Thiếu Gia, Đừng Làm Rộn

Chương 10


Bạn đang đọc Thiếu Gia, Đừng Làm Rộn: Chương 10


“Có rồi?” Gương mặt lạnh lùng của Hổ gia đã từng mang danh hắc bạch lưỡng đạo, nhưng bây giờ trên vẻ mặt “kêu nước nước đóng băng” ấy lại tràn đầy kinh ngạc.
Hôm nay nhà họ Bạch có khách quý tới chơi, cổng sắt khắc hoa văn hình ngọn lửa xinh đẹp hùng vĩ như một bài thánh ca được mở ra, ngày thường lái vào cổng lớn không phải là xe đen thì cũng là siêu xe nổi tiếng, nhưng hôm nay chỉ có một ông lão lớn lên rất thích hợp đi đóng quảng cáo KFC, mặc áo sơ mi hoa như đi phát quà cho con nít, chạy chiếc xe VINO nhỏ nhắn màu vàng, ung dung thoải mái đi vào, người làm vườn và bảo vệ hai bên ai cũng cung kính kêu một tiếng “chú Nhan” hay “bác sĩ Nhan”.
Trong đại sảnh nhà họ Bạch, một người đàn ông gầy gò khoẻ mạnh, đang ôm một con mèo lai hổ, dáng vẻ nhã nhặn, cử chỉ nhẹ nhàng thong thả, nhưng thực ra đó là người vừa lỗ mãng lại thẳng thắng, nếu như không phải vì danh tiếng quá hiển hách, ngay cả tạp chí cũng phỏng vấn ông ta, thì không ai có biện pháp đem người đàn ông đó và hai chữ “Hổ gia” liên tưởng chung một chỗ.
Ban đầu là dáng vẻ của một bậc đế vương cao ngạo, nhưng vào lúc này, biểu tình trên gương mặt toà núi băng không đổi – Hổ gia là trợn mắt há mồm, đương nhiên là ngạc nhiên không ít, làm chú Nhan ngồi bên cạnh cũng mắc cười, vẻ mặt tổng quản Luyện đầy kinh nghiệm lại là lo lắng, chỉ có bà xã của Hổ gia là bình tĩnh nhấp trà.
“Ông xác định?” Hổ gia hỏi lại lần nữa.
“Ông nghĩ tôi là bác sĩ rởm sao? Tôi nói có là có, bao lâu rồi ông chưa ráy tai hả?”
Tim Hổ gia đột nhiên đập nhanh và loạn nhịp, ông cố gắng trấn tĩnh ngồi trên ghế, thật lâu mới hỏi, “A Kỳ thì sao? Nó nói thế nào? Có phải quên mang mũ hay không?” Lời của ông đổi lấy ánh mắt xem thường của bà xã ngồi kế bên.
“Nó không có nói gì, ngược lại nhờ tôi tới cảnh cáo mọi người, không cho phép bứt dây động rừng.”
“Có ý gì?”
“Không biết, nó nói nó chỉ cưới Hà Lộ.”
Hổ gia tức giận ngồi trở lại trên ghế, “Tôi cũng không có nói là không hài lòng về Hà Lộ, nhưng mà. . . . .vậy bây giờ. . . . .”
Bác sĩ Nhan bĩu môi, thong thả uống trà Ô Long thượng hạng, không bình luận thêm cái gì, mà gương mặt của bác Luyện thì ngày càng trầm trọng.
Bởi vì từ khi Hà Lộ vào nhà họ Bạch đều đi theo bên cạnh ông học hỏi, cho nên đối với Hà Lộ, ông có tình nghĩa thầy trò, lúc Hà Lộ mười bảy tuổi mới vào nhà họ Bạch, ông còn có một năm làm thân phận người giám hộ. Bác Luyện rất hiểu suy nghĩ của chủ nhân mình, có thể nói Hổ gia rất hào phóng tràn đầy tình nghĩa, cũng vui vẻ đem tiền của ông đi làm từ thiện, nhưng ông vẫn như nhiều người khác mẫn cảm đối với xuất thân của Hà Lộ, hay là thực hiện được lời hứa giúp đỡ Hà Lộ, nhưng đối với chuyện đồng ý cho cô trở thành một thành viên trong gia đình, vẫn lưỡng lự không chấp nhận được.
Một đời bác Luyện làm quản gia trong nhà họ Bạch, cha của Hổ gia có quan điểm của riêng mình, năm đó Hổ gia muốn cưới Christ Phụng Thư làm vợ liền bị gia đình phản đối, bởi vì nhà họ Bạch đều giống như mọi gia đình trong hắc đạo, yêu cầu môn đăng hộ đối.
Hổ gia so với cha của ông sáng suốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ có một chút. Giống như, ông nghĩ Bạch An Kỳ cưới Hà Lộ còn tốt hơn cưới người mẫu Tuyết Nhi, bàn về diện mạo, bàn về trình độ học vấn, bàn về gia thế, Tuyết Nhi vẫn xứng đôi với Bạch An Kỳ hơn, nhưng hết lần này đến lần khác Hổ gia đều không hài lòng, chỉ vì lập trường chính trị trong nhà Tuyết Nhi đối lập so với bọn họ.
“Ai. . . . . . .Hà Lộ có muốn sinh không?” Hổ gia chưa từ bỏ ý định.
“An Kỳ nói, nó muốn chúng ta đừng cho Hà Lộ biết chuyện này, nó sợ con bé đem bỏ đứa nhỏ.”
“. . . . .” Hổ gia im lặng, ông rất hiểu con của mình, chỉ cần nó nói như vậy, ông cũng hiểu nó đã quyết tâm, nếu ai ngăn cản nó, nó sẽ trở mặt với người đó.
“Thân thể Hà Lộ có khoẻ không?” Bạch phu nhân từ đầu đến cuối không có mở miệng lại hỏi.
“Bệnh rồi.” Bác sĩ Nhan trả lời Bạch phu nhân, giọng nói và thái độ đều thay đổi một trăm tám mươi độ, Hổ gia thấy vậy rất không vui.
“Bảo mẫu và Đại Lực nghĩ phép rồi phải không? Đứa con An Kỳ kia thần kinh đanh thép, làm sao có thể chăm sóc bệnh nhân và phụ nữ có thai được đây? Lát nữa phiền thím Luyện qua đó ở hai ngày được không?”
“Liền nghe theo phu nhân.” Bác Luyện thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ơi, sao em lại nhiều chuyện như vậy?” Hổ gia cũng oán trách bà xã mình.
“Em nhiều chuyện khi nào? Em chỉ nhờ thím Luyện chăm sóc Hà Lộ mà thôi, có liên quan gì tới anh sao?” Bạch phu nhân nhàn nhã thưởng thức trà như cũ.
Hổ gia nhìn bà xã mình chằm chằm, “Vì sao chỉ có mình anh đau khổ? Qúa lung tung rồi, có nhà ai mà chị hai gả cho cậu, em gái gả cháu ngoại sao? Đến lúc đó A Kỳ phải gọi cậu nó như thế nào?”
Bạch phu nhân hừ cười, “Sao, bây giờ anh mới thay em phiền não hả, đừng có giả vộ, Liên Vũ chưa có nói sẽ gả.”
“A, anh hiểu, cho nên em tình nguyện cho An Kỳ cưới Hà Lộ, em trai em không cần cưới Liên Vũ phải không?”
Bạch phu nhân than thở, “Liên Vũ và Kiến Bình có vấn đề của bọn nó, môn đăng hộ đối không quan trọng, em cũng là phụ nữ, cũng không muốn gả cho người đàn ông đối với quá khứ của em cứ để trong lòng. Em đã nói với anh để cho Hà Lộ đi theo An Kỳ đến Paris là có việc riêng, mà việc riêng này không phải muốn Hà Lộ ở nhà họ Bạch làm tổng quản, An Kỳ thích con bé, mà đứa bé Hà Lộ này lại quen thuộc công việc trong nhà như vậy, em dạy con bé trông coi sổ sách, dạy con bé xử lý khách khứa đến nhà mình dự tiệc, con bé làm rất tốt, có người con dâu như vậy anh có gì không vừa ý sao?”
“Làm việc thiện không cần hồi báo mới gọi là thiện. Hôm nay anh quyên góp tiền, anh liền cảm thấy mình bố thí cho họ, anh so với người khác cao hơn một bậc, cho nên một ngày nào đó thấy đối phương ngồi ngang hàng với mình, lại cảm thấy không dễ chịu. Nhưng mà anh suy nghĩ một chút đi, nếu có thể giúp người khác, có ai hi vọng mình là người được người ta giúp đỡ? Hơn nữa giúp đỡ người khác có nghĩa là mình có năng lực giúp người, cái đó mới đáng quý trọng. Giống như những người trong hội từ thiện, có người nói mình sẽ ủng hộ hết sức lực, kết quả khi bà ấy phát hiện con của mình là con riêng, liền kêu khóc om sòm, sống chết uy hiếp con của mình, anh nghĩ một chút coi, đây không phải là rất mâu thuẫn sao? Anh bỏ tiền ra thành lập quỹ từ thiện, trợ giúp những người phụ nữ đáng thương, lại ghét bỏ xuất thân của Hà Lộ, chẳng phải là giả nhân giả nghĩa sao?”
Vừa mở miệng chính là một chuỗi đạo lý. Hổ gia lầu bầu, “Em là lão đại, em nói đúng là đúng.”
Bạch phu nhân trợn mắt nhìn ông xã của mình không cam lòng, “Tốt, nếu anh đã nghĩ như vậy, đứa bé trong bụng Hà Lộ sau khi sinh ra không cho phép anh ôm.”
Hổ gia nhảy lên, “Cái gì? Làm gì có chuyện ông nội không thể ôm cháu của mình? Cái này mà em cũng nói được hả? Mấy người các ngươi giải thích cho ta nghe thử coi!”
“Người chính nghĩa rất khó khăn đứt tuyệt với người nhà.” Bác sĩ Nhan cười hắc hắc, nhìn thấy bạn già kinh ngạc làm ông rất hứng thú.
“Lệnh của phu nhân, tôi không thể không thực hiện.” Bác Luyện buông tay, “Nhưng mà tôi có thể giúp lão gia ôm tiểu thiếu gia đi tản bộ, cũng có thể giúp lão gia bồi tiểu thiếu gia đi chơi, cũng có thể. . . .”
“Mẹ nó! Đó là cháu của tôi hay là của ông? Chỉ có tôi mới có thể ôm!”

“À.” Bạch phu nhân hừ cười, “Nếu Hà Lộ nghĩ không thông, đem cái thai phá bỏ, anh chờ ôm tảng đá đi.”
Bởi vì cô bị bệnh, cho nên Bạch An Kỳ không cho cô làm bất cứ công việc gì, thậm chí ngay cả chuyện lớn chuyện nhỏ trong sinh hoạt cá nhân cũng không cho cô tự lo, chuyện này làm sao có thể, cô khó có khi ngã bệnh nên thiếu gia khẩn trương như vậy thì cũng được đi, nhưng mà mấy ngày nay cô đã đỡ hơn nhiều rồi, thiếu gia còn chưa giải trừ cảnh giác, làm cho đầu cô thật là đau.
“Không thể làm phiền sư mẫu hoài được.” Cô thích kêu thím Luyện là sư mẫu, có cảm giác tôn kính hơn.
“Đừng có dài dòng, thừa dịp thời tiết tốt đi ra ngoài dạo một lát đi.” Anh xoa loạn tóc cô, “Hay là, đi thăm Liên Vũ một chút đi, tiểu Trần cũng có lái xe tới, em để anh ta chở đi đi.”
Hà Lộ cảm thấy thiếu gia đã thay đổi, bây giờ là bộ dáng anh hai đáng tin cậy, còn hình tượng xinh đẹp ăn chơi lúc trước không hợp với anh. Có lẽ là cô bị bệnh hù anh sợ rồi.
Bởi vì cô cũng tính ra ngoài mua ít đồ, cho nên Hà Lộ quyết định ra ngoài một chuyến, hơn nữa còn không bị thiếu gia theo đuôi, bởi vì anh còn một đống công việc chưa có làm xong. Cô rất muốn đi thăm chị hai, hơn nữa còn kiên trì không muốn tài xế chở đi, tiểu Trần cũng giống cô đều làm việc ở nhà họ Bạch, sao cô có thể chiếm tiện nghi của anh được, nhưng mà Bạch An Kỳ uy hiếp nếu cô không để tiểu Trần chở đi, thì ở nhà cùng anh làm chuyện bậy bạ.
Bảo mẫu và Đại Lực nghĩ phép một tháng, ngày nào bọn họ cũng dùng nhiều loại tư thế mà xxoo, Hà Lộ cảm thấy nếu cứ như vậy cô sẽ không chịu nổi, không thể làm gì khác là đáp ứng cho tiểu Trần đưa đón.
Sau khi Phạm Liên Vũ kết thúc vật lí trị liệu trong bệnh viện, được mẹ của Bạch An Kỳ tìm ột công việc cố định, vừa học vừa làm để cô học xong đại học, nhưng mà mới làm được vài ngày lại cùng với cậu của Bạch An Kỳ cũng làm trong công ty đó cãi nhau, liền từ chức, cô vẫn muốn ra nước ngoài du học, nhưng lại không muốn lấy tiền của Hà Lộ, liền lấy ít tiền để dành của mình mở một tiệm cà phê ở trung tâm Đài Bắc, trong tiệm bán các loại cà phê và hồng trà.
Còn nguyện vọng ra nước ngoài, cô muốn đợi đến khi nào có đủ tiền, đến lúc đó đi cũng được.
“Hoắc Kiến Bình còn tới làm phiền chị không?” Hà Lộ giúp chị hai xay cà phê, kỹ thuật nấu cà phê của cô rất thành thục, bởi vì đại thiếu gia hư hỏng của cô rất kén chọn.
Phạm Liên Vũ lắc đầu, “Gia đình anh ấy muốn anh ấy đi xem mắt.”
Hà Lộ hừ lạnh.
Liên Vũ không đồng ý nhìn em gái, “Chị cùng anh ấy chia tay trong êm đẹp, em đừng chĩa mũi nhọn vào người ta, anh ấy cũng lớn rồi, mọi người trong nhà anh ấy cũng rất gấp gáp.” Hơn nữa là cô cự tuyệt người ta, nhà họ Hoắc càng hi vọng anh mau tìm được tình cảm mới.
“Chuyện tình cô gái trong trắng và người đàn ông nhu nhược. . . .” Hà Lộ lầu bầu.
“Mỗi người có một lý tưởng của riêng mình, không hợp cũng không cần miễn cưỡng.” Có lẽ vài người phụ nữ sẽ chọn cách nhẫn nhịn chịu đựng uỷ khuất, từ thời xa xưa xã hội đã quy định các cô sẽ mắc tội, các cô cần nhẫn nhịn, nhưng Phạm Liên Vũ không muốn. Cô nhìn thấy mẹ mình nhẫn nại chịu đựng những người đàn ông đó để có cuộc sống ấm no đã đủ rồi, vừa mới bắt đầu chỉ là một ít xung đột dẫn đến cuộc sống không thoải mái, sau đó những từ ngữ đả thương người được tuỳ ý nói ra, ai biết được tương lai khi tình yêu mất đi màu sắc, ít đi vẻ rực rỡ, tới lúc khảo nghiệm lớn hơn bắt đầu, người luôn chờ đợi cô có chắc sẽ không làm cô đau khổ?
Có lẽ sẽ có người thành khẩn nói, mãi mãi nhẫn nhịn nhau, yêu thương nhau, có lẽ cách nói này đối với hai người có cá tính không hợp nhau mà nói là lời nói tốt đẹp, nhưng đối với người đàn ông đã huỷ bỏ giá trị con người của Phạm Liên Vũ mà nói, chẳng qua chỉ là lời nói vô dụng.
Cuộc sống của cô bây giờ rất bình thường cũng rất hạnh phúc, không cần giống như những người phụ nữ kia nhẫn nhịn níu giữ một trái tim đã sắp chạm đất.
Bởi vì giờ này là giờ làm việc nên hai chị em tán gẫu một lúc, trong tiệm cũng không có khách, cho đến khi một người đàn ông cao to khoẻ mạnh, để đầu đinh, mặc quần jean và áo ba lỗ màu trắng đi tới.
“Ba ly cà phê Medellin, một ly như cũ, hai ly khác tuỳ tiện.” Người đàn ông cầm ba tờ một ngàn tệ đặt ở trên quầy.
“Được.” Hình như Liên Vũ quen biết với người đàn ông cao to khoẻ mạnh trước mặt, nụ cười thân thiết lên tiếng, “Lần trước anh trả tiền còn dư. .. .”
“Vậy để sau này trừ vào đi.” Anh đem tiền dư nhét vào trong túi, “Ngày hôm qua anh lại làm rớt ví tiền, cơm nước xong xuôi mới phát hiện không thấy ví đâu, lại bị xem thành Phách Vương ăn quỵt, lúc ấy anh đang phá án nên mang súng trên người, ông chủ tiệm nghĩ anh là anh em xã hội đen, cũng không dám đòi tiền của anh. . . .”
“Có lẽ anh nên nghĩ đến chuyện không dùng ví tiền nữa là được rồi.” Liên Vũ buồn cười nói.
Hà Lộ nhìn người đàn ông xa lạ đang vừa nói vừa cười với chị hai, có chút mùi vị mờ ám, “Khách quen?” Cô bày ra tư thế như gà mẹ hung hãn bảo vệ gà con, đề phòng nhìn người đàn ông đầu đinh này.
Còn mang súng? Loại đàn ông này là nguy hiểm nhất! Trong tiềm thức Hà Lộ luôn bài xích loại người to lớn, nhìn như có võ lại có lực, cô không muốn chị hai tiếp xúc quá gần với người đàn ông này, quá nguy hiểm.
Liên Vũ nghĩ mình nên giới thiệu cho em gái biết, “Vị này là Cô tiên sinh, cảnh sát khu vực này; còn đây là em gái của em.”
Cô Thanh Vũ có trí nhớ rất tốt, từ trước đến nay chỉ cần anh đã gặp qua người nào một lần thì sẽ không quên được, anh nhìn một cái liền nhận ra được Hà Lộ, “Em là. . . .thư ký bên cạnh Bạch An Kỳ?” Ngày đó chính là anh lên tiếng nhắc nhở bọn họ có người bắn lén, đáng tiếc đã quá trễ.
Quan hệ giữa nhà họ Bạch và cảnh sát rất tế nhị, Hà Lộ không muốn nói lung tung, “Đây là công việc của tôi.”
Cô Thanh Vũ không nói gì, chỉ là nhớ lại, sau đó thở lại, “Thật là kĩ lưỡng.”
Liên Vũ pha cà phê, sau đó đưa cho Cô Thanh Vũ, “Cà phê của anh, ly của anh em đã làm kí hiệu, những ly khác đều bình thường, em còn cho thêm hai túi đường và sữa.”
“Không cần, dù sao bọn họ cũng không phân biệt được, cảm ơn.” Anh nhận lấy cà phê, đang muốn chạy ra cửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Đúng rồi, cái tên ngày hôm trước có còn làm phiền em không?”
Động tác pha cà phê của Hà Lộ dừng lại, nhìn về phía Liên Vũ.
Có người làm phiền chị hai sao? Sao chị ấy không nói với cô?
Liên Vũ cười lắc đầu một cái, “Không có, em nghĩ hắn sẽ không dám đến.”
Cô Thanh Vũ gật đầu, “Anh ở gần đâu, nếu hắn lại tới tìm em thì trực tiếp gọi cho anh.”
Sau khi Liên Vũ tiễn anh đi, Hà Lộ lập tức nghiêm mặt chất vấn chị hai, “Có người làm phiền chị sao?” Cô còn không hiểu rõ Liên Vũ sao? Mới vừa rồi lúc chị ấy trả lời cảnh sát cười thật là cứng ngắc, xem ra chuyện chưa được giải quyết!
“Cũng không phải, là anh ấy hiểu lầm.”

“Chẳng lẽ là Hoắc Kiến Bình?” Nếu như là tên kia thì tốt, anh ta là người tiêu biểu cho con nhà dòng dõi nhu nhược thì có thể làm ra cái gì long trời lở đất?
“Không phải anh ấy.” Liên Vũ đối với chất vấn của em gái cảm thấy đau khổ, dễ nhận thấy em ấy tính hỏi cho rõ ràng.
“Chị muốn chuyện gì cũng giữ trong lòng sao, em không còn là con nít nữa, em có thể nghĩ biện pháp giúp chị.” Hà Lộ tức giận nói.
“Chị biết, nếu như có người gây phiền phức cho chị, chị sẽ không gạt em, như vậy em yên tâm chưa?”
Hà Lộ trầm mặc nhìn chị hai thật lâu, “Cho nên là người khác?”
Liên Vũ than thở, “Cũng không có gì, mẹ tìm chị mượn tiền mà thôi.”
“Kêu bà ta tự nghĩ biện pháp đi.” Qủa nhiên, Hà Lộ giận dữ.
“Hà Lộ.” Liên Vũ biết mình nói gì cũng không thay đổi được sự ghê tởm của Hà Lộ dành ẹ, “Em có biết một người phụ nữ không có tài nghệ gì, lại không có trình độ học vấn, phải nuôi bản thân mình và con của chồng trước có bao nhiêu khó khăn hay không? Thật ra mẹ không còn đường nào để đi nữa, cho nên mới gả cho. . . .gả cho ba em, thiếu chút nữa ông ta bắt mẹ đi làm gái đứng đường em có biết không?”
“Em không muốn nghe chuyện này.” Hà Lộ xoay người dọn dẹp bồn rửa tay, ngày đó cô cùng chị hai chia tay không vui vẻ gì.
Nhưng mà lời nói của chị hai làm cô mất ngủ cả đêm, cả buổi tối Bạch An Kỳ dụ dỗ cô, cô vẫn lăn qua lăn lại như cũ, cuối cùng đại thiếu gia siêu cấp gà mẹ không có biện pháp nào, không thể làm gì khác là giả bộ ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, tiểu Trần lại tới, nhà họ Bạch vẫn cho người tới đây giúp một tay, một mặt Hà Lộ nhẹ nhõm không ít, mặt khác lại cảm thấy băn khoăn, nhưng mà Bạch An Kỳ chính là không cho cô làm bất cứ việc gì.
Bạch An Kỳ tạm trú trong nhà quá lâu, mấy người trong công ty anh tìm tới cửa, mở ra hội nghị tạm thời.
Vì không muốn Hà Lộ đi theo bên cạnh anh bận rộn lo lắng, Bạch An Kỳ lại đuổi cô ra cửa, “Đi ra ngoài một chút đi, em muốn về nhà anh hay đi thăm chị hai cũng được, tối anh gọi cho em, nhớ để điện thoại ở chế độ rung.”
Hà Lộ nghĩ đến chuyện tranh chấp với chị hai ngày hôm qua, cô quyết định đi nói lời xin lỗi. Mặc kệ bà ta muốn mượn bao nhiêu tiền, cô sẽ nghĩ biện pháp, Liên Vũ đang dành tiền chuẩn bị ra nước ngoài du học, sao mà có tiền dư cho bà ta chứ?
Ai biết vừa vào quán cà phê, cô liền thấy Liên Vũ đang giằng co với bốn người đàn ông xa lạ.
“Mấy người đưa mẹ tôi đến đây lấy tiền, tôi không biết mấy người là ai, sẽ không ấy người một đồng nào.”
“Mẹ nó, mày nghe không hiểu tiếng người sao? Người đàn bà rẻ tiền kia thiếu tiền anh em tao, mày là con gái bà ta, bọn tao không tìm mày thì tìm ai? Chờ bà ta đưa tiền mày nghĩ tụi tao sẽ nhận được sao? Nhìn bọn tao giống như dư tiền lắm hả. . . .”
“Mấy người đang làm cái gì?” Hà Lộ đẩy cửa quán cà phê, lập tức chạy tới trước mặt chị hai, bảo vệ cô.
“Mày là ai?” Tên lưu manh giáp xăm con rồng mập mạp trên cánh tay hỏi, miệng đầy mùi cau trầu làm người ta không nhịn được ngừng thở.
“Tao là em gái chị ấy, bọn mày đừng có phách lối, tao sẽ gọi cảnh sát.”
“Cục trưởng đồn cảnh sát – Nguyễn Tế Hán!” Một đám đàn ông thô lỗ cười ha ha, “Vậy mày cũng là con gái của Vương Chiêu Đệ? Vương Chiêu Đệ mượn bọn tao hai mươi vạn, kết quả lại chạy theo người khác, bọn tao không tìm bọn mày đòi nợ, chẳng lẽ đi đòi Diêm Vương sao?”
“Bọn tao không có bất cứ quan hệ gì với Vương Chiêu Đệ!”
“Ồ, giả bộ thật là mắc cười, mấy ngày trước Chiêu Đệ dẫn bọn tao đến tìm con nhỏ này, nó nói sẽ giúp bà ta trả tiền, bây giờ mày muốn trở mặt không nhận người thân sao?”
Cho nên người mà cảnh sát Cô nói chính là những người này?
“Muốn tao trả tiền, gọi bà ta tới lấy, bọn tao mới trả, nếu không, một đồng cũng không có, ai biết bọn mày có phải bọn lừa đảo hay không?”
“Tiểu thư, mày giả ngu sao, tao đã nói là bà ta chạy theo người khác, bọn tao mới lại tìm bọn mày. . . .”
“Y Mại Giới, đừng dài dòng nữa, bọn nó rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Người đàn ông xăm đầy người nhìn đảo qua quầy tính tiền, sau đó đem bình hoa sứ đập bể.
“Dừng tay!”
“Không cho bọn mày mở mang tầm mắt một chút, bọn mày lại tưởng bọn tao đóng kịch.”
Vừa dứt lời, bốn người đàn ông liền bắt đầu đập phá cửa tiệm, thậm chí ngay cả cửa kiếng cũng bị đập bể, ngoài cửa người đi đường rối rít tránh né.
Liên Vũ nhanh chóng kéo lại Hà Lộ đang muốn xông lên phía trước dạy dỗ bọn họ, không để cho cô làm chuyện nguy hiểm, một người phụ nữ làm sao đánh thắng bốn người đàn ông lực lưỡng? Cho dù cô có học qua một ít thuật phòng thân, cũng quá nguy hiểm!
Xung quanh tiệm bị bốn người đàn ông đập đến nỗi mãnh kiếng bay đầy trời, làm cho trên người chị em cô ít nhiều cũng bị thương, nhưng bây giờ quá mức tức giận, Hà Lộ không có cảm giác gì.
Bọn họ đem toàn bộ cửa tiệm đập nát, Hà Lộ không phải không muốn gọi về nhà họ Bạch cầu cứu, nhưng cô không muốn thiếu nợ nhà họ Bạch nữa.

Bốn người đàn ông đứng ở trong tiệm bị đập tan hoang, hung tợn nhìn về phái chị em họ Phạm cảnh cáo, “Đây chỉ là chút cảnh cáo, ngày mai bọn tao sẽ trở. . . .” Lời nói của người đàn ông hình xăm đầy người bị dừng lại, bởi vì một đám người mặc quần áo đen đột nhiên xông vào.
“Bọn mày là ai, dám lại địa bàn bọn tao gây rối hả?” Dẫn đầu chính là ái tướng của Hổ gia năm đó, mọi người đều gọi là Cát ca, Hà Lộ có chút ấn tượng, nhưng càng làm cho cô ngạc nhiên là Bạch An Kỳ ở sau lưng Cát ca xông tới.
“Thiếu gia?”
Bạch An Kỳ không thèm nhìn những người khác, vừa thấy quần áo trên người Hà Lộ nhiễm đỏ, liền giống như cọp mẹ bị đạp trúng đuôi, “Mẹ nó! Người nào làm em bị thương? Gọi xe cấp cứu nhanh lên!”
“Kỳ thiếu, lấy xe của chú nhanh hơn!” Cát ca nói, lập tức dặn dò hai tên thuộc hạ, “Đưa hai vị tiểu thư này đi bệnh viên, nhanh lên!”
Gương mặt Bạch An Kỳ xanh xao kiểm tra trên người cô xem có thiếu sợi tóc hay gãy cái móng tay nào không, trên quần áo cô dính máu làm núi lửa trong anh thiếu chút nữa bộc phát.
“Em không sao, đây không phải là máu của em, có thể phiền mọi người đưa chị hai đi bệnh viện được không?”
Bạch An Kỳ thở phào nhẹ nhõm. “Thật may là em không có sao, vậy em đưaa Liên Vũ đi bệnh viện đi, ở đây để anh xử lý.”
Hà Lộ cũng lo lắng vết thương trên người Liên Vũ, cho nên không hỏi tại sao Bạch An Kỳ đột nhiên lại tới đây, cô cùng với thuộc hạ của Cát ca dẫn Liên Vũ tới bệnh viện.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, lại phòng khám kế bên băng bó là được.”
“Nếu có mảnh kiếng bể thì làm sao?”
“Phòng khám cũng có thể xử lý, chị sợ cảnh sát sẽ đến, Bạch thiếu gia ở trong đó có sao không?”
Lúc này Hà Lộ mới nghĩ đến vấn đề quan trọng, Bạch An Kỳ đã là dân chúng bình thường lại đi cùng với Cát ca, sau này nếu nói nhà họ Bạch không có liên quan tới xã hội đen, ai sẽ tin đây? Bây giờ công ty của thiếu gia không thể có bất cứ bài báo xấu nào xuất hiện, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc tiến quân ra quốc tế.
“Phòng khám bệnh ở gần đây, chị không sao hết, em trở về xem một chút đi.”
Hà Lộ kiên trì dẫn chị hai đến phòng khám bệnh lấy số, sau đó mới đi bộ trở về quán cà phê, trước cửa tiệm đứng một hàng người mặc đồ đen, người đi đường rối rít đi đường vòng, không đem cảnh sát tới mới lạ!
Hà Lộ mới đi đến gần cửa, liền nghe được một trận kêu rên cầu xin tha thứ, cùng với. . . .
“Mẹ nó! Mày khi dễ bà xã tao? Mày khi dễ bà xã tao mày khi dễ bà xã tao mày khi dễ bà xã tao. . . .”
Bang bang bang bang! Qủa đấm bền chắc điên cuồng đánh vào trên người người đàn ông xăm đầy mình, toàn bộ người Cát ca mang đến đều canh giữ bên ngoài, trong quán chỉ còn lại Cát ca, Đại Lực, tiểu Trần, Bạch An Kỳ và bốn tên lưu manh.
Bạch An Kỳ đứng ở giữa tiệm đánh người, Đại Lực và tiểu Trần canh giữ cạnh cửa, Cát ca đứng trong góc hút thuốc.
Ba tên lưu manh khác đều sưng mặt sưng mũi, rúc vào một góc run rẩy.
Cho đến khi Đại Lực bắt lấy Bạch An Kỳ đang đưa lưng về phía cửa điên cuồng đánh người đàn ông xăm đầy mình, “Thiếu gia. . . . .”
“Mẹ nó, tao còn chưa có đánh đủ, bọn trâu bò chúng mày. . . . .”
“Cậu quên Hà Lộ ghét nhất là người đàn ông sử dụng bạo lực sao?”
Động tác giương nanh múa vuốt của Bạch An Kỳ dừng lại, “Cô ấy cũng không thấy.” Nhưng lời khuyên của Đại Lực quả thực có hiệu quả, Bạch An Kỳ sửa sang lại quần áo xốc xếch trên người.
“Mới vừa rồi tao chỉ vận động một chút, tao là người rất yêu thích hoà bình.” Anh nhìn bốn người đàn ông cảnh cáo, tiện tay cầm từ mặt đất lên cờ lê trên mà bốn người đàn ông này cầm tới phá tiệm, “Sau này, đừng để cho tao biết bọn mày lại chạy tới làm phiền bà xã và chị hai tao, nếu không. . . ..”
Bốn người đàn ông đều hoảng sợ ôm lấy đầu, không ngờ Bạch An Kỳ không có giơ cờ lê lên, chẳng qua là hai tay cầm cờ lê dần siết chặt ngay trước mặt bọn họ, mặt không đỏ hơi không gấp đem cờ lê bóp méo, “Lão Tử sẽ làm cho bọn mày giống như cây cờ lê này! Chết không toàn thây! Có nghe được không?”
“Nghe được!” Bốn người đàn ông khống rống nghẹn ngào.
Thật ra thì lúc học phổ thông thiếu đã có đai đen tứ đẳng Không thủ đạo. . . . .Không nên để thiếu gia biết là anh nói.
Đột nhiên Hà Lộ nhớ Đại Lực đã từng nói như vậy, cô vẫn cho rằng anh đang nói giỡn với mình, dù sao thì Bạch An Kỳ đã từng bị cô dùng một chiêu quật ngã xuống đất mà!
Nhưng mà, bây giờ mới nhớ, năm đó Bạch An Kỳ căn bản không có đánh lại. . . .
Những năm gần đây anh giả bộ ngu ngốc, giả bộ gối thêu hoa (chỉ những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng), bởi vì anh biết trong lòng cô có bóng ma ám ảnh đối với những người đàn ông hay gầm thét và bạo lực.
Thiếu gia của cô. . . .
“Các anh đang làm gì?”
Sau lưng vang lên giọng nói của đàn ông làm Hà Lộ lấy lại tinh thần.
Cô Thanh Vũ mới vừa kết thúc nhiệm vụ muốn tới đây uống một ly cà phê, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong quán liền đề cao cảnh giác, nhìn thấy Hà Lộ liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không buông lỏng, sắc mặt anh cứng lại liếc mắt nhìn toàn bộ trong quán bị đập nát nhìn không ra hình dạng ban đầu, hỏi, “Chị hai cô có sao không?”
“Chị ấy bị thuỷ tinh cắt trúng, đang băng bó trong phòng khám bệnh.” Hà Lộ nghĩ đến thiếu gia, liền giải thích, “Có một đám lưu manh chạy tới gây chuyện, tôi. . . .bạn trai tôi muốn đến thăm tôi, vừa đúng lúc bắt gặp, liền. . . .” Tạm thời cô còn chưa nghỉ ra được lý do gì có thể giúp Bạch An Kỳ đánh người mà đúng tình hợp lý!
Như đã nói, luật là tiếng nói ở Đài Loan, làm sao cô có thể nghĩ ra lý do như vậy? Hà Lộ cảm thấy vừa lo lắng vừa thất bại.
Cô Thanh Vũ nhăn mày đi vào trong quán, “Lại là các anh.”
“Cảnh sát đại nhân, cứu mạng. . . .”
Cô Thanh Vũ nhìn hiện trường chung quanh một lần, rồi nhìn về phía Cát ca và Bạch An Kỳ, “Các vị cùng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”
Sau khi Bạch An Kỳ vào cục cảnh sát uống chén trà, liền nghênh ngang đi ra, mặc dù Cô Thanh Vũ cảnh cáo anh đừng quá phách lối, nhưng cuối cùng vẫn không làm khó anh, nếu không đại thiếu gia như anh sẽ bị trị tội gây thương tích cho người khác theo pháp luật, nhưng hiển nhiên Cô Thanh Vũ không muốn làm như vậy.

“Sao này tôi sẽ xin nếu trong cục không có việc gì sẽ phái người đến quán cà phê trông chừng một lát.” Những lời này của Cô Thanh Vũ là bảo đảm, cũng là cảnh cáo.
Bọn họ tạm thời ở lại trong quán giúp dọn dẹp xử lý hậu quả, nhà họ Bạch cũng có phái người tới đây, Cát ca cũng có, thú vị chính là ngay cả mọi người trong cục cảnh sát cũng tới, một phòng cảnh sát, lưu manh, cùng với lưu manh làm ăn chân chính, không khí có chút kỳ lạ, Liên Vũ sau khi băng bó vết thương liền tìm kiếm những vật dụng còn nguyên trong quán nấu cà phê, hương cà phê nồng nặc làm không khí quái dị tản đi không ít.
“Thiếu gia. . . . .” Hà Lộ muốn biết tại sao Bạch An Kỳ lại chạy tới đây?
Vốn là Bạch An Kỳ lo lắng Hà Lộ sẽ nhìn thấy anh đánh người, nhưng anh để ý chuyện kia hơn, “Không phải là bạn trai.”
Hà Lộ sửng sốt, mới nghĩ đến lời giải thích cấp bách mà cô nói với Cô Thanh Vũ, ngượng ngùng giải thích, “Em chỉ là. . . .”
Bạch An Kỳ rất nhanh hôn cô một cái, cắt đứt lời của cô, “Là ông xã.”
Hà Lộ đỏ mặt, một lát sau mới cúi đầu, yếu ớt nói, “Thiếu gia. . . .”
“Đừng nói với anh những lời không có ý nghĩa kia, đáng lẽ anh không muốn miễn cưỡng em, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng mà em đã là người của anh, cuối cùng cũng là của anh; anh cũng có thể nói cho em biết, mặc kệ em có đồng ý hay không, anh đều phải cưới em, nhưng mà anh không muốn làm như vậy. . . .” Bạch An Kỳ cầm tay cô, “Cho nên anh hỏi em, em có muốn gả cho anh không?”
Hà Lộ kinh ngạc nhìn thiếu gia, sau khi nghe lời cầu hôn của thiếu gia. Cô cho là lòng mình sẽ đau đớn mà nổ tung, không nghĩ tới không có, mặc dù kích động, nhưng không cảm thấy đau lòng.
Cô vẫn luôn sợ mình sẽ yêu thiếu gia, cô biết mình không xứng với thiếu gia, không nên tồn tại thứ tình cảm gọi là tình yêu nếu không sau này sẽ đau khổ, không ngờ hôm nay cô lại bình tĩnh chấp nhận thực tế như vậy.
Đúng là cô không xứng với thiếu gia, cho dù cô yêu thiếu gia cũng không xứng với anh. Lòng cô không có đau đến nổ tung, là bởi vì mặc dù đau lòng, lại không khổ sở, không hối hận, bởi vì những năm gần đây có thiếu gia bên cạnh cô, cô rất hạnh phúc, cô sẽ tuân thủ chừng mực, sẽ không để mình làm thành vết nhơ trong cuộc đời thiếu gia.
Cô rơi nước mắt đáp lại, “Thiếu gia, thật xin lỗi.”
“Cho nên, em nhất định phải hành hạ anh như vậy sao?” Bạch An Kỳ sắp điên rồi, cô gái này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Thiếu gia, thật xin lỗi, nếu như anh không muốn nhìn thấy em, em sẽ lập tức chuyển về nhà họ Bạch.”
“Anh không muốn em chuyển đi.” Anh xác nhận lần nữa.
“Vậy em sẽ không đi, chỉ cần thiếu gia cần em, em nhất định chăm sóc thiếu gia đến cùng.” Hà Lộ giống như Thánh mẫu ban ra lời nói kiên định mà nhẹ nhàng.
“Được, rất tốt, nhưng mà em không gả cho anh!” Cô muốn ở cùng với anh, nhưng lại không chịu lấy anh làm chồng!
“Em rất xin lỗi, thiếu gia. . . .”
Mẹ nó! Anh thật muốn bóp chết cô gái này! Bàn tay Bạch An Kỳ run run như trúng gió, “Được, em. . . .em giỏi, coi như em lợi hại! Bây giờ anh nhìn thấy em sẽ phát điên, tối nay anh không trở lại ăn cơm, em tự ăn đi!”
Phanh! Anh đóng sầm cửa rời đi.
Hà Lộ tịch mịch ngồi trên ghế sa lon.
Cô sai rồi sao?
Lần cuối cùng cô nhìn thấy mẹ mình, mẹ con các cô cãi nhau ầm ĩ.
Tính cách của Liên Vũ nhất định là giống với cha của chị ấy đúng không? Bởi vì chị tốt đẹp như vậy không nên làm con của người đàn bà kia!
Mà cô, trên người chảy dòng máu của người đàn bà kia, một nửa còn lại của người đàn ông gớm giếc đó. Nếu như không phải có thiếu gia, có lẽ cô đã rơi xuống vũng bùn so với người đàn bà kia còn đê tiện hơn. . . .
Nhưng mà cô lại cự tuyệt thiếu gia, một lần nữa làm anh tổn thương, lại làm cô thống hận mình.
Trên gương mặt Hà Lộ tràn đầy lo lắng, ngay cả cơm tối đều không ăn, chỉ là lặng lẽ sửa sang lại quần áo cho thiếu gia, làm cho có cảm giác được an ủi.
“Còn chưa giải quyết? Con trai, con cũng quá kém cỏi đi?” Bạch phu nhân than thở.
“Rốt cuộc anh có thể ôm cháu nội hay không?”
“Ai, chú đã nói với cháu. . . .” Lão già KFC thích xem náo nhiệt xen miệng vào, “Con bé cũng chạy không thoát, sao cháu lại thiếu kiên nhẫn như vậy?”
Đúng vậy, sao anh phải vội vàng? Một chữ của chú Nhan làm cho anh tỉnh mộng, Bạch An Kỳ khôi phục lại hình dáng mạnh mẽ tràn đầy sức sống, “Bây giờ tôi tuyên bố. . . .” Anh đứng giữa đại sảnh nhà họ Bạch, chỉ tay lên trời thề thốt, “Tôi Bạch An Kỳ đời này cùng với Phạm Hà Lộ day dưa không dứt! Phạm Hà Lộ, em chờ xem!”
Không ai để ý đến anh. Trong phòng khách đánh cờ thì đánh cờ, xem ti vi lại xem ti vi, cắn hột dưa liền cắn hột dưa, Bạch đại thiếu gia giơ tay lên trời cũng hơi mỏi, xem đồng hồ mới thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm chiều.
Thật muốn Hà Lộ giúp anh xới cơm, còn có Hà Lộ gắp thức ăn cho anh, còn có Hà Lộ dịu dàng phủi hạt cơm dính bên gò má. . . .
“Con đi về.” Anh sờ sờ lỗ mũi, cầm lên chìa khoá xe lách người.
“Đi thong thả, mai mốt không có chuyện gì đừng có chạy về nhà cha mẹ, giống như các bà các chị.”
Lão cha xấu xa.
“A, đúng rồi, nhớ mang cháo gà về cho Hà Lộ uống.” Bạch phu nhân ngẩng đầu lên dặn dò, lại tiếp tục xem ti vi.
Cho nên anh không có phần hả? Bạch An Kỳ lầu bầu nhận lấy phích giữ ấm Bác Luyện đưa cho.
Đại thiếu gia giận dỗi nói không trở về nhà ăn cơm tối, cuối cùng vẫn trở lại nơi dành riêng cho anh và Hà Lộ của anh.
Cứ day dưa như vậy cả đời đi, ép buộc lâu ngày thì cuối cùng cô cũng là của anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.