Thiếu Gia Danh Môn

Chương 68: Gạt bỏ thành kiến


Bạn đang đọc Thiếu Gia Danh Môn – Chương 68: Gạt bỏ thành kiến


Thái hậu cùng Cảnh Tuyênđế lại ngồi xuống bàn lần nữa.
Thái hậu ăn một miếngcháo kiều mạch Tương Nhược Lan mang đến, nhíu mày:
– Quá thô (hơ, chắc chê không ngon)
Cảm giác vẫn không thểbằng được bát cháo khi nãy.
Thật ra, Ngự thiện phònglàm cháo kiều mạch đã rất ngon rồi, chỉ vì bình thường Thái hậu luôn luôn cẩm yngọc thực, lúc nào cũng ăn những đồ ăn mềm mại, ngon lành nên mới không thíchkiều mạch.
Miễn cưỡng ăn hai chén,Thái hậu liền buông thìa như mất hứng thú ăn. Hoàng đế thấy vậy không khỏitrừng mắt nhìn Tương Nhược Lan, nàng đúng là thành sự không đủ mà bại sự thì cóthừa.
Tương Nhược Lan thấy tháihậu không chịu ăn cũng hơi nóng lòng. Phải biết rằng thân thể thái hậu mới khỏehơn một chút, phải thường xuyên ăn uống tẩm bổ, không ăn không được. Vạn nhấtbà thật sự có chuyện, Hoàng thượng nhất định đổ tội lên đầu mình, như thế cũngchẳng phải vui vẻ gì. Nghĩ vậy, nàng đảo mắt, trong lòng cũng có chủ ý.
Nàng đi tới bên cạnh tháihậu, dùng thìa ngọc nhẹ nhàng khuấy bát cháo kiều mạch, vừa mỉm cười nói vớiThái hậu:
– Thái hậu người đừng nhìn kiều mạch lớn lên nhìn xấu xí nhưng tính cách của nórất kiên cường.
Thái hậu nghe xong bậtngười vui vẻ
– Kiều mạch còn có tính cách?
Bên kia, ánh mắt Hoàngthượng cũng lộ ra vẻ hứng thú, nhưng miệng lại hừ lạnh:
– Làm gì có chuyện.
Tương Nhược Lan không đểý tới hắn, coi như hắn không tồn tại, nói với Thái hậu:
– Thái hậu, ngươi biết không? Kiều mạch có thể sống ở vùng đất khô cằn, không cầnphải quá màu mỡ, lại rất nhanh được thu hoạch. Kiều mạch như loài cỏ dại cứngcỏi, lại có tác dụng lớn hơn hẳn cỏ dại. Kiều mạch chính là một trong các loạilương thực mà nông dân yêu thích nhất!
– Thật sao?
Rất ít có người cùng tháihậu nói tới những chuyện này nên thái hậu nghe được rất hứng thú. Ngẩng đầucười khanh khách nhìn Tương Nhược Lan tựa như chờ nàng nói tiếp.

– Kiều mạch không chỉ có tính cách kiên cường, hơn nữa, nó còn như đại phu vậy.
Tương Nhược Lan thấy tháihậu nghe được vui vẻ, càng nói càng cao hứng. Nàng từ từ quên mất sự sợ hãi vớiHoàng thượng, vung chân múa tay, đôi mắt đen sáng bừng, hấp dẫn mọi ánh mắttrong điện.
– Có sách dược viết rằng: “thực tràng vị, ích khí lực, tục tinh thần” (tốt cho dạdày, cơ thể) còn nói nó có thể chống cảm lạnh! Lá của nó có thể cầm máu, cònngừa cả trúng gió. Hơn nữa, Thái hậu, nó rất có công dụng với chứng bệnh tiểuđường của người, nếu thường ngày ăn kiều mạch, thì người có thể không phải uốngthuốc rồi!
– Thần kì như vậy sao!
Thái hậu vừa mừng vừa sợ.Bên cạnh, Cảnh Tuyên đế đột nhiên nói:
– Tương Nhược Lan, ngươi biết những chuyện này từ bao giờ?
Tương Nhược Lan ngẩng đầunhìn hắn, dương dương đắc ý nói:
– Hoàng thượng, ta trước kia ngày ngày chạy ở bên ngoài, dù không đượcnhiều người thích nhưng cũng không phải là vô dụng. Ít nhất, đó là ta có thể mởmang tầm mắt, nhìn được nhiều thứ, gặp được nhiều người, những chuyện này đềulà nghe người khác nói
Nàng bình thường đối vớitôn ti thứ bậc cũng khá mẫn cảm, luôn có thể tự nhắc nhở chính mình, nhưng làlúc này nói đến chuyện nàng am hiểu, cảm giác tự tin và kiêu ngạo khắc sâu cứtự nhiên mà thoát ra.
Lúc này, nàng nói đến haigò má ửng đỏ, mắt như hắc ngọc sáng bừng lên, môi đầy đặn nói liên hồi, mangtheo vẻ tươi cười tự tin. Lúc này, khuôn mặt vốn bình thường lại chứa đầy sứcsống, một mị lực đặc biệt khác hẳn những nữ tử trong hậu cung.
Cảnh Tuyên đế nhìn nàng,đột nhiên cảm giác Tương Nhược Lan không hề khó coi như trước kia….
Thái hậu dùng thìa nhẹkhuấy bát cháo kiều mạch, cười cười nói:
– Đều vẫn nói người không thể nhìn tướng mạo, thì ra lương thực cũng có đạo línày. Kiều mạch nhìn thô dã lại có nhiều điểm tốt như vậy. Giống như con người,có một số người nhìn bên ngoài không có gì đặc biệt nhưng lại khiến người tayêu thích
Cảnh tuyên đế nghe xong,không khỏi nhìn thái hậu một cái, nghĩ thầm, lời này chính là nói cho ta nghesao? Tương Nhược Lan nói rất cao hứng, xoay người nhìn thái hậu cười nói:
– Thái hậu, này kiều mạch chỉ là cây hạt trông không đẹp nhưng hoa của nó rất đẹpđó!
Nàng mỉm cười, nhớ lạikiếp trước từng đọc qua một bài thơ, nàng nhẹ nhàng, nhu hòa ngâm ra:
“Thu tuyết nhứ dương liễu

