Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 1114: “tôi Nhất Định Sẽ Không Giữ Bí Mật Cho Anh”


Đọc truyện Thiếu Gia Ngông Cuồng – Chương 1114: “tôi Nhất Định Sẽ Không Giữ Bí Mật Cho Anh”


Phương Cửu Thông nói: “Người anh em, bây giờ vắng người, tôi nói cho cậu một bí mật”
“Anh đừng nói, tôi ghét nhất là bí mật” Tần Minh lắc đầu đang mê man, anh cảm thấy mình đã uống quá nhiều, nói: “Tôi nhất định sẽ không giữ bí mật cho anh”
“Ha ha, rất có cá tính, tôi thích, cậu không thích nghe thì tôi lại càng muốn nói” Phương Cửu Thông mơ màng nói, “Thật ra ban đầu năng lực của tôi không giỏi như vậy.

Luyện Nhất Thốn Quyền đều quá sức, bị gãy ngón tay hơn chục lần.

Cậu có biết vì sao bây giờ tôi lại giỏi như vậy không?”.

“Bởi vì anh đã ăn tiên đan của Thái Thượng Lão Quân.

Ha ha ha.” Tần Minh chống đầu với vẻ say khướt, lên tiếng chế nhạo: “Anh chính là con khỉ Tôn”
Phương Cửu Thông lắc đầu và nói: “Không phải, bởi vì tôi và thầy đã tìm thấy một ngôi mộ do người xưa để lại trong núi sâu của cao nguyên Vân Quý.

Theo truyền thuyết thì nó đã có lịch sử hơn năm nghìn năm, bức tường đá trong đó được khắc chữ tượng hình và cả một số chữ cái thời Tần Hán, nhiều lắm nhưng tôi nhìn mà chẳng hiểu gì cả, nhưng thầy của tôi lại có thể hiểu.


Chúng tôi không vào được, nên đã sao chép một phần ra để nghiên cứu.

Cậu nên biết là nhà họ Phương chúng tôi cũng là một gia tộc luyện võ có tiếng ở tỉnh Vân, gia tộc có động người, cũng có sự hiểu biết riêng của mình về việc nghiên cứu Hô Hấp Pháp.

Vừa nghiên cứu thì phát hiện ra đó là một Hô Hấp Pháp, hơn nữa còn có nhiều điểm tương đồng với Hô Hấp Pháp được lưu truyền lại cho đến nay.

Sau khi dịch thành chữ viết có thể đọc được, hai thầy trò chúng tôi bắt đầu thay đổi Hô Hấp Pháp hiện tại, bắt đầu một phương pháp tu luyện mới.

Sau vài tháng tu luyện, tôi nhanh chóng trở nên mạnh hơn, ợ…!nhưng thầy của tôi lại gặp vấn đề.

Ông ấy bắt đầu cảm thấy khí huyết suy nhược, khó thở và không thể sống thiếu máy thở.

Vậy nên thầy tôi đã nhờ tôi đến đại trại Lâm Thị đưa một bức thư cho vợ cũ của ông ấy.


Hai người họ sợ rằng sau này sẽ không thể gặp nhau được nữa”.

Tần Minh nghe xong thì híp mắt lại, nói: “Anh Phương, anh bịa chuyện đấy à? Xem nhiều phim truyền hình trên
mạng quá rồi à? Uống thôi, uống say rồi thì anh sẽ không nói nhảm nữa.

Anh nói cái này giống như đang kể chuyện vậy
Mặt Phương Cửu Thông đỏ bừng, anh ta nói: “Tôi không lừa cậu đầu, chúng ta là anh em, tôi lừa cậu làm gì? Được rồi, không nói nữa, uống nào.”
“Nào, uống tiếp đi.” Hai người lại tiếp tục uống rượu.

Hai người uống đến tận tối, Tần Minh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Anh đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một bàn tay đang lay người mình, anh sợ tới mức lập tức túm lấy đối phương và giơ nắm đấm lên.

Phản ứng theo bản năng này của anh khiến Lâm Vũ Nhu sợ run lên: “Tôi, tôi đưa anh về nghỉ ngơi.

Trời lạnh lắm, anh như vậy thì sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Tần Minh dụi mắt và nói: “Là cô à, đưa người anh em của tôi về trước đi.”
Lâm Vũ Nhu bảo: “Anh ấy bị bệnh thì tự đến bác sĩ khám, để tối đỡ anh về.”
Tần Minh cảm thấy buồn cười: “Cô tiếp khách như vậy là không được rồi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.