưởng hay hưởng thụ thị giác 3D rung động đều có thể, anh căn bản không cần ra khỏi cửa đâu.
Xem kịch ấy à…… Cô sợ bản thân không chịu được, ngủ luôn mất.
Đi dạo phố, cô cảm thấy sẽ lãng phí thời gian vàng bạc khó mua được của Phó Thực Ân.
Nếu là hoạt động ngoài trời, đi biển cũng không tệ, nhưng cô không biết bơi, ngược lại leo núi có thể xem xét, chẳng qua…… Phó viên ở ngay trên núi Dương Minh, công viên quốc gia giống như vườn sau nhà tùy lúc đều có thể tới, mỗi ngày thấy núi rồi còn chưa đủ sao? Rốt cục còn muốn đi leo ở đâu chứ?
Lục Hân Á phiền não nửa ngày cuối cùng vẫn không nghĩ được cái gì, khi thấy lần đầu tiên hẹn hò sẽ tuyên cáo khó hoàn thành, Phó Thực Ân đã tới rồi.
Khó được ngày cuối tuần không phải đi làm, anh mặc một chiếc áo Polo thoải mái cùng quần dài kaki, đơn giản có hình, hơn nữa dáng người anh cao ngất cùng khuôn mặt tuấn lãng, quả thực tựa như người mẫu nam trong mục lục trang phục.
“Chúng ta hôm nay…… đi đâu ạ?” Ngồi trên xe, Lục Hân Á cái gì cũng chưa chuẩn bị chột dạ hỏi.
“Chúng ta đi ăn cơm, xem phim, đi dạo phố, ngắm cảnh đêm.” Phó Thực Ân vẻ mặt ngày thường tao nhã nghiêm cẩn hôm nay có vẻ đặc biệt thả lỏng sung sướng.
“A?” Không dự đoán được hành trình của anh sẽ bình dân hóa như vậy, cô không khỏi kinh ngạc, xem phim với đi dạo phố đó! Thật hay giả vậy?
“Từ từ thôi.” Anh giống như nhìn thấu lòng cô. “Chúng ta còn rất nhiều lần hẹn hò khác.”
Lục Hân Á nghe anh cam đoan như vậy, bên tai nhất thời nóng ran, dù đỏ mặt, nhưng nụ cười ngọt ngào trên mặt sắp ủ ra cả mật rồi.
Hành trình hơn nửa ngày sau đó, bọn họ quả nhiên giống như một đôi tình nhân bình thường, làm những chuyện đi hẹn hò nên làm.
Phó Thực Ân đầu tiên đưa cô đi ăn đồ Nhật, dùng cơm xong, hai người đến rạp chiếu phim báo danh.
Vừa đến rạp chiếu phim, cô mới biết được Phó Thực Ân đã đặt vé ở khu khách quý, hơn nữa không chỉ là hai chiếc, mà toàn bộ khu đó đều bị anh bao hết, miệng cô kêu lãng phí, nhưng trong lòng bởi vì anh tốn tâm tư sắp xếp chuyện hẹn hò mà cảm thấy ngọt ngào.
Cho đến khi cùng anh xem phim cô mới hiểu được tại sao các đôi tình nhân khi hẹn hò thích xem phim.
Bởi vì tại đây trong hơn hai tiếng đồng hồ, chỗ nào hai người cũng không được đi, chỉ có thể ngồi ở vị trí dựa vào nhau, chia xẻ đồ ăn, cảm thụ thị giác cùng tim đập, khi buồn cười cùng nhau cười, khi hồi hộp có thể ở trong bóng tối lặng lẽ cầm tay nhau, hai trái tim đột nhiên trở nên thật gần.
Xem xong phim, Phó Thực Ân mang cô đi ăn kem, cùng đi công ty bách hóa dạo phố.
Chỉ là khí chất cùng diện mạo của anh thật sự rất đáng chú ý, cho dù ăn mặc đã khiêm tốn rồi, nhưng ở trong đám đông vẫn khiến người khác chú ý.
Anh đưa cô đi dạo cửa hàng tinh phẩm nhãn hiệu nổi tiếng, cô nhìn nhìn giá, le lưỡi liền lôi anh ra ngoài.
“Đồ đắt tiền như vậy, em cũng không cần mấy. Một đôi giầy ba vạn đồng, cho dù có cả chức năng gọi điện thoại, cầm lên có thể nói chuyện điện thoại em cũng không thấy bất ngờ.”
Mặc dù cái gì cũng không mua, hai người lượn trong công ty bách hóa một vòng, cũng tốn gần 3 tiếng đồng hồ.
Lần này, Lục Hân Á lại hiểu được nguyên nhân các đôi tình nhân muốn đi dạo phố.
“Đi dạo phố có thể biết yêu cầu vật chất cùng sự thưởng thức khác biệt của nhau.” Cô thẳng thắn chia xẻ bí mật nhỏ cô phát hiện ra với anh. “Tuy rằng không mua gì, nhưng ít nhất anh biết em không thích đôi giày nào giá ba vạn đồng trở lên lại không có chức năng gọi điện thoại.”
Phó Thực Ân dịu dàng nở nụ cười.
Đi dạo phố xong, bữa tối anh đặc biệt đặt chỗ một quán nhỏ nổi tiếng không có thực đơn trên núi Dương Minh.
Tuy nói lúc lên núi Dương Minh, cô quả thật có loại ảo giác chuẩn bị phải về nhà, nhưng càng đi sâu vào núi, thì vẫn có chút hi vọng, thấy được phong cảnh mới.
Quán cơm nhỏ tên là “Vân gian”, khách không đông lắm, mỗi khu ghế lô đều có tính kín đáo và cảnh đêm bên cửa sổ đáng thưởng thức, không khí yên tĩnh tươi đẹp, quả thực giống nơi thế ngoại đào nguyên, hơn nữa sau khi đồ ăn được mang lên, món ăn càng khiến cô kinh ngạc.
Mỗi món đồ ăn đều giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, tinh xảo lại có từng tầng cảm xúc dồi dào.
“Phó đại ca, anh thường ăn những thứ thế này sao còn thích đến quán ăn đồ em nấu chứ?” Nếm thử hương vị của người ta, nghĩ lại tay nghề của mình, tuy nói tay nghề của cô không đến nỗi nào, nhưng ở trước mặt đầu bếp chân chính căn bản không lên được mặt bàn đâu.
“Thứ nhất, anh đã sửa rất nhiều lần xưng hô của em rồi.” Anh đột nhiên toát ra một câu như vậy.
Lục Hân Á sửng sốt một chút, lập tức cố ý ngọt ngào kêu lên một tiếng, “Ân” Giọng điệu rất giống mấy cô đi làm ở quán rượu.
Phó Thực Ân tức giận lườm cô một cái, nhưng vẫn nở nụ cười. “Anh thích dùng cơm ở quán cà phê của em, bởi vì nơi đó thuộc về em, là nơi anh có thể hoàn toàn thả lỏng.”
“Anh hình như không có trả lời vấn đề của em đâu?” Tuy lời nói của anh khiến lòng cô thật ấm áp vui vẻ, nhưng cô vẫn khôn khéo bắt được lỗi trong lời nói.
“Tay nghề của em còn muốn trả lời thế nào? Không phải mỗi lần anh đều ăn hết sao.” Anh ôn hòa cười cười.
“Đây tính là đáp án gì chứ? Thật vô lại.” Cô cười chu miệng làm nũng.
Phó Thực Ân ngưng mắt nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô, rốt cục không nhịn được khom người hôn lên cánh môi mềm mại ngọt ngào của cô.
Hơi thở anh ấm áp, kiên định triền miên khẽ mở môi cô ra, đầu lưỡi thong thả mềm nhẹ công thành chiếm đất, khiến toàn thân cô như nhũn ra.
Thật lâu sau, anh mới mê luyến không thôi lấy ra. “Anh biết những năm gần đây em vẫn luôn thích anh.” Anh đột nhiên nghiêm túc nhìn cô nói.
“Làm gì vậy chứ……” Bị nói vậy, khuôn mặt Lục Hân Á hơi nóng lên, xấu hổ lại thẹn thùng cúi xuống.
“Cho dù là thật cũng……” Cũng không cần phải nói ra đi?
“Nếu có một ngày, em phát hiện ra anh không hoàn mỹ như em nghĩ thì làm sao đây?” Vẻ mặt anh thoạt nhìn có chút phiền não.
“Em đâu có nghĩ anh đến hoàn mỹ như vậy đâu.” Cô liếc mắt một cái, hừ nói: “Gì mà tự kỉ vậy chứ.”
“Vậy sao?” Anh bị cô chọc cười.
Lục Hân Á bị khuôn mặt anh tuấn tươi cười kia làm ềm nhũn, tay ôm lấy mặt anh, cố ý phụng phịu nghiêm túc mở miệng, “Anh quả thật không hoàn mỹ đâu, là tình yêu khiến em mù quáng, mới thoạt cho rằng anh hoàn mỹ. Cho nên anh không cần sợ bản thân có khuyết điểm, chỉ cần liên tục khống chế sự mù quáng của em là được rồi.”
Phó Thực Ân rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, ôm chặt cô vào lòng.
Anh hy vọng sẽ mãi mãi như thế này, cô vĩnh viễn sẽ không cũng không cần phát hiện ra mặt đen tối kia của anh……