Thu tuyết tú kiêm gia
Vãn hạ hà xứ tuyết
Liên huề kiều mạch hoa”
Thái hậu người nghĩ xem,đó là cảnh đẹp như thế nào, so với mẫu đơn, thược dược cũng không kém chút nàonha!
Nghe nàng nói nhẹ nhàng,trước mắt mọi người như hiện ra cảnh đẹp như trong bài thơ. Một vùng hoa kiềumạch nở trắng như tuyết, gió thổi qua, hoa kiều mạch cũng cùng tuyết bay trongkhông trung (coi như nghĩa bài thơ rồi nhá). Mà trong vùng đất tuyết rơi này,có một nữ tử mắt đen láy, cười sáng lạn như hoa….
Vừa nghĩ, mọi người nhưchìm đắm trong bức họa xinh đẹp này, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
– Nghe Nhược Lan tiểu thư nói như vậy, nô tỳ thật muốn xem hoa kiều mạch xinh đẹpnhư thế nào!
A Diệp say mê nói vớiTương Nhược Lan.
– Đừng nói là ngươi, cả ta cũng muốn xem. Nhược Lan vừa nói đúng là có thể đemngười chết thành người sống.
Thái hậu kéo tay nàngcười nói.
Tương Nhược Lan thấy cóthể khiến cho thái hậu có hứng thú với kiều mạch, trong lòng rất cao hứng. Độtnhiên bên tai truyền đến tiếng Hoàng thượng:
– Tương Nhược Lan, ngươi biết làm thơ?
Tương Nhược Lan tronglòng thình thịch, nguy rồi, nhất thời quên mất, thế giới này không phải trướckia. Nói Tương Nhược Lan đột nhiên biết làm thơ thì quá là kì lạ. Vạn nhất bởithế mà lộ ra thân phận, phiền toán cực lớn. Nàng trước kia vốn cũng không thíchthơ, chẳng qua trong sách dưỡng sinh viết về kiều mạch có bài thơ này câu từđơn giản, tả cảnh lại đẹp nên nàng mới nhớ như vậy.
Bất đắc dĩ không thể làmgì khác là khi quân:
– Hoàng thượng, Nhược Lan trong bụng có gì người còn không biết? Bài thơnày sao có thể do ta làm, là ta nghe người khác nói, cảm giác rất thích liềnnhớ trong lòng thôi.
Tính ra cũng không nói làkhi quân.
– À. Nghe ai nói. Thơ làm rất khá, hẳn là nhân tài

Hoàng đế hỏi đến cùng.
Tương Nhược Lan cố cứngcỏi nói:
– Chỉ là ngẫu nhiên nghe người khác đọc, cũng không hỏi tác giả làm gì vì thơ vốncũng chẳng phải là sở trường của Nhược Lan
– À?!
Hoàng đế nhìn nàng, mắthoa đào sinh ánh sáng diễm diễm, lóe ra không chừng, ánh mắt này như có thểnhìn thấu lòng nàng. Thấy vậy, Tương Nhược Lan trong lòng chột dạ.
Đột nhiên hắn nhẹ nói mộtcâu, không rõ ý tứ mỉm cười:
– Muốn tìm cũng không khó, chỉ cần đem bài thơ này dán lên toàn thành, ta khôngtin không tìm được tác giả. Ở Đại Lương chúng ta, nhân tài không thể để mai mộtđược.
Vừa nói, hắn đứng lên,bước đến gần nàng, nhìn thẳng nàng, nhẹ nhàng nói:
– Tương Nhược Lan, ngươi nói có phải hay không?
Tương Nhược Lan chỉ cảmthấy một khối áp lực vô hình bao phủ nàng, nàng không khỏi cúi đầu, trên trántoát mồ hôi lạnh, trong lòng hối hận muốn đập đầu vào tường. Đã nhắc ngươi phảicẩn thận, vậy mà lần này lại nâng đá tự đập vào chân mình! Vạn nhất đến lúc đókhông tìm được người làm bài thơ này, có thể trị nàng tội khi quân không!
Nhưng hôm nay cưỡi hổ khóxuống, chỉ có thể tiếp tục mà thôi. Thần phật trên trời bảo vệ con, có lẽ thếgiới này thật sự sẽ có người có tài năng tương tự mà làm bài thơ này.
Nàng nghiến răng nói:
– Hoàng thượng anh minh.
Con sâu xấu xí chếttiệt, hỏi cặn kẽ thế làm gì? Có người đọc thơ, ngươi ngồi nghe thôi là đượcrồi….
Cảnh tuyên đế mỉm cười,xoay người lại ngồi xuống vị trí của mình. Tương Nhược Lan chỉ cảm thấy áp lựcnhẹ xuống, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Nàng quay đầu đi tiếp tụckhuyên thái hậu ăn cháo kiều mạch:
– Thái hậu. Trừ những điều ta nói ở trên, kiều mạch còn có một điểm tốt
Nàng nói nhỏ vào tai Tháihậu:
– Nó có thể làm đẹp da, giảm béo.
Thái hậu hai mắt sángngời, quay đầu:

– Thật sao?
Tương Nhược Lan trịnhtrọng gật đầu, xem ra bất kể phụ nữ ở tuổi tác nào, nhu cầu làm đẹp cũng rấtcao
– Đáng tiếc mùi……
Thái hậu mặc dù đã độngtâm, những là kiều mạch ăn không ngon cũng vẫn do dự.
Tương Nhược Lan rất kiênnhẫn:
– Thái hậu, cháo kiều mạch ăn không ngon nhưng nếu nghiền nó thành bột, làm mìsợi, ăn vừa ngon mà tác dụng cũng không giảm đi.
– Thật sao?
Thái hậu lại sáng bừngmắt.
– So với trân châu còn thật hơn
Cảnh tuyên đế ngồi mộtbên nhìn Tương Nhược Lan giống như đang dỗ trẻ con mà dỗ Thái hậu ăn thứ mà bàkhông thích, còn nói điển cố, đọc thơ, khiến cả người thái hậu như buông lỏngthật sự là nàng đã thành công!
Thái hậu hoàn toàn bịTương Nhược Lan dụ dỗ, lúc này sai Ngự Thiện phòng làm một bát mì kiều mạch.
Cảnh tuyên đế dùng điểmtâm cũng xong, thấy không còn sớm bèn đứng dậy cáo từ. Lúc ra đến cửa khôngnhịn được quay đầu lại, thấy Tương Nhược Lan đứng sau Thái hậu, vừa bóp vai chobà, vừa cúi người nói gì đó với Thái hậu, hai mắt sáng bừng, rất linh động. Màthái hậu tươi cười không ngớt, tựa hồ được nàng dỗ rất vui vẻ.
Cảnh tuyên đế quay đầulại, mỉm cười, đột nhiên hiểu ra, tại sao thái hậu lại sủng ái Tương Nhược Lannhư vậy……
Cảnh tuyên đế đi khônglâu, ngự thiện phòng làm một bát mì kiều mạch bưng lên, nấu bằng nước canh gà,lại thêm thịt bò rất câu kì, mùi thơm phức. Thái hậu ăn rất ngon miệng, hơn nữacòn sai mỗi ngày đều muốn ăn một bát mì kiều mạch.
A Diệp thấy thái hậu ănngon, vô cùng cảm kích Nhược lan.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơimột hồi, Tương Nhược Lan lại mang tiền đồng đến cạo gió cho Thái hậu. Thái hậuvà A Diệp rất tin tưởng Nhược Lan, không có nửa điểm nghi vấn.
Tương Nhược Lan vừa cạogió cho Thái hậu, vừa nhắc tới mục đích tiến cung.
Đầu tiên, nàng suy nghĩ,cảm thấy không thể hỏi thẳng thái hậu vì trước kia Tương Nhược Lan không để ýđến Thái hậu, kiên quyết muốn lấy Cận Thiệu Khang, bây giờ chính mình làm sailại muốn bà giúp mình kháng chỉ. Chắc hẳn Thái hậu đem nàng tống ra ngoài mất.
Việc này tạm hoãn lại,hôm nay… cứ thăm dò trước đã.
– Thái hậu, có phải lời Hoàng thượng nói là kim khẩu ngọc ngôn (lời vàng ý ngọc)không thể sửa đổi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.