Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 19


Đọc truyện Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi – Chương 19

Trở lại phòng ta chỉ cảm thấy phi thường buồn bực, Nhã Ca nhìn ta mặt mày nhăn nhó, không khỏi có chút đau lòng nói :

“Cô nương đây là làm sao vậy ? Là thân thể không thoải mái ? Sao không nằm trên giường nghỉ ngơi ?”

Nằm ? Lão tử lại nằm thì thành xác khô mất ! Ta nói “Này thường thường không có chuyện gì, ta đây rất buồn.”

Nhã Cả con ngươi chuyển, cười nói “Hôm nay Thành Hoàng miếu có hội chùa, cô nương có thể nói với Ngô mụ mụ, đi xem náo nhiệt giải sầu.”

Di ? Nguyên là có thể ra ngoài dạo phố ? Ta nghe vậy vui mừng . Lại nghi hoặc hỏi Nhã Ca :

“Này Ngô mụ mụ sao lại yên tâm để ta ra ngoài như thế ? Nàng sẽ không sợ ta
lén chạy ?” “Cô nương đây là nói giỡn a. Khế ước bán thân của cô nương
còn tại chỗ mụ mụ, ở quan phủ cũng phòng bị văn kiện, cô nương có năng
lực chạy đi đâu ?”

Được, xã hội phong kiến chết tiệt !

Ta cùng với Nhã Ca thay quần áo, mang theo một chút bạc vụn bên người, lại cùng Ngô mụ mụ nói một lần, ra ngoài cửa.

Mặc dù là cổ đại, nhưng Đại Diễn kinh đô lại phi thường phồn hoa, lại đang
có hội chùa, đương nhiên là người đến người đi, vai kề vai gót nối gót.
Khiến cho ta không khỏi nhớ lại cửa hàng bách hóa hiện đại vào chủ nhật. Kia mới thật sự là con kiến chui không lọt.

Ta cùng với Nhã Ca
thực tùy ý đi dạo, tiểu nha đầu thích nhất hộp son một quán trải ra. Ta
thấy thế lấy ra bạc mua cho nàng. Khiến nàng thực cảm động, nói ta đối
với nàng rất tốt. Khiến cho ta còn có chút ngượng ngùng, khụ khụ, đấy là thói quen ở hiện đại.

Nói về việc cùng bạn gái đi dạo phố, quan

trọng nhất chính là tay trả tiền phải nhanh. Này bạn hái cao hứng, ta
đây lợi ích tự nhiên cũng có. Khụ khụ.

Bỗng nhiên, tựa hồ là có
lực mạnh đụng phải ta, ta một cái đứng không vững liền nghiêng về phía
trước, đang lúc ta nghĩ rằng ta sẽ trước công chúng biểu diễn thế chó ăn cứt, một tử y bóng dáng cực nhanh bay tới đỡ ta. Lòng ta nhẹ nhõm thở
phào một hơi, này cuối cùng là mặt mũi đằng sau khen che không có mất.

Ta nói “Cám ơn huynh đài ra tay cứu giúp” sau khi ngẩng đầu nhìn rõ ràng
diện mạo người nọ, ta bi kịch, đây không phải là ngày ta lên đài, ngày
đó Hàn vương gia vẻ mặt băng sơn sao ? Như thế nào chuyện anh hùng cứu
mỹ nhân hôm nay đến phiên hắn làm ? Hắn làm sao có thể như vậy hảo tâm
ra tay tương trợ ? Rõ ràng chính là cái người vô cùng lạnh lùng cao
ngạo, chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết mỗi ngày làm một việc thiện ?

Ta đây còn chưa nghĩ xong, chợt nghe hắn cười nhạo một tiếng nói :

“Xuân Tiêu cô nương, ngươi còn muốn ôm bổn vương bao lâu ?”

Ta sửng sốt, mới phát hiện nguyên lai vừa rồi tình thế cấp bách ta thế
nhưng ôm lấy hắn, lại bởi vì suy nghĩ mà quên buông tay. Này dưới mặt
công chúng, hắn một tiếng cười châm biếm này làm ta rất xấu hổ, thật
giống như ta cố ý ôm hắn thêm. Nha ! Cũng quá cho mình trên mặt thếp vàng (khoe khoang) !

Thực dứt khoát buông tay, lại rất có lễ phép đa tạ. Ta liền kéo tay Nhã Ca
chuẩn bị rời đi. Không nghĩ lại nghe được một người lớn tiếng hô :

“Xuân Tiêu, chờ một chút.”


Thanh âm này như thế quen tai, nguyên lai đúng là Ngôn Chi Thanh. Lại nghe
thấy một giọng nữ dị thường kinh hỉ nói “Hàn ca ca !” Thanh âm kia như
chim hoàng anh hót du dương dễ nghe. Ta nhịn không được quay đầu, mới
phát hiện nguyên lai là hoàng y nữ tử bên người Ngôn Chi Thanh, nàng
chính là vẻ mặt vui mừng hướng băng sơn vương gia đi đến.

Ô, nàng này vừa thấy đã biết là nhiều năm học múa, kia vòng eo dị thường mềm
mại, bước đi xinh đẹp tựa như bướm bay, còn có trên mặt khẽ mỉm cười.
Không phải tuyệt mỹ, nhưng là hoàn toàn hấp dẫn người khác. Giống như
đào mật làm người ta thèm nhỏ dãi.

Kia Hàn vương gia thấy nàng, băng sơn vạn năm thế nhưng tan chảy. Người sáng suốt liền thấy ngay thần sắc ôn nhu hiện trên mặt.

Ta say mê nhìn tuấn nam mỹ nữ. Thình lình không biết Ngôn Chi Thanh như
thế nào chạy đến trước mặt ta. Dùng ánh mắt có thể coi là “thâm tình
chân thành” nhìn ta. Ta ngây người, này xem như là nửa đường đổi bạn gái sao ?

“Xuân Tiêu, ngươi, gần đây có tốt không ?” “Hoàn hảo, cật đích hương thụy đích bổng” (ăn ngon ngủ ngon)

Hắc hắc, đối đãi kẻ phụ lòng, chỉ có làm cho mình so với đối phương tốt
hơn, làm cho đối phương biết rằng không có hắn, mình vẫn sống rất tốt,
đây mới là điều cần làm !

Ngôn Chi Thanh đại khái không nghĩ là
ta sẽ như vậy trả lời hắn, hắn bị nghẹn một chút. Há miệng thở dốc, hình như không cam lòng lại hỏi một câu “Hắn đối với ngươi tốt không ?” Này
vừa hỏi, ta lập tức trợn tròn mắt. Giờ phút này “hắn” trong miệng hắn
rốt cuộc là chỉ Qua Tử huynh hay Lục thị lang ? Ta đây trên danh nghĩa

nhập màn ân khách chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Nghĩ nghĩ, ta đáp

“Rất tốt, rất tốt.”

Ngôn Chi Thanh nghe vậy, trên khuôn mặt rõ ràng hiện ra cô đơn, hắn nói :

“Xuân Tiêu, ngươi còn nguyện lại cho ta một cơ hội, đêm nay giờ tý cầu Bích Ngọc, chúng ta không gặp không về.”

Hãm cha, lại là cầu Bích Ngọc ! Ta nào biết ở đâu ? Trong lúc rối rắm không biết làm thế nào Hàn vương gia cùng đào mật mỹ nhân kia đã đi tới. Chậc chậc, đúng, nhìn gần mỹ nhân càng đẹp hơn, quả nhiên là da trắng nõn
nà. Ta thật muốn hảo hảo tiến lên sờ nàng một phen.

Nhưng là giờ
phút này băng sơn vương gia ở đây, đè nén thật sự quá mức cường đại, ta
nghĩ, vẫn là để lần sau. Khụ khụ, mỹ nhân a, nếu lần sau gặp lại, ta
nhất định phải thu nhiều béo bở.

Chỉ nghe Hàn vương gia nói :

“Ngôn đại nhân, hôm nay trời cũng không sớm, ngươi vẫn là mau chút đưa A Nhan trở về đi.”

Sắc trời không còn sớm ?! Đây là trắng trợn nói dối ? Không thấy mặt trời
chói chang trên cao sao ? Không nghĩ Ngôn Chi Thanh kia cũng tán thành,
cùng mỹ nhân song song rời đi. Chạy lại ném cho ta một cái thân thiết
ánh mắt. Kia đào mật mỹ nhân từ đầu đến cuối không có mở miệng nói
chuyện. Chính là vẫn dùng mắt to ngập nước lưu luyến không rời nhìn băng sơn vương gia liếc một cái lại liếc một cái. Chung quy là không cam
lòng để Ngôn Chi Thanh mang đi.

Thẳng đến khi bóng dáng hai người bọn họ biến mất không thấy nữa, Hàn vương gia lúc này mới quay sang, dị thường nghiêm túc nhìn ta nói :

“A Nhan là hôn thê của Ngôn đại nhân, bọn họ còn mười ngày nữa sẽ thành hôn.”


Nguyên lai đào mật nữ nhân chính là chi nữ của thừa tướng a, cư nhiên như thế
mỹ nhân với kẻ bạc tình Ngôn Chi Thanh, thật là quá mức lãng phí.

Lại nghe Hàn vương gia nói :

“Ta cùng với A Nhan từ nhỏ thường xuyên cùng nhau chơi đùa, quan hệ không
phải bình thường.” a, nguyên lai hai người này là thanh mai trúc mã ?
Thường nói thanh mai trúc mã dễ dàng phát sinh gian tình ! Hay là này
Hàn vương gia cùng đào mật mỹ nhân…. ….Trong nhất thời, trong đầu ta phát sinh ý niệm không thuần khiết, phảng phất thấy trên đầu Ngôn Chi
Thanh đội nón xanh.

Bên tai lại vang lên thanh âm của Hàn vương gia :

“Cho nên, ta tất nhiên là hi vọng nàng có thể hạnh phúc. Ngươi về sau, liền
chớ cùng Ngôn đại nhân có liên quan. Huống chi, biểu đệ thích ngươi như
vậy, sẽ có ngày thuyết phục được nương hắn đón ngươi vào cửa. Cho nên
hành vi của ngươi cần bớt phóng túng, đừng làm tổn thương hắn.”

Đợi chút, ta như thế nào cảm thấy Hàn vương gia này nói có hàm ý ? Sao ta
nghe không hiểu cái lông gì hết ? Đào mật mỹ nhân hạnh phúc liên quan gì đến ta. Còn có biểu đệ trong miệng hắn chính là Qua Tử huynh ?

Ta nghe như thế nào cảm thấy hắn nói như là huynh trưởng bắt gian theo đạo giáo huấn em dâu không hiểu chuyện. Chậc, nghĩ đến đây, trên người ta
lông tơ cũng nhịn không được dựng đứng. Khi hoàn hồn thì Hàn vương gia
kia đã sớm không biết đi đâu.

Nhã Ca phát hiện có điều không
đúng, nhìn ánh mắt ta cẩn thận hỏi “Cô nương, có đi dạo phố nữa không ?” “Dạo ! Tất nhiên muốn dạo, đem bạc xài hết rồi về !”

Được rồi,
lão tử ta hiện tại rốt cuộc hiểu được ta ngay cả một người bạn gái tâm
tình cũng không có liền ra sức dạo phố. Này mắt thấy bạc xuất ra ngoài,
bực bội trong lòng ta mới thống khoái một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.