Đọc truyện Thiếu Gia Ngông Cuồng – Chương 13: Boss Đến
Trong đại sảnh của công ty chứng khoán Thiên Thành, trên màn hình chỉ toàn là màu xanh.
Mà ở trong phòng tiếp khách, chị Hà kêu la thảm thiết: “Đừng giảm nữa mà, tức chết tôi rồi, cái công ty Sinh vật Quốc An mới tăng ba ngày, tôi còn chưa bán đã bẳt đầu giảm nửa tháng? Hai triệu của tòi, mắc kẹt hết rồi.”
Chị Hà tức giận đập bàn rồi đẩy mạnh cửa đi ra ngoài hóng mát.
Chị Hà đi đến đại sảnh, thấy Tân Minh và Nhiếp Hải Đường ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, cò ta đang bực bội, trông thấy Nhiếp Hải Đường xinh đẹp thế kia lại tức, cô ta ghét nhất là phụ nữ xinh đẹp hơn cô ta.
Cô ta qua đó, nói: “Hừ, đúng là đồ rẻ rách bần cùng không sợ chết, cả ngày nằm mơ phất nhanh trong một đêm, này, cỏ cậu mua cái gì?”
Tân Minh chẳng buồn đế ý đến cô ta, Nhiếp Hải Đường lại càng không thèm đáp lại người phụ nữ tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc này, cô bịt mũi tránh ra xa vài bước.
Đây là lần đầu tiên chị Hà bị làm lơ, hai kẻ mạt hạng đó lại dám coi thường Phương Mỹ Hà này?
Phương Mỹ Hà tức nghiến răng nghiến lợi, cỏ ta kêu ‘âm lên: “A Lệ, hai đứa nó mua cố phiếu gì?”
Nữ giám đốc cầm máy tính bảng nhanh chóng tra ra được tài khoản của Nhiếp Hãi Đường, cỏ ta nhẹ giọng nói: “Thiên nguyên Thế kỷ, hôm qua cổ phiếu này giảm đến mức giới hạn thấp nhất, bắt đầu phiên giao dịch thì biên độ dao động tăng lên một chút rồi tiếp tục sụt giảm, 2.98 cũng không bán được, đoán chừng còn phải giảm tiếp.
Hai đứa này là đồ ngu.”
Phương Mỹ Hà nhìn cổ phiếu của Thiên nguyên Thế kỷ chỉ toàn một màu xanh thì mỉm cười, trước đó cô ta bị kẹt, mà tiền của hai đứa ngu này cũng mất trắng, làm cho tâm trạng của cô ta sung sướng hơn hẳn.
Phương Mỹ Hà nói với giọng điệu kênh kiệu: “Chậc, chậc, đừng tướng rằng đọc nhiều hơn mấy quyền sách là có thể kiếm lời từ thị trường chứng khoán, ha ha ha, tiền bị giam lại hết rồi chứ gì? Xong đời chưa? Ngu chưa?”
Nữ giám đốc A Lệ cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Hai cò cậu cần bọn tòi cho vay mười tệ đế đi xe bus về không? Công ty chứng khoán Thiên Thành chúng tôi cung cấp cho khách hàng sự phục vụ chất lượng tốt nhất đấy.”
Vốn dĩ Nhiếp Hài Đường rất tin tưởng Tân Minh, nhưng bây giờ thấy sàn giao dịch sụt giảm chỉ toàn là màu xanh, lòng bàn tay cỏ ướt đẫm, cô nói với giọng căng thẳng: “Tân Minh, có được thật không? Chúng ta còn cơ hội nữa không?”
Tân Minh tự tin: “Yên tâm đi, lát nữa sẽ tăng ngược lại, tin tôi”
Phương Mỹ Hà lên giọng dạy đời: “Ha ha ha, biết dỗ ngon dỗ ngọt quá nhỉ, cô em à, chị đây nói cho cô em biết, loại đàn ông chỉ biết khoác lác như thế này thì cần làm gì nữa, thứ đồ rẻ rách không chỉ không có tiền mà còn không làm đến nơi đến, lừa hết tiền của cò vào rồi chứ gì? Nếu tôi là cò thì tòi đá cậu ta ngay, còn nhổ cho hai bãi ấy chứ.”
Tân Minh cau mày, người phụ nữ này bị điên à? Ngay từ ban đầu đã nhằm vào anh, làm gì vậy hả? Nghĩ anh dễ tính lắm à?
Anh đang định nổi đóa thì bỗng thấy ông sếp mập cầm điện thoại vội vàng chạy xuống dưới tầng, ông ta vừa chạy vừa hô to: “Tất cả nhân viên tập trung, Boss tới, mau xếp hàng.”
Phương Mỹ Hà vui mừng, nói: “A, Boss đến rồi.
Rẻ rách, cậu nhìn cái gì? Đó là tầng lớp, là nhân vật cậu tiếp xúc được à? Ầy, cũng đúng, dân nghèo khổ như cậu trên người cũng chẳng gom góp đủ một trăm tệ chỉ xứng đứng nhìn người ta từ xa thôi.”
Tân Minh thật sự tức giận, anh nói với Nhiếp Hải Đường: “Hải Đường, cậu cứ ngồi đây xem, tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Bây giờ ở bên ngoài, Phương Mỹ Hà kéo tay Đới Cao, nói: “ơ? Hai chiếc xe, một xe Rolls Royce một xe Benz, một nam một nữ, thế ai là Boss? Cô kia là tình nhân của Boss à?”
Chát, Đới Cao tất cô ta một cái và mắng: “Lảm nhảm cái gì? Không được phép bàn tán bất kỳ việc gì của Boss, nếu để Boss nghe thấy thì không ai được yên đâu.”
Phương Mỹ Hà tự dưng bị đánh, tuy trong lòng vò cùng oán hận nhưng cũng không dám nổi giận, dẫu sao cô ta vẫn còn phải dựa vào người đàn ông này tiêu tiền nuôi cô ta.
Đới Cao khom lưng, mỉm cười chào đón, ỏng ta nói: “Giám đốc Hầu, hoan nghênh anh ghé thăm.”
Nhưng Hầu Khánh lại đấy ông ta một cái, mắng: “Cản đường quá, mau tránh ra.
Tập trung nhiều người như vậy làm gì? Cậu chủ không thích ầm ĩ, mau giải tán.”
Đới Cao bị đánh, không dám lên tiếng, ông ta biết tình cảnh này không nịnh bợ được gì bèn nhanh chóng tránh ra, đồng thời xua tay hô to: “Giải tán, đi làm việc đi.”
Hầu Khánh mắng Đái Cao xong thì lại khom lưng mở cửa cho Tống Dĩnh, vẻ mặt của ông ta hết sức hòa nhã, nói: “Thư ký Tống, cậu chủ không đi cùng cô sao?”
Đôi chân dài trắng muốt của Tống Dĩnh duỗi ra, cỏ ta mặc bộ vest công sở trỏng già dặn, mái tóc đen búi sau đầu, gương mặt trái xoan trắng nõn nà, xinh đẹp vô cùng.
Thế nhưng đôi mắt sắc bén ấy lại đang cảnh cáo bất kỳ ai dám thèm muốn cơ thể của cò ta rằng cò ta không dễ chọc.
Tống Dĩnh cầm một chiếc máy tính bảng, vừa đi vừa nói: “Cậu chủ đã đến, hiện đang chờ ở bên trong.”
Hầu Khánh giật mình, căng thẳng nói: “Cái gì? Sao… Đáng chết, tôi đáng chết quá, tôi đến muộn, lát nữa xin thư ký Tống nói đỡ với cậu chủ giúp tôi, tôi thật sự không cổ ý đến muộn.”
Tống Dĩnh nói với giọng bình tình: “Không sao, cậu chủ cố ý đến sớm thị sát cõng ty con.”
Đới Cao, Phương Mỹ Hà cùng với nữ giám đốc A Lệ đi theo bên cạnh nghe mà chẳng hiểu ra sao, hóa ra trên Boss còn có người nữa, mà người đẹp này chỉ là thư ký của cậu chủ đó thôi chứ cậu chủ đã đến trước tôi?
Nhưng mà sáng sớm cũng không thấy công tử nhà giàu nào đến công ty mà?
Mọi người không nhịn được nghĩ đến Tân Minh, nhưng rồi họ lại cười, sao có thể là đối phương được chứ? Quần áo trên người toàn là hàng vỉa hè, lại còn dùng Huawei chỉ có một nghìn tệ, quá quê mùa.
Mọi người vây quanh Tống Dĩnh đi vào phòng làm việc, lại thấy Tân Minh đã ngồi ở đó.
Đới Cao thấy thế, nghĩ thầm người này điên rồi ư? ông ta mắng to: “Này nhóc, cậu điên à? Sao lại đi vào đây? Đi ra ngoài, mau đi ra ngoài, bảo vệ, bảo…”
Chát một tiếng, Hầu Khánh cho Đới Cao một bạt tai làm ông ta xây xấm mặt mày.
Hầu Khánh mắng: “Đới Cao ông lên cơn gì đấy? Cậu chủ là người mà ông mắng chửi được à? Có muốn làm nữa không? Làm sếp của công ty chứng khoán ông nghĩ mình là cái thá gì?”
Nói xong, Hầu Khánh tiến lên, gập người chín mươi độ và nói: “Xin lỗi cậu chủ, Hầu Khánh đến muộn.”
Kinh ngạc!
Đới Cao và Phương Mỹ Hà cùng với nữ giám đốc A Lệ đều há hốc mồm, thằng oắt ăn mặc quê mùa này lại chính là người sau lưng Boss ư?
Sao có thể thế được? Đối phương ngồi taxi đến mà.
Đối phương mở tài khoản chỉ có một trăm nghìn tệ thôi.
sắc mặt Đới Cao trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, hai chân ông ta bồng mềm nhũn, quỳ luôn xuống sàn.
Mà Phương Mỹ Hà lại càng không tin nổi: “Boss, anh có nhận nhầm người không? Đây chỉ là một tên rẻ rách mà thôi.”
Chát!
Phương Mỹ Hà vừa nói xong đã bị Tống Dĩnh tát một cái, cô ta tát rất mạnh khiến Phương Mỹ Hà bay ra ngoài, nằm nhoài trên đất, răng rụng mất ba cái, mồm miệng đầy máu, tóc tai rối bù, toàn thân đối phương không ổn chút nào.
Tống Dĩnh cau mày, nói: “Cô ta là nhân viên ở đây à? Tại sao lại không mặc quần áo đi làm?”
Đới Cao lắp ba lắp bắp: “Cỏ ta, cô ta… Hu hu… Giám đốc Hầu cứu tôi với.”
Vốn dĩ Hầu Khánh không hiếu tình huống của Đái Cao là thế nào, nhưng nghe thấy ông ta cầu xin là Hầu Khánh hiểu ngay, nhất định là Tân Minh đến song không được Đới Cao tiếp đón chu đáo, bây giờ phát hiện anh có thân phận tôn quý thì hối hận, thế nhưng bây giờ đã muộn.
Hầu Khánh tức giận, thầm mắng: “Đồ ngu này! Còn dám dẫn lửa giận lên người toi.” ông ta hỏi một cách cẩn thận: “Cậu chủ…”
Tân Minh giơ tay lên, nói với giọng thản nhiên: “Lập tức triển khai hoạt động, đẩy giá cố phiếu của Thiên nguyên Thế kỷ lên cao.
Nếu việc này không làm được thì ông cuốn gói cút đi.”
ực, Khánh Hầu nuốt nước bọt, nỗi sợ hãi khôn cùng dâng lên trong lòng ông ta, bởi vì vinh hoa phú quý và địa vị cao mà ông ta có được đều bị khống chế trong tay người trước mặt.
– ——————–.