*Tối*
Nó đứng trước ban công của phòng,gió lạnh thổi vào mặt.Từ chiều nó đã nhận được một cuộc điện thoại từ Kiều Trinh,cô ấy hỏi nó giữa Hạo Thiên và Quốc Minh hắn thì nó cảm thấy ở bên ai an toàn hơn…một câu hỏi khó như vậy câu trả lời nó còn chưa có được thì cô ấy lại hỏi thêm tình cảm của nó và hắn đã mấy năm không hâm nóng thì trong lòng nó tình yêu nó dành cho hắn có dâng trào nữa không?Hay là ngày càng lắng xuống?Từng ấy thời gian nó ở bên cạnh Hạo Thiên liệu tình cảm của nó và anh có được gọi là tình cảm anh em không trong khi có lần nó từng nói đã cảm thấy rung động với anh?
“Kiều Trinh…cậu hỏi tôi những câu hỏi đó…để làm gì?”Nó nhìn lên trời thở dài hỏi.
—Ngày Hôm Sau—
Những câu hỏi mà Kiều Trinh đưa ra đã khiến nó suốt một đêm để tìm kiếm câu trả lời hại nó suốt đêm không ngủ.Cơ thể mệt mỏi và khó chịu vô cùng.
“Reng…Reng…” chuông điện thoại vang lên nó không khỏi cau mày khi nhìn thấy tên của người gọi.Ném xuống giường rồi nó đi thay đồ.Điện thoại vẫn không ngừng reo khí hỏa bốc lên.
“Linh Nhi hôm qua một mực bảo tôi mặt dày giờ thì cô xem mặt ai dày hơn?”Nó tức giận bắt máy quát.
“Cũng chỉ là muốn hỏi thăm dạo này tình hình giữa cô và Quốc Minh như thế nào.”Linh Nhi nói.
“Ha…một người như cô thì tại sao lại hỏi tôi câu đó?Đương nhiên là rất hạnh phúc!”Nó cười mỉa nói và đương nhiên không quên nhấn mạnh ba chữ “rất hạnh phúc”.
“Vậy sao?Hay là để tôi chen chân vào phá vỡ hạnh phúc của hai người nhé?”Linh Nhi cười hỏi.
“Cô vốn đã nhảy vào phá đám rồi!”Nó nói.
“Tính cách của tôi cô vốn đã hiểu rõ.Một khi đã không có được thứ mình cần thì tôi thề sẽ không ai có được nó.Hai người tình cảm mặn nồng như vậy thì hiện tại anh ấy đang gặp nạn cô có cứu?”Linh Nhi hỏi.
Nó cau mày,cô ta đang nói cái gì vậy?Gặp nạn?
“Có thể nói rõ?”Nó hỏi.
“Anh ấy hiện đang bị nhốt ở một ca nô tại cảng A.Nếu muốn tính mạng anh ấy an toàn thì cô nên tự mình đến đó liều mạng để cứu đi.”Linh Nhi nói rồi cúp máy.
“Anh ấy có làm sao không?Nè…đừng cúp máy…trả lời tôi đi??”Nó mở to mắt lo lắng nói rồi nhấn gọi lại cho Linh Nhi nhưng vô hiệu.
Nhấn vào số của hắn gọi nhưng lại không được.Càng ngày càng thêm lo lắng.Nó đi lấy túi sách bỏ vào trong đó mấy dụng cụ y tế rồi nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà.
*Bến cảng A*
Nó chạy đến đó tìm kiếm xung quanh nhưng lại không thấy gì.Đi tới chỗ có vài ca nô đang neo đậu thì có thấy đám người mặc bộ vest đen đứng đó.Chắc trong chiếc ca nô kia có hắn.Liền chạy lại đó,đám người kia thấy nó liền xông tới đánh.
“Tôi không tới đây để nhây với mấy người.Quốc Minh đâu?Thả anh ấy ra!!”Nó nói.
“Có gan tới thì có gan cứu.”
Nó rút ở sau lưng ra một khẩu súng chìa tới chỗ bọn đó.
“Thật nhìn nhầm cô rồi.Tưởng là một tiểu thư ăn chơi không ngờ lại còn biết chơi cả súng!”
Nó quay người đi về phía ca nô tay vẫn không quên chìa đầu súng vào bọn họ.Đám người kia giơ tay lên rồi né ra cho nó đi vào.
“Quốc Minh?”Nó vào trong gọi lớn nhưng lại không có một ai liền nhận định rằng đã trúng kế.
Một cánh tay đặt lên vai nó khiến nó giật mình rồi đưa súng kê lên cổ người kia.
“Em tính giết luôn cả anh à?”Hắn cau mày nhìn nó hỏi.
“Quốc Minh?Anh có sao không?”Nó lo lắng hỏi.
“Giờ không phải là lúc để em hỏi thăm.Bị mắc bẫy mà lại không biết đúng thật là ngốc.”Quốc Minh nói rồi lái ca nô đi.
Bọn người kia liền đuổi theo hai người họ.
“Linh Nhi cô ta thật biết lừa người mà!!”Nó bực mình nói.
Câu nói vừa dứt có hai người không biết từ đâu ra cầm dao muốn đâm nó nhưng không may nó phát hiện được nên con dao lướt ngang qua bụng nó làm chổ eo nó bị thương và chảy cũng khá nhiều máu.
“Ái Nhi…em có sao không?”Quốc Minh nhìn nó hỏi.
“Không sao.”Nó nói rồi đạp hai người họ rơi xuống nước.
“Em bị chảy máu rồi kìa!!”Quốc Minh đi tới chỗ nó nói.
“Anh không lo tập trung lái à?”Nó hỏi.
“Nơi này bao la như vậy không sợ đụng chỗ nào đâu.”Hắn nói.
“Đoàng…đoàng…” nhiều tiếng súng vang lên và đều nhắm về phía nó và hắn.Hắn ôm nó vào lòng che chắn nó.Có vài viên đạn đã trúng hắn.Nó mắt ướt nhìn hắn,khóe miệng hắn một dòng máu chảy xuống.
“Nhảy xuống!!”Hắn đau đớn nói.
“Nhưng mà nhảy xuống rồi biết làm sao?Đây dù sao cũng là giữa biển.”Nó nói.
“Thà nhảy xuống còn có đường để sống.Chiếc ca nô này sắp nổ rồi mà nếu không thì cũng chết vì đạn.”Hắn nói rồi ôm nó nhảy xuống biển.
Vừa nhảy xuống dưới thì chiếc ca nô liền nổ.Tiếng nổ rất lớn khiến hắn và nó vô thức ngất đi.
—–
“Đã chết??Tôi đã bảo các người ngừng lại rồi mà!!Tại sao lại không nghe hả?Đồ khốn các người là một đám rác rưởi!!CÚT!!”