Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 56: Thiếu
Editor: demcodon
Tòa nhà văn phòng của Thịnh Nguyên ở Bắc Kinh có 50 tầng. Ngoài các phòng ban bộ phận, khu vực ăn uống, khu vực giải trí, còn có khu vực triển lãm trưng bày văn hóa doanh nghiệp.
Trong những năm đầu, ông Trì vẫn chưa về hưu đã tự tay thiết kế linh vật cho Thịnh Nguyên, là một con cá heo vây trắng nhảy khỏi mặt nước. Mấy năm sau đó, con cá heo vây trắng làm linh vật cho Thịnh Nguyên đã được sửa đổi nhiều lần, ngày càng đơn giản và linh động hơn. Ngoài ra còn có rất nhiều thú bông được bộ phận tuyên truyền thiên tài làm riêng, được đặt bán trong khu vực triển lãm như xung quanh Thịnh Nguyên. Trong những ngày lễ ngày tết, nhân viên luôn nhận được một con.
Nhiều nhân viên lão làng đã phàn nàn trên mạng, nói những con thú bông cá heo vây trắng của họ ở nhà có thể thành lập một đội bơi.
Ông Trì nói dùng cá heo vây trắng làm linh vật, thứ nhất là bởi vì Thịnh Nguyên đã làm giàu từ Thượng Hảicon sô, mà con sông Trường Giang đi ra Thượng Hải vào biển. Cá heo vây trắng chỉ sống trong sông Trường Giang. Dùng điều này nhắc nhở mọi người dù cho tương lai sản nghiệp của Thịnh Nguyên lan rộng khắp đất nước, đừng quên nghĩ về nguồn gốc.
Thứ hai, trong tên “Thịnh Nguyên” có chứa nước, tương xứng với động vật trong nước.
Bởi vì linh vật này, hàng năm Thịnh Nguyên đầu tư 30% vào phúc lợi công cộng vào việc bảo vệ động vật. Mặc dù là rất nhiều năm sau, trước khi Chung Dịch bị tai nạn xe cộ, Thịnh Nguyên vẫn kéo dài thói quen này.
Chỉ là trong thời gian đó, cá heo vây trắng đã được nhận định “cực quý hiếm”, nó chỉ gần được đóng dấu với chương “tuyệt chủng”. Chung Dịch đã nghe qua rất nhiều lời bàn tán về chuyện này. Khi vô tình nói chuyện với Trì Quân, hai người đều thấy buồn cười. Luôn có người thích gửi mọi thứ bực bội xung quanh cho vật bên ngoài. Nhưng Thịnh Nguyên lại náo loạn, rõ ràng là bởi vì hai cha con tranh đấu thì có liên quan gì đến linh vật? Lẽ nào để gấu trúc đến làm logo cho Thịnh Nguyên, Trì Bắc Dương có thể hòa hợp với Trì Quân không?
Trì tổng nhỏ cũng thương lượng với Chung Dịch rằng tổ chức từ thiện của Thịnh Nguyên phần lớn là do chính sách quốc gia sử dụng từ thiện để khấu trừ thuế. Sau đó mới là thật tâm làm việc. Tất nhiên, bất luận nói gì về phúc lợi công cộng, miễn là có kết quả và thật sự giúp thì là chuyện tốt. Vấn đề ở chỗ, lúc trước có giám đốc đã lợi dụng sơ hở và yêu cầu người thân của mình đăng ký một tổ chức rỗng, rồi nhận trợ cấp hàng năm từ Thịnh Nguyên, bảy chữ số dễ dàng chui vào túi. Bộ phận phụ trách xét duyệt cũng cầm tiền lì xì mắt nhắm mắt mở. Khi giao nộp báo cáo, người đóng dấu chỉ cần nhìn thấy khoản thuế đã giảm thì không cần quan tâm nữa.
Sau đó có người tìm cách dẹp bỏ nó, đảng lãnh đạo cấp cao này rơi đài và dính vào hàng loạt vụ án cũ.
