Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 10: Cuối kỳ


Bạn đang đọc Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại – Chương 10: Cuối kỳ

Editor: demcodon

Trương Tiếu Hầu gửi phần giới thiệu một nhà hàng cho Chung Dịch.

Chung Dịch qua loa lật xem phần giới thiệu tóm tắt về các món ăn tràn ngập
phong cách giai cấp tư sản nhỏ. Cậu kéo lên trên nhìn thấy hàng đầu tiên viết: mỗi người 5000.

Cậu khẽ nhíu mày, nghĩ: Trương Tiếu Hầu là ôm tâm lý như thế nà gửi cho cậu cái này? Mỗi người 5000 đối với Trì
Quân mà nói chỉ là món tiền nhỏ. Nhưng đối với Chung Dịch, người để dành hơn 100.000 thì đó là một bữa tối rất xa xỉ. Mà trước đây không lâu cậu mới nói với Trì Quân mình không muốn biết tình hình kinh tế trong nhà
của Trì Quân là gì. Hiếm khi bối rối, mối quan hệ giữa sự hai người mới
có thể phù hợp hơn.

Trương Tiếu Hầu biết điều này không?

Chung Dịch quyết định thử một chút: “À, tớ không quá thích ăn cơm Tây.”

Trên mặt Trương Tiếu Hầu lập tức tràn ngập tiếc nuối: “Như vậy à?” Y nhỏ
giọng lầm bầm câu gì đó rất nhanh còn nói: “Cơm Trung, Nấm còn biết làm
hai món, không phải cậu kêu cậu ấy trực tiếp xuống bếp làm chứ?”

Chung Dịch kinh ngạc: “Trì Quân còn biết nấu ăn?” Hai người làm cộng sự 10
năm. Nhưng ở trong ký ức của cậu, Trì Quân chưa từng vào phòng bếp một
lần.

Trương Tiếu Hầu: “Thật sự chỉ biết nấu hai món. Nhưng chỉ là hai người các cậu ăn…” Y nói với vẻ mặt rối rắm: “Tớ vốn dĩ muốn nói
là có thể ăn ké một bữa hay không. Nhưng nếu Nấm tự nấu thì thôi.”

Chung Dịch nhìn biểu cảm này của y đã hiểu. Hợp lại là thật muốn ăn ké.

Cậu lộ ra chút dáng vẻ dở khóc dở cười đổi chủ đề: “Cậu nói như vậy tớ cũng không dám ăn mấy thứ Trì Quân làm.” Giống như hương vị sẽ rất đáng sợ.

Trương Tiếu Hầu: “Hả? Vậy thật không có.” Y cố gắng tẩy trắng cho bạn thân:
“Hương vị cũng tạm được. Chỉ là khoảng thời gian trước Nấm đến nhà tớ ở
nhờ, ba mẹ tớ không có ở nhà nên cậu ấy xung phong nhận việc nói có thể
nấu cơm. Kết quả hai đứa bọn tớ đã ăn cùng một món trong một tuần, ngán
muốn chết.”

Chung Dịch nhỏ giọng thở dài, có phán đoán mới về năng lực sống của Trì Quân và Trương Tiếu Hầu.

Nhưng nhận xét của Trương Tiếu Hầu tốt xấu gì đã giải thích chút ngạc nhiên
của Chung Dịch. Ngay cả Trương Tiếu Hầu ăn đến ngán thì bản thân Trì
Quân chỉ có thể ngán hơn.


Về phần chuyện “Trì Quân từng đến nhà
Trương Tiếu Hầu ở nhờ”, Chung Dịch nghe và nhớ kỹ nhưng không nghĩ quá
nhiều. Dựa vào quan hệ của hai người, đừng nói ở nhờ mấy ngày. Cho dù
hai người nhận ba mẹ đối phương làm ba nuôi mẹ nuôi thì Chung Dịch cũng
không cảm thấy bất ngờ.

Sau khi cậu trở về suy xét thì quyết định chấp nhận đề nghị của Trương Tiếu Hầu ở nhờ căn nhà chung cư ngoài
trường ôn tập một thời gian ngắn, cho đến khi kết thúc tuần thi. Đến lúc đó, trại mùa đông của Mô phỏng cũng gần như bắt đầu. Ba người bọn họ có thể trực tiếp thu dọn vali đi đến trại mùa đông.

Cũng không phải thật sự cần “tĩnh tâm ôn tập”, nhưng vừa đến thư viện thật sự không có
chỗ ngồi. Thứ hai, không biết chuyện gì đang xảy ra với Viên Văn Tinh
mấy ngày nay mà lúc nói chuyện luôn quái gở. Mặc dù không phải nhằm vào
Chung Dịch, nhưng Chung Dịch cũng đụng phải mấy lần. Cậu không có hứng
thú với mâu thuẫn giữa mấy người bạn khác trong túc xá, đã có cơ hội
chuyển ra tất nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.

Chung Dịch đề xuất: “Cả tuần thi đều ở đây, cũng khoảng nửa tháng đấy. Tớ sẽ trả cho cậu 1000 tiền thuê nhà.”

Trương Tiếu Hầu ngơ ngác: “Hả? Ồ, không sao cả, muốn trả thì trả.”

Chung Dịch lắc đầu cảm thấy buồn cười. Cậu biết rõ, mặc dù Trương Tiếu Hầu
thường ngày luôn là thần kinh thô và nghiện game. Nhưng việc tự chọn
ngành của y là kết quả của phần thưởng đổi lấy trong cuộc thi. Điểm số
cao của y nổi bật trong hàng chục ngàn sinh viên năm nhất đại học. Lúc
trước trong cuộc thi Mô phỏng cũng chỉ có đứng sau cậu và Trì Quân.

Chung Dịch rất khó tưởng tượng Trương Tiếu Hầu như vậy, đời trước tại sao lại chọn con đường phóng túng và dứt khoát ra nước ngoài.

Nhưng mỗi người đều có cách sống mỗi người. Có thể lẽ theo quan điểm của Trương Tiếu Hầu nhảy disco mới là chân lý cuộc sống.

– — —

Chung Dịch kéo vali chính thức định cư trong chung cư.

Thời gian cuộc thi của khoa Vật liệu và khoa Tài chính cơ bản là khác nhau.
Nhưng cũng có mấy môn học công cộng được sắp xếp cùng một lúc. Bọn họ
đều thuộc về loại việc học thường ngày không sót, nội dung trong lớp đều ghi nhớ rõ ràng, nói là ôn tập cũng chỉ lật tập vở một lần đã có thể an tâm vào phòng thi.

Sau mấy ngày thi liên tiếp có ban ngày và buổi tối, Trương Tiếu Hầu thở dài một hơi lấy ra bộ bài poker.

Chung Dịch quét mắt nhìn logo trên bài nhận ra một bộ bài này phải mấy ngàn.

Trương Tiếu Hầu: “Đầu óc tớ đã thành hồ dán rồi, thư giãn thôi!”


Trì Quân cầm sách trên tay, đang học khái niệm nói: “Bạn học, tụ tập đánh bài là phạm pháp. Chung Dịch, báo cáo cậu ấy.”

Chung Dịch phối hợp cầm điện thoại lên.

Trương Tiếu Hầu giả bộ tức giận: “Hai cậu cứ kẻ hát người bè đi.” Xoay mặt lại cầu xin nói: “Chơi một ván thôi! Đấu địa chủ, 21 điểm.”

Trì Quân cười lắc đầu một cái: “Thôi đi, đừng bẫy người ta.” Trương Tiếu Hầu là
một tay cao thủ trong tính bài. Bọn họ chỉ cần đánh một ván với y sẽ xin miễn thứ cho kẻ bất tài với việc này.

Trương Tiếu Hầu thở dài
một hơi: “Thôi, dù sao ngày mai tớ còn thi hai môn cuối cùng. Nấm, Chung Dịch, trước khi bắt đầu trại mùa đông hai người có về nhà không?”

Trì Quân chần chờ lắc đầu một cái: “Có thể tớ sẽ đến nhà cậu tớ ở hai ngày, nói không chừng.”

Chung Dịch trả lời: “Không trở về, tớ đã nộp đơn lên nhà trường xin ở lại.”

Trương Tiếu Hầu: “Vậy à, được thôi. Tớ mới vừa xem vé, suy nghĩ nên mua tối
mai. Sau khi thi xong trực tiếp ra sân bay, hay là mua ngày mốt.”

Trì Quân: “Tối mai đi.” Hắn vỗ lên quyển sách trên tay: “Chú và dì không phải rất nhớ cậu sao.”

Trương Tiếu Hầu gãi đầu một cái: “Cũng được.” Phất phơ đi về phòng mình.

Chung Dịch và Trì Quân vẫn còn ở trong phòng khách.

Trì Quân thấy Chung Dịch học xong mấy cái khái niệm mới nói: “Đánh bài với
Con Khỉ đặc biệt mất sức. Mọi người tính bài, nhưng cậu ấy tính nhanh
nhất, còn đặc biệt thích đào hố cho người khác, rất mệt mỏi. Sau này cậu muốn khiêu chiến yêu cầu độ khó cao, ngược lại có thể thử xem.”

Chung Dịch cười nói: “Lúc trước tớ cũng không biết cậu ấy còn có năng khiếu này.”

Trì Quân cũng cười nói: “Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm.”

Giọng nói nhẹ nhàng, như là mang theo một cọng lông chim nhỏ quét trong lòng
Chung Dịch. Cậu hơi động lòng nói: “Bữa cơm trước đó cậu thua tớ…”

Trì Quân: “Hả? Có ý kiến gì không?” Hắn vẫn chờ Chung Dịch trao đổi vấn đề này.

Chung Dịch: “Tiếu Hầu nói với tớ cậu biết nấu ăn, tay nghề cũng không tệ.”


Trì Quân ngơ ngác một hồi mới chớp mắt. Hắn cười híp mắt, tay phải làm hình cây súng lục nhỏ, chỉ vào Chung Dịch hất cằm một cái: “Thành thật khai
báo, hai người có âm mưu bí mật gì?”

Chung Dịch bật cười: “Làm gì có. Nếu bất tiện thì tớ suy nghĩ lại.”

Trì Quân nói: “Không có gì bất tiện. Nhưng vẫn phải chờ thi xong đi.”

Chung Dịch gật đầu: “Được.”

* * *

Lúc thực hiện bữa cơm này thì Trương Tiếu Hầu đã sớm về Thượng Hải, mỗi ngày tụ tập gặp nhóm bạn học cũ, căn bản không có nhà.

Chung Dịch và Trì Quân cùng đi siêu thị mua thức ăn. Trì Quân nói: “Bà nội tớ là người ở Lĩnh Nam. Khi còn nhỏ, bà thường xuyên nấu các món địa
phương cho tớ ăn. Sau này bà sinh bệnh qua đời, tớ lại nhớ bà…”

Hắn dừng một chút, dựa vào động tác nhặt rau che đậy một chút hoài cảm và đau thương trong mắt mình đi.

“Bà rất thích ăn một món ăn phụ, kỳ thực chính là củ cải. Nhưng phải ngâm
liên tục trong thời gian dài, ở Thượng Hải rất khó mua được. Lúc bà còn
sống, trong nhà sẽ đặt mua từ bên Lĩnh Nam. Sau khi bà đi, đã hơn 10 năm tớ đã không ăn nữa.”

“Sau đó lớn lên một chút tự mình đặt mua từ trên mạng về. Nhưng sau đó phát hiện cũng không phải hương vị lúc trước.”

Chung Dịch đứng bên cạnh hắn, yên tĩnh nghe Trì Quân kể.

Trì Quân: “Lúc đó tớ cảm thấy hương vị mua trên mạng không giống, vậy tự
mình làm vẫn có thể đúng không. Trong nhà có một dì giúp việc lâu năm,
trước kia bà nội tớ nấu ăn dì ấy luôn đứng bên cạnh hỗ trợ. Tớ hỏi dì ấy có thể dạy tớ hay không. Dì ấy rất khó mà tin nổi hỏi tớ tại sao muốn
học nấu ăn. Có lẽ vì điều này, hoặc là tớ thật không có thiên phú, nên
học đã lâu nhưng chỉ biết nấu hai món đơn giản.”

Chọn nguyên liệu nấu ăn xong, Trì Quân chống khuỷu tay lên xe đẩy hỏi Chung Dịch: “Có muốn mua gì nữa không?”

Chung Dịch nói: “Tớ thấy giấy vệ sinh cũng sắp hết rồi, dầu gội đầu cũng chỉ còn lại một chút.”

Trì Quân “à” một tiếng nho nhỏ, buồn cười nói: “Tại sao cậu còn chú ý những thứ này hơn Con Khỉ nữa vậy?”

“Cũng coi như nửa khách trọ mà.” Chung Dịch nói: “Đúng rồi, trước đó tớ muốn hỏi có phải không có máy sấy tóc hay không?”

Trì Quân nhìn chằm chằm cậu, yên lặng mà cứng đờ lắc đầu.

“Tớ thật sự không chú ý tới.” Trì Quân nói: “Không có sấy tóc.”

Chung Dịch nói: “Vẫn là mua một cái. Cứ luôn không sấy tóc sẽ dễ đau đầu.”

Trì Quân không quan tâm lắm: “Có thể, khu điện gia dụng ở đâu?”

Trước đó Chung Dịch cố ý xem qua bảng đồ phân bố khu vực lầu một nói: “Bên này, đi chung với tớ.”


Vốn dĩ chỉ dự định mua thức ăn. Nhưng sau khi ra khỏi siêu thị chính là bao lớn bao nhỏ, các loại đồ đạc đều mua một vòng.

Lúc tính tiền là Trì Quân trả tiền. Chung Dịch chủ động nói: “Cầm phiếu tính tiền đi, trở về rồi tính.”

Chờ về căn hộ, Trì Quân ở trong phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn. Chung
Dịch quả nhiên cầm phiếu tính tiền tính giá một lần, sau đó chuyển tiền
cho Trì Quân.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước “ào ào”. Cậu suy nghĩ một chút đi tới hỏi: “Tớ có thể giúp gì không?”

Trì Quân: “Có!” Hắn ấn con cá dưới tay siêu thị đã xử lý tốt. Bây giờ chỉ cần chặt nó ra: “Tớ mới vừa nhớ quên mua gạo. Gạo…”

Mặt hắn tối sầm, làm sao có thể hy vọng Trương Tiếu Hầu đã mua gạo trước đây chứ.

Chung Dịch ho khan một tiếng đi lấy chìa khóa: “Tớ xuống lầu dưới mua lập tức quay lại.”

Trì Quân hơi ngượng ngùng nói: “Được.”

Chờ Chung Dịch quay lại trong phòng bếp đã bay ra một làn mùi thơm.

Trì Quân chiên trước một miếng thịt heo nhỏ, chờ mỡ chảy dầu ra lại dùng mỡ heo chiên thịt gà.

Mùi hương thơm ngon bay trong không khí. Khi trên thịt gà có thêm lớp màu
vàng óng, Trì Quân cầm đũa gắp một ít thịt vụn lên. Mới vừa bỏ vào trong miệng nếm thử hương vị thì nghe tiếng cửa mở.

Chung Dịch vo gạo và cho vào nồi. Trong lúc này cảm thấy ngạc nhiên: “Không phải nói làm món cá hầm sao?”

“Ừh!” Trì Quân cho cá vào trong nồi, thêm nước và rau: “Là cá hầm, cách nấu khác.”

Chung Dịch liếc nhìn nồi: “Tớ rất chờ mong.”

“Được thôi, năm tớ 6 tuổi đặc biệt yêu thích món này.” Trì Quân vặn nhỏ lửa: “Hơn 10 phút là được.”

Ngoài món cá hầm còn có một món chay.

Khi cơm chín thì bưng món ăn lên bàn, hai người chia ngồi ở hai đầu.

Chung Dịch hơi lạc lõng nghĩ: Hai đời, 20 năm, đây dường như là “bữa cơm nhà” đầu tiên cậu ăn qua.

– — — —

Tác giả có vài điều muốn nói:

Trì Quân (làm thủ thế một khẩu súng lục nhỏ với Chung Dịch): Bằng! Chung Dịch, cậu đã bị bắn. Tại sao cậu không ngã?

Chung Dịch (cười): Tớ có một khẩu súng lớn hơn ở đây, đạn dược đầy đủ. Bạn học Trì Quân, cậu có muốn cảm nhận một chút không?

Trì Quân:???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.