Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 49: Thiếu
Editor: demcodon
Trì Quân đương nhiên không biết.
Đại khái là tâm trạng thoải mái nên hắn ngáp một cái, cảm nhận được sự mệt mỏi muộn màng: “A, đã đến giờ này rồi sao?”
Thành thật mà nói, những lời của Chung Dịch hoàn toàn không đủ để đẩy ra đá nặng đè ở đáy lòng hắn gần nửa tháng. Nhưng xét cho cùng cũng cạy tảng đá ra được một chút, cho Trì Quân một khoảng không gian để thở. Ngoài ra Chung Dịch nửa đêm không ngủ ngồi ngắm trăng nói chuyện với mình, còn nhớ đến chuyện nhỏ nhặt mình không thể uống trà trước khi ngủ. Trì Quân nhìn thấy ở trong mắt và ghi nhớ ở trong lòng.
Vì vậy, đối với lời nói và hành động của Chung Dịch, hắn đưa ra những phản hồi rất tích cực.
Chung Dịch lo lắng cho hắn, muốn hắn nghỉ ngơi sớm một chút, vậy thì biểu hiện thả lỏng một chút. Ít nhất dáng vẻ này sẽ không để cho hai người đều rơi vào cảnh mê hoặc.
Chung Dịch cũng có thể thoải mái một chút.
– — —
Đêm hôm ấy, Chung Dịch mơ một giấc mơ.
Trước khi ngủ cậu còn suy nghĩ miên mang, dường như nghĩ đến rất nhiều chuyện ở đời trước. Nhưng cuối cùng những quá khứ đó cũng không kéo cậu vào quá khứ kỳ quái. Ngược lại, điều cậu mơ ước đã rất gần. Chính là vừa rồi, trong bóng đêm, trên ban công. Trì Quân nghiêng đầu nhìn cậu, khoác lên mình một tầng ánh đèn neon lấp lánh, cầm trong tay cũng không phải nước chanh mà là rượu. Quần áo của hắn không được chỉnh tề, để lộ ra xương quai xanh trắng nõn và đường ngực mà Chung Dịch đã nhìn thấy và tưởng rằng mình đã quên. Nhưng sự thật vẫn còn ghi dấu trong đáy lòng. Nơi sâu hơi lại ở trong bóng tối. Dù sao cũng không thể nhìn thấy.
Đầu tóc rối bù, lúc ngáp đuôi mắt có một tia nước không hề tồn tại trong thực tế. Như thể là uống say, dáng vẻ rất ngây thơ và bối rối, mỉm cười với Chung Dịch một cái.
Trong mơ, Chung Dịch không giống như trong hiện thực, từ đầu đến cuối cũng chỉ ngồi một bên nhìn hắn. Đáy lòng cậu đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, thân thể hành động trước lý trí một bước. Cậu tiến lên một bước ôm lấy eo Trì Quân.
Cậu nhớ sự mềm mại và ấm áp qua một lớp quần áo, nhớ nhịp tim đập của Trì Quân khi khẽ cười trong ngực mình. Tiến thêm một bước nữa, cậu đặt Trì Quân lên tấm kính. Căn hộ ở trên tầng cao, bên ngoài cửa sổ sát đất là thành phố ngủ say. Trên đường vẫn có xe chạy qua, nhưng người trên xe sẽ không nghĩ tới chỉ cần bọn họ ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy… Không, không nhìn thấy, làm sao có thể để cho những người khác nhìn thấy tất cả mọi thứ về Trì Quân được?
Cậu cúi đầu hôn Trì Quân. Trì Quân trong mơ cười tránh né, nhưng rất nhanh đã không còn chỗ để trốn, bị Chung Dịch ép mình ở giữa tấm kính. Rõ ràng là hai người đang làm chuyện này, nhưng Chung Dịch dường như có một góc nhìn khác. Cậu dùng góc độ của người thứ ba nhìn tất cả những việc này, nhìn thấy tấm lưng của Trì Quân in trên tấm kính run rẩy, trên cửa sổ lạnh lẽo bốc ra một đám sương mù.
Trong miệng hắn kêu tên Chung Dịch: “Chung Dịch, ưm, Chung Dịch…”
“Chung Dịch?”
Chung Dịch mở mắt ra từ từ và khó khăn.
Trì Quân đứng ở bên giường cậu, đã mặc quần áo đi làm, hiển nhiên đã rửa mặt rồi. Trên trán có một số sợi tóc ướt. Khi lại gần thì có một mùi kem đánh răng thoang thoảng và thơm mát.
Hắn nói: “Đã 7 giờ 30. Vừa rồi tớ gõ cửa nhưng cậu không trả lời. Tớ hơi lo lắng nên tiến vào xem thử.” Hắn giải thích lý do tại sao vào phòng Chung Dịch mà chưa được cho phép: “Có phải bởi vì tối hôm qua…”
Chung Dịch siết chặt tay mình dưới chăn.
Rất tốt! “Chung lột da” nổi tiếng lại có một ngày sẽ dậy trễ và sắp đến trễ!
Nếu như cấp dưới đời trước biết được chuyện như vậy, không chừng sẽ chê cười ở sau lưng.
Hiện tại, Trì Quân vừa lo lắng vừa tội lỗi hỏi cậu: “Cậu có muốn xin nghỉ buổi sáng không?”
Chung Dịch không tiện ngồi dậy, không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Không cần, cậu đi trước đi, lát nữa tớ bắt taxi đi.”
Trì Quân chớp mắt nhìn Chung Dịch nằm ở trên giường, vững vàng đắp chăn. Hắn dường như ngay lập tức hiểu được điều gì, trên mặt hơi xấu hổ nói: “Được, vậy cậu nhanh lên một chút. Trên đường lại kẹt xe.” Lúc nói những lời này Trì Quân đã xoay người đi ra ngoài. Khi đến cửa thì quay đầu lại: “Nếu đến trễ hãy nói cho tớ biết, có thể thay đổi giờ bấm thẻ của cậu trong hệ thống.”
Chung Dịch dở khóc dở cười: “Được.” Thằng nhóc này đã nhìn ra cái gì thế?
Sáng nay, Chung Dịch đã giẫm lên 10 giây cuối cùng mà bấm thẻ.
Mặc dù buổi tối tỉnh dậy một lần, nhưng tinh thần của cậu vẫn rất tốt, không đến mức ngủ gật.
Ngược lại là Trì Quân. Lúc đầu 10 giờ, hắn gửi cho Chung Dịch icon cảm xúc thỏ Tuski, nói mình rốt cuộc đến trễ vì cảm thấy buồn ngủ.
Chung Dịch nghĩ: Đây không phải là chuyện đương nhiên à? Cơ thể cũng không phải làm bằng sắt. Ngủ trễ như vậy đương nhiên sẽ mệt.
Sau đó trả lời Trì Quân: [Tối nay về nghỉ ngơi sớm một chút.]
Trì Quân gửi lại icon vẻ mặt mệt mỏi.
Chung Dịch nhìn khẽ cười rồi đặt điện thoại xuống.
Một đồng nghiệp chung bộ phận hí hửng nhìn cậu nói: “Bạn gái à?”
Chung Dịch cứng đờ: “… Không phải, không có.”
Đồng nghiệp: “Ai, công ty chúng ta cũng không cấm trong giờ làm trả lời Wechat người nhà.”
Chung Dịch bất lực nói: “Nhưng thật sự là không phải.”
Đồng nghiệp nghi ngờ nhìn cậu: “Lẽ nào tôi nhìn nhầm? Biểu cảm vừa rồi của cậu…”
Chung Dịch suy nghĩ một chút, không hẹn mà nhớ đến chuyện thầy Trương lôi kéo Trương Hi và mình thêm Wechat. Cũng may thầy Trương cũng là nhất thời hứng thú. Trương Hi cũng không hổ là “người cùng lứa”, hai người đều làm dáng một chút trước mặt người lớn. Nhưng thật ra sao đó cũng chưa liên lạc lại.
Cậu thay đổi chiến lược trả lời: “Còn đang theo đuổi, chưa theo đuổi được.”
Đồng nghiệp mỉm cười nói: “Tôi đã nói đúng rồi.”
Sau khi nói chuyện phiếm mấy câu như vậy cũng không đi sâu quá nhiều.
Những câu chuyện phiếm ở nơi làm việc cứ ngừng như vậy. Chung Dịch dù sao lo lắng cho tình hình của Trì Quân. Tiếp theo lấy lý do đưa văn kiện đi tầng cao nhất nhìn
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –