Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 26: Chơi lửa ở mũi đao
Editor: demcodon
Trì Quân có cùng chiều cao với Chung Dịch,
chỉ hơi thấp 1-2 cm. Hắn hơi nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy
cảnh mấy người giằng co trong phòng Chung Dịch. Hắn chậm rãi chớp mắt
một cái, một lần nữa nhìn về phía Chung Dịch.
Viên Văn Tinh gần
như là cầu xin nhìn bóng lưng Chung Dịch. Đều là người cùng lứa, trước
mắt Chung Dịch trực tiếp vạch trần hắn, thì Thượng Tuấn Kiệt cũng đều
nhìn ra trong lòng hắn đang tính toán chút chuyện này. Trong lòng Viên
Văn Tinh rõ ràng, nếu như chuyện này truyền ra hắn ở trong khoa có lẽ
cũng không cách nào làm người.
Ngay cả Thượng Tuấn Kiệt cũng hơi do dự, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Chung Dịch!”
Trong phòng, Thượng Tuấn Kiệt và Viên Văn Tinh có quan hệ tốt nhất. Trước mắt mặc dù bực bội với những chuyện Viên Văn Tinh làm ra. Nhưng dù sao
không có tạo thành ảnh hưởng thực tế gì, có phải là nói Chung Dịch cũng
có thể đừng làm chuyện quá tuyệt tình hay không?
Dưới tầm mắt của Viên Văn Tinh và giọng nói của Thượng Tuấn Kiệt, Chung Dịch bỗng nhiên
mỉm cười nói với Trì Quân: “Không có gì, tớ có thể xử lý tốt.”
Trì Quân hơi nghi ngờ nhìn cậu. Điều này rõ ràng có nghĩa là “Đúng vậy,
thật sự có chút xung đột”. Nhưng cũng là ý không muốn Trì Quân dính vào.
Hắn dừng một lát, nói: “Được, vậy các cậu bình tĩnh một chút.” Hắn nhìn về
phía sau Chung Dịch một chút, cũng nói với ba người khác: “Hiệu quả cách âm phòng ký túc xá rất kém. Viên Văn Tinh, giọng cậu vừa rồi phòng của
bọn tớ đều nghe thấy rõ ràng.”
Sắc mặt Viên Văn Tinh trắng nhợt.
Chung Dịch hơi bất đắc dĩ, nhìn Trì Quân mỉm cười nói “gặp lại sau” với mình.
Chung Dịch: “Được, gặp lại sau.” Ngày hôm nay việc này xuất hiện quá đột
nhiên, chờ giải quyết xong cậu tất nhiên nhất định phải kể với Trì Quân
giảng một lần.
Trì Quân cũng hiểu rõ điểm ấy. Vì thế cũng không nói nhiều, quay đầu rời đi.
Chờ cửa đóng lại, cả người Viên Văn Tinh mềm nhũn bước lùi lại mấy bước, ngồi xuống ghế dựa rất suy sụp.
Hắn nói với Chung Dịch: “Cảm ơn.”
Chung Dịch rất ngạc nhiên: “Cậu sẽ không cho rằng chuyện này coi như xong chứ?”
Viên Văn Tinh nhắm mắt lại đau đớn hỏi: “Làm sao cậu mới có thể tha thứ cho tôi?”
Chung Dịch kéo ghế tựa ra tự mình cũng ngồi xuống, lại kêu Diêu Hoa Huy,
Thượng Tuấn Kiệt cùng ngồi bên cạnh. Ba người vây nhốt Viên Văn Tinh,
Chung Dịch ngồi đối diện với hắn. Hai người Diêu – Thượng ngồi ở hai bên cậu.
Chung Dịch ung dung thong thả nói: “Cậu là người địa phương, đúng không?”
Từ lúc bắt đầu, Chung Dịch không có ý định làm gì Viên Văn Tinh. Chuyện
hắn làm đã trở bên nham hiểm hơn. Nhưng ở trên trình tự vẫn cứ là “chính nghĩa”.
Viên Văn Tinh không có khả năng chịu xử phạt gì. Thậm chí còn sẽ có một số người trầm trồ khen ngợi hắn.
Chung Dịch làm rõ mọi chuyện, quan trọng nhất là nói cho Viên Văn Tinh: “Tôi
biết tâm tư âm u của cậu, biết cậu trốn ở sau lưng làm cái gì. Tương lai nếu cậu còn muốn làm việc khác hãy nghĩ đến ngày hôm nay có cảm giác
gì.”
Bại lộ cho ba người chính là chuyện đau đớn và xấu hổ như vậy. Vậy nếu như càng nhiều người biết thì sao?
Viên Văn Tinh cực kỳ sốt ruột, sợ hãi Chung Dịch hoặc là không làm, đã làm
thì phải làm đến cùng, ầm ĩ mọi chuyện cho khắp khoa đều biết.
Mà Chung Dịch đạp lên ranh giới cuối cùng của hắn nói: “Không nói gạt cậu, bây giờ tôi hơi sợ hãi. Nếu như tiếp tục ở chung một phòng, cậu lại
nghe được tin gì có thể ra tay nữa hay không? Tôi không chịu nổi.”
Viên Văn Tinh trong nháy mắt hiểu được: “Cậu muốn tôi dọn ra ngoài?”
Chung Dịch: “Đúng thế. Về phần là học ngoại trú hay là thuê phòng bên ngoài ở thì tùy cậu.”
Kết quả này xem như giơ cao đánh khẽ.
Thượng Tuấn Kiệt vốn dĩ còn không đành lòng. Nhưng nghe Chung Dịch nói cũng suy nghĩ mà sợ.
Hơn nửa năm qua, Chung Dịch và Viên Văn Tinh tiếp xúc duy nhất chỉ sợ là
lúc cậu mời bạn chung phòng ký túc xá ăn bữa cơm kia. Cứ như vậy, Viên
Văn Tinh còn ở sau lưng làm ra chuyện báo cáo này.
Thượng Tuấn
Kiệt không khỏi nghĩ lại bản thân mấy tháng này có trong lúc vô tình làm Viên Văn Tinh không vui hay không. Vừa nghĩ như thế, để cho hắn dọn ra
ngoài đã là cách ổn định nhất.
Viên Văn Tinh nắm chặt tay nói: “Tôi dọn đi thì cậu sẽ không nói chuyện này cho những người khác chứ?”
Chung Dịch nhẹ nhàng nói: “Sẽ nói cho Trì Quân.”
Viên Văn Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt căm giận.
Chung Dịch rất vô tội thả tay xuống: “Tôi có thể nói “không” với cậu. Nhưng
tôi còn lựa chọn thành thật. Gặp phải chuyện này chia sẻ với bạn bè một
chút, quá phận chỗ nào chứ?”
Viên Văn Tinh nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ có Trì Quân.”
Chung Dịch hứa hẹn: “Chỉ có Trì Quân.”
Cậu hoàn toàn trong tình trạng là chơi lửa mũi đao, ép Viên Văn Tinh muốn
nổi điên, lại cố tình không có thật sự lướt qua điểm tới hạn. Viên Văn
Tinh điên xong lại cảm thấy vẫn còn có thể chịu đựng được.
Nhà
trọ gần trường học không khó tìm, khó chính là giá thích hợp. Viên Văn
Tinh tốt xấu gia cảnh cũng không tệ, nhìn lên mình chẳng bằng ai – nhìn
xuống lại chẳng thấy ai bằng mình. Hắn rất nhanh lấy tiền đi ra ngoài,
thường ngày đi học gặp lại Chung Dịch đều khiêm tốn rất nhiều.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, phòng túc xá này đang xảy ra mâu thuẫn gì vậy. Có người lén lút hỏi Viên Văn Tinh, hỏi hắn có phải là bị bắt nạt, bị cô lập hay không. Viên Văn Tinh nghiến răng và nuốt máu, vắt hết óc
mới mở miệng hợp lý hóa chuyện mình dọn ra ngoài.
Những chuyện này đều không liên quan đến Chung Dịch.
– — —
Cậu đúng hẹn nói chuyện trong phòng ký túc xá với Trì Quân. Nhưng cũng chỉ
coi là một chủ đề lúc rãnh rỗi. Trì Quân nghe xong thì đánh giá lười
làm, trực tiếp “Ồ” một tiếng, lộ ra ánh mắt “Tớ còn tưởng rằng chuyện
này thật lớn hóa ra nhàm chán như thế”, trực tiếp nói chuyện khác.
Ngược lại là Chung Dịch bật cười nói: “Haizz, thật không có gì muốn nói sao?”
Trì Quân nhìn cậu trả lời: “Cậu xử lý rất đúng. Không ép buộc làm cho hắn
chó cùng rứt giậu, cũng không tiếp tục thả người bên cạnh, còn phải làm
sao?”
Chung Dịch suy nghĩ một chút: “Khen tớ một câu!”
Trì Quân: “Được được được, khen cậu.” Hắn dừng một chút nói: “Vẫn luôn quên hỏi lúc nào sinh nhật cậu?”
Chung Dịch: “… Làm sao bỗng nhiên hỏi cái này?”
Trì Quân: “Bạn cùng phòng của tớ sinh nhật, nói mời khách, mọi người tụ
họp.” Khác với bầu không khí chết chóc ở trong phòng Chung Dịch, quan hệ giữa Trì Quân và bạn bè chung phòng cũng không tệ. Đương nhiên khoảng
cách cũng có, không thân mật giống như hắn và Chung Dịch có rất nhiều
chuyện đều có thể nói thẳng.
Chung Dịch dừng lại nói: “Sinh nhật tớ đầu tháng 3, sớm đã qua. Hơn nữa tớ vốn cũng không quá coi trọng việc này.”
Trì Quân: “Như vậy à?” Hắn hơi tiếc nuối.
Chung Dịch đã nhìn ra, nhân tiện nói: “Bằng không buổi tối đêm giao thừa ngày hôm đó coi như cậu tổ chức sinh nhật cho tớ?”
Dẫn cậu qua bar không trung kia, cùng nhau uống rượu xem cảnh đêm.
Trì Quân yên lặng: “Vậy cũng quá tàm tạm.”
Chung Dịch khẽ cười: “Làm gì có. Buổi tối ngày hôm ấy tớ thật sự rất vui vẻ.”
Hai người đang nói chuyện màn hình điện thoại của Chung Dịch bỗng nhiên
sáng ngời. Là thông báo email mới, đến từ công ty Chung Dịch thực tập
kia.
Cậu liếc nhìn, áy náy nói: “Tớ phải đi rồi.” Người lãnh đạo
trực tiếp gật đầu, nói Chung Dịch có thể mang công việc đến trường học
hoàn thành, chỉ cần đến công ty vào thứ bảy. Nhưng một công ty tùy tính
như thế, tất nhiên sắp xếp công việc cũng rất tùy tính. Lúc nào cũng có
thể đến, công việc phải được hoàn thành trong thời gian do tổ trưởng đặt ra.
Trì Quân rất thông cảm: “Được.” Bây giờ là 4 giờ tan học tứ, hắn và Chung Dịch cùng đến căn tin vắng vẻ ăn cơm tối. Chung Dịch có
việc, hai người phải tách ra ngay tại chỗ.
Chung Dịch nhìn bóng
lưng hắn, một lát sau cũng xoay người đi về phía thư viện. Chờ đến thư
viện, cậu mở ra laptop trong ba lô, cẩn thận đọc email sếp gửi đến. Là
một hạng mục mới, bên sẽ hợp tác chính là — Thịnh Nguyên.