Thiếu gia lạnh lùng...và...Tiểu thư dễ thương

Chương 129.1


Bạn đang đọc Thiếu gia lạnh lùng…và…Tiểu thư dễ thương – Chương 129.1

CHƯƠNG 126.1
YÊU THÊM LẦN NỮA
_____________________________________________________________
Buổi sáng đẹp trời không có tuyết lại bắt đầu tại thành phố washington dộn dàng . Mọi người bước ra trên phố tấp nập , từ mua bán đến chuyện kinh doanh nghe vẻ tươi tỉnh hơn mọi khi …Hôm nay có 1 chút nắng nhẹ làm cho không khí giống như đang ở trong 1 vườn xuân vậy …
Vậy mà ….lúc này vẫn còn có người đang ngồi chơi xơi đồ ăn trong biệt thự cơ đấy .
Ở phòng khách của Trí gia Xuân đang ngồi xem tivi với 1 chiếc bánh trên tay
ôi , ước gì mình cũng được ngắm hoa anh đào như ở nhật
Đúng lúc cô đang mơ ước hết mình thì có thằng ranh đến trước mặt cô nói xỏ
mơ vừa thôi , cẩn thận ăn trái bơ đấy
CÁI GÌ ? lại là anh
Ném ánh mắt sắc lạnh về phía Hàn Phong cô ức chế định cầm cái gối từ ghế về chỗ anh

ây ây , bà chị …bình tĩnh ….tôi cứu mạng cô mà
cái gì …cho nói lại
uk , cứ cho là lão đại cứu cô đi nhưng dù sao thì cô cũng đã uống thuốc của tôi rồi
xí , không phải là Long bảo anh đưa thuốc tôi uống thì chắc có kề dao
trước cô anh cũng không đưa đâu
ớ …cái đấy thì tính làm gì ?
sao lại có chuyện không tính ở đây
cô …
2 người thôi đi
Đang trong cuộc chiến tranh bằng miệng thì đột nhiên 2 người bị cắt ngang bởi giọng nói khá là lãnh đạm của Lục Vương
gì nữa , anh cứ thíc xen vào chuyện của người khác là sao ? _ Xuân
haizz , anh ta xen vào cũng tốt đằng nào tôi không muốn cãi nhau với cô
_Hàn Phong
tôi mà không xen thì 2 người còn coi đây là Trí Gia ? _Lục Vương
Nói đến đây thì đó sẽ là câu chốt để 2 người kia im miệng
Thừa nhận Trí Gia là nơi mình phải coi trọng thì cũng hơi sớm đối với Xuân . Nhưng ở đây cô có cảm giác an toàn nhưng nói thật , mấy ngày nay cô cứ tỏ vẻ là an nhàn vậy thôi chứ…cô thật sự cũng rất nhớ Diệp Hân và căn phòng nhỏ của mình . Cô đi biệt tăm biệt tích như vậy thì chắc Trần Thiên Bảo cũng góp mặt trong sự lo lắng đó .
sắp tới chúng ta lại có thêm 1 buổi tiệc nữa cần phải tham gia
Khi Lục Vương đang nói chuyện với Hàn Phong 1 cách rất nghiêm túc thì Xuân chỉ chăm chú gặm bánh

NÀY CÔ
Tiếng quát của Lục Vương làm xuân giật mình rơi cả miếng bánh xuống đất
CÁI GÌ MÀ ANH HÉT TO THẾ ?
cô làm ơn nghiêm túc nghe tôi nói
liên quan gì tới tôi đâu mà tôi phải nghe chứ ?
đây là lệnh của lão đại cô không được cãi
cái đ**
cấm nói bậy ?
liên quan ?
cô phải biết rõ những thứ như thế , thôi được rôi , sau khi thioong báo xong chuyện này tôi sẽ …đưa cho cô bản nội quy để cô học thuộc
Hàn Phong thì đứng đó trong khi anh ta chỉ biết cười với màn kịch đầy gay cấn này …
sao tôi phải làm thế ?
đây là lệnh của lão đại cô có gì thắc mắc thì cứ việc hỏi lão đại ,còn đâu thì nhiệm vụ của tôi đến đây là chấm hết

Nói xong thì Lục Vương dõng dạc bước ra ngoài để lại 2 con người đanh đá liên quan đến nhà cá cày kia
tối nay có tiệc cô làm sao mà chuẩn bị cho đỡ xấu mặt bọn tôi , người hầu ạ

Vì để ý đến cái lòng tự trọng không hề í …t …của mình cô đành nuốt cục tức vào lòng mong sao là cô sẽ không bị hành hạ trong cái căn nhà này thêm nữa
Tối nay cô sẽ phải dự thêm 1 buổi tiệc nữa
Lần này có lẽ sẽ còn phải gặp Trần thiên Bảo , chuyện này nhất định sẽ gây chấn động cho Trần Thiên Bảo lẫn Diệp Hân , cô hơi thất vọng .
Đứng ngây người ra ở phòng khách suy nghĩ 1 lúc mà cô không biết hơn 20 phút đã trôi qua , căn phòng khách trống vắng không có 1 bóng người .
Bỗng một cảm giác lạnh buốt trỗi dậy trong người cô , cảm giác trống trải xen lẫn sự cô đơn tột cùng . Cảm giác này là cảm giác mà cô đang nhớ anh …nghĩ đến đó thì cô mới kịp nhận ra sáng nay mình đã không được nhìn thấy gương mặt của người mà sáng nào cũng có thể thấy , nhưng không biết sáng người đó biến đâu rồi …cô đang nhớ tới phát điên rồi đây ….
Ngồi phịch xuống ghế sofa cô nhìn ra bên ngoài anh mắt thiếp đi theo làn gió nhẹ …cô ngả người xuống ghế …ngủ lúc nào mà cũng không hề hay biết
Zing Blog


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.