Bạn đang đọc Thiếu Gia Nhà Giàu Nuôi Vợ: Chương 1
Cô là người tàng hình.
Dạ tiệc hào môn, khách đông, trong cái nơi y hương tấn ảnh, trang phục đẹp đẽ này, cô là người tàng hình.
Mặc dù cô mặc lên người lễ phục đắt tiền nhất mà mình có, nhưng vẫn bị cười vì lỗi thời, càng đừng nói bộ lễ phục này là quần áo cũ của mẹ cô, cô mặc trên người có vẻ rộng lại cổ lỗ.
Những người khác thà rằng giả vờ như không nhìn thấy sự tồn tại của cô, cũng không nguyện ý tiến đến bắt chuyện với cô, thậm chí là cả người thân có quan hệ huyết thống.
Cô và mẹ không nên xuất hiện trong này, cô biết, nhóm thân thích dù không nói ra miệng, nhưng trong lòng tất nhiên sẽ nghĩ như vậy.
Cô không trách bọn họ, bởi vì ngay cả chính cô đối với việc mẹ không được mời mà vẫn cứ đến tham dự cảm thấy xấu hổ.
Dạ tiệc đêm nay là tiệc rượu xuân hằng năm cậu vẫn tổ chức ở nhà mình, ngoài người thân bạn tốt, cậu bao giờ cũng có năng lực mời các nhân vật có tiền có quyền đến tham dự, chẳng qua đêm nay xem ra còn náo nhiệt hơn cả năm ngoái, cô thậm chí nhìn thấy hai nhân vật cấp trưởng phòng chỉ có thể thấy trên tivi trong bữa tiệc này.
Bữa tiệc như thế này, sao có người nguyện ý mời thân thích nghèo như bọn cô, người ta tránh còn không kịp nữa là?
Cô cầm nước trái cây, tránh ở một góc, vụng trộm quan sát đám người đến đại sảnh bữa tiệc –
Mặc lễ phục cho thuê, đêm nay mẹ có vẻ xinh đẹp động lòng người, bà luôn xinh đẹp như vậy, cùng khuôn mặt bình thường như người qua đường của cô một chút cũng không giống.
Làn da mẹ trắng nõn, mắt to như thu thủy, tằm nằm* hoa đào, mũi cao môi đẹp, phong tư yểu điệu, không nói ra căn bản không biết được tuổi thật của bà.
*卧蚕(tằm nằm) gọi là bọng mắt thì phải, ai muốn biết thêm chi tiết mời tìm hình ảnh vậy…
Giờ phút này, bà giống như một con bướm bay khắp nơi, người quen hay không quen đều có thể gia nhập nói chuyện, cười đến run hết cả người.
Cô nhìn một màn này, tự nhiên cũng không thể bỏ qua ánh mắt khinh bỉ ghét bỏ của nhóm thân thích bên cạnh đối với mẹ cô.
Chỉ là, cô không thể trách bọn họ máu lạnh.
Mẹ quả thật là con dê đen trong gia tộc, năm này tháng nó vay tiền thân thích xung quanh, chưa bao giờ có nghề nghiệp ổn định, đàn ông bên người cứ thay đi đổi lại, mặc kệ hiện giờ có đối tượng hay không, vĩnh viễn đều tìm kiếm con mồi tốt hơn.
Bữa tiệc đêm nay, là mẹ lấy cớ muốn dẫn cô tham gia cuộc tụ họp ở trường, lừa bạn trai ở chung đi tham gia…… Năm trước cũng lấy cái cớ như vậy, chẳng qua người đàn ông bên cạnh lại là người khác.
“Cái gọi là tình yêu, chẳng qua là theo nhu cầu mà thôi, đàn ông cũng như vậy, chờ ta chân chính đến lúc tuổi lớn sắc suy, bọn họ một đồng tiền cũng không tiêu trên người ta nữa, cho nên thừa dịp còn có tiền vốn, phải hiểu được vì mình mà tính toán.”
Đây là đạo lý mẹ luôn dắt bên miệng, cô không dám gật bừa, nhưng cũng bất lực.
Bỗng dưng nhớ tới bạn trai đương nhiệm ở chung của mẹ, một cảm giác buồn nôn xông lên cổ họng, cô vội vàng uống sạch ly nước trái cây áp chế cảm giác xúc động, đưa ly cho bồi bàn, lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc.
Vừa ra khỏi nơi không thuộc về cô, tâm tình Lục Hân Á nhất thời tốt hơn rất nhiều, bước trên tầng hai, cô không chút do dự đi tới gian phòng bên trong cùng, đó là thư phòng của anh họ nhỏ.
Mỗi lần tham dự cuộc tụ hội ở nhà cậu, điều duy nhất có thể khiến cô vui vẻ đó chính là có thể nhìn thấy anh họ nhỏ.
Anh họ nhỏ lớn hơn cô năm tuổi, bởi vì trời sinh trái tim có chỗ thiếu hụt, nên từ nhỏ thân thể không tốt, các loại tiệc tiếc cũng không tham gia, luôn ở trong thư phòng đọc sách.
Nhưng anh họ nhỏ từ trước kia liền đặc biệt thương cô, cứ việc một năm hai người chỉ thấy mặt nhau một, hai lần, hắn vẫn thường xuyên liên lạc tình cảm qua email.
Anh họ nhỏ là người duy nhất trên thế giới này nguyện ý nghe cô tâm sự.
Vài năm này nếu không có anh họ nhỏ cùng với cô, cô thật không biết bản thân phải làm gì để giữ vững giá trị quan trong cái gia đình không bình thường đó.
Đi qua hành lang dài, cô đi tới cửa thư phòng, đẩy cửa ra, bên trong một mảnh tối đen.
Đèn không bật, chỉ dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ, cô loáng thoáng thấy bóng một người con trai đứng lặng bên đó.
Anh họ nhỏ đang nghĩ gì mà xuất thần vậy, ngay cả khi cô vào cửa rồi vẫn không phát hiện?
Sờ không thấy chốt mở đèn, cô đơn giản bỏ qua nó, nhẹ tay nhẹ chân đến gần muốn dọa hắn, nhưng lập tức nhớ tới trái tim hắn bị bệnh, vì thế bàn tay vốn muốn đập lên người hắn dừng giữa không trung, do dự vài giây, cuối cùng rốt cục nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn.
Ngay khi cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay, mũi cô đột nhiên cảm thấy ê ẩm, muốn khóc.
Giống như áp lực đột nhiên được phóng thích, cảm xúc tích lũy trong một đoạn thời gian thật dài, tủi thân nhất thời xông ra.
“Tiểu biểu ca……” Gọi xong ba chữ, nước mắt của cô trong thoáng chốc không hề báo động mà bùng nổ.
Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười sáu tuổi mà thôi, cho dù cô hiểu thế giới này không công bằng, nhưng vẫn không thể không bị nó gây tổn thương.
Nước mắt mãnh liệt rơi, Lục Hân Á đặt trán lên lưng anh họ, tay đơn giản làm càn ôm lấy hắn, khóc lên không giải thích được.
“Làm sao vậy?”
Trong tiếng khóc, một tiếng nói dịu dàng lại từ tính vang lên trên đỉnh đầu cô, tiếp theo anh họ nhỏ quay người lại, lúc này Lục Hân Á không còn kiêng nể gì nhào vào lòng hắn khóc lớn.
“…… Ô…… Tiểu biểu ca……” Thân thể mềm mại nhào vào trong lòng hắn, khóc đầu cũng không chịu ngẩng.
“Xuỵt, đừng khóc.” Giọng nói anh họ nhỏ thân thiết ôn hòa, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ lưng cô. “Nói cho tôi biết ai làm em thương tâm?”
“Tiểu biểu ca…… Em mệt mỏi quá…… Em không muốn về nhà.” Cô khóc đến thở không ra hơi, thật lâu mới nức nở đứt quãng mở miệng được.
“Làm sao vậy? Cãi nhau sao? Hay là thi không tốt bị mắng?” Tiếng nói kia vẫn ấm áp như gió.
“Mới không phải.” Sắp một năm không gặp anh họ nhỏ, hình như hắn cao hơn rồi. Lục Hân Á cảm thấy bản thân ở trước mặt anh họ nhỏ càng thấp đi một ít. “Là…… là bạn trai mới của mẹ em.”
“Bạn trai mới của mẹ em?” Giọng nói kia tựa hồ có chút nghiền ngẫm tạm dừng vài giây. “Ông ta đối xử không tốt với em sao?”
“Ông ta lại động tay động chân với em! Tại sao mỗi lần đều như vậy……” Lục Hân Á thương tâm nói xong, một mặt cảm thấy thân thể anh họ nhỏ đang trấn an cô đột nhiên cứng lại.
“Ồ?” Trong bóng đêm, tiếng nói nhu hòa kia thay đổi ngữ khí, giọng điệu hơi hơi đề cao, là tín hiệu nguy hiểm.
Lục Hân Á không để ý, nhớ tới tên đàn ông ghe tởm kia động một chút liền sờ tay nắm vai cô, còn có ánh mắt dâm uế trần trụi, trong lòng liền chua xót, “Vì sao mẹ không thể tìm một người đàn ông tốt chứ…… Em mệt mỏi quá…… Thật sự mệt mỏi quá, em không muốn mỗi tối đi ngủ đều kinh hãi đáng sợ như vậy…… Tiểu biểu ca…… Khi nào em mới có thể chạy đi?”
Anh họ nhỏ không cho cô đáp án, chỉ nhẹ nhàng vỗ về đầu cô.
Phát tiết xong cảm xúc, nước mắt chậm rãi ngừng, cô rời khỏi lòng anh họ nhỏ, lau nước mắt, còn có chút nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi tiểu biểu ca…… Em nhịn không được…… Nhưng mà anh biết sau khi khóc xong em sẽ có sức tiếp tục cố gắng…… Em sẽ không buông tay……”
Trong lúc cô cảm thấy mình khóc nhiều quá rồi, ánh mắt phát đau, ngọn đèn đột nhiên sáng.
“Hân Á?” Một giọng nói càng giống trong trí nhớ phát ra từ phía sau cô. “Sao em lại đến đây?”
“Há?” Lục Hân Á quay đầu, trong đôi mắt đẫm lệ nhận ra anh họ nhỏ đứng bên cạnh cửa.
Anh họ nhỏ ở đằng kia…… Vậy người cô vừa ôm là ai?
Cô hoảng sợ, vội vàng lùi lại, đưa tay lên tùy tiện lau nước mắt, mở to hai mắt nhìn quỷ xui xẻo vừa bị cô ôm khóc kể lể.
Dưới ánh đèn nhu hòa trong thư phòng, Lục Hân Á thế này mới thấy rõ người xa lạ trước mắt.
Người con trai trước mắt cao lớn hơn anh họ nhỏ, tuổi xem ra không khác lắm, chắc là bạn học của anh họ nhỏ, nhưng trên người người con trai này có một khí chất bình tĩnh ổn trọng mà sinh viên bình thường khác không có.
“A…… Thực xin lỗi, tôi…… Tôi……” Cô rất muốn giải thích, nhưng lại nói không ra lời, chỉ có thể bất lực nhìn về anh họ nhỏ, lại nhìn nhìn khóe miệng mang theo ý cười của người xa lạ.
Trời ạ! Cô thật sự ngu ngốc không tả nổi.
Lục Hân Á không giải quyết được quẫn cảnh trước mắt, đành phải bất chấp tất cả, ném ra câu “Rất xin lỗi” rồi giống như chạy nạn chạy ra khỏi phòng.
“Hân Á?” Nhìn cô em họ chạy đi nhanh như chớp, có lẽ có đuổi theo cũng không kịp, Ngụy Thanh Nguyên gọi theo một câu cũng liền thôi, quay đầu hoang mang nhìn bạn tốt, “Thực Ân, em họ tôi sao vậy?”
“Không có gì, cô ấy nhận nhầm người.” Phó Thực Ân mỉm cười, nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên chút vi diệu cùng phức tạp, rồi lập tức khôi phục vẻ thong dong tự nhiên.
“Nhận nhầm tôi với cậu?” Ngụy Thanh Nguyên dáng người gầy ốm, sắc mặt tái nhợt hơn so với người bình thường hồ nghi hỏi.
Phó Thực Ân tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa nhã nhặn, nhưng cũng là thanh niên làm việc nghỉ ngơi bình thường, mỗi sáng sớm cậu ta đều cố định bơi lội, buổi chiều còn chạy bộ rèn thể lực, chính là để tăng cường khí lực ứng phó với các loại thách thức.
Mà cô em họ ngây ngốc kia của hắn, lại đem cái loại mèo bệnh yếu ớt cần rèn luyện tăng cường khí lực là hắn nhận nhầm người?
Hắn đến tột cùng là nên vì mình có được loại ngoại hình ảo đó mà vui mừng, hay nên vì khả năng phán đoán của cô em họ mà lo lắng?
“Có thể nhận nhầm quả thật không dễ dàng.” Phó Thực Ân hơi cong khóe miệng, nhận lấy đồ uống trên tay Ngụy Thanh Nguyên, giống như lơ đãng nhắc tới, “Đến nhà cậu nhiều như vậy, sao không biết cậu có một cô em họ như vậy nhỉ?”
“Nhà con bé có chút đặc thù, là gia đình mô côi cha, mẹ Hân Á là em gái cha tôi. Năm đó sau khi cha Hân Á mất tin tức, mẹ con bé bắt đầu quá…… À, cuộc sống không quá giống nhau. Cũng bởi vì cách sống đặc thù của họ, hai nhà bọn tôi rất ít lui tới.” Ngụy Thanh Nguyên đắn đo dùng từ, nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng – gia đình đó là thân thích không được hoan nghênh.
“Nhưng Hân Á……” Phó Thực Ân thong thả nhẹ gọi tên này. “Em họ cậu hình như rất ỷ lại cậu?”
“Đúng vậy, thế giới người lớn là một chuyện, tôi và Hân Á tuy rằng một năm gặp không tới vài lần, nhưng vẫn liên tục liên hệ qua email, msn.” Ngụy Thanh Nguyên thở dài, “Con bé là đứa nhỏ ngoan, không tính quá thông minh, nhưng rất chăm chỉ học hành, cũng thực nhu thuận, chỉ tiếc có người mẹ như vậy, đại khái cả đời rất khó thoát được. Việc tôi có thể làm cũng chỉ là cổ vũ con bé, không để nó lạc bước.”
“Thế sao?” Vẻ mặt Phó Thực Ân xem ra có chút đăm chiêu.
“Ừ.” Ngụy Thanh Nguyên ứng thanh, rất nhanh nói sang chuyện khác. “Hôm nay đám ông già kia cũng đến đây, cậu không xuống dưới chào một tiếng sao?”
“Không cần.” Phó Thực Ân rộng rãi nở nụ cười. “Có chào hỏi cũng sẽ không làm thay đổi cái nhìn của bọn họ đối với tôi, cần gì lãng phí thời gian?”
Ngụy Thanh Nguyên nhìn anh một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu. “Có đôi khi tôi thật sự nhìn không ra quyết định của cậu đến tột cùng là ngây thơ hay thành thục, nếu muốn tiếp quản công ty, quan hệ tốt không phải là việc nên làm sao?” Vẻ mặt hắn khó hiểu. “Thời gian chúng ta tốt nghiệp còn không đến một năm, nhưng còn phải đền ơn quốc gia (đi nhập ngũ) mười một tháng, sau khi xuất ngũ cậu mới có thể chính thức tiếp quản công ty, trong khoảng thời gian này cậu vẫn phải dựa vào bọn họ giúp cậu chống công ty chứ?”
“Dựa vào bọn họ? Chỉ sợ khi tôi xuất ngũ trở về, Phó thị ngay cả cái xác cũng không chừa lại đi?” Phó Thực Ân nhìn rất rõ ràng.
“Tình hình không lạc quan như vậy sao?” Ngụy Thanh Nguyên lo lắng hỏi.
“Tư lịch mỗi người đều lão luyện hơn so với tôi, mỗi người đều muốn chiếm vị trí lớn, tôi cái gì cũng không có, cũng chỉ có thắng trong việc nắm cổ phần thao túng hội đồng quản trị.” Phó Thực Ân nói ra rất bình tĩnh, “Công ty có một thằng oắt như tôi, bọn họ đại khái cũng chỉ có hai lựa chọn, một là mượn sức, thao túng tôi, cái khác chính là nghĩ biện pháp vét sạch công ty, cầm tiền chạy lấy người. Trước mắt tính toán trong lòng bọn họ, đại khái chính là làm chuyện đó thế nào cho dễ dàng, không phí sức, về phần lựa chọn chờ tôi tiếp quản công ty ấy à, cho tới bây giờ cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của bọn họ.”
Đối với điểm ấy, Phó Thực Ân cũng không oán hận nhiều lắm, dù sao bằng vào một thằng nhóc chưa ra xã hội như anh, muốn làm lão đại tiếp quản những người công tác trong công ty mấy chục năm rồi, có sự bắn ngược là điều đương nhiên.
Tuy nói cho tới nay, cha đem anh trở thành người nối nghiệp mà bồi tài, nhóm các bô lão trong công ty cũng rõ ràng điều ấy, nhưng một chuyện thình lình xảy ra ngoài ý muốn lại làm rối kế hoạch.
Mấy tháng trước, cha anh và mẹ kế xảy ra tai nạn xe cô, đồng thời ngoài ý muốn bỏ mình, thân là trưởng tử Phó tộc, người nối nghiệp tập đoàn tương lai, anh đột nhiện bị đẩy lên tuyến cao nhất, bị bắt trưởng thành cấp tốc, tiến vào vòng hổ sói anh lừa tôi gạt trước thời gian.
May mắn khi nhập học anh đã lên kế hoạch đem đại bộ phận học phần tập trung hoàn thành ba năm trước, một năm cuối cùng toàn tâm đầu nhập vào công ty thực tập, hiện tại xem ra, kế hoạch này lại ngoài ý muốn giúp anh một cái ân lớn, học phần cần thiết cho học vị của anh cũng thừa không nhiều, nhưng vẫn để cho anh có tâm sức tiến vào hiểu được tình trạng công ty.
“Cậu thật sự vất vả rồi. Nhìn cậu như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy việc cha mẹ lải nhải cũng có thể nhẫn nhịn được.” Ngụy Thanh Nguyên cười khổ, vỗ vỗ bờ vai của anh. “Chẳng qua cậu yên tâm, mặc kệ những người khác thế nào, Ngụy gia tuyệt đối đứng ở bên cậu, công ty Ngụy gia thế lực khổng lồ, chỉ cần chúng tôi hỗ trợ cậu, đầu óc những người đó sẽ không nghĩ lệch lạc được gì đâu.” Tuy sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng vẻ mặt và khẩu khí cũng rất phối hợp tràn ngập nhiệt huyết.
“Cám ơn cậu, nhưng những lời này nói riêng với nhau là được, đừng truyền ra ngoài.” Nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết của bạn tốt, Phó Thực Ân mỉm cười mà chống đỡ, ôn hòa nhưng lại có thâm ý khác mà cảnh cáo.
“Tôi biết, cậu lo chúng tôi sẽ bởi vậy mà gây thù, tôi sẽ không nói đâu.”
Phó Thực Ân chỉ hơi động động khóe miệng, không có giải thích rõ.
Ngụy Thanh Nguyên từ trước đến nay chỉ có hứng thú với nghệ thuật thiết kế, mặc dù xuất thân từ nhà họ Ngụy, nhưng đối với việc thương trường lại không biết gì, bởi vậy tự nhiên không thể hiểu được vì sao Phó Thực Ân lại dặn dò hắn không được công khai nói ra lập trường của nhà họ Ngụy.
Đơn thuần như hắn căn bản sẽ không nghĩ tới, uy hiếp lớn nhất đối với Phó Thực Ân chính là nhà họ Ngụy.
Tiệc rượu xuân ngày hôm nay của nhà họ Ngụy, chủ quản cao cấp của Phó thị đều đến đông đủ, đây chính là bởi vì cả một nhà họ Ngụy thì đã có mười mấy người nhậm chức ở Phó thị, trong đó vài vị là chủ quản cao cấp, cha Ngụy Thanh Nguyên cùng hai người anh em của ông ta lại là nhân vật đầu não trung tâm quyết sách.
Trong ván bài này, quả thật có người đem tiền đặt hết lên trên nhà họ Ngụy, hơn nữa số lượng còn không ít.
Cho dù cha Ngụy Thanh Nguyên cùng cha Phó Thực Ân sinh thời cảm tình không tệ, nhưng anh em ông ta có nghĩ như vậy hay không thì không biết được.
Phó Thực Ân hiểu được, lấy điều kiện trước mắt của anh, tỉ lệ thua rất lớn, phần thắng duy nhất của anh chỉ có thể đánh cược vào nhà họ Ngụy, đánh cược vào tình bạn của cha Ngụy Thanh Nguyên đối với cha anh có thể thắng được lòng tham của con người hay không?
“Anh, Phó đại ca, hóa ra hai người ở trong này sao?” Một cô gái ăn mặc thời thượng từ ngoài cửa đi vào, là em gái Ngụy Thanh Nguyên – Ngụy Như Oánh.
Đi phía sau cô ta là một cô gái khác tuổi cũng không khác nhau mấy, là đường muội (em họ phía nội) Ngụy Thanh Nguyên – Ngụy Giai Hâm.
“Mọi người tìm khắp nơi cũng không thấy hai người.” Ngụy Giai Hâm nói tiếp, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Thực Ân.
“Anh không được thoải mái, Thực Ân ở cùng nói chuyện với anh.” Ngụy Thanh Nguyên mặc kệ giả vờ hay là không thoải mái thật, thoạt nhìn đều giống như vô cùng không thoải mái, bởi vậy ngay cả cái cớ cũng không cần, trực tiếp giả bệnh là được rồi.
“Tự anh nghỉ ngơi là được rồi, không cần quấn lấy Phó đại ca đâu.” Ngụy Như Oánh tựa hồ không có loại tình cảm tay chân, đối với chuyện anh trưởng bệnh yếu đã luyện đến làm như không thấy. “Dưới tầng có trò hay xem, đợi ở trên này rất đáng tiếc đó.”
“Trò hay gì?” Ngụy Thanh Nguyên tò mò.
“Chính là cô hai và con gái cô đó! Bọn họ hôm nay cư nhiên đến đây, thật không biết cô hai sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Không có ai mời, nhưng năm nào cũng đến.” Ngụy Như Oánh khinh miệt bĩu môi.
“Con gái cô hai cũng thật là, tới tham gia tiệc rượu của nhà họ Ngụy ta cư nhiên lại ăn mặc xấu như vậy, quần áo của nhỏ đó em nghĩ là quần áo cũ hai mươi năm trước cô hai không cần nữa đi.” Ngụy Giai Hâm hát đệm nói.
“Hoàn cảnh nhà Hân Á không giống chúng ta, mặc quần áo cũ cũng không có gì sai.” Ngụy Thanh Nguyên phiền chán xem thường. “Mấy đứa con gái các em chỉ biết xem mấy chuyện có hay không có này, cả ngày chỉ biết thảo luận hàng hiệu mới, đối với con trai bọn anh mà nói giống nhau cả thôi. Đúng không, Thực Ân?”
Hắn đem quả bóng đá cho Phó Thực Ân đang im lặng không lên tiếng, chính là vì nhìn ra hai cô em này có tâm với thiếu gia nhà họ Phó, hy vọng bạn tốt có thể giúp hai đứa giảng giải một chút giá trị quan sai lệch, không cần cả ngày cứ nghĩ tới hàng hiệu.
Hắn vừa nói vậy, hai cô gái quả nhiên đều trông mong nhìn Phó Thực Ân.
“Đúng vậy, đều như nhau.” Phó Thực Ân thản nhiên nói.
“Sao có thể giống nhau được? Phó đại ca anh không ở dưới tầng, cho nên không thấy được con gái cô hai, quần áo nó màu đỏ sậm, vừa quê vừa cổ lỗ, ngay cả quần áo mùa trước của em cũng không có kinh khủng như vậy đâu.” Ngụy Như Oánh không cam lòng quở trách.
“Cả mùa trước trước nữa cũng không kinh như vậy.” Ngụy Giai Hâm cũng nói theo, “Một chút thưởng thức cũng không có.”
“Thế sao?” Phó Thực Ân nhíu mày. “Vừa rồi tôi thấy cô ấy, cảm thấy quần áo không thành vấn đề, cô ấy cũng thực đáng yêu.”
Phó Thực Ân vừa nói vậy, hai cô gái sắc mặt rất khó coi.
“Nhìn đi! Hân Á vốn cũng rất đáng yêu, không cần hàng hiệu gì phụ trợ, hai đứa cũng bớt tốn tiền đi.” Ngụy Thanh Nguyên cũng không biết là trời sinh ngu ngốc không hiểu tâm tư con gái, hay là cố ý dạy dỗ em gái, còn họa vô đơn chí nói, “Mới cấp ba mà đã trang điểm, sạch sẽ giống Hân Á người ta có phải tốt hơn bao nhiêu không?”
“Anh thật phiền quá!” Không có cách nào phản bác người trong lòng, cũng không khách khí với anh trưởng, Ngụy Như Oánh bất mãn lườm anh trai một cái, chủ động đi qua bám lấy Phó Thực Ân. “Không quản mấy chuyện này nữa, Phó đại ca xuống dưới cùng bọn em đi, lấy chút gì ăn được không? Bằng không ở dưới tầng chán lắm à.”
“Không được, tôi có chút mệt, ở trong này vừa vặn cùng Thanh Nguyên nghỉ ngơi.” Phó Thực Ân lễ phép từ chối.
Ngụy Thanh Nguyên thấy em gái bốc đồng bị từ chối, cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Vậy bằng không bọn em ở đây cùng các anh là được.” Ngụy Như Oánh trợn mắt với anh trai, lập tức cười ngọt ngào, ân cần với Phó Thực Ân.
“Đúng vậy, em gọi người lấy đồ ăn và rượu lên, chúng ta ở thư phòng nói chuyện phiếm.” Ngụy Giai Hâm phụ họa nói.
“Không cần đâu, hai người xuống dưới chơi đi, tôi và Thanh Nguyên muốn thảo luận bài tập ở trường, có chút không tiện.” Giọng nói Phó Thực Ân ôn hòa, nhưng ngay cả chút hi vọng cũng không cho.
Lời này của anh không chỉ nói cho Ngụy Như Oánh cùng Ngụy Giai Hâm nghe, cũng chính là nói cho người qua đường đang nghe trộm ở ngoài cửa nghe.
Anh biết rõ đôi chị em nhà họ Ngụy này từ nhỏ đã thích anh, cũng biết hai vị trưởng bối nhà họ Ngụy hi vọng con gái mình đạt được ước muốn, hơn nữa chỉ cần anh có thể cùng một chỗ với một trong hai bọn họ, mặc kệ là Phó thị hay là nhà họ Ngụy, tất cả đều có thể củng cố.
Anh có thể an tâm học hành, tham gia quân đội, thời điểm đến, liền có thể dưới sự giúp đỡ của nhà họ Ngụy đạt thành nhiệm vụ thay ca.
Nhưng mà, đó không phải là điều anh muốn.
Anh tuy rằng nguyện ý vì Phó thị dâng hết tất cả tâm huyết, nhưng như thế không có nghĩa là bán rẻ tôn nghiêm và bản thân mình.