Đọc truyện Thiếu Gia Đào Hoa Và Cô Nhóc Mồ Côi – Chương 13
Đi thẳng đến phòng thay đồ, nó và Ren nhanh chóng thay bộ đồng phục khác. Cũng may là trong tủ đồ của hai đứa đều có một bộ đồng phục dự phòng chứ không chắc hai đứa nó cúp tiết luôn quá.
Trên đường đi lên lớp, ai cũng đặc biệt ngoái đầu lại nhìn hai cô nàng của chúng ta. Nhưng hai người nào có quan tâm, vẫn bước đều đều về lớp.
Vừa ngồi xuống ghế, Ray đã chồm người qua hỏi Ren:
– Nãy giờ đi đâu sao không thấy vậy ..
Ren nhìn cậu, từ khi nào mà khả năng diễn kịch của cậu lại tệ đến vậy chứ. Chuyện ở căng tin cô dám cá cả cái trường này không ai không biết vậy mà cậu còn ở đây giả nai sao?
– Diễn quá tệ .. Cô nheo mắt, tặc lưỡi rồi lắc đầu, sau đó liền không quan tâm mà quay lại tiếp tục lật tới lật lui mấy trang sách
Thấy mình bị bơ cậu chàng nhà ta cũng quê lắm chứ nhưng biết làm sao giờ. Đành ngồi đó chu môi phồng má mà liếc cô cho đỡ tức thôi.
Tuy không quay qua nhưng cô biết cậu đang làm gì. Cái tính trẻ con này bao giờ mới bỏ đây, thật khiến người khác chú ý mà.
– Không sao chứ ..
– Hả?? À…ừ, không sao ..
– Ừm, vậy được rồi
Cuộc nói chuyện của nó và hắn chỉ ngắn ngủi vậy thôi nhưng nó vẫn cảm nhận được từ hắn dường như có chút quan tâm dành cho nó.
~Tua nha
~Ra về, nó và Ren đi đằng trước, hắn và Ray lướt theo sau. Nhìn hai cô gái trước mặt, hắn và Ray chỉ muốn chạy ngay đến bên họ để che chở và bảo vệ nhưng tại sao họ lại không làm được.
Nhìn người mà mình yêu thương bị người khác chà đạp và sỉ nhục như vậy, vậy mà lại không thể ra mặt bảo vệ dĩ nhiên là rất khó chịu nhưng họ không thể làm gì hơn.
Ra đến cổng nó và Ren nói là sẽ đi xe buýt về nên kêu bọn về trước. Sau đó liền lên xe đi mất.
Bọn hắn đành vào garage lấy xe về một mình thôi.
Về tới nhà, nó mệt mỏi thả mình xuống chiếc giường êm ái. Hơn một tuần rồi, nó ở nhà hắn đã hơn một tuần rồi. Vết thương cũng gần khỏi hẳn rồi, có lẽ nó không nên làm phiền hắn nữa.
Nó nên trở về cô nhi viện thì hơn. Mặc dù không nỡ nhưng nó đâu còn lựa chọn nào khác. Nghĩ vậy nó liền qua phòng hắn, để nói về quyết định này.
Nhưng dường như hắn vẫn chưa về, trước mắt nó giờ đây chỉ là căn phòng vắng chủ. Nó chán nản đóng cửa rồi đi xuống bếp.
Xuống tới nơi, nó gặp ông Trương (từ nay gọi ông quản gia là ông Trương nha, chứ gọi ông quản gia hoài cũng kì )
– Con chào ông ạ .. nó rất lễ phép nha
– Ừ, mới đi học về sao .. Ông nhìn nó trìu mến
– Dạ, mà ông ơi, có chuyện này con muốn nói .. Sau đó nó liền đem mọi chuyện nó định nói với hắn nói hết cho ông nghe.
– Vậy sao, vậy mà ta còn tưởng con sẽ ở đây một thời gian nữa chứ .. Ông có vẻ tiếc nuối.
Hắn cũng mới vừa về, đứng ở cửa hắn đã nghe hết mọi chuyện. Nhưng hắn thực không muốn để nó đi. Suy nghĩ một lúc, hắn đành bước vào.
– A, anh mới về sao, tôi có chuyện này muốn …
– Biết rồi, chuẩn bị đi, mai tôi sẽ chở cô về đó .. Biết nó muốn nói gì, hắn liền cắt lời. Nói xong thì đi luôn lên phòng mà không để nó kịp ú ớ câu nào.
Nó cũng theo lời hắn mà về phòng chuẩn bị.
Tối hôm đó có hai con người không ngủ được, cứ ngồi đó suy nghĩ mặc thời gian trôi.
Đâu đó trong đêm, giọng một cô gái cất lên:
– Sao rồi, quay được chứ ..
– …
– Tốt rồi, cảm ơn chú ..
– …
– Được rồi, tôi cúp máy đây ..
– Sắp có kịch hay để xem rồi .. Một nụ cười nhẹ xuất hiện rồi rất nhanh sau đó biến mất hoà vào trong bóng đêm.
~Hôm nay là chủ nhật, nó từ rất sớm đã dậy để chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Sau khi ăn sáng và tạm biệt mọi người, nó và hắn lên xe của hắn để đi tới cô nhi viện.
Cả chặng đường chẳng ai nói với ai câu nào. Để phá bỏ không khí im lặng đó, nó đã mở lời trước:
– Thời gian qua cảm ơn anh rất nhiều .. Nó nhìn hắn với ánh mắt cảm kích
– Không có gì .. Vẫn vẻ mặt đó, sau một thời gian tiếp xúc với hắn nó mới biết hắn cũng thật lạnh lùng a.
Cánh cổng cô nhi viện đã hiện ra trước mắt. Nó mở cửa bước xuống. Vừa vào trong, một đám con nít đã vây lấy nó
– A, chị Vi Vi đã về rồi .. Cả bọn nhao nhao lên
– Ừ, chị về với mấy nhóc rồi đây .. Nhìn nụ cười tỏa nắng đó của nó, lòng hắn chợt có chút xuyến xao.
– Về rồi à con .. Sơ Nguyệt cười ôn nhu đi ra
– Sơ à, con nhớ sơ quá .. Nó ôm sơ nũng nịu
Ánh mắt của sơ dời về phía hắn. Bỗng . . . Sơ giật mình, con ngươi cũng vì vậy mà dãn ra.
– Ơ, đây là …
– Dạ chào sơ, con tên Triệu Tuấn Kiệt, là bạn cùng lớp với Tường Vi ạ .. Hắn vô cùng lễ phép cuối chào sơ.
– Vậy sao, thôi các con vào trong đi .. Cố lấy lại nụ cười, sơ nói lãng sang chuyện khác rồi nhanh chóng bước vội vào nhà.
Vì nó mãi mê vui đùa cùng lũ nhóc nên không thấy. Nhưng hắn, từng nét mặt, cử chỉ của sơ hắn đều thu vào tầm mắt.
Rốt cuộc tại sao sơ lại hành động như vậy. Hắn nhất định phải giải đáp được thắc mắc này.
END CHAP
P/S: XIN TẠ LỖI VỚI MỌI NGƯỜI VÌ GẦN 1 THÁNG RƯỠI RỒI MỚI ĐĂNG CHƯƠNG. MỌI NHU CẦU NÉM ĐÁ, THẮC MẮC MỌI NGƯỜI CÓ THỂ THÔNG QUA NICK FACE Ở DƯỚI Ạ