Bạn đang đọc Thiếu Gia, Đừng Làm Rộn: Chương 7
Hà Lộ luôn luôn dậy sớm hơn thiếu gia.
Đương nhiên rồi, bởi vì anh là thiếu gia còn cô là người hầu. Nhưng còn có một nguyên nhân khác là vào mỗi buổi sáng huyết áp thiếu gia đều tăng rất cao, gương mặt lại tái nhợt như người già, hết lần này đến lần khác thiếu gia còn kiêng ăn, dụ dỗ thiếu gia ăn những thức ăn đầy dinh dưỡng mà đầu bếp nghiên cứu trong sách dạy nấu ăn cũng là công việc của Hà Lộ.
Nếu thân thể thiếu gia ốm yếu thì Hà Lộ lại ngược lại, thân thể của cô rất khoẻ mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa biết bị cảm là cái gì, ngay cả những triệu chứng khó chịu trong chu kỳ sinh lí cũng không có.
So với thiếu gia khó tính thì cô rất dễ nuôi.
Trời vừa hơi sáng, Hà Lộ liền tỉnh dậy, ngay sau đó là cảm giác thất bại tràn đến khi phát hiện mình lại ngủ trên giường thiếu gia.
Cô không thích như vậy, điều này muốn ám chỉ cho cô biết cô càng ngày càng không có chừng mực, không cẩn thận có thể sẽ vượt qua giới tuyến không nên vượt qua.
Mặc dù cô không biết giới tuyến kia nằm ở đâu, có lẽ cho tới ngày hôm nay, cô cũng không biết tại sao lại có giới tuyến như vậy?
Hà Lộ chuẩn bị xuống giường, thắt lưng liền bị một cánh tay cường tráng ôm eo kéo về phía sau, tiếp đó lưng của cô đụng vào một bức tường thịt, người đàn ông phía sau lấy tư thế vững vàng ôm cô vào trong ngực.
Bạch An Kỳ còn đang mơ ngủ, mới sáng sớm mà muốn anh tỉnh táo hoàn toàn chẳng khác nào một mình đi vào đầm rồng hang hổ, có lúc Hà Lộ thật không biết lúc còn đi học thiếu gia làm sao có thể dậy sớm được, nhưng cho dù có ngủ đến buổi trưa thì tinh thần của anh cũng không tỉnh táo, cứ như là có một nửa bộ não đang ngủ còn một nửa đang cố gắng hoạt động, cho nên nhiều lúc anh sẽ làm ra những chuyện không ai tưởng tượng nổi.
Ví dụ như. . . .
A! Hà Lộ đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, mỗi lần nhớ tới chuyện này, cô đều phải cố gắng nín cười, hơn nữa nhiều năm như vậy mà cô luôn làm bộ như không có nhìn thấy cái gì hết, ai, cô thật là khâm phục bản thân mình.
Chuyện diễn ra vào tháng đầu tiên Hà Lộ tới làm việc ở nhà họ Bạch, mỗi sáng sớm cô đều được phân công phụ trách quét dọn ban công nhà thiếu gia. Mà sau lần “hại” đại thiếu gia đá trúng thùng nước, mặc dù không phải lỗi của mình, nhưng Hà Lộ luôn đem thùng nước đặt ở bậc thang cuối cùng và cạnh bên tường để tránh diễn ra sự kiện thùng nước biết đi lần nữa————mà nếu thùng nước có muốn đi, thì nó phải đi lên cầu thang nên sẽ khó khăn đúng không?
Lần đó, Hà Lộ đang ở bên ngoài cửa sổ sát đất quét lá rụng, thiếu gia chạy ra, hé ra gương mặt tái nhợt không có chút máu, khoé mắt hơi đỏ hồng, cực kỳ giống mỹ nam Vampire trong phim ảnh và tiểu thuyết.
“Thiếu gia, sớm.” Cô nói rất nhỏ, rất nhỏ, so với tiếng muỗi kêu không khác là mấy. Nhưng đó lại là lúc cô nói lớn tiếng nhất.
Bạch An Kỳ không để ý đến cô, xem cô như là không khí, điều này làm cho Hà Lộ có cảm giác thất bại, đương nhiên sau đó cô nghĩ kĩ lại, Bạch An Kỳ không để ý đến cô, trong lòng cô rất nhẹ nhõm! Vì vậy cô tiếp tục làm nhiệm vụ quét sân của mình không để ý đến thiếu gia nữa.
Sau đó, cô quay đầu về phía đối diện cửa sổ sát đất, tiếp tục quét lá khô, sau tấm thuỷ tinh phản xạ một hình ảnh————hiện tượng thùng nước biết đi cuối cùng cũng được phá giải!
Bạch An Kỳ lặng lẽ đi xuống cầu thang, cầm thùng nước đang đặt ở góc tường mang đến giữa đường.
Khi anh đá trúng thùng nước, Hà Lộ liền xoay người, mà Bạch An Kỳ cũng lợi dụng tình huống lúc đó làm khó dễ.
Thảm! Lúc ấy cô rất tự trách mình, nên giả bộ như cái gì cũng không thấy mới đúng!
Nhưng mà Bạch An Kỳ ngay cả một chút ngập ngừng và ngượng ngùng cũng không có, vẻ mặt không thay đổi chỉ thùng nước, “Là cô làm?”
“. . . . .” Trên mặt Hà Lộ trợt xuống ba vạch đen, “Phải”, cô nghĩ thầm, thiếu gia bị mộng du hả trời?
Sau ngày đó, thiếu gia tuyên bố nước lạnh làm thân thể anh suy yếu, cô nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc và làm người hầu của riêng anh đợi anh sai bảo.
Rõ ràng chỉ ướt ống quần một chút thôi mà!
Nhưng mà lời nói của đại thiếu gia vĩnh viễn luôn đúng, người làm ở nhà họ Bạch đều phải nghĩ như vậy.
Mấy năm nay, Hà Lộ đưa ra một kết luận, có lẽ thiếu gia bị mộng du, hay có thể nói là triệu chứng tức giận khi rời giường sớm, tóm lại mặc kệ là cái gì, thiếu gia vĩnh viễn đúng!
Vì vậy cô không có bất kỳ động tác hay thái độ chê cười nào sau lưng Bạch An Kỳ.
Cô thật lưỡng lự, không biết nên đẩy thiếu gia ra hay nằm yên, sau đó mệt mỏi mơ màng ngủ một lát, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ, cô vùi đầu ở trong ngực Bạch An Kỳ, mà bàn tay anh nhẹ nhàng xoa tóc cô, ngón tay dừng ở hình xăm con bướm trên chân mày, phản ứng của Hà Lộ chính là đưa tay che đi.
Bạch An Kỳ bắt được tay của cô, “Rất đẹp mà, sao không cho anh xem?”
Hà Lộ cảm thấy rất khó xử, thật ra thì cô cũng không ghét hình xăm này, nhìn nó cũng được, rất có cá tính. Nhưng từ lúc cái hình xăm này xuất hiện đã làm thay đổi cuộc đời cô và chị hai, hơn nữa nó còn mang ý nghĩa kỉ niệm vết sẹo cuối cùng trên người cô.
Ừ, đúng rồi, trên cánh tay cô bây giờ cũng có một vết sẹo, mặc dù thiếu gia đã dặn dò bệnh viện khâu lại cho thật đẹp khi cắt chỉ không được để lại sẹo, nhưng nó đã thành sẹo rồi biết làm sao giờ, chẳng lẽ lại xăm đè lên, nhưng mà bây giờ cánh tay cô đã có hình xăm, nhiều hơn nữa cũng không biết nên xăm chỗ nào.
Bướm trắng ở trên chân mày cô, cũng là kỉ niệm để cô nhắc nhở mình, cô xuất hiện ở nơi này là để báo đáp ân tình của nhà họ Bạch.
Dù sao cô cũng lấy lần đầu tiên của mình cho thiếu gia, có lẽ cô thật là người ngu ngốc, chỉ cần ở bên cạnh thiếu gia, cô tin tưởng mình sẽ không thay đổi, không biến thành ngu ngốc.
“Xăm cái này có đau không?” Đại thiếu gia từ trước đến nay luôn yêu quý da thịt đột nhiên lại hỏi.
Hà Lộ cảm thấy vấn đề này cô hiểu rất rõ, “Vẫn còn hơi đau.” Đại thiếu gia vừa thích cái đẹp vừa yêu quý da thịt lại muốn làm chuyện gì điên rồ sao.
“Anh cũng muốn xăm.” Hoa sen! Nhưng mà anh chỉ cần nghĩ đến chuyện mình sẽ bị mấy cây kim nhọn hoắc kia đâm vào da thịt, ngực trái liền cảm thấy đau, nhưng mà chẳng lẽ anh lại nhát gan như vậy sao? Hà Lộ sẽ cười anh chết mất, anh sẽ rất xấu hổ.
“Xăm rất đau, hơn nữa còn không tốt cho da.” Anh có làn da trắng mịn không tỳ vết như vậy không tốt sao?
Không có tỳ vết, ai, nhìn anh thật ngon miệng.
Dĩ nhiên, có lẽ đây là cảm giác đặc biệt, đối với cô mà nói nhìn thấy thiếu gia hoàn mỹ không sức mẻ chính là tượng trưng cho hạnh phúc toàn vẹn, cô không thể nào như vậy, cho nên có lòng tham không muốn anh thay đổi, cô chỉ hy vọng anh vĩnh viễn đều như vậy, không buồn lo không hư hỏng, tất cả chỉ là dáng vẻ hoàn mỹ.
“Trên người em nhiều hình xăm như vậy, anh cũng xăm, anh mới không sợ đau!”
Thiếu gia cũng thật là mạnh miệng, Hà Lộ không thèm cãi nhau với anh, “Thật ra thì bây giờ không còn đau nữa.” Cho nên anh tốt nhất đừng học đòi thể hiện khí phách người đàn ông, “Hơn nữa nếu xăm hư thì làm sao bây giờ? Trước kia là em nhỏ tuổi không hiểu chuyện.” Cô không thể làm gì khác là nói lời hay cho anh nghe, hy vọng anh rút lui có trật tự, “Trước kia anh thấy thủ hạ của lão gia xăm rồng xăm phượng, anh không phải chê không đẹp sao?”
“Thứ anh muốn xăm không giống bọn họ.” Anh muốn xăm hoa sen, vừa trong sạch lại xinh đẹp, chỉ cần bản vẽ vẽ thật đẹp, tuyệt đối siêu phàm thoát tục lại có cá tính!
“Anh muốn xăm cái gì?”
Sau lưng cô thật trầm mặc, Hà Lộ đợi thật lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, xoay người lại, cô thấy gương mặt tái nhợt của anh xuất hiện dấu vết đỏ ửng.
“Không phải là. . . .hình bậy bạ đi?” Cô lấy vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh, ánh mắt giống như đang nhìn một tên biến thái.
Trong cảm nhận của cô anh là người vậy sao?
Được rồi, anh thừa nhận mình chỉ thích một chút thôi mà.
“Anh không phải là tên biến thái!”
Thật không phải sao? Hà Lộ cũng không dám hỏi như vậy, “Tại sao lại muốn xăm?”
“Anh chỉ muốn. . . . .” thành một cặp với em. . . .Không đúng, cách nói này yếu đuối quá! “Anh muốn đem thứ quan trọng nhất xăm vào trong lòng.” Giọng anh nhẹ nhàng như bùa mê, nhưng lại vô cùng kiên định.
Hà Lộ không nhịn được buồn cười, “Thứ quan trọng nhất, để ở trong lòng là được rồi, cần gì phải xăm?”
Thứ quan trọng nhất của thiếu gia là cái gì? Hà Lộ nghĩ không ra, sẽ không phải là bản vẽ hay chương trình gì đó của anh đi? Hay là Ferrari? Ai, mặc kệ là cái gì, Hà Lộ đều cảm thấy đem những thứ đó xăm lên da thịt xinh đẹp của thiếu gia, thật là quá lãng phí và xấu xí, giống như một phong cảnh đẹp nổi tiếng trên thế giới lại bị một nhà tù sắt cũ kỹ phá hư.
“Em thích thiếu gia. . . .” Nếu nói thẳng ra có bị anh bóp chết không vậy? “Có bộ dáng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, thiếu gia không xăm nữa có được hay không?”
Mẹ nó! Sao cô sao lại chấm ngay đoạn làm tim anh rung động như vậy? Hiện tại Bạch An Kỳ cũng rất muốn bóp chết cô! Anh muốn làm trái ý cô, nhưng cô lại nói “thích bộ dáng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái của anh”. . . .đó cũng là thích!
Anh vui mừng đúng không? Đúng vậy! Anh quyết định thưởng ình cảm giác hài lòng một lần, tự động phóng đại gấp trăm lần bốn chữ “em thích thiếu gia”.
“Được rồi, em đã thích anh như vậy. . . .” Thẹn thùng, anh vội vàng lật người nằm úp xuống giường, thuận tiện vùi mặt vào trong gối, “Vậy thì nghe lời em cũng được.”
Anh nói quá nhanh, Hà Lộ không có nghe rõ, chỉ lo lắng thiếu gia buồn bực mà chết, hơn nữa lỗ tai anh sao lại hồng như vậy, chẳng lẽ thiếu không khí sao?
Nhưng ít ra bây giờ thân thể cô lấy lại được tự do, Hà Lộ nhân cơ hội này đi xuống giường.
Ngăn cản thiếu gia xăm mình là đúng, Hà Lộ nhìn thấy Bạch An Kỳ nằm úp sấp trên giường, chăn bông vén lên làm lộ ra tấm lưng rắn chắc và đường cong hoàn mỹ, vóc người tam giác, trên người không có chỗ nào có thịt dư hay là quá gầy, chỉ lộ ra phần lưng thôi mà đã mê người đến như vậy rồi, khó trách ban đầu huấn luyện viên lái du thuyền nhất thời kìm lòng không nổi, nhào tới tỏ tình!
Mà thiếu gia từ nhỏ đã yêu thích vẻ bề ngoài của mình, trên người không có vết thương gì lớn, nếu đã như vậy, cứ giữ vững phần hoàn mỹ này không tốt hơn sao?
“Muốn tắm không? Em giúp anh chuẩn bị nước nóng, anh tắm xong là có thể ăn sáng.” Lúc này, dụ dỗ đại thiếu gia ăn thật no là chuyện cô quan tâm nhất.
“Em cùng tắm với anh.”
“Em muốn giúp anh làm bữa sáng.” Kinh nghiệm nhiều năm đối phó với đại thiếu gia nói cho cô biết, câu nói này tuyệt đối so với câu “em nhất định” hay là “em phải” còn hiệu quả hơn.
Bữa ăn sáng tình yêu? Bạch An Kỳ do dự, tắm uyên ương và bữa ăn sáng tình yêu chỉ có thể chọn một sao?
“Không thể tắm chung và ăn sáng luôn sao?”
Anh chỉ biết cản tay cản chân cô thôi! Hà Lộ cũng không dám nói như vậy, “Như vậy anh tắm xong, hai chúng ta cũng có thể ngồi xuống ăn sáng.” Cô dùng từ ngữ hàm xúc giải thích. Cùng anh tắm chung, bọn họ chỉ có thể ăn đồ ăn nhanh! Cô không tin anh sẽ ngoan ngoãn tắm mà không động tay động chân!
Bình thường Bạch An Kỳ đều làm việc ở nhà, thân phận cổ đông ở tập đoàn Thiên Bảo chẳng qua là sự nghiệp gia đình, mặc dù trang phục anh thiết kế có địa vị như hôm nay cũng là nhờ có Thiên Bảo làm bàn đạp, cho nên mới có thể thuận lợi tiến lên đỉnh cao của giới thời trang, nhưng cho dù bàn đạp có mạnh đến đâu cũng không giữ vững lâu dài được, giới thời trang rất tàn khốc, nếu anh không có tài năng thật sự, nhiều nhất cũng chỉ trở thành bình hoa di động nhờ vào thế lực dòng họ mà cố gắng duy trì.
Thật may là, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần anh muốn làm, chưa bao giờ thất bại, một mặt là anh quả thật có tài năng và nghị lực, mặt khác có liên quan đến phương pháp giáo dục của Hổ gia, muốn làm gì cũng không cần phải mở miệng, dám mở miệng phải làm cho bằng được. Trước đó, Bạch An Kỳ vay tiền của Hổ gia với lãi suất cao, chỉ có ba năm mà lãi suất tăng lên gấp hai lần số tiền mượn, nếu không trả được thì phải cút khỏi nhà cho đến khi trả hết nợ mới được trở về, anh làm được, anh thiết kế quần áo cho phụ nữ và đàn ông, trang sức bằng da và nước hoa, trước mắt đã bộc lộ được tài năng ở châu Á, Tokyo, Đài Bắc, Hongkong, Seoul, cũng đã thành lập vài công ty con và trụ sở chính, mục tiêu tiếp theo là thượng Hải và Singapore.
Thỉnh thoảng có một thời gian anh cần phải đi công tác, Hà Lộ sẽ đi theo anh, mặc kệ là đi đến đâu, anh chỉ cần Hà Lộ chăm sóc tất cả nhu cầu của mình————nói khó nghe một chút chính là, không có Hà Lộ, anh liền cáu kỉnh, không cho người bên cạnh sắc mặt tốt, lúc đến công ty đi làm, Hà Lộ cũng là thư kí của anh, dù sao việc nhà đã có bảo mẫu lo. Bạch An Kỳ tính toán một tháng này anh có thể ở nhà chuyên tâm vẽ bản thảo, bởi vậy anh có thể dính Hà Lộ hai mươi bốn giờ, hắc hắc.
Lúc anh vẽ bản thảo cũng rất khác người, rất tuỳ hứng, nếu bắt anh nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc anh lại không vẽ được gì. Anh thích nhất là chọn chỗ tiệc tùng mà làm việc, cầm giấy vẽ lên, có lúc sử dụng bút chì đen có lúc lại là bút chì màu, ngồi ở trên tấm thảm hoặc cửa sổ sát đất trong phòng khách là có thể bắt đầu công việc, công cụ vẽ càng đơn giản càng tốt, quá nhiều quá phức tạp chẳng phải là tự tìm phiền phức ình sao.
Anh không cần dùng tẩy, ít nhất lúc phác thảo là không cần. Tốn thời gian lau đi sai lầm của mình dễ làm linh cảm chợt loé rồi biến mất, anh thà đổi mặt khác trực tiếp vẽ còn hơn, huống chi, linh cảm thường xuất hiện từ những bản thảo sai lầm trước đó.
Im lặng đứng bên cạnh thiếu gia cũng là công việc của cô.
Có lúc cô thật là hâm mộ tài hoa của Bạch An Kỳ, cô chưa bao giờ hiểu loại cảm giác đó————lúc đầu óc hết sáng kiến thì đau buồn không dứt, linh quang chợt hiện ra lại vui mừng như điên————cô không hiểu. Lâu ngày kiên trì cố gắng chỉ vì muốn hoàn thành tốt công việc của mình, lúc thiếu gia làm thêm giờ cô luôn túc trực bên cạnh anh, chăm sóc thiếu gia thật tốt chính là sứ mạng duy nhất của cô, cô không hiểu cảm giác kiên trì không mệt mỏi đó là cái gì? Cô luôn yêu cầu bản thân mình phải làm tốt nhất, cái này giống như mong ước nhỏ nhoi của cô, mong cho thiếu gia mãi mãi không đau buồn, có được không?
Mà cô cũng không có cái gọi là tiềm năng chưa được khai phá, thành thật mà nói nếu như không làm quản gia, cô cũng không biết mình có thể làm cái gì?
Lúc cô còn trẻ rất thích đánh nhau, nhưng đó là bởi vì cảm giác thắng trận rất vui vẻ, nếu bị thua cũng không sao. Giọng hát của cô thì không ra gì, chữ viết lại bình thường, khả năng ngôn ngữ là do bác Luyện dạy dỗ mà có được, bởi vì sau này phải giúp đỡ thiếu gia nên phải học những thứ đó, tiếng Anh của cô rất lưu loát, về phần tiếng Nhật, cô có thể nói chuyện cả ngày lẫn đêm với người Nhật cũng được, đều là những kiến thức căn bản, tiếng Pháp thì học được lúc đến Paris với thiếu gia, cô gần đây đang học tiếng Zehder, bởi vì tương lai thiếu gia sẽ làm việc ở châu Âu.
Về phần khả năng thưởng thức cái đẹp, thật ra thì cô hoàn toàn không có, tất cả đều do đi theo bên người thiếu gia được anh chỉ dạy, thiếu gia ghét nhất là nhìn thấy cái gì không đẹp, cho nên anh rất ghét đồng phục người hầu chỉ có hai màu xám trắng của cô.
Cô nghĩ mình không có tài năng gì, nhưng từ nhỏ đến lớn, trừ lo lắng cuộc sống có đầy đủ hay không, quan trọng thứ hai chính là cảm giác thành tựu. Về cảm giác thành tựu, cô khẳng định là mình có.
Thiếu gia vui vẻ, cô liền vui vẻ, duy trì cuộc sống đầy đủ cho thiếu gia chính là thành tựu lớn nhất của cô.
Càng ngày, cô càng cưng chìu thiếu gia đến mức khiến anh kiêu ngạo tự phụ không ai bằng, trừ cô ra không ai có thể dụ dỗ được vị đại thiếu gia này, thật ra thì chuyện này cũng làm cho cô có cảm giác thành tựu.
Cô ở trong phòng bếp nấu ăn, đại thiếu gia liền ngồi trên quầy rượu ngăn giữa phòng bếp và phòng ăn để vẽ. Cho nên Hà Lộ luôn lau mặt bàn sạch sẽ đến nỗi không dính một hạt bụi, tuyệt đối không có vật nào chiếm cứ mặt bàn, để tránh trở ngại thiếu gia lấy cảm hứng.
Những lúc Bạch An Kỳ nhàn rỗi không có chuyện gì làm thường ngồi ngắm Hà Lộ, đôi mắt thuỷ chung đi theo mỗi bước chân của cô————nhiều năm trước Đại Lực đã nói anh có thể ngắm Hà Lộ cả một ngày mà không biết chán, huống chi, Hà Lộ không chỉ có đôi chân xinh đẹp, còn có cái mông quyến rũ, eo thon nhỏ nhắn mê người, từ tiểu bánh bao tiến hoá thành bánh bao lớn Sơn Đông, còn có, nếu như anh là Vampire, anh liền làm một chuyện mà anh mong chờ nhất, chính là, cắn vào cần cổ trắng ngần của Hà Lộ. . . .Oh, lông mày Hà Lộ còn đậm nhạt vừa phải, ánh mắt thăm thuý như có ma lực, rất thu hút rất có cá tính, hai viên châu nhỏ nhắn bên sườn mũi cũng thật đáng yêu, đôi môi mềm mại dày mỏng vừa phải làm anh muốn tiến tới hôn cô một cái, gương mặt giống như cánh hoa sen mềm mại đầu hè, ngay cả lỗ tai cũng làm anh không dời mắt được. . . .
Lỗ tai? Bàn tay Bạch An Kỳ vuốt cằm, đột nhiên muốn thiết kế khuyên tai cho Hà Lộ, công ty bọn họ có rất ít đồ trang sức và châu báu, cũng đã có người đề nghị anh cho ra mắt loại sản phẩm mới này ở Thượng Hải và Singapore, đồ trang sức có lẽ là lựa chọn tốt.
Bạch An Kỳ lập tức động thủ vẽ bản thảo, Hà Lộ lẳng lặng gấp một miếng thịt heo kho tàu đút cho anh, anh theo thói quen ăn vào.
Hà Lộ không cần mở miệng hỏi anh thức ăn có ngon hay không, cô chỉ lẳng lặng quan sát phản ứng của thiếu gia————nhăn mày, chính là vị quá mặn hay thịt quá cứng rồi, gương mặt thẩn thờ động tác nhai cũng mất hết sức lực, chính là vị quá nhạt hay quá mềm, nuốt thịt xuống còn nhóp nhép nuốt nước miếng, chính là mùi vị rất vừa miệng, anh rất thích.
Tay Bạch An Kỳ không có dừng, đầu óc anh cũng không có dừng, trừ bản năng chép miệng khi được ăn ngon ra, Hà Lộ mỉm cười quay về bếp.
Thiếu gia rất thích ăn thịt heo kho tàu, cô cũng thích. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên mình biết thiếu gia thích thịt heo kho tàu thì rất kinh ngạc, bởi vì trước kia thiếu gia đều đem thịt heo kho tàu đưa cho cô, muốn cô ăn hết cho anh.
Không chỉ thịt heo kho tàu, thiếu gia cũng thích ăn khoai tây chiên, trứng chiên hành, cá ngừ hấp, nghêu sò xào bơ, tôm chiên bột. . . .Lúc cô hiểu được lý do mà anh luôn nói không thích ăn những món đó, trái tim vừa cảm thấy đau vừa ấm áp, vừa muốn khóc vừa buồn cười.
Đầu bếp nhà họ Bạch sẽ không chuẩn bị những món mà thiếu gia không thích ăn, đại thiếu gia biết cô thích ăn những món đó, muốn gấp cho cô, nhưng da mặt lại mỏng, không thể làm gì khác hơn là giả bộ anh không thích, còn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo bắt buộc cô thay anh ăn hết, còn uy hiếp cô không được nói cho ai biết. Có trời mới biết thứ mình muốn ăn lại bị người khác ăn hết trước mặt mình, bi thảm cỡ nào? Về chuyện uy hiếp cô không được nói ra ngoài, đương nhiên là không muốn việc làm của mình bị người ta biết được!
Sau đó thì sao, cô không thể phá huỷ phương pháp của đại thiếu gia, đành phải vắt óc suy nghĩ tìm biện pháp khác, khi chỉ có hai người trên bàn ăn, dụ dỗ thiếu gia cùng cô ăn những món anh thích ăn, mà cô cũng thích ăn.
“. . . . .không khó ăn nữa!”
Cuối cùng thiếu gia luôn nói như vậy, nhưng rõ ràng là rất thích ăn! Tuy cô nín cười rất đau khổ, nhưng lại cao hứng khi thiếu gia không nhịn đau đem thức ăn cho cô nữa. Mặc dù nhiều lúc phải tốn thật nhiều tâm tư suy nghĩ cách dụ dỗ được thiếu gia, lại phải chu toàn mặt mũi cho anh, thật là khó khăn, nhưng ngày càng hiểu thiếu gia, cô càng giống như những người giúp việc khác trong nhà họ Bạch, thích làm cho thiếu gia vui vẻ.
Bởi vì anh là thiếu gia của cô, cũng không phải là người nào khác, cô cảm thấy dụ dỗ anh cũng rất đáng giá!
Nói đi cũng phải nói lại, cô ở nhà họ Bạch làm được những chuyện không ai làm được, cô cảm thấy rất có cảm giác thành công.
Cô giúp thiếu gia chuyên tâm ăn cơm, hơn nữa làm hết sức cho anh không kém ăn.
Đem món ăn dọn lên bàn, dọn xong chén đũa, sau đó giúp anh bới một chén cơm trắng, Hà Lộ mới kêu Bạch An Kỳ rửa tay ăn cơm.
Bởi vì hy vọng thiếu gia cảm nhận được tấm lòng của mình, cho nên Hà Lộ rất chăm chỉ nghiên cứu sách dạy nấu ăn, thật ra thì chỉ cần là món cô gấp, cho dù là món đại thiếu gia ghét ăn nhất, anh cũng nhắm mắt mà nuốt xuống, bất quá Hà Lộ vẫn hi vọng là thiếu gia thích nên mới ăn.
Nếu như nhìn thiếu gia có vẻ suy dinh dưỡng, Hà Lộ sẽ nấu những món ăn dinh dưỡng đút vào miệng đại thiếu gia————coi như là thành công một nửa!
Bạch An Kỳ nhìn chằm chằm Hà Lộ gấp trứng chiên cà rốt đưa lên miệng anh.
Anh hận cà rốt!
“Ha ha, nhìn nè, rất thơm đó.” Hà Lộ dịu dàng dụ dỗ.
Thức ăn Hà Lộ gấp cho anh ăn. Trong nội tâm Bạch An Kỳ đang giao chiến mãnh liệt, thật lâu sau đó mới miễn cưỡng mở miệng ra một cm.
Nhưng cho dù anh mở miệng ra năm mm, cũng không cản được cô, “Ăn ngon không?”
Vẻ mặt Bạch An Kỳ chán ghét nhai trứng chiên cà rốt. Trứng chiên rất thơm, nhưng anh ghét cà rốt!
“Ăn thêm một chút không?”
“Không muốn, anh chỉ ăn trứng.” Anh đẩy cà rốt ra.
“Ăn một chút thôi!” Dụ dỗ không được thì làm nũng, những thức ăn khác cô có thể tìm loại thực phẩm dinh dưỡng hơn thay thế, nhưng bản thân cà rốt lại có rất nhiều dinh dưỡng.
Vẻ mặt Bạch An Kỳ vẫn vô lại như cũ, anh liếc mắt nhìn trứng chiên cà rốt, rồi lại nhìn về phía Hà Lộ, cô gái này càng ngày càng hiểu cách làm anh mềm lòng, cô biết rất rõ anh không thể nào chống cự bộ dáng và vẻ mặt này của cô mà, hơn nữa càng ngày diễn càng đạt tiêu chuẩn diễn viên năm sao.
Tại sao anh có thể đầu hàng nhanh như vậy? Nếu cô cho là sau khi anh suy nghĩ kĩ lưỡng, lại chấp nhận cô muốn làm gì thì làm, vậy thì sai mười phần rồi! Trong lòng Bạch An Kỳ hắc hắc cười lạnh.
“Như vậy đi, chúng ta chơi một trò chơi, nếu anh thắng, anh sẽ không ăn cà rốt, hơn nữa em cũng không được nấu bất kỳ món nào có cà rốt nữa!” Đáy mắt anh loè loè toả sáng.
“Chơi trò gì?” Đi theo bên cạnh anh mười năm, cô còn không hiểu rõ cái bụng đầy ý nghĩ xấu xa, tư tưởng không đứng đắn của đại thiếu gia sao? Trong lòng Hà Lộ nhắc nhở mình phải cảnh giác mười hai vạn phần.
Cùi trỏ Bạch An Kỳ tựa vào trên bàn, nghiêng người đến gần Hà Lộ, “Để cho anh đoán màu sắc quần lót của em hôm nay.”
“. . . . .” Tay phải Hà Lộ rung lên, nhưng không phải bởi vì xấu hổ hay sợ hãi, mà là nhẫn nại không để ình thưởng cho thiếu gia một quyền.
Còn dám đoán màu sắc quần lót của cô? Đồ lót của cô luôn luôn bảo thủ, không phải là màu đen thì chính là màu trắng, hơn nữa màu trắng chiếm đa số, cô còn không hiểu rõ ý đồ của anh sao? Đúng là lưu manh!
“Thế nào, không dám đánh cuộc?” Anh cố ý bày ra sắc mặt khiến người khác chán ghét, rất tự nhiên.
Hà Lộ cố gắng đem ý cười lạnh lẽo giấu ở trong lòng, còn giấu rất khá, “Nếu như đoán sai thì sao?”
Anh làm sao có thể đoán sai? Anh cả ngày nhìn ngắm cô chẳng lẽ còn không biết sao?
“Lão Tử nếu như đoán sai, đời này, em nấu cái gì, anh liền ăn cái đó, không nói hai lời! Tuyệt không đổi ý!” Anh lấy giọng nói đàm phán hợp đồng đầy khí phách tuyên bố.
Hà Lộ cười ngọt ngào, “Được, em với anh đánh cuộc.”
Bạch An Kỳ nhìn nụ cười ngọt ngào đến mức chảy ra kẹo của Hà Lộ, trong lòng thầm nghĩ, cô nhất định cho là anh sẽ đoán sai đúng không? Cô có bao nhiêu đồ lót, anh thuộc trong lòng bàn tay, màu trắng nửa trong suốt có cánh hoa nhỏ, màu trắng nửa trong suốt hoa văn nhánh cây, màu trắng tuyền, màu trắng hoa văn xanh, màu trắng viền ren bướm, màu trắng xanh đáy hồ. . . .tóm lại màu trắng chiếm đa số, bởi vì cô mặc vào nhìn rất đẹp, cho nên anh không có kháng nghị, nhưng đây không phải là trọng điểm!
Bạch An Kỳ đã đem hạnh phúc sau này ra đánh cược rồi, anh nhất định phải thắng, “Em hôm nay mặc màu đen! Chính là màu đen, đằng sau có hình con gấu nhỏ.!”
Hà Lộ nhìn anh chằm chằm, gương mặt hiện lên đỏ hồng, “Anh nhìn lén?”
Bạch An Kỳ đắc ý muốn cười to.
Nói nhảm, mấy ngày nay cô trốn không thoát lòng bàn tay của anh, đoán nội y của cô, chính là niềm vui thú mỗi ngày không thể thiếu!
“Hắc hắc hắc. . . .chấp nhận thua cuộc chưa. Những món có cà rốt này tự em ăn đi, sau này anh không muốn trong phòng có bất cứ món gì liên quan đến cà rốt!” Anh muốn đem cà rốt đuổi khỏi địa cầu!
Mới vừa rồi quên đem khổ qua ra đánh cược luôn, bất quá Hà Lộ làm khổ qua xào ăn rất ngon, canh khổ qua cũng không tệ lắm, anh miễn cưỡng chấp nhận!
Không ngờ, vốn là gương mặt thất bại, Hà Lộ lại chớp mắt cười cực kỳ quyến rũ, “Không đúng rồi, anh đoán sai.”
Sao có thể? Đừng hù anh! “Đừng có ăn vạ! Anh không có đoán sai, em trực tiếp nhấc váy lên thì biết!” Anh rất thích tự tay thi hành động tác này, hơn nữa vô cùng mong đợi! Tinh hoa và tinh tuý của tiền đặt cược đều ở trong đó, chỉ cần tưởng tượng hình ảnh này, anh liền cảm thấy tiểu đệ đệ giữa hai chân bắt đầu đau đớn.
“Em mới không có ăn vạ.” Hà Lộ cười thật ngọt ngào, hai gò má đỏ ửng, nghiêng người lại gần anh, ở bên tai anh nói mấy chữ.
Cả người Bạch đại thiếu gia sửng sốt, ánh mắt đắc ý hoàn toàn không còn thấy nữa, gương mặt tuấn tú trắng nõn dần dần chuyển hồng, hơn nữa so với Hà Lộ còn hồng hơn, ngay cả lỗ tai cũng hồng thành một mảng.
“Em. . . .em không có gạt anh?” Anh ngay cả nói chuyện cũng cà lăm, vuốt ngực, hưng phấn đến không nói nên lời.
“Thật.” Hà Lộ nghĩ đến mình không chỉ thu phục được thiếu gia, còn bảo đảm tương lai quỷ kiêng ăn này sẽ không kiêng ăn nữa, cười híp mắt, hai gò má càng hồng thêm càng xinh đẹp phong tình, Bạch An Kỳ thấy vậy trong lòng vui sướng như nở hoa, hai chân không tình nguyện trồi lên như một đỉnh núi.
“Anh không tin.”
Hà Lộ bắt lấy một cánh tay của anh, dẫn đường dò hướng váy của cô.
Vừa chạm vào bắp đùi trắng noãn anh liền cảm thấy kích thích, còn có đám lông mềm mại và múi thịt mê người, Bạch An Kỳ không rút tay lại được, ở giữa hai chân cô qua lại chà xát, cho đến khi cô nhìn anh chằm chằm, anh mới không cam tâm tình nguyện mà rút tay về, mặt lại càng đỏ hơn, “Anh muốn nhìn!”
Hà Lộ lặng lẽ gấp một miếng trứng chiên cà rốt thật to đút tới bên miệng anh.
“Chấp nhận thua cuộc chưa?.”
Trứng chiên cà rốt thì có làm sao? Bữa tiệc cà rốt anh còn ăn được mà!
Bạch An Kỳ lập tức há mồm ăn, vừa ăn vừa xê dịch cái ghế và cả nửa người lại gần Hà Lộ, cặp mắt giống như chó con bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy xương, bám chặt không buông, cho đến khi hai người bọn họ cánh tay dính lấy cánh tay, đầu gối dính lấy đầu gối, giữa hai chân anh lại lớn mạnh thành núi Himalaya.
“Chúng ta có thể hay không. . . .” Như vậy lại như vậy?
“Ăn xong, muốn làm gì cũng được.” Cô cười thay anh lau đi hạt cơm bên khoé miệng, “Anh còn nhớ mình đồng ý cái gì không?”
“Dĩ nhiên, không thành vấn đề!” Anh lấy khí thế dũng cảm như quân lính chiến đấu với quân địch ăn hết trứng chiên cà rốt.
“Ăn chậm một chút.” Hà Lộ nhịn cười.