Đọc truyện Thiếu Gia Ngông Cuồng – Chương 1080: Tước Vũ Khí Của Cô Ta
Tần Minh nhìn Mộc Tiểu Kiều đang bị thương nằm trong lòng mình, bởi vì bị rơi xuống sông nên cô ta lạnh đến phát run.
Tần Minh nói: “Mọi người cố gắng kiên trì, viện binh sẽ lập tức tới.”
Mọi người đều gật đầu, ai cũng không phải là người sợ chuyện.
Lúc này trong núi, Triệu Tinh đã mai phục ở đây từ sáng sớm, triệu tập đám thuộc hạ còn lại, nói: “Không có súng thật phiền phức, tuy họ có nhiều người nhưng rõ ràng không cùng một nhóm.
Người phụ nữ của Tần Minh bị thương rồi, hành động của cậu ta sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, lập tức thả rắn độc ra, dùng khói độc.
Hôm nay chính là ngày giỗ của Tần Minh, giết chết cậu ta, báo thù cho chồng tôi!”
“Yes sir!” Đảm sát thủ đồng thanh đáp lại, lập tức quay người đi làm.
“Mau đi, mau đi.”
A Long dẫn đầu tiểu đội ám sát nhanh chóng hành quân trên con sông ở vùng núi Tương Tây, vì thời gian cấp bách nên không thể tìm được nhiều thuyền, đành dùng bè trúc và thuyền Kayak cho đủ số.
Đi được nửa đường liền thấy hai chiếc thuyền nhỏ, bên trên là thành viên bị thương của đội.
Vừa thấy vậy, A Long liền bùng tức giận: “Sao mấy người lại tự mình quay lại? Cậu chủ đầu?”
Thành viên bị thương của tiểu đội rất xấu hổ: “Kẻ địch mai phục, người đồng thế mạnh, cảnh tượng hỗn loạn.
Chúng tôi bị thương, cậu chủ cưỡng ép đưa chúng tôi quay lại.
Đội trưởng, chúng tôi cũng không muốn rời đi, nhưng cậu chủ cố đẩy thuyền của chúng tôi quay lại”
A Long nhìn những người này bị chém nhiều chỗ, còn có người bị tên bắn trúng, tuy trong lòng rất tức giận nhưng cũng hiểu được ý của Tần Minh.
Tần Minh trân trọng tính mạng của anh em mình.
A Long trách mắng: “Khốn kiếp, cho dù cậu chủ bướng bỉnh thì mấy người cũng có thể bướng bỉnh theo sao? Chúng ta là chiến sĩ, là lực lượng theo sát bảo vệ cậu chủ nhất của tập đoàn Hoàn Vũ, lần này tạm để đó, đợi quay về sẽ xử lý mấy người.”
Sau đó anh ta hỏi: “Đối phương có bao nhiêu người? Vũ khí gì?”
“Đối phương có khoảng năm mươi người, không có vũ khí hạng nặng hoặc súng.
Tôi cảm thấy vũ khí mà họ tìm thấy đều cướp từ băng nhóm địa phương”
“Họ còn thả khói và các loại trùng độc, rất kỳ quặc.”
“Tuy che mặt nhưng có thể nhận ra là người phương Tây”
A Long lắng nghe và phân tích: “Nói như vậy thì nhiệm vụ lần này của đối phương rất cấp bách, kế hoạch chuẩn bị trong thời gian ngắn.”
“Chẳng trách đám sát thủ trên núi ngày hôm qua cũng không có vũ khí tiên tiến, xem ra hành động lần này là tức thời”
“Tức thời? Liễu Lan?”
A Long đột nhiên nghĩ đến chuyện bất ngờ lần này, Liễu Lan đáng chết từ Mỹ trở về là ngoài lịch trình.
A Long đột nhiên nhìn Olmei đi theo đang đứng bên cạnh, thuộc hạ bên cạnh lập tức chĩa súng vào đầu cô ta.
Olmei ngẩn người, vội vàng nói lớn: “Anh có vấn đề à? Không phải tôi, tôi đã chọn phe rồi.”
A Long ra lệnh: “Tước vũ khí của cô ta”.