Bạn đang đọc Thiếu gia lạnh lùng…và…Tiểu thư dễ thương – Chương 134: không còn đủ mạnh mẽ để yêu anh
Mùa đông tại washington vẫn chưa kết thúc, đêm nay trời mưa chứ không có tuyết , vì đây là cuối mùa đông nên lượng mưa sẽ nhiều hơn là tuyết .
Trong cơn mê man Xuân tỉnh dậy với đầu óc trống rỗng đến đau nhức , dường như cô chẳng còn nhớ gì hay để tâm gì đến mọi thứ xung quanh mà chỉ thấy mình đang đói bụng 1 cách cồn cào .
Cạch .
Lúc này 1 tiếng cửa mở vang lên, từ phòng tắm hắn bước ra trên người chỉ có đúng 1 chiếc khăn để che , còn 2 tay đang lấy khăn bông lau đầu
Biết ý quay ra thì đỏ mặt nên Xuân liền quay vào trong , mặt đỏ hừng hực
quay đi đâu ?
đi …đi đâu thì kệ tôi
cô có nhìn thấy tất đâu mà chả quay
Câu nói này của Long làm cho cô bị hớ , cũng đúng …cô …quay đi như vậy chả khác nào thừa nhận …mình …ngại trước mặt hắn
thì …thì kệ tôi …TÔI ĐÓI RỒI
cô có sức mà hét thì có sức để đi kiếm đồ ăn
CÁI GÌ ?
co bảo cô đói thì tự kiếm đi
nhưng mà …
hay cần tôi lấy lên cho cô ?
Quay ra nhìn Xuân với ánh mắt hằm hằm khiến cho cô sợ nên cô đành im lặng bỏ chăn ra bước xuống giường nhưng chưa đi đủ 3 bước thì đầu óc cô đã choáng váng , mọi thứ trước mặt cô rất mờ , chết rồi …tụt huyết áp , người cô không còn vững nữa suýt ngã thì Long đi thật nhanh đến đỡ lấy cô , trong giây phút ngắn ngủi cũng đủ làm cho 2 ánh mắt giao nhau 1 cách bất ngờ …
tôi không đi được
nằm xuống
anh lấy đồ ăn cho tôi , tôi đói
…
Để cho Xuân nằm xuống giường rồi Long không nói gì chỉ đi ra khỏi phòng , anh xuống nhà bếp bảo họ làm 1 số món ăn có lợi cho sức khỏe của cô hiện giờ
Cạch
1 lúc sau nhà bếp mang đồ ăn lên cho cô , nhìn khay đồ ăn thơm phức cô không kìm nổi mà ngồi bật dậy để đón nhận lấy đồ ăn của mình
Nhưng khi không nhìn thấy Long đâu thì cô liền hỏi người giúp việc
Long đâu chị ?
à …cái đó tôi không biết , lão đại bảo tôi mang lên cho cô chứ không nói gì thêm nữa
vâng , cảm ơn chị
Gật đầu rồi cô giúp việc đi ra khỏi phòng
Thật ra có lẽ cô chỉ hỏi vậy thôi chứ cô cũng để tâm lắm , có lẽ là hiện giờ anh đang ở trong thư phòng chẳng hạn …v…v . Với lại người hay biến mất đột xuất như anh thì làm sao mà có thể ở yên 1 chỗ được chứ , giống như năm xưa vậy …
Nghĩ đến đây thì cô tự nhủ lòng mình nên dừng lại , mọi chuyện đã qua lâu rồi không nên nghĩ lại nữa …
Với lại có lẽ cô sẽ chẳng thể sống được bao lâu nữa rồi …Nếu có yêu lại lần nữa thì…cũng chỉ làm anh thêm thôi . Khóe mắt cay xè cô như muốn bật khóc thành tiếng thật to . Bệnh của cô …cô biết rõ nếu như không có ai để hiến tủy cho cô thì cô sẽ chẳng thể sống được bao lâu và căn bệnh tủy của cô là 1 căn bệnh tủy đặc biệt do di truyền bẩm sinh mà chỉ có mẹ cô và Diệp Hân biết , căn bệnh này không phổ biến 1 cách thông thường mà nhất thiết phải gần đến giai đoạn cuối bệnh sẽ tự nhiên phát triển và đến lúc đó bệnh mới được phát hiện thì đã quá muộn , cho dù là còn thời gian phẫu thuật thì cũng đâu thể làm được gì bởi đến lúc đó tìm ra tủy cũng đã quá muộn , quá muộn để cô sống tiếp và thời gian sống của cô sau lần này lại còn giảm sút đi rất nhiều , chỉ mấy tháng nữa thôi cô sẽ phải rời xa mọi thứ nơi đây …Lòng cô lúc này thật đau
____________________________________________________________
Cùng 1 tâm trang lúc này Diệp Hân cũng đang đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra khung trời mưa dồn dập nghĩ về bệnh tình của bạn mình , nước mắt tràn mi cô không sao kìm nổi , từ đây chỉ còn mấy tháng thì giữa cô và Xuân sẽ là 2 người 2 thế giới …biết làm sao bây giờ …Làm ơn hãy có ai đó cứu sống bạn cô , hiện giờ thời gian chỉ còn mấy tháng cô phải làm gì đây ???
Không thể kìm hãm thêm nữa cô đưa tay với lấy chiếc điện thoại và gọi cho Xuân , và mong là cô ấy đã tỉnh lại
Tút Tút tút
alo ..Diệp Hân
cậu …không sao chứ ?
Cậu…nói gì vậy ?
bệnh tình của cậu ?
tớ…vẫn ổn
ổn thật sao ?
uk
tớ xin lỗi
chuyện gì ?
vì không giúp được gì cho cậu
không sao
tại sao lại không chứ ? bây giờ …cậu đâu còn nhiều thời gian
bệnh của tớ nên tớ hiểu rõ hơn ai hết mà , không sao đâu
làm ơn …cậu đừng bỏ tớ …tớ có mình cậu là bạn thôi
tớ …không bỏ cậu đâu …tớ hứa đấy
Sau câu nói đó xuân không còn nghe thấy lời đáp lại mà chỉ còn nghe thấy tiếng òa khóc đau khổ của diệp Hân …cô cố gắng chấn tĩnh nhưng sao mà nước mắt vẫn rơi …Cô luôn tự nhủ bản thân mình phải cố gắng mà sao mọi thứ khó đến vậy …dũng khí của cô đâu rồi …cuộc sống mà cô vốn có đâu rồi …tại sao mọi thứ với cô bây giờ lại khiến cô mềm yếu như thế . bây giờ cô muốn nhìn thấy anh , nhìn người có thể giúp cô có thể chấn an cô bây giờ nhưng sao sống cùng 1 căn nhà mà cô không cảm nhận đk điều đó , tại sao ???
Zing Blog