Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 42: Thiếu
Editor: demcodon
Một tuần trước khi bắt đầu kỳ thi, Chung Dịch nhận được chứng chỉ thực tập từ công ty Khoa Tín và chuẩn bị cho việc từ chức.
Ngoài ra, hợp đồng cửa cậu và thầy Trương đã hoàn thành thuận lợi. Lúc này đã một tháng rưỡi đã trôi qua kể từ khi ký hợp đồng, mà 200.000 thầy Trương chuyển tới ở trên tay Chung Dịch biến thành 250.000.
Nó nhiều hơn những gì cậu dự tính ban đầu.
Thầy Trương khá ngạc nhiên. Ông cẩn thận xem ảnh chụp màn hình quá trình giao dịch mà Chung Dịch gửi cho ông. Nếu như không phải quen biết Chung Dịch, thầy Trương gần như sẽ nghi ngờ người nói chuyện với mình không phải là một sinh viên bình thường, mà là người đã đắm chìm trong giới tài chính có tay nghề. Sau khi Thầy Trương suy nghĩ lại cảm thấy: Chẳng lẽ là có liên quan đến gia đình cậu, có thể nghe được một số tin tức nội bộ?
Điều này thật sự rất có thể gặp nhưng không thể cầu.
Làm một giáo viên khoa Vật liệu, thầy Trương không hề biết gì về những phong ba khoa Kinh tế Tài chính trải qua hơn một tháng trước, càng không biết đến thân thế thật sự của Chung Dịch. Ông rất hài lòng và vui mừng, rất nhanh thực hiện lời hứa lúc trước, hẹn ông bạn và ăn bữa cơm với Chung Dịch.
Trong bữa ăn, trong lời nói của thầy Trương đã khen ngợi Chung Dịch hết lời. Ông bạn nghe ra ý của thầy Trương, rất nhanh đi vào đề tài chính, nói đến việc mua bán nhà máy.
Khả năng của Chung Dịch cũng có hạn, không nuốt nổi nhà máy lớn, chỉ có thể dành chút tâm tư cho các nhà máy nhỏ. Cậu giải thích điều này với sự dè dặt. Ông bạn suy nghĩ một hồi, lại nghe thầy Trương nói mục đích cơ bản của Chung Dịch là sản xuất hàng loạt một công thức trong tay mình. Hai người lập tức thảo luận chuyện nghiệp về máy móc một hồi. Cuối cùng ông bạn báo giá: “600.000, tiền thuê nhà máy một năm, chưa bao gồm tiền điện nước.” Dựa theo tình hình sản xuất của nhà máy hiện tại, tiền điện một tháng đã sáu chữ số.
Nó nhiều hơn một chút so với “500.000” mà thầy Trương lúc trước dùng để vẽ bánh. Nhưng nó vẫn được ưu đãi và nằm trong khả năn của Chung Dịch.
Chung Dịch nhanh chóng tính toán tài sản trên tay mình: Đối với 200.000 của thầy Trương, cậu đều rất cẩn thận mỗi một bước thao tác, có thể nói là dè dặt. Nhưng với tiền của mình thì bị Chung Dịch đã chấp nhận một số rủi ro. Tất nhiên, khoản thu nhập cũng rất khả quan. Đến lúc này, số tiền tích trữ của cậu miễn cưỡng đạt đến hàng chục triệu.
Nhưng Chung Dịch biết được đây đã là cực hạn. Sau đó cậu có thể sẽ không bao giờ thực hiện một canh bạc như vậy nữa. Theo tài sản tăng lên, chi phí chìm của cậu cũng tăng lên nhanh chóng.
Càng ở lâu trên thị trường chứng khoán cậu càng nhìn kỹ. Mặc dù hiện tại Chung Dịch trông bất khả chiến bại. Nhưng thời gian trôi qua, cậu luôn có lúc bị ướt giày. Đến lúc đó muốn rút đi còn kịp không?
Trong bữa tiệc, Chung Dịch gật đầu, lại hẹn thời gian xem nhà máy với ông bạn của thầy Trương.
Thầy Trương ngồi bên cạnh rất bình yên. Nhưng Chung Dịch biết rằng thầy Trương “đầu tư” ở trên người mình sẽ không dừng lại ở đây. Trước đó hai người đã thỏa thuận xong.
Quả nhiên, sau khi kết thúc bữa cơm, thầy Trương đã cho cậu xem tài sản mơ hồ. Sáu triệu đặt trên tay Chung Dịch một năm có thể kiếm được bao nhiêu?
Hợp đồng nhà máy vẫn chưa ký kết. Mặc dù hiện tại đã bàn miệng xong, nhưng tiếp đó chưa chắc sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Chung Dịch dừng lại, nói một cách lịch sự rằng mình sắp đến kỳ thi học kỳ. Tất cả công việc chờ thi xong lại nói.
Thầy Trương: “…” Thật là một lý do không thể làm cho người khác có thể khước từ. Ông biết rõ là mượn cớ nhưng vẫn cứ gật đầu.
* * *
Cứ như vậy, lần đầu tiên kể từ khi Chung Dịch sống lại đến nay không phải lo việc vặt vãnh, như sinh viên thật sự nghênh đón kỳ thi.
Mở ra sách vở, ký ức đời trước đã sớm mơ hồ không rõ. Nhưng hình ảnh nói chuyện thì thầm với Trì Quân trên lớp đời này vẫn cứ hiện ra trức mắt. Chung Dịch nghĩ đến cuối kỳ thi học kỳ 1, cảnh mình đến căn hộ của Trương Tiếu Hầu ôn bài mỉm cười đầy hiểu biết.
Cuối học kỳ này, cậu và Trương Tiếu Hầu không còn là đồng đội trong Mô phỏng nữa. Mặc dù vẫn có liên lạc, nhưng quan hệ phai nhạt hơn lúc trước rất nhiều. Gắn bó giữa hai người vẫn là Trì Quân.
Vì vậy người mời Chung Dịch đã thay đổi thành một người khác.
Trì Quân chỉ nói một câu: “Cùng ôn tập sao?”
Chung Dịch định gật đầu.
Trước khi cậu gật đầu, Trì Quân lại bổ sung: “Lớp phó học tập đã gửi cho tớ một phần trọng điểm.”
Chung Dịch: “…” Cậu bắt đầu cân nhắc thời gian và lợi ích của việc có mối quan hệ tốt với những bạn học trong lớp.
Trì Quân: “Tớ đã gửi vào email cho cậu rồi.”
Chung Dịch nói cảm ơn cậu và nghĩ: Quên đi, đã có Trì Quân, không nên mất thời gian vào việc này.
Cậu đã quen và xem như chuyện đương nhiên. Dù cho lý trí biết thói quen như vậy thật sự rất nguy hiểm. Cậu thích Trì Quân, lại phải duy trì mối quan hệ giữa hai người ở “tình bạn”.
Cho đến nay, Chung Dịch đã làm rất tốt. Nhưng loại tình cảm “thích” này không thể kiểm soát được. Cậu đã có xúc động muốn nhìn Trì Quân cười một cái và muốn hôn cậu. Hiện tại vẫn còn có thể kiểm soát nó, nhưng sau đó…
Chung Dịch không cảm thấy mình có bất kỳ “khả năng kiểm soát đáng tự hào” nào. Cậu cẩn thận nắm chặt khoảng cách, để cho mình không bị lạc lối trong mối quan hệ càng thân thiết hơn với Trì Quân.
Ít nhất đến bây giờ, Trì Quân vẫn chưa phát hiện ra cái gì.
– — —
Lớp phó học tập gửi trong điểm như món quà tình bạn, hơn bất ngờ trong một tuần, cùng với thái độ nghiêm túc nghe giảng bài trong một học kỳ. Cuối cùng là bình thường đều cố gắng hoàn thành bài tập.
Khi kết thúc kỳ thi, Chung Dịch cảm giác tạm được. Nói một cach tự tin hơn, chính là cậu có lẽ vững bước lên học bổng.
Sau khi ra khỏi phòng thi, Trì Quân hỏi cậu có bận chuyện gì nữa không. Ngụ ý là nếu như không có, đã thi xong cũng có thể đến Thịnh Nguyên trình diện.
Chung Dịch thật sự là có chuyện.
Thầy Trương có lẽ cảm thấy mình đã cho Chung Dịch đủ thể diện. Lúc này vẫn chưa lại chủ động liên lạc với cậu.
Nói là có quan hệ ủy thác, nhưng hai người dù
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –