Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 38: Bàn chuyện buổi tối
Editor: demcodon
Đầu dây bên kia điện thoại, Trì Quân nói cám ơn: “Thật nhiều trứng vịt muối, thịt cũng thật nhiều! Cảm ơn dì, con sẽ giới thiệu bạn học đến chỗ dì.”
Lời nói truyền đến bên tai Chung Dịch, làm cho cậu có loại cảm giác kỳ lạ sai lệch. Đây là Trì Quân mà không phải Trì tổng nhỏ.
Nhưng câu nói tiếp theo lại kéo cậu về hiện thực.
Giọng của Trì Quân vẫn cứ trong sáng nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nói với Chung Dịch: “Năm cổ đông ở đây thấy tớ ra sức như vậy…” Mặc dù trên thực tế, hắn làm rất ít, chỉ nhắc đến tình huống của Chu Hồng với Chung Dịch một câu: “Khẳng định rất thả lỏng, rất xem nhẹ. Mà bây giờ tớ chỉ là sinh viên năm nhất.”
Chung Dịch: “Đúng vậy, chỉ là sinh viên năm nhất. Có phải sắp đến sinh nhật cậu không?”
Trì Quân ngẩn ra: “Còn sớm, mấy tháng nữa.”
Chung Dịch: “Vậy tớ phải bắt đầu suy nghĩ quà sinh nhật cho cậu thôi.”
Trì Quân lắc đầu cười, nhận túi nilon trong tay dì bán cháo lại đi mua đồ ăn cho mình.
“Tớ có một số ý tưởng.” Hắn nói: “Nhưng sẽ mất nhiều thời gian để thực hiện.”
Nói đến chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, Trì Quân tự nhiên là “phe Thượng Hải”. Sự xuất hiện của Chung Dịch hoàn toàn khắc sâu thêm ấn tượng này.
Nhưng những người thuộc phe Bắc Kinh sẽ phát hiện Trì tổng nhỏ và một số ban lãnh đạo cấp cao phe Thượng Hải dường như không đồng lòng. Bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Cảm thấy Trì Quân quá ngây thơ, tin vào gương mặt tử tế của mấy chú mà không nhìn ra được lòng tham sau lưng bọn họ sao?
Dù như thế nào, Trì Quân là đứa con hợp pháp duy nhất của Trì Bắc Dương. Chi nhánh công ty ở Bắc Kinh cũng có người thạo tin tức biết được đứa con riêng của Trì Bắc Dương đã trực tiếp thực án dự án 300 triệu. Ngược lại, mặc dù Trì Quân không làm gì nhưng cũng không có lỗi.
Chu Hồng và Tôn Chương là những người bị bỏ rơi. Những người thuộc phe Bắc Kinh sẽ tỉnh táo lại và phát hiện lôi kéo Trì Quân chỉ có lợi chứ không có hại.
Một thiếu gia ngây thơ dù sao cũng tốt hơn phải tiếp xúc với một người tâm tư sâu sắc có dã tâm.
– — —
Trì Quân quẹt thẻ lấy một chiếc xe đạp công cộng chạy dạo quanh khuôn viên sân trường.
Cả đoạn đường nói chuyện với Chung Dịch, trong lúc vô tình đã chạy xe dưới lầu ký túc xá.
Hắn để xe vào vị trí nhìn xung quanh một chút, từ bối cảnh trong màn ảnh tìm ra chỗ Chung Dịch đag ở đâu. Sau đó nói: “Thưa anh, giao thức ăn đây.”
Chung Dịch nghe vậy ngẩng đầu, cách một bụi hoa và cây cối nhìn thấy Trì Quân cười khanh khách xách theo túi nilon. Cậu lập tức cười theo đứng dậy, tiến lên hai bước nhận đồ trên tay Trì Quân.
Hai người ngồi xuống. Quen biết hơn nửa năm, mùa thu năm ngoái bọn họ đã gặp nhau trong căn hộ của Trương Tiếu Hầu, ngồi trên cùng một chiếc ghế sô pha, lại cách nhau hai bàn tay. Nhưng lúc này, Chung Dịch và Trì Quân đã kề vai sát cánh. Trì Quân còn có thể tự nhiên mà gắp một đũa trứng vịt muối nát từ trong chén Chung Dịch.
Hắn mua cơm chiên cho mình, khẩu phần rất nhiều, đầy đủ các thành phần. Trì Quân ăn hai muỗng cảm thấy hương vị ngon nên giới thiệu cho Chung Dịch: “Lúc trước tớ nghe người khác nói quán này rất ngon. Cậu muốn nếm thử không?”
Chung Dịch múc một muỗng: “A!” trứng chiên được trộn lẫn vào hạt cơm, thịt nguội có vị mặn thơm đậm đà: “Ngon!”
Cậu múc một muỗng, còn muốn thêm một muỗng nữa. Chung Dịch: “Bao nhiêu tiền, tớ chuyển khoản cho cậu?”
Trì Quân cười: “Không cần, cậu không phải muốn tớ thưởng à.”
Chung Dịch: “Đây cũng không tính. Không thể có lệ với tớ như thế.”
Trì Quân nhún vai một cái, như thể cũng không có ý định thật sự lấy một bữa ăn khuya lừa gạt. Mà trong khoảng thời gian ngắn không có ý tưởng gì mới mẻ
Hắn thẳng thắn quyết định: “Nghĩ ra rồi nói sau đi.”
Hai người ăn rất nhanh. Chờ cháo và cơm chiên được giải quyết sạch sẽ, Trì Quân lùi ra sau dựa lưng vào ghế xoa xoa bụng: “Hơi no!”
Hắn không ăn cơm tối, cả buổi chiều đều cùng mấy chú thẩm tra đối chiếu và truyền đạt bên Khoa Tín. Nhiều bằng chứng về việc cấp dưới của Chu Hồng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu trong các dự án trước đây. Khi ra khỏi Thịnh Nguyên, mấy chú nói muốn để tài xế đưa hắn đi. Trì Quân khéo léo từ chối, quyết định tự quay về trường học.
Hắn siêng năng trong công việc, và chuẩn bị rất nhiều cho việc quản lý Thịnh Nguyên trong tương lai. Nhưng trong một số chuyện vặt vãnh, Trì Quân tỏ ra rất phóng túng, rất sẵn sàng “tự do” trong thời gian ngắn.
Trong giọng điệu của hắn mang theo hơi lười nhác nói: “Bên này rất nhanh sẽ có người đi tìm các cậu bàn chuyện… Hẳn là không tìm thấy trên đầu cậu.” Đến một bước này, chính là Thịnh Nguyên muốn đè xuống các loại vấn đề khác nhau trong dự án lúc trước. Ngay cả Triệu Hải Đông nhiều nhất chỉ nghe được không thể lên tiếng: “Cậu có thể rãnh rỗi trong hai ngày.”
Chung Dịch nhẹ nhàng trả lời, vui đùa nói: “Rãnh rỗi sao? Tớ không chỉ bận rộn chuyện của Khoa Tín.”
Trì Quân quả nhiên hỏi: “Cậu còn đang làm gì? Xào cổ phiếu?”
Chung Dịch tiếp tục câu chuyện này, nói chuyện thầy Trương ủy thác mình 200.000. Là “bạn bè” cần phải chia sẻ tình hình hiện tại với nhau.
Trì Quân nghe thấy biểu cảm dần dần nghiêm túc. Cuối cùng, hắn suy nghĩ một chút: “Tớ có nên đưa tiền trong tay cho cậu không?” Nếu cứ tiếp tục như thế, Chung Dịch dứt khoát mở một công ty quỹ.
Trì Quân tự lẩm bẩm nói một câu, rất nhanh phủ nhận: “Thôi, không thể đẩy cậu quá xa, nền tảng của Thịnh Nguyên nằm ở công nghiệp.”
Đây chỉ là lý do bề ngoài. Cả hai nhìn nhau đều hiểu Trì Quân trong chớp mắt đang nghĩ gì.
Thông qua Mô phỏng nhà đầu tư và một học kỳ rưỡi hợp tác làm bài tập về nhà khác nhau. Trì Quân đã rất xác định mình và Chung Dịch có thể là quan hệ “có phúc cùng hưởng”.
Nhưng đối với Trì Quân, hắn không cần thiết buồn chán và thử thách nhân tình. Trì Quân cũng luôn chú ý đến tình hình thị trường chứng khoán như thế nào, hắn biết được thị trường gần đây đã giảm. Trong tình hình này, Chung Dịch có tự tin nhậ sự ủy thác của thầy Trương là một chuyện. Nhưng có thể kiếm tiền được hay không thì thời gian sẽ chứng minh điều đó. Cũng không phải là hắn không tin tưởng Chung Dịch, chỉ là tương lai bọn họ còn có thể có rất nhiều sự hợp tác và ở chung rất nhiều. Trì Quân không hy vọng trợ thủ mình nhìn trúng xảy ra bất cứ vấn đề gì. Vạn nhất lúc này để tiền rơi vào trên tay Chung Dịch, hai người chưa bắt đầu hợp tác chẳng phải là thất bạn ngay tại chỗ chứ?
Chung Dịch rất hiểu sự lo lắng của Trì Quân. Đối với cậu mà nói, nhận sự ủy thác của thầy Trương là một “chuyện công”, có thể rút ra tất cả tình cảm cá nhân. Nhưng đối với Trì Quân, cậu cũng không có biện pháp việc công xử theo phép công.
Bên cạnh đó, cho dù là nhận sự ủy thác của thầy Trương cũng chỉ là kế tạm thời. Chung Dịch kỳ thực có những kế hoạch khác.
Đề tài này rất nhanh bỏ qua. Trì Quân đá đá gạch dưới chân nói: “Trời ngày càng nóng.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng hắn dừng một chút.
Đề tài này thực sự hơi mất tiêu chuẩn. Cũng may Chung Dịch sẵn sàng phối hợp nói: “Con muỗi cũng rất nhiều, hai ngày nay cậu có móc mùng không?”
Trì Quân: “A, tớ không có thu hút muỗi.”
Chung Dịch thở dài: “Ngược lại tớ bị chích mấy chỗ.”
Hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy hơi buồn cười. Bầu không khí dịu xuống, Trì Quân đứng lên: “Được rồi, về ký túc xá đi.”
Bọn họ cởi tây trang giày da ban ngày đi lại trở thành dáng vẻ nên có ở độ tuổi này. Chung Dịch thường xuyên quên rằng bây giờ mình chỉ mới 19 tuổi. Cậu càng quen thân phận 10 năm sau hơn. Vì vậy tâm lý không thích hợp với toàn bộ khuôn viên trường. Cũng may có Trì Quân như một chiếc cầu nối làm cho cậu chuyển từ đời trước sang đời này, từ trưởng thành thận trọng sang tâm lý tuổi trẻ.
Tất nhiên, dù có trẻ đến mấy cũng không thể thỉnh thoảng nhảy như Trì Quân được.
Hộp đồ ăn bị ném vào thùng rác, hai người nói chuyện phiếm cả đoạn đường. Trì Quân hỏi: “Hai ngày nữa trong sân có một trận bóng, cậu có đến xem không?”