Đáng tiếc vì bọn họ may mắn, lúc họ đuổi tới trận chiến giữa Trì Bắc Dương và Trì Quân, hai bên cũng không có ý định đối phó với những sâu mọt này. Đến cuối cùng, chỉ có mấy người về hưu sớm, cứ thế mà xong việc.
Cho nên, Trì tổng nhỏ luôn nói với Chung Dịch: “Chờ mọi việc xong xuôi, chúng ta phải dọn dẹp bên trong Thịnh Nguyên một lần.”
Khi đó, Chung Dịch đã đồng ý. Cậu nghĩ mình còn rất nhiều thời gian.
– — —
Bây giờ người gọi Chung Dịch đến chính là Hạng Minh mà Trì Quân mới vừa đề cập đến.
Hạng Minh ngồi trước bàn làm việc, chậm rãi thảo luận với Tần Lâu về công viên giải trí, như thể không có thời gian đếm xỉa đến lính mới như Chung Dịch. Thận Vĩ Mậu cũng ở đó, cầm một tách trà trong tay, biểu hiện rất lịch sự, nói với Chung Dịch một câu: “Cậu chính là bạn học của Tiểu Quân à? Trước đây tôi vẫn chưa từng thấy. Cậu làm rất tốt, Tiểu Quân rất xem trọng cậu.”
Chung Dịch mỉm cười gật đầu nói: “Cảm ơn Thận tổng.”
Sau đó, Trì Quân bắt chuyện và mỉm cười đánh Thái cực quyền với Thận Vĩ Mậu. Hai người khen nhau và tâng bốc nhau. Thận Vĩ Mậu phụ trách khen, Trì Quân phụ trách tâng bốc; trở thành âm thanh nềm khi Hạng Minh và Tần Lâu kiểm tra thông tin.
Sau khi nói mấy câu, Thận Vĩ Mậu nói: “Vậy chú còn việc khác phải bận.” Ông sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải, nhưng ở Bắc Kinh quá lâu, thường xử lý các công ty và giao thiệp với quan chức địa phương. Cuối cùng luyện ra giọng Bắc Kinh: “Tiểu Quân, cháu và bạn học của cháu ở đây nghe chú Hạng của cháu có gì muốn hỏi hay không.”
Điều này có nghĩa là không muốn bị trộn lẫn vào. Sau khi nói mấy lời tốt đẹp và bán chút điểm tốt sẽ phải rời khỏi.
Khi Thận Vĩ Mậu quay sang nói chuyện với Hạng Minh. Chung Dịch nhìn về phía Trì Quân: Cậu không phải nói ông ta sẽ ở lại hòa giải sao?
Trì Quân rất vô tội: Cậu kiên nhận một chút, nhìn xem ông ta nói gì tiếp theo.
Chung Dịch hơi nheo mắt lại.
Trì Quân mỉm cười. Khi Thận Vĩ Mậu xoay người lại thì hắn đã thu nụ cười về, mang lại chiếc mặt nạ “trợ lý Trì”.
Thận Vĩ Mậu: “Ông Hạng à, tôi đi trước. Trước đó ông nói chuyện với Tần Lâu, tôi còn không ngờ bạn nhỏ này còn là bạn tốt của Tiểu Quân chúng ta.”
Hạng Minh “Ừh” một tiếng, làm đồng nghiệp nhiều năm, những chuyện Trì Quân có thể nhìn ra thì Hạng Minh tất nhiên càng hiểu rõ hơn. Ông Thận này lại muốn làm người hiền lành.
Thận Vĩ Mậu: “Tần Lâu, cậu vừa rồi nói đến cái gì?”
Tần Lâu nói: “Chung Dịch phụ trách phần này, có thể là xảy ra chút vấn đề khi trao đổi với công ty trúng thầu, bọn họ dùng không phải tiêu chuẩn của chúng ta. Ngày hôm qua có người đến công trường xem hiện trường và phát hiện ra vấn đề này, nên trực tiếp báo cáo cho Hạng tổng.” Cho nên sáng sớm nay, Tần Lâu đã bị kêu lên lầu để kiểm tra xem các công viên khác có vấn đề tương tự hay không. Bận đến bây giờ còn chưa uống được hớp nước.
Nói tâm lý không có oán trách là không có khả năng. Nhưng mấy tháng nay, thái độ làm việc của Chung Dịch, Tần Lâu cũng rất rõ ràng. Cho nên khi Hạng Minh nói xong câu đầu tiên thì Tần Lâu đã hiểu rõ ràng mình bị trộn lẫn vào thần tiên đánh nhau.
Còn có thể làm sao đây, tất nhiên là làm rõ mọi thứ một cách khách quan và công bằng, coi bản thân như một người lên tiếng và không thu hút sự chú ý đặc biệt của bất kỳ ai.
Sau khi Thận Vĩ Mậu nghe xong lời Tần Lâu thì hỏi: “Có hậu quả gì nghiêm trọng không?”
Tần Lâu dừng lại suy nghĩ mới nói: “Vậy thì không có. Bởi vì phát hiện sớm, bây giờ thay đổi cũng kịp. Hơn nữa, tiêu chuẩn của Thịnh Nguyên vẫn luôn cao hơn tiêu chuẩn của ngành.” Cho nên dù cho đâm lao phải theo lao, cũng không xảy ra chuyện gì.
“Vậy không được rồi.” Thận Vĩ Mậu nói: “Ông Hạng, ông cũng đừng làm khó dễ bạn tốt của Tiểu Quân. Người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, làm việc không ổn thoả, chỉ cần sửa sai là được. Tiểu Chung, cậu hãy nghe quản lý Tần cẩn thận. Sau này đừng để xảy ra vấn đề tương tự nữa. Được rồi, tôi đi trước.”
Lúc này mới chính thức rời đi.
Trì Quân nhìn về phía Chung Dịch, ánh mắt ra hiệu: Để tớ nói cho.
Chung Dịch khẽ cười: Ông ta nói những lời này không phải chụp tất cả nồi lên đầu tớ sao?
Trì Quân nhíu mày: Cậu nghe ra được?
Trong lời nói của Thận Vĩ Mậu nhìn như giải vây cho Chung Dịch. Nhưng thực tế đúng như Chung Dịch nghĩ, trong lúc “giải vây” ông đã nhấn mạnh vấn đề lần này lên Chung Dịch.
Nếu như Chung Dịch thật sự là thực tập sinh mới vào xã hội, có thể đã bắt đầu suy nghĩ mình rốt cuộc đã làm sai ở chỗ nào, đồng thời cảm kích sự giúp đỡ của Thận Vĩ Mậu. Nhưng cậu dù sao không phải.
Hai người bên này trao đổi ánh mắt. Hạng Minh ngồi trước bàn làm việc nói: “Tiểu Quân!” Giọng điệu của y khi nói chuyện với Trì Quân vẫn nhẹ nhàng: “Đừng trách chú nghiêm khắc. Nếu như lúc này không phát hiện, sau này công viên giải trí bắt đầu đưa vào hoạt động. Nếu có du khách xảy ra chuyện gì đó mới là chuyện lớn. Cậu tên là Chung Dịch đúng không?” Sau khi quay sang Chung Dịch thì giọng điệu đột nhiên nghiêm túc: “Cậu cảm thấy việc này nên xử lý như thế nào?”
Chung Dịch bình tĩnh nói: “Tôi mắc sai lầm, đương nhiên là xử lý dựa theo quy định của công ty.”
Hạng Minh cười chế nhạo: “Dựa theo quy định, bây giờ cậu có thể đi.”
Lời này dành cho Chung Dịch. Nhưng Hạng Minh lại vô tình hay cố ý liếc nhìn Trì Quân. Không chỉ có y, ngay cả Tần Lâu đang tập trung làm phông nền cũng nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Trì Quân.
Những lời Thận Vĩ Mậu nói trước khi đi, cả trong lẫn ngoài lời nói đều chỉ ra một sự thật: Chung Dịch và Trì Quân có mối quan hệ rất tốt. Cậu có thể đi vào Thịnh Nguyên là Trì Quân đã chào hỏi với phòng nhân sự. Trì Quân cũng úp mở về dự án hàng không của Tần Lâu nên bật đèn xanh
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –