Đọc truyện Thiếu Gia Ngông Cuồng – Chương 9: Nói Dối
Phương Tiến Thắng ngạo nghễ mắng Tần Minh: “Nhìn xem.
Không phải là tao nói xấu mày mà bản thân mày không đủ tự tin để phản bác thôi.
Nhân chứng vật chứng đều ở đây cả rồi.”
Những người khác cũng sốt sắng nói: “Đúng vậy chủ nhiệm, phải xóa ảnh chụp lén ở ký túc xá nữ sinh.
Nếu bị truyền ra ngoài thì bọn tôi còn mặt mũi nào nhìn người khác chứ?”
Thật ra Tần Minh cũng sợ.
Anh không biết gã thô bỉ bán máy ảnh cho mình có chụp lén ký túc xá nữ sinh không?
Nếu có, vậy anh sẽ phải gánh hết nỗi oan này rồi.
Trương Tình Tình bật máy ảnh lên và kiểm tra ảnh chụp bên trong.
Nhưng cô ta không xem còn tức, sau khi xem xong lại càng tức hơn.
Đây đâu phải chụp lén cô ta mà là chụp lén Nhiếp Hải Đường đấy chứ!
Bà đầy quyến rũ thế này còn không đủ thu hút tên nghèo mạt rệp nhà cậu chụp lén à?
Trong lòng Trương Tình Tình vốn hơi kiêu ngạo.
Cô ta là nữ thần của đảm nghèo rớt mồng tơi kia.
Tên rẻ rách như Tần Minh còn chụp lén ảnh cô ta để tự an ủi khiến cô ta rất hưởng thụ cảm giác như nữ vương này.
Nhưng kết quả người bị chụp lén không phải cô ta mà là Nhiếp Hải Đường.
Nhiếp Hải Đường là con gái nhà giàu.
Tần Minh chỉ là một tên rẻ rách không hề có bối cảnh gì, gia đình lại nghèo khó, đúng là ăn tim hùm gan báo rồi.
Trương Tình Tình xem hết tất cả ảnh chụp nhưng không thấy không có ảnh trong ký túc xá nữ sinh.
Tám mươi phần trăm là ảnh trên sân vận động, hai mươi phần trăm là ảnh ở nhà ăn.
Nhưng tất cả đều là ảnh chụp Nhiếp Hải Đường.
Trương Tình Tình hơi lúng túng.
Vừa rồi cô ta nói nhiều như vậy, không ngoài bảo Tần Minh có suy nghĩ không an phận với cô ta.
Mà thật ra cậu ta có suy nghĩ không an phận với Nhiếp Hải Đường chứ có phải cô ta đầu.
“Sao sắc mặt chủ nhiệm tệ vậy? Để tớ xem thử, tớ xem với.”
“Ấy, sao toàn là Tiểu Đường vậy? A, đều là mấy tấm ảnh chụp rất bình thường thôi”
“Hải Đường được công nhận là hoa hậu của trường, cậu ấy bị chụp lén cũng là chuyện bình thường”
“Hả? Không có ảnh trong ký túc xá nữ sinh, tất cả đều là ở nơi công cộng.”
“A, điều này cũng chẳng thay đổi được bản chất kinh tởm của tên rẻ rách cực phẩm kỳ lạ này”
Mấy nữ sinh xem xong, cuối cùng đưa máy ảnh SLR cho Nhiếp Hải Đường.
Mọi người đều nhìn cô, rõ ràng cho rằng cô là nạn nhân lớn nhất.
Nhiếp Hải Đường cũng xem qua ảnh chụp, nói: “Thật ra…”
Phương Tiến Thắng thấy trong máy ảnh không có tấm ảnh nóng nào thì trong lòng sốt ruột, vội nói: “Sao có thể bỏ qua cho cậu ta được.
Dù vậy ct vẫn có thể truy cứu trách nhiệm được mà.
Hải Đường, cậu không cần sợ, không thể cổ vũ cho sự kiêu căng của tên cuồng chụp ảnh lén này được.
Bọn tôi đều là chỗ dựa cho cậu.
May lần này không có ảnh chụp bị lộ gì, nếu lần sau cậu ta to gan hơn thì sao?”
Tần Minh phẫn nộ thoát khỏi sự khống chế của mọi người, giải thích: “Tôi đã nói tôi không chụp lén rồi.”
Trương Tình Tình lừ mắt quát: “Cậu câm miệng.
Cho dù là Tiểu Đường cũng không được.
Dạng như cậu cũng đòi cọc ghẻ ăn thịt thiên nga à? Tiểu Đường, cậu cần phải chú ý tới chuyện này đấy.
Cậu muốn xử cậu ta thể nào cứ nói.
Muốn giết muốn róc.
xương, các chị em đều sẽ ủng hộ cậu.”
Nhiếp Hải Đường nghiêm túc nói: “Thật ra là tớ bảo Tần Minh chụp đấy.
Cậu ấy không chụp lén, cậu ấy chụp công khai.”
“Cái gì?”
Ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người, nhìn Nhiếp Hải Đường.
Ngay cả Tần Minh cũng vậy.
Trương Tình Tình nghi ngờ hỏi: “Hả? Tiểu Đường, sao cậu phải làm thế?”
Nhiếp Hải Đường lè lưỡi trông rất nhí nhảnh nói: “Tớ ham vui nên nhờ Tần Minh thôi.
Hơn nữa các cậu nhìn đi, đây chính là máy ảnh SLR, phải hai mươi tám nghìn một cái đấy.
Tần Minh làm gì có tiền?”
Nhiếp Hải Đường vừa nói vậy, những người khác đều gật đầu công nhận.
“Đúng vậy, Tân Minh nghèo rớt mồng tơi này làm gì có tiền?”
“Ôi, thì ra là hiểu nhầm cậu ta rồi.
Thôi bỏ đi, dù sao cậu ta cũng đâu có sao”
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, chúng ta qua chơi bóng đi.”
“Hóa ra chỉ là hiểu nhầm.
Nhưng Tiểu Đường, cậu thích chụp ảnh thì có thể nhờ bọn tớ mà.”
“Cậu thì hiểu cái gì.
Tần Minh không phải làm việc này à?”
“Tần Minh, chờ lát nữa mua nước đấy.”
“Ha ha ha…!
Có lời giải thích của Nhiếp Hải Đường, những người khác cũng không tính toán nữa.
Tần Minh vốn muốn nói thật, nhưng thấy Nhiếp Hải Đường đã vì mình mà nói dối nên đành tạm thời im lặng.
Phương Tiến Thắng thầm nhíu mày, trừng mắt với Tần Minh với vẻ hung ác nói: “Xem như mày gặp may”
Tần Minh thấy mình đã lấy lại sự trong sạch thì muốn nhận máy ảnh về.
Nhưng Nhiếp Hải Đường giấu tay ra sau lưng và bĩu môi, vô cùng tò mò, thắc mắc nói: “Tôi giúp cậu thoát khỏi nghi ngờ, cậu không muốn giải thích gì sao?”
Tần Minh giải thích: “Tôi thật sự không chụp lén.
Cái này là do người khác chụp lén cậu, tôi cáu quá mới mua lại thôi.” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Nhiếp Hải Đường hỏi tới: “Cậu cáu? Người khác chụp tối mà cậu lại cáu à? Có phải cậu muốn tán tôi không đấy?”
Tần Minh cũng cạn lời.
Đây chỉ là sự quan tâm cơ bản nhất giữa bạn bè với nhau mà thôi, Nhiếp Hải Đường lại nghĩ đi đầu thể? Anh mới thất tình, chẳng có ý định yêu đương gì cả.
Anh đương nhiên sẽ không nói vậy.
Anh dứt khoát nói: “Tôi đi mua nước cho các cô.”
Nhiếp Hải Đường nhìn theo bóng lưng của Tần Minh và bĩu môi, cô xem lại ảnh của mình rồi nói thầm: “Cậu chảnh gì chứ?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Tần Minh mua nước về, Trương Tình Tình lại bảo anh nhặt bóng.
Anh vốn không muốn làm, nhưng nghĩ nếu mình đã tới thì dù sao cũng phải tham dự hoạt động của câu lạc bộ một chút.
Anh nhặt bóng xong lại sang bên cạnh ngồi.
Anh cũng thấy chán.
Chẳng biết Nhiếp Hải Đường làm sao, sau khi anh mua nước về lại giận anh.
Vừa rồi anh đưa nước cho cô, cô còn chẳng thèm để ý tới.
Tần Minh cũng không hiểu nổi.
Mình đã làm sai chuyện gì à?
Đang lúc rảnh rỗi, anh lấy di động ra, gửi vào tài khoản của ba và mẹ mỗi người mười nghìn, lại nhắn thêm là tiền anh kiếm được nhờ làm thêm.
Tần Minh đã có rất nhiều tiền nhưng hiểu rõ đạo lý tiền bạc không nên để lộ ra ngoài, làm người phải biết khiêm tốn.
Anh sợ mình tự nhiên cho ba mẹ quá nhiều tiền, sẽ có người làm hại bọn họ mất.
Cho nên anh quyết định cử cho dần dần thôi.
Lúc này, Nhiếp Hải Đường liếc nhìn Tần Minh và bĩu môi, bực bội nói nhỏ: “EQ của cậu ấy tệ tới mức nào chứ? Chẳng lẽ vừa rồi cậu ấy không phát hiện ra mình mất hứng à? Cậu ấy không biết đường mà chủ động tới hỏi mình à?”
Tần Minh đang kiên trì chờ đợi tin nhắn của ba mẹ, nhưng qua năm phút chỉ thấy tiền được trả về.
Đồng thời điện thoại của anh còn nhận được hai tin nhắn.
“Con kiếm được tiền thì giữ lại mà tiêu.
Ba còn chưa già, còn tự kiếm tiền được.”
“Tiểu Minh à, mẹ biết con hiếu thảo.
Nhưng con có tiền thì mua ít quần áo mới cho Lý Mộng.
Người ta là con gái thành phố, không chịu được uất ức đâu.”
– ——————